Ăn Miếng Trả Miếng

Chương 30: Chương 30





Tần Khoa tự ngẫm lại trong đầu rằng bản thân chưa hề đắc tội với anh, nhưng hắn biết quá khứ từng vào tù của anh nên cũng sinh ra kiêng dè.
"Cậu đang nghĩ bản thân có đắc tội gì với tôi không, phải không? Tôi sẽ trả lời câu hỏi đó." Chương Viễn bước tới gần hắn, Tần Khoa thấy không ổn nên lùi lại phía sau, "Cậu không đắc tội với tôi, nhưng đắc tội...với người của tôi."
Sau câu nói đó, Tần Khoa cảm nhận được sự đau đớn phía cổ của mình rồi ngã xuống đất.

Đối với một người học võ, Chương Viễn có rất nhiều cách để khiến một người trở nên mất phản kháng.

Hơn nữa với thể hình của anh, nếu Chương Viễn muốn, ngay tại thời điểm này, anh dư sức bẻ gãy cổ Tần Khoa.
Nhưng đó không phải là điều anh muốn, thứ anh muốn là Tần Khoa phải trải hoàn cảnh giống như Tử Thanh vậy.

Chương Viễn đội cho hắn một chiếc nón len, che đi quả đầu có phần nổi bật của hắn, lấy bên trong túi ra một chiếc khẩu trang khác đeo lên mặt Tần Khoa.

Chỉnh trang lại bản thân một chút rồi đi ra ngoài, sau một lúc thì quay lại còn đẩy theo một chiếc xe lăn.
Ở bệnh viện tìm được xe lăn là không khó, bệnh nhân đeo khẩu trang cũng không thiếu.

Nhìn Tần Khoa hiện tại, giống như một bệnh nhân bị bệnh nặng mà thôi.

Nếu đi cửa sau thì sẽ rất gây chú ý, nên Chương Viễn đường đường chính chính đẩy Tần Khoa xuống lầu hướng cửa chính mà đi ra.
Người khác nhìn vào cũng chỉ nghĩ là một bệnh nhân đã được xuất viện, nhưng do cơ thể không thuận tiện nên được người nhà mới dùng xe lăn hỗ trợ.

Chương Viễn đẩy Tần Khoa đi ngang đám người đang bao vây Kiến Công, nhìn thấy hắn còn không biết đã để lạc Tân Khoa, Chương Viễn nhếch lên khóe môi.
Ra gần tới cổng bệnh viện anh nhìn thấy Lập Thành, hắn vẫn không biết đồng đội của mình đang gặp rắc rối bên trong.

Đang thong thả đi vào sảnh sau khi đậu xe xong, để ý thấy người nhà đang đẩy xe lăn ra ngoài, hắn đẩy cánh cửa ra một chút nhường đường cho hai người kia.

Chương Viễn đưa tay kéo vành nón xuống một chút, lúc đi ngang qua Lập Thành, còn nhỏ giọng nói, "Sau khi hết bệnh, anh sẽ dẫn em đến công viên chơi có được không?"
Nghe được lời người đàn ông nói, Lập Thành khẽ mỉm cười.

Nhìn người anh thì trùm kín người như thế, người em thì đến đi cũng không thể tự mình.

Hắn nổi lên niềm thương cảm dành cho họ, thầm nghĩ bệnh tật đúng là sự dằn vặt khó diễn tả nhất.

Hai bên lướt qua nhau như những người đi đường bình thường, tiếng động lớn trong sảnh khiến hắn chú ý hơn nhiều.
Cho đến khi nhìn thấy người mà đám đông kia bao vây, thì Lập Thành không biết nói gì luôn.

Có ai nói cho hắn biết có chuyện gì đang xảy ra hay không? Lập Thành chạy đến tách đám người đó ra, một bên hét gọi bảo vệ một bên đưa lên thẻ cảnh sát của mình.

Khó khăn lắm mới kéo được Kiến Công ra ngoài, nhìn bộ dạng hắn hiện tại thật không dám suy nghĩ đó lại là một cảnh sát.

Người bên đường có thể nghĩ hắn là một tên vô gia cư, cũng không thấy quá đáng lắm!
Bảo vệ đến, đám đông được giải tán.

Lúc này, hai người mới nhận ra có sự thiếu sót nào đó ở đây.

Gấp rút chạy lên phòng bệnh của Tần lão, với hy vọng Tần Khoa sẽ có mặt ở đó.

Nhưng khi họ đến nơi, đám người bên trong lại làm tròn đúng chức trách của mình, ra sức ngăn cản hai người họ.
Cho đến lúc Tần Kiên ló mặt ra và được hỏi về chuyện của Tần Khoa.


Bên phía Tần lão một mực khăng khăng bản thân chưa hề gặp, cũng không có che giấu hắn.

Đương nhiên hai người họ có sinh nghi, nhưng trong trường hợp này lại không thể xông vào bên trong tìm kiếm.

Không còn cách nào khác, Kiến Công lập tức liên hệ với Gia Tề Vũ, còn Lập Thành thì đến phòng trực bảo vệ để xem camera giám sát của bệnh viện.
Không ngoài dự đoán, Gia Tề Vũ sau khi nghe bọn họ nói về sự việc xảy ra ở bênh viện, đều một mực cho rằng đó là kế hoạch của bên Tần lão.

Nhưng điều quan trọng ở đây chính là, bọn họ không hề có chứng cứ.

Gia Tề Vũ kêu hai người họ cứ theo dõi trên camera trước, hắn sẽ cùng một số người nữa đến đó.
.....................
Cố Duệ Thành sau khi xử lý công việc xong, giao lại công ty cho Y Hạ rồi chạy đến nhà của Tử Ngôn.

Thật ra sau ngày hôm đó, thấy được những sự việc khác thường ở nhà Chương Viễn, anh đã muốn đến đó lần nữa.

Hôm đó có Tử Ngôn nên một số chuyện không thể thẳng thắn ra được, anh định đến đó nói chuyện với hắn, giống như bọn họ đã từng.
Nhưng cơ hội thì vẫn chưa tìm được, nghe nói Tử Ngôn cũng lo lắng về chuyện đó, nên anh nói cả hai sẽ cùng đi.

Còn chuyện mà hai người cần nói với nhau, thì lúc nào cũng được, dù sao anh cũng đã biết chỗ ở của Chương Viễn.
"Mặt bằng của tiệm này đã được trả lại ngày hôm qua rồi." Một người phụ nữ từ trong tiệm bánh lên tiếng.

Truyện Tiên Hiệp

Khi Tử Ngôn và Cố Duệ Thành đến tiệm bánh, bên trong đã không còn vẻ gì giống như một tiệm bánh nữa.

Bản hiệu đã bị gỡ xuống, những tấm áp phích dán hình đủ loại bánh trên tường cũng đã bị xé đi.

Quan trọng hơn chính là, bên trong tiệm không còn chiếc bánh hay dụng cụ nào cho thấy nơi đây từng là một tiệm bánh cả.
"Việc này được quyết định khi nào vậy?" Cố Duệ Thành hỏi.
"Hơn một tuần trước cậu Chương có gọi điện cho tôi, thời hạn thuê còn hơn một năm, nhưng cậu ấy nói muốn trả lại.

Tôi có hỏi lý do, nhưng cậu ấy chỉ nói là có việc, phải rời khỏi Vĩnh hòa một thời gian dài.

Để lại cho người khác thuê anh cũng không quản được, nên nói với tôi muốn trả lại để tôi đưa cho người khác làm.

Tiền đặt cọc trước đó đưa cũng không muốn lấy lại." Bà chủ là một người thật thà, nghĩ rằng có lẽ hai người là khách quen của tiệm, nên cũng thiện cảm mà nói cho hai người rõ sự việc.
"Gần một tuần rồi sao?" Khuôn mặt Tử Ngôn hiện rõ sự lo lắng.

Một tuần trước anh đã trả lại mặt bằng tiệm bánh, nhưng hôm qua khi bọn họ đến thăm anh, anh lại nói phải đến tiệm bánh nên không ở lâu với họ được.
"Anh nghĩ thật sự có chuyện xảy ra rồi.

Chúng ta đến nhà Chương Viễn đi." Nói xong hai người nói đôi ba câu chào hỏi bà chủ, rồi tức tốc rời khỏi đó.
Không phải tự nhiên mà Cố Duệ Thành và Tử Ngôn, lại cảm thấy mọi chuyện trở nên nghiêm trọng.

Đối với một người mà trong vài năm, liên tục mất đi hai người mà bản thân yêu thương là một cú sốc không hề nhẹ.

Huống chi nguyên nhân khiến họ ra đi lại giống như bị người ta ép đến cùng cực, không còn hy vọng gì nên mới phải đi bước đường đó.
Cố Duệ Thành nghĩ rằng, Chương Viễn đang chuẩn bị làm một chuyện gì đó.

Với lại hiện tại, hắn cũng không phải là một người có đủ sự tỉnh táo, chuyện hắn có thể làm là rất nhiều.
Điện thoại Cố Duệ Thành trong xe vang lên, nhìn thấy tên người gọi, anh đưa sang cho Tử Ngôn nghe.

"Sếp Gia?"
"Tử Ngôn đấy à, tôi gọi nói với hai người một chuyện..."
Tử Ngôn nghe được những lời Gia Tề Vũ nói, ban đầu có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó.

Không để ý bên kia đang thao thao về suy nghĩ của bản thân, cậu quay sang nói với Cố Duệ Thành về ý nghĩ chợt lóe trong đầu mình.
Chương Viễn nói dối bọn họ về chuyện của tiệm bánh, bên trong nơi ở lại có nhiều thứ không tốt như thế.

Riêng Tử Ngôn lại nhớ đến lời bình luận kia, nếu đó thật sự là Chương Viễn, có lẽ việc anh muốn làm sẽ rất kinh khủng.
"Gia Tề Vũ, mau đưa người của anh đến khu chung cư Hoa Thịnh, đến đó rồi nói!" Cố Duệ Thành ngồi bên kia nói vọng qua.
Tuy không hiểu mô tê gì, nhưng Gia Tề Vũ quen biết Cố Duệ Thành đã lâu, đương nhiên biết anh có lý do mới làm như vậy.

Anh để hai người đến bệnh viện, bản thân thì đưa theo hai người khác hướng về chung cư Hoa Thịnh.
..............
"Đã dặn nó phải lên phòng bệnh nói trước đó để chờ, vậy mà vẫn không nghe lời." Tần Kiên tức giận muốn nổ phổi vì nghĩ Tần Khoa vẫn chứng nào tật nấy, không hiểu rõ hoàn cảnh bản thân, tự ý làm bậy.
Tần lão nằm trên giường, cũng nghe được chuyện Tần Khoa không biết đã trốn đi đâu.

Ông lần thứ hai trong đời làm chuyện trái đạo đức, lần đầu là chức Thị trưởng của Tần Khang, lần thứ hai chính là chuyện của Tần Khoa.

Tần lão cảm thấy, có lẽ không phải do Tần Khang bỏ bê nó khiến nó trở trên hư đốn, mà chính là do ông đã nuông chiều nó quá.

Người phải chịu trách nhiệm cho hành vi của Tần Khoa, phải là ông mới đúng.
Tần lão từ giường bệnh hoàn hảo không chút vấn đề gì, đứng lên bước từ từ lại gần cửa sổ, nhìn ra không gian bên ngoài một hồi.

Quay người lại nhìn Tần Kiên, gọi: "Kiên à."
"Sao vậy cha?"
"Mọi chuyện tới đây thôi!".