Ăn Mày Tu Tiên

Chương 240: C240: Sáng sớm




Sáng sớm.

Nhà họ Vương ở Kinh đô.

Sắc trời vừa tảng sáng, những thành viên nhà họ Vương lại bắt đầu một ngày bận rộn.

Sáu người gác cổng và đồng nghiệp ca đêm thay ca cho nhau, họ lại quay trở lại công việc canh gác cổng chính.

Đội trưởng ngáp một cái, suốt cả đêm qua anh ta đã có thể yên tâm chơi cả đêm.

Hôm nay lúc thay ca, anh ta vẫn còn buồn ngủ, hai mắt đỏ ngầu. Một vài người tinh thần vẫn còn phấn chấn, họ bí mất nhỏ giọng trò chuyện. "Đội trưởng, gần đây anh đã sung bao nhiêu tiền vào trò chơi rồi?"

"Không nhiều lắm, tôi cũng chỉ mua ba bộ da xe, cũng mất có vài nghìn tệ thôi."

"Chậc chậc chậc, lúc trở về dẫn tôi đi trải nghiệm một chút đi, gần đây tôi không có da xe, em gái tôi cũng không thèm để ý đến tôi nữa rồi..."

Trong khi họ đang nói chuyện, một thanh niên mặc áo choàng trắng đi đến trước mặt mọi người.

Cậu ngẩng đầu, mỉm cười chào hỏi những người gác cổng. "Chào buổi sáng, các anh trai."

"Chào buổi sáng."

Tiểu Kha xuyên qua vài người, cậu từ từ đi về phía khu biệt thự.


Trong đó có một người gác cổng không nhịn được mà quay đầu nhìn cậu thêm một lần nữa rồi lại quay sang hỏi đội trưởng.

"Đội trưởng, sao tôi lại cảm thấy người đó rất quen mắt vậy?"

"Có phải là cậu đang nói nhảm không, tôi thấy cậu ta cũng quen mắt."

"Khoan đã..."

Anh ta quay đầu nhìn về phía bóng lưng của Tiểu Kha, anh ta chợt nhớ tới cậu thanh niên mặc áo choàng trăng đã mạnh mẽ xông vào nhà họ Vương cách đây không lâu.

Mẹ kiếp!?

Mấy người họ còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Kha đã điểm nhẹ vài bước, cậu nhảy lên nóc biệt thự chỉ trong nháy mắt.

Cậu lại nhìn vào tòa nhà được xây dựng ở trung tâm một lần nữa, cậu cười †oe toét, để lộ hai hàng răng trắng sáng.

"Kim Ô!"

Một thanh kiếm màu vàng kim cao ba thước xuất hiện trong lòng bàn tay của cậu, linh lực cuồng bạo lập tức được khuếch tán.

"Thính Phong Kiếm Quyết!"

Cả người Tiểu Kha tỏa ra một khí tức đáng sợ, một trận cưồng phong thổi ra từ trong không trung.


Những thành viên trong nhà họ Vương ở gần đó ngạc nhiên nhìn lên nóc biệt thự, họ thấy bóng dáng này có vài phần quen thuộc.

"Kiếm thứ hai, Trảm Nguyệt!"

Theo sau tiếng gầm giận dữ, thân kiếm nhanh chóng được bao bọc trong kiếm khí màu trắng bạc.

Một kiếm chém ra, một cơn cuồng phong nổi lên trong bán kính 100 mét, kiếm quang hình trăng tròn chém về phía tòa nhà trung tâm.

Âm ầm!

Tòa nhà vừa mới xây dựng sụp đổ ngay lập tức, tiếng động lớn này truyền ra khắp nhà họ Vương.

Trong khói bụi mù mịt, ba vị võ đạo tông sư ôm lão gia chủ chạy đến một mảnh đất trống.

Vương Thanh Sơn kịch liệt ho khan vài tiếng, tức giận nhìn chằm chằm đống đổ nát trước mặt.

Kể từ lần trước khi tòa nhà bị phá hủy, sau một hồi vất vả nhà họ Vương mới có thể xây dựng một tòa nhà chính khác.

Thật không ngờ là khi vừa mới xây dựng xong lại bị san bằng một lần nữa. "Đi... Đi giết nói!"

Lần thứ nhất chém sập tòa nhà còn chưa kịp tính sổ, lần này lại tiếp diễn! Đây là đang giãm đạp thể hiện của nhà họ Vương dưới lòng bàn chân!

Sắc mặt của ba vị võ đạo tông sư trở nên u ám, họ bước lên một bước và lập tức xuất hiện cách đó mười mét.

Mỗi bước mười métl

Chẳng mấy chốc họ đã đi đến chỗ Tiểu Kha, hơn mười vị tông sư cũng vội vàng chạy tới khi nghe thấy tiếng động.

Sau khi sơ tán những người làm xung quanh, họ nhảy lên mái nhà và bao vây cậu thật chặt.