Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 28: Bà Xã Anh No.1




Giang đầu thối ngồi trong phòng giáo viên đặt tay lên trán suy nghĩ.

“Haiz!!!!! Mình đã tạo nghiệt gì đến nỗi đi thưa về gửi, chơi xin phép vợ thế này”

Bọn đàn ông trong phòng dỏng tai lên nghe mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng cũng đủđể họ kịp nhận ra vấn đề. Tất cảđồng loạt thở dài ngao ngán.

“Thầy Giang, không phải riêng anh bị vợ quản thúc đâu? Tôi cũng chẳng khác gì anh cho cam”, thầy Tú dạy Toán than.

Thầy Phó hiệu trưởng mập mạp được cho là nhân vật hiền lành nhất cả trường cũng đập bàn lên tiếng, “Ra đường vợ là nhất. Về nhà vợ nói hai không được nói một. Các thầy nên nhớ, có ra đường ở cũng phải để vợở nơi sung sướng nhất. Cấm than vãn, ai mà còn nói vợ hà bá, sư tử Hà Đông trừ lương nửa tháng”.

Nói xong thầy ú đi ra văn phòng nước mắt lưng tròng chảy dài trên má. Gì chứ, thầy đây cũng muốn thật lòng bày tỏ bức xúc của mình nha, cơ mà vợ thầy đang ngồi trong đó sao mà giải tỏa được chứ.

“Hức….ư…….!!!!!”

Mấy thầy chụm đầu lại bàn tán “Thầy Giang có nghe tiếng ai oán của thầy ú không?”.

“Suỵt! Nói nhỏ thôi! Để Ú nghe, Ú sẽ buồn đó”

“@@#%$^%&^”

Thiên hạđược một trận ngồi nói xấu vợ cho bà con chòm xóm nghe. Ngoại trừ Giang đầu thối.

“Thầy Giang! Thầy không có bức xúc gì sao?”

Giang đầu thối nằm dài xuống bàn gõ nhẹ “Vợ anh rất tốt, tốt nhất trong bà xã của các cậu đây”.

Năm sáu cái đầu nhìn nhau lắc nhẹ, tất cả cùng chung ý nghĩ “Thầy Giang sợ vợ thì đúng hơn”.

Tan trường, việc làm trước tiên là phải dắt xe chờ sẵn chở bà xã đi ăn kem.

“Hải Minh! Cậu muốn đi chỗ nào?”

Ñaøi Hoa Cuùc 106

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Hải Minh lưỡng lự nhìn mấy tờ giấy quảng cáo các cửa tiệm kem, một lúc sau cậu quyết định “Đi nơi này”.

Anh nhìn vào ngón tay cậu chỉ tên tiệm cộng với bản đồ chỉ dẫn mà muốn ngất.

“Hải Minh! Cậu chính là bóc lột sức lao động của người khác mà. Từđây đến đó ba mươi cây số, đi xe buýt cũng mất một tiếng rưỡi, đi xe máy cũng mất gần năm mươi

phút nếu đi đường tắt, còn chúng ta đi xe đạp cậu nghĩ bao giờ chúng ta đến. Hả?”.



Hải Minh khoanh tay, mắt lóe hàn quang mở miệng nói lời cảnh cáo “Anh không muốn!”.

Giang đầu thối tiu nghỉu, đạp chống xe bảo “Em leo lên”.

Cậu cười tươi rói, ngồi phía sau ngắt anh một cái “Nhanh lên một chút”.

Kót két! Kót két!

Giữa cái trời trưa nắng gay gắt trên chiếc xe đạp màu trắng có hai thân ảnh ngồi trên đó. Một ngườiđạp xe mặt không còn chút máu, một người ngồi sau lấy dù che cho cảhai, tay kia cầm bịch bánh trán trộn ăn ngon lành. Lâu lâu nhìn anh mỉm cười thích thú.

Chạy đến giữa chừng cậu đổi ý “Giang đầu thối tôi không muốn ăn kem nữa! Mình

về thôi!”



Két!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Xe thắng lết bánh, Giang đầu thối thở phì phò đầu chảy đầy mồ hôi, uổng công đạp nãy giờ gần đến đích cậu lại phán một câu xanh rờn. Giang đầu thối nhảy xuống xe bụng một trận tức giận, giơ ngón tay lên chỉ chỉ lên trời, mặt cũng méo xệch muốn nói rồi lại thôi. Thở phù một cái anh biết thân biết phận quay đầu xe.

Hải Minh bước xuống xe, cúi đầu rươm rướm nước mắt, nghẹn giọng nói “Xin lỗi! Chỉ tại tôi thấy anh mệt nên muốn về thôi”.

Giang đầu thối mềm lòng nhất chính là khi thấy nước mắt của cậu nha, dù có bực mình cũng không dám to tiếng lại, nắm tay cậu dắt qua bên đường chở cậu về.

Hải Minh cảm thấy vui vẻ vì mấy ngày điều giáo Giang đầu thối trở thành thê nô có tác dụng rồi. Cậu hí hửng tựa vào lưng anh, hỏi nhỏ “Giang đầu thối, anh có phải yêu tinh không?”.

Phụt!!!!!!!!!!!

Ñaøi Hoa Cuùc 107

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Khụ…….khụ……”, Giang đầu thối vừa chạy vừa uống nước nghe cậu nói thì phun tất cả những gì trong miệng ra ngoài, tay lái loạn choạng ngã cái rầm xuống bên vềđường.

Cậu may mắn nhảy kịp, còn anh thì nằm chỏng mông lên trời người không ngừng co giật. Hải Minh che miệng cười híp mắt, ngồi bên cạnh lắc lắc vai anh “Giang đầu thối, anh sao thế! Bị say nắng à!”.

Thật vất vả anh mới lấy lại bình tĩnh tiếp tục chở cậu về nhà.

Đến nhà, việc làm thứ hai là đợi cậu cởi giày ra sau đó anh để lên kệ, cầm cặp và áo khoác lên lầu đem cất. Kế tiếp lấy bộđồ khác và khăn đến cửa nhà vệ sinh đưa cho cậu tắm.

Cuộc sống cứ như là osin không công. Giang đầu thối cũng không oán trách, miễn bà xã vui là được.

Thời hạn cấm cửa vẫn còn hiệu lực, chính vì thế tối nay Giang đầu thối lại phải ra ngoài sô pha nằm ngủ. Đến đêm.

Trời nóng bức, không khí ngột ngạt Hoàng tử Long Phương thức giấc cảm thấy khó chịu trong người bèn lột quần áo mình quăng chỗ khác, chạy xuống lầu tìm Giang đầu thối.

Việc thứ ba chính là, khi bà xã có làm bất cứ hành động hấp dẫn bạn đến mức nào cũng phải cố gắng mà chịu đựng nếu không được bà xã cho phép.

Phụt!!!!!!

Lần này là cả máu mũi máu miệng chảy lênh láng, Giang đầu thối khó khăn ngăn lại con mãnh thú trong người mình, ngồi cứng người trên sô pha mặc cho Hoàng tử Long Phương hết cọ rồi lại cọ trên thân thể anh.

“Woa! Giang đầu thối là Xà có khác nha, nhiệt độ cơ thể cũng không nóng như người bình thường”, Hoàng tử Long Phương tay mân mê cơ thể anh, miệng nhỏ vài giọt nước bọt.

Nếu như Hải Minh là bà la sát thì Hoàng tử Long Phương chính là kẻ sát nhân giết người không cần dao. Ngay lúc này đây, Giang đầu thối ước gì mình cũng mau chết đi để không phải chịu đựng cảm giác có đồăn trước mắt mà không thể sờ mó.

Khóe miệng co giật, mặt nhăn mày nhíu, tay run rẩy kéo người đang dán sát thân thểmình ra, nói “Hoàng tử Long Phương, chẳng phải phòng có quạt sao? Cậu về phòngmình mở quạt đi, sẽ mát hơn đó”.

Ñaøi Hoa Cuùc 108

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Hoàng tử Long Phương lắc đầu, bĩu môi “Tôi không thích, tôi chỉ muốn ôm thân thể mát lạnh của anh thôi”.

Nói rồi Hoàng tử Long Phương tiếp tục ôm chặt lấy anh, hai cánh mông cọ cọ con rắn to to của Giang đầu thối. Các người nhìn xem nó ngẩn đầu rồi, ngang ngạnh đứng lên cứng như thép, nóng như lửa đỏ. Hoàng tử Long Phương liếc mắt xuống, trong bụng một trận cười thầm ‘Hắc hắc! Chậc! Chịu hết nổi rồi kìa! Hải Minh hoàn thành bước một”.

Hoàng tử Long Phương vui vẻ tựa cằm vào hõm vai anh cắn cắn. Giang đầu thối khó khăn chật vật, chịu đựng. Đến cực hạn, anh vội đẩy cậu ra chạy nhanh vào nhà vệsinh giải quyết nhu cầu. Nằm dài trên sô pha Hoàng tử Long Phương vắt chân, cầm tờgiấy ghi vài chữ lên đó.

“Kế hoạch dạy dỗ Giang đầu thối công nhận vui ghê. Hải Minh! Được rồi, đừng chọc

anh ta nữa thấy cũng tội lắm, có súng mà không được dùng! Hi hi”