Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 37: Chạm Mặt




“Thiên Dương! Anh rửa mấy cái tô đó xong rồi đi vòng trường tham quan đi”, Phong Lâm vừa lau bàn vừa nói.

Thiên Dương tay dính đầy bọt xà bông, trên mặt cũng dính một bệt bong bóng trắng gió thổi qua cứ bay bay, từng giọt mồ hôi chảy dài xuống phía cổ. Thiên Dương lắc vai quệt lên trán, tay tiếp tục lấy cái tô khác lên rửa.

“Thế cậu làm người hướng dẫn cho tôi đi, tôi sợ lạc lắm đó”, nói được rồi còn trề cái mỏ ra như mỏ heo, Phong Lâm liếc mắt cầm lên cái khăn vắt lên sợi dây đi đến sau bếp bưng cái nồi to để kế bên Thiên Dương, nói “Anh muốn thì mau rửa hết chỗ này đi”.

Thiên Dương ngó quanh đống tô cao ngất ngưởng ngang tầm mắt thì thở dài, tay cầm bông rửa từng cây đũa buồn thiu ngốc ngốc trả lời “Biết chừng nào mới xong chứ! Chắc tới tối còn chưa xong đâu!”.

Phong Lâm ngồi xuống bên cạnh “Muốn tôi giúp không?”.

Thiên Dương trề môi nghiêng người ánh mắt không tin tưởng nhìn Phong Lâm “Thật không đó?”.

Phong Lâm kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống, tráng mấy cái tô úp lên rổ “Nếu anh không muốn tôi đi rồi đừng có giữ tôi lại nha”.

Thiên Dương thấy Phong Lâm ngồi kế bên cũng có cái gì đó vui vui trong lòng, anh vớt bọt xà bông trắng trét lên má cậu. Phong Lâm bị trétđầy má cũng không vừa hai tay hớt một bụm nước trong thau tạt vào con mèo ngu ngốc kia.

Một màn ta bắn bọt ngươi tạt nước, sau khoảng thời gian quay chậm cứ như trong phim tình cảm sến súa. Tưởng tượng chút nhé nhìn cảnh này có mà liên tưởng hai người đang trên bờ biển mênh mông nước, anh tát nước vào em, em tát nước vào anh hai ta hi hi ha ha cười đùa. Chậc! Nhìn lại hai đứa con trai to lớn ở ngay sàn rửa chén nhỏ xíu mà cứ tưởng đi chơi biển, tát một hồi hai đứa cứ như chuột lột.

“Thiên Dương! Anh hay lắm! Cho anh chết”, Phong Lâm cầm nguyên vòi nước mởhết công suất bắn nước về phía Thiên Dương. Thiên Dương bị bắn đến ướt nhẹp tay đưa lên đỡ trước mặt còn hai con mắt cứ liếc xung quanh xem có cái gì dùng để trảđũa Phong Lâm không. Thấy được cái chảo to treo lủng lẳng trên tường, thôi thì lấy làm bia đỡ nước vậy. Thế là Thiên Dương một tay cầm chảo một tay cầm chổi nhảy tưng tưng như mấy đứa trong phim hành động hay nhảy mở màn tưởng mình võ công cao vậy mà sau đó lại chết trước.

Ñaøi Hoa Cuùc 149

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Sự thật chứng minh, dù có chảo có chổi Thiên Dương vẫn cứ thất bại thảm hại. Đùa một hồi Phong Lâm cảm thấy chán rồi liền tắt vòi nước kéo Dương đầu ngốc còn đứng lắc lắc cái đầu cho bay nước nhấn anh xuống cái ghế nhỏ, dúi cho cục bông rửa chén nói “Rửa nhanh, không thì khỏi đi đâu”.

Tan trường. Hải Minh đứng trước cửa lớp chờ Giang đầu thối.

“Hải Minh! Tao về trước, mày ở lại chờ thầy Giang à”, thằng bạn ngồi cùng bàn hỏi.

Hải Minh ôm cặp trả lời “Ừ! Mày về trước đi”.

“Bye!”

“Bye!”

Giang đầu thối đi trên hành lang mặt hầm hầm từđằng xa, Hải Minh thấy thế chạy lại vứt cặp mình vào tay Giang đầu thối.

“Giang đầu thối, ai chọc vào quả bom nổ chậm anh vậy?”

Giang đầu thối hai tay chụp lấy cái cặp to đùng của Hải Minh sau đó vắt lên vai vừa đi xuống cầu thang vừa nói “Không có gì? Chẳng qua trong lớp anh dạy có đứa không làm được bài toán cơ bản thôi! Hải Minh lát cậu ở lại trường sao?”.

Hải Minh mở vỏ hai cây kẹo mút cam đút cho Giang đầu thối một cây, “Chiều nay phải học thể dục nữa, về nhà được có chút xíu là phải lên tiếp rồi, thôi thì ở lại luôn”.

Giang đầu thối không nói gì, hôm nay đến trường lại phát hiện ra khí tức của con mèo chết tiệt nào đó khi còn ở quá khứ từng đánh nhau mấy chục lần lúc cả hai còn ởtruồng tắm mưa. Gì chứ, con mèo đó biết nhiều bí mật của Giang đầu thối lắm nha. Giả dụ, Giang đầu thối khi chưa thành Xà Vương, Thiên Dương là con mèo đen nhỏxíu còn Giang đầu thối còn là con rắn bé tí teo. Trong lúc nằm phơi nắng trong sân chẳng may bị con gà tưởng Giang đầu thối là con sâu xám, cục ta cục tác chạy đến mổ cái chóc vào lưng Giang nhà ta. Giang đầu thối nước mắt nước mũi bắn tung tóe la e é, Thiên Dương đang nằm trên cây nghe tiếng kêu cứu của thằng bạn nối khố cũng nhanh chóng nhảy xuống cứu khổ. Mấy hôm sau trên lưng Giang đầu thối bé bỏng vẫn còn sưng một cục đỏ hỏn. Chuyện này mà để Hải Minh biết chắc cười anh đến mà chui vào lỗ.

“Không biết thằng ấy chạy đến tương lai làm cái quái gì đây?”

Hải Minh đi bên cạnh nghe anh lầm bầm, quay sang hỏi “Anh có chuyện gì sao?”.

“À! Không! Hải Minh mình đi ăn trưa đi”

Ñaøi Hoa Cuùc 150

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Anh nắm tay cậu dẫn đi trên sân trường đầy nắng gió thổi bay những chiếc lá vàng

xào xạc rơi xuống đất, thấp thoáng xa xa vài tà áo dài trắng muốt đi trên hành lang.



“Phong Lâm, đồướt hết rồi mình phải làm sao đây?”, Thiên Dương mặt khó xử nhìn quần áo trên người mình.

Phong Lâm cười cười “Thế thì anh đừng mặc nữa, cởi ra cho mát”.

Thiên Dương ngốc ngốc tin lời Phong Lâm cũng một trận lột đồ mình ra, Phong Lâm vừa mới bưng rổđũa quay sang nhìn Thiên Dương tay cũng run run suýt đánh rơi cái rổ. Phong Lâm mặt đen thui “Anh ngốc thật hay ngốc giả bộ vậy?”.

Thiên Dương đang định cởi bỏ cái quần nhỏ cuối cùng trên người, Phong Lâm lập tức chạy lại ngăn cản hành động nguy hiểm sắp xảy ra, “Thiên Dương, anh định làm gì?”.

“Thì cậu bảo là cởi ra cho mát mà. Sao vậy? Không thể cởi sao?”

Phong Lâm nắm lấy tai Thiên Dương kéo ngược lên, nghiến răng nói “Anh……….anh đúng là Dương đầu ngốc. Ngay cả lời nói đùa cũng không phân biệt được nữa là sao?”.

“Da da da! Đau mà! Vậy đồướt hết rồi cậu bảo làm sao đây?”

Phong Lâm thả tay ra sau đó đi vào trong bếp lấy ra hai bộđồđể sẵn phòng khi những việc như vậy xảy ra còn có đồ thay. Cậu ném cho Thiên Dương một bộ nói “Mặc vào”.

Thiên Dương chụp lấy bộđồ cười hê hê “Phong Lâm sao cậu không lấy ra sớm, suýt nữa là tôi quay về tuổi thơ rồi thấy chưa”.

Phong Lâm liếc mắt, “Anh còn lải nhải nữa là miễn đi đâu”.

“Thôi mà! Tôi thay xong rồi nè!”, Phong Lâm nhìn tên mèo nào đó mặc đồ chỉnh tềsau đó nói, “Anh muốn đi đâu đầu tiên”.

Thiên Dương chạy ra ngoài nheo nheo mắt nhìn lên trời, lại chạy vô lắc tay Phong Lâm “Đi ăn chút gì đi tôi đói quá”.

Phong Lâm thấy tên nào đó xịu mặt năn nỉ, tay xoa lên cái bụng của mình cũng mềm lòng dẫn anh ta đi ăn.

“Hải Minh ăn cái đùi gà này đi”, Giang đầu thối gắp cái đùi gà của mình để sang dĩa của Hải minh.

Ñaøi Hoa Cuùc 151

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Hải Minh hai tay cầm hai cái đùi vui vẻ cắn xuống, bên mép còn dính mỡ toàn là mỡ, Giang đầu thối đưa tay lên quẹt ngang miệng cậu sau đó mút ngón tay mình.

“Ngon”

Hải Minh đơ vài giây sau đó tiếp tục cắn đùi gà.

“Thiên Dương, anh ăn từ từ thôi coi chừng mắc nghẹn đó”, Phong Lâm thở dài nhìn Thiên Dương hai tay cầm hai cái cánh gà cắn cắn.

“Ậu…..au……oăn…i…..ông….uội……ó……” (Cậu mau ăn đi không nguội đó)

Phong Lâm cầm cái muỗng khõ vào trán Thiên Dương một cái póc “Ăn lo ăn đi còn ởđó nói chuyện”.

Thiên Dương cười hề hề. Cách cái bàn bên này Giang đầu thối cũng đang nhắc nhởHải Minh “Hải Minh cậu ăn từ từ thôi, không thì sẽ khó tiêu lắm”.

Hải Minh múc muỗng canh lên húp cái rột cuốn trôi mấy hột cơm vào trong bụng, ngã người ra sau lấy cây tăm sỉa răng thỏa mãn “Ngon quá”.

“Nếu no rồi thì mình vào trường thôi. Ở phòng giáo viên có cái giường nhỏ, trưa nay cậu cứ lên đó nằm nghỉ khi nào tới tiết học rồi dậy”.

Hải Minh vo vo cái bụng căn tròn, khó khăn đứng lên trả lời “Ừ! Anh đi tính tiền đi”.

Giang đầu thối cầm cặp của cậu vắt sau lưng chạy đi trả tiền, cùng Hải Minh đi vào trường. Hai người đi lướt qua cặp nào đó còn đang chí chóe phía sau.

“Thiên Dương! Tôi nói bao nhiêu lần anh mới chịu nghe hả? Ăn cơm xong không

được chạy đó biết không?”



Thiên Dương tính tình ngang bướng đương nhiên là nghe tai này lọt qua tai kia rồi, chạy nhanh ra ngoài lại va phải hai người đang đi phía trước.

“A…….”

“Hải Minh, cậu có sao không?”, Hải Minh bị Thiên Dương đụng phải cánh tay ngã trúng cái ghế bên cạnh, Giang đầu thối thấy thế liền nhanh chóng đỡ cậu dậy.

Phong Lâm bên này thấy Thiên Dương lại gây ra chuyện chạy tới xin lỗi.

“Hải Minh, cậu không sao chứ?”, trên mặt Phong Lâm hiện lên sự lo lắng.

Ñaøi Hoa Cuùc 152

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Hải Minh tay xoa chỗđau cười lắc đầu “Tôi không sao, anh yên tâm chỉ bị xây xát nhẹ thôi”, Giang đầu thối đau lòng muốn chết ngay cả anh còn nâng Hải Minh như

trứng hứng như bông, huống chi để cậu bị thương, anh quay sang định trách tên kia.



“Anh Giang cho tôi xin lỗi, anh ta không cố ý đụng phải Hải Minh đâu. Xin anh bỏqua nha”, Phong Lâm nhìn sắc mặt của Giang đầu thối không tốt cũng liền nói đỡ cho Thiên Dương.

Hải Minh lắc lắc vai Giang đầu thối “Tôi không sao! Anh ta cũng không cố ý đâu, thôi mình vào trường đi”.

Giang đầu thối nghe cậu nói vậy cũng thở dài một cái, quay sang Phong Lâm nhắc nhở “Lần sau nói anh ta đi đứng cẩn thận một chút”.

Phong Lâm cúi người gật đầu “Được! Được! Tôi nẽ nói với anh ta mà. Hai người đi cẩn thận”.

Lúc này Thiên Dương mới từ mặt đất lò mò đứng dậy lại bị Phong Lâm cốc một cái rõ đau vào đầu.

“Ai……đau! Phong Lâm, hai người khi nãy là ai vậy?”

“Là người quen thôi! Anh đó, tôi thật hết cách với anh mà”

Thiên Dương ôm đùi chạy ra nhìn theo bóng lưng hai người sau đó lắc đầu “Chắc không phải đâu?”.

Ñaøi Hoa Cuùc 153