Ăn Miếng Trả Miếng

Chương 34: Chương 34





Chương Viễn được trả lại tự do, nhờ sức của Cố Duệ Thành và Tử Ngôn mà trở về lại căn nhà của mình.

Gia Tề Vũ sau khi xong chuyện, nhắn hai người họ nhớ để ý anh ta rồi trở về Sở cảnh sát.

Nếu không phải còn trong giờ làm việc, anh đã muốn đóng đinh ở đây luôn rồi.
Chương Viễn như người mất hồn ngồi trên sofa, không động đậy cũng không nói lời nào, cứ như linh hồn đã không còn ở đây nữa vậy.
Tử Ngôn bước lại gần anh ta, đưa ra thứ trong tay, nói: "Cái này, là Tử Thanh gửi cho anh, nhưng vì một chút trục trặc nên đến trễ.

Anh xem qua một chút đi!"
Nghe được hai chữ "Tử Thanh", Chương Viễn cuối cùng cũng có động tĩnh.

Anh chầm chậm ngước mặt lên nhìn thứ nằm trong tay Tử Ngôn, nhẹ nhàng cầm lấy cứ như sợ bản thân không cẩn thận làm hỏng nó.
Bên trong, không ngoài dự đoán là một bức thư, cùng với một sợi dây đeo tay thủ công.

Dây đeo được thắt lại từ nhiều sợi dây đơn lẻ, chính giữa còn có một viên ngọc đen được khắc một chứ Viễn, nhìn qua thật sự rất tỉ mỉ và kỳ công.
Chương Viễn nhìn như đặt cả linh hồn vào sợi dây đeo, một lúc lâu sau, anh dùng hai tay mình nắm chặt dợi dây lại áp chặt vào lồng ngực.

Chương Viễn cứ giữ nguyên tư thế như vậy một lúc lâu, hai người còn lại trong phòng cũng im lặng đứng nhìn, không muốn bản thân làm hỏng bầu không khí của "hai người họ".
Bức thư cuối cùng cũng được mở ra, chỉ hai giây sau đó, đôi mắt của Chương Viễn đã không nhìn thấy được những dòng chữ trên đó nữa.

Vì nó đã bị che mờ bằng những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi trên khuôn mặt của anh ta.
...................................
Chào anh! Là em, Tử Thanh đây.
Chương Viễn, anh có phải là người đang đọc những lời em viết ở đây không? Ha ha, em cũng không biết nữa.
Có phải anh rất ngạc nhiên hay không? Anh đã nói sau khi trở lại sẽ cho em thử loại bánh dâu mới, nhưng em không có cơ hội để làm điều đó rồi.


Tử Ngôn rất mê bánh dâu, anh có thể nhờ nó giúp, em ấy về khoảng này là chuyên gia đấy!
Nếu chúng ta gặp được nhau sớm hơn thì có phải tốt hơn không? Anh thật sự là một người rất ấm áp và hiền lành, em rất quý trọng điều đó.

Nhưng bóng tối kia thật tàn nhẫn, nó xâm chiếm, len lõi vào từng khe hở và rút cạn sức lực phản kháng của em.

Mọi chuyện thật quá khó khăn, em nghĩ rằng bản thân đã bị nó hoàn toàn nhấn chìm mất rồi!
Có điều này em đã ấp ủ rất lâu nhưng lại không thể hoặc là không muốn nói ra, vì em sợ chúng ta sẽ không thể giống như hiện tại nữa.

Em nghĩ mình đã yêu anh mất rồi, là tình yêu tận cùng vĩnh cửu giống như cha mẹ chúng ta ấy! Nếu như anh không nghĩ thể, có thể xem như em chưa nói gì.
Mọi chuyện có phải đã quá muộn hay không? Thật sự là muộn rồi nhỉ! Em chọn con đường này, có lẽ là một quyết định ngu ngốc, em biết mà.

Rất lâu trước đó em đã muốn làm như thế này rồi, mọi thứ như đang bóp nghẹt lấy em, em không thể thở được trong bầu không khí kia.
Nhưng Tử Ngôn của em phải làm sao đây, nó chỉ có một mình em là người thân.

Còn anh nữa, một người bạn quý giá, một người em đã dành tình cảm có khi còn hơn cả Tử Ngôn.

Nhưng Chương Viễn, xin anh hãy tin em, em đã rất cố gắng để vượt qua điều áp lực kia, nhưng không hiểu vì sao những người đó lại như không buông tha cho em vậy.
Mỗi ngày trôi qua thật sự không dễ dàng gì.

Em đã nghĩ bản thân mình làm chưa tốt nên thế giới bạc đãi với mình, nhưng có lẽ từ ban đầu thế giới đã không cần em rồi! Là em quá miễn cưỡng nó, bắt nó phải chấp nhận một thành phần xấu xí như em.
Nếu như có thể giữ được những ký ức tốt đẹp này, cho dù phải trải qua bao nhiêu kiếp em vẫn muốn được gặp lại anh một lần nữa.

Lúc đó, em sẽ dũng cảm bày tỏ tình cảm này, sau đó tâm chúng ta duyệt nhau.


Hai người sẽ thật hạnh phúc bên nhau có được không?
Đừng giận em, đừng buồn phiền vì em.

Em chọn ngày hôm nay để rời đi cũng vì nghĩ cho anh một phần.

Hãy giúp em được trọn vẹn điều đó!
Tạm biệt!
....................................
Bức thư đã kết thúc từ lâu nhưng Chương Viễn vẫn bất động như thế, mực trên tờ giấy theo dòng nước lan ra tạo thành những vệt nước dài, giống như bức thư cũng đang khóc cùng anh.
Em thật ích kỷ đấy Tử Thanh! Sao em biết chỉ có bản thân em yêu người khác, anh cũng như thế mà.

Anh cố gắng làm mọi chuyện vì mong một ngày hai ta sẽ được bên cạnh nhau, nhưng em đã phá nát nó rồi.
"Trả Tử Thanh lại cho tôi, sao cậu lại ích kỷ như thế? Tôi rất yêu em ấy, tim tôi đang rất đau, để em ấy quay về đi có được không? Đừng mang Tử Thanh của tôi đi mà, tôi vẫn chưa nói được với em ấy lời nào." Chương Viễn không kìm được lòng mình, quỳ sụp xuống sàn nhà gào khàn cả giọng, khuôn mặt cũng lem luốc nước mắt đến không nhìn được nữa.
Cố Duệ Thành thấy anh ta như thế thì lại càng bất lực hơn nữa.

Làm gì còn cảm giác nào bất lực hơn khi một người đang cầu xin trước mắt, mà bản thân lại không biết phải cho người khác thứ gì.

Hoặc nói cách khác, là không biết làm sao để đáp ứng cho người đó.
Tử Ngôn thấy Chương Viễn như thế thì không kìm được giọt nước mắt.

Cậu nép vào lòng Cố Duệ Thành rơi từng giọt nước mắt, khóc cho Chương Viễn, khóc cho cả Tử Thanh nữa.

Có lẽ đến phút cuối cuộc đời, anh của cậu vẫn không biết bản thân đã bỏ lỡ những gì!
Tử Ngôn lau đi khuôn mặt đầy nước mắt, bước lại gần Chương Viễn nắm lấy vai anh.


Cảm nhận được người bên cạnh, anh ngước mắt lên, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt anh.

Hiện tại, Chương Viễn đã bị đau thương che mờ lí trí, anh chồm người lên, nắm lấy tay Tử Ngôn.
"Em quay lại rồi, phải không? Em nghe được lời anh nói phải không? Anh cũng yêu em mà, chúng ta đều có tình cảm với nhau, họ không yêu em, anh yêu em là được mà! Chúng ta quay lại những ngày lúc trước được không? Không, chúng ta rời khỏi đây đi! Anh sẽ dẫn em đến một nơi khác, không cần biết thế giới là ai, họ không cần em nhưng anh cần em mà.

Em không ở đây, anh biết phải làm sao đây!"
Tử Ngôn bị nắm có chút đau, nhưng bản thân lại không biết là nên nói với anh rõ ràng mọi chuyện, hay là thuận theo để anh được an ủi.

Nhưng chưa kịp suy nghĩ ổn thỏa, Cố Duệ Thành phía sau đã không nhìn được bước lên phía trước.

Sức lực của một người đàn ông trưởng thành, không phải là để đùa.

Chương Viễn nhận một cú đấm trực tiếp từ anh đang ngơ ngác ngồi dưới sàn, lúc này mới tỉnh táo lại đôi chút.
"Cậu bây giờ là đang điên cái gì hả? Lúc nào cậu cũng như thế, khi mọi chuyện xảy ra lại tìm cách trốn tránh.

Cậu muốn đưa ai đi, muốn đi đến đâu? Muốn đi thật xa nơi thị phi này? Sau đó thì sau, hai ba năm sau quay lại tiếp tục làm anh hùng sao? Cậu bày vẽ nhiều trò làm gì, nếu lúc đó cậu nói trực tiếp với Tử Thanh rằng bản thân cũng yêu cậu ấy, mọi chuyện có khi đã được cứu vãn rồi.

Cậu chỉ biết ở bên kia bài nhiều trò, người bên đây thì một mình u uất đến không thoát ra được.

Thay vì tìm người để chịu tội chi bằng cậu tự hỏi tội bản thân thì hơn.

Tử Thanh trước lúc ra đi còn suy nghĩ đến cho cậu, không muốn cậu thấy được điều đau lòng.

Bản thân một mình cô đơn trong căn nhà trọ, âm thầm chịu đựng nỗi đau thể xác để rời đi.

Bây giờ cậu ở đây làm ầm mọi chuyện lên để làm chi, làm cho ai coi hả? Cậu tốt nhất nên tỉnh táo lại đi!"
Cố Duệ Thành đương nhiên biết đó không phải hoàn toàn là lỗi của Chương Viễn.


Nhưng nếu cứ để anh ta tự bản thân điên cuồng như thế, sợ rằng lần tiếp theo gặp lại, Cố Duệ Thanh phải mang theo cả nhang không chừng.

Để cho anh ta có một gánh nặng trong lòng, tuy có hơi khổ sở nhưng nó sẽ trở thành động lực sống tiếp cho anh ta.
Nhận lấy một đấm của Cố Duệ Thành, sau đó lại là một tràn quản giáo.

Chương Viễn không kêu khóc hay la hét nữa, chỉ ngồi đó mà thôi! Một lúc lâu sau, anh ngước nhìn Cố Duệ Thành nói:
"Duệ Thành, lúc nào mình nghĩ mọi chuyện vẫn ổn, thì lại có chuyện xảy ra.

Rõ ràng là mọi chuyện đều rất bình thường mà, mình đã cho là như thế.

Nhưng đến khi có việc xảy ra, mình mới ngu ngốc tỉnh ngộ, chỉ có mình xem là ổn mà thôi!"
"Nếu cậu yêu thương Tử Thanh, hãy để cho cậu ấy được thấy, điều cậu ấy muốn đã trọn vẹn như thế nào.

Chính là cách cậu tiếp bước, trải qua những ngày tiếp theo ra sao."
Để Chương Viễn ăn chút gì đó, sau khi anh ta lên giường chìm vào giấc ngủ, hai người mới yên tâm một chút rời khỏi đó.

Cố Duệ Thành lúc đưa Tử Ngôn về đến nhà có nói với cậu, ngày mai sẽ đến nhà Chương Viễn xem thử.

Anh tin Chương Viễn đã suy nghĩ thoáng một chút, cũng vì Tử Thanh, anh ta nhất định sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc.
Nhưng hai người họ không hề biết, khoảng khắc cánh cửa đó đóng lại, người trên giường đã mở mắt ra và không có vẻ gì là đã ngủ cả.

Chương Viễn ngồi dậy đi ra phòng khách, cầm lấy vòng tay Tử Thanh làm cho anh đeo lên tay.

Ngồi xuống sofa mở ra bàn tay đang nắm chặt, bức thư vẫn nằm còn đó, anh không hề buông nó ra.

Vết nắm chặt vẫn giữ nguyên kể cả khi Chương Viễn đã buông tay, điều đó cho thấy nó đã bị chèn ép mạnh đến thế nào.
"Làm sao anh vượt qua được điều này chứ?" Chương Viễn lẩm bẩm, tay vớ lấy lọ thuốc ngủ bên cạnh.
Vốc ra hơn mười viên còn lại bên trong, không chần chừ gì đưa tay lên miệng..