An Luyến

Chương 19




Cũng không phải Trần Diệc Tâm chưa từng nghĩ đời mình sẽ thành cái dạng gì, đây là chuyện mỗi người đều có ý tưởng riêng, dĩ nhiên cậu cũng đã nghĩ đến. Từ khi ra đời đến khi chết đi, chỉ cần còn sống, vấn đề sống như thế nào sẽ luôn luôn tồn tại.

Trần Diệc Tâm nghĩ tới rất nhiều cách sống. Cậu trưởng thành sớm, thiên phú về ngôn ngữ đã được biểu hiện từ thuở thiếu thời. Khi đó cậu vẫn còn ở Tửu Tuyền, ba me đều là nhân viên nghiên cứu khoa học chủ chốt, sau khi làm việc nửa ngày trời sẽ mang tài liệu ngoại văn về tiếp tục nghiên cứu. Ba sẽ ngồi đầu giường đọc những tư liệu ấy cho cậu---- ba mẹ người khác ru con ngủ sẽ hát ru hoặc kể chuyện cổ tích, nhưng từ nhỏ Trần Diệc Tâm đã nghe sun-synchronous orbit (quỹ đạo đồng bộ mặt trời) và pogo oscillation (rung động thành cặp hướng thẳng (?)).

Dĩ nhiên Trần Diệc Tâm nghe không hiểu, nhưng cậu có cảm giác. Nghe nhiều là có thể đọc, dù e rằng cũng chẳng biết có ý nghĩa gì, nhưng cậu có thể không nhờ vào ký hiệu phiên âm, chỉ dựa theo thói quen sử dụng mà đọc ra.

Loại năng lực này cũng thích hợp cho cậu học những ngôn ngữ khác trong tương lai. Trần Diệc Tâm có bản năng thân thiết với ngôn ngữ, giống như ngày ấy nghe ba đọc tài liệu nghiên cứu khoa học, vốn nên buồn ngủ, cậu lại ngày càng hăng say. Nghe nghe một hồi cậu bèn hỏi ba sao bờ bên kia đại dương lại có người không nói tiếng Trung. Ba Trần kể cho cậu nghe câu chuyện về toà tháp Babel.

Kinh Thánh nói loài người vì đi tới Thiên đường, mà xây tháp Babel, Thượng đế vì không để cho loài người được như ý, mà sáng tạo ra những ngôn ngữ riêng biệt, khiến cho loài người không thể nào trao đổi khai thông với nhau được, tháp Babel xây được nửa đường liền bị hủy bỏ.

Trần Diệc Tâm cảm thấy câu chuyện này vẫn có sự chênh lệch so với thực tế: "Thế tại sao ba lại đọc được tiếng Anh?"

Ba Trần nói: "Bởi vì chúng ta có phiên dịch, có truyền thông, chúng ta có thể hiểu rõ tất cả ngôn ngữ còn hay mất trên thế giới này."

Trần Diệc Tâm hỏi: "Vậy tại sao chúng ta không tiếp tục xây tháp Babel?"

Ba Trần cười, chèn góc chăn thật tốt cho bé Trần Diệc Tâm: "Bởi vì chướng ngại khai thông chân chính cũng không phải là ngôn ngữ."

Trần Diệc Tâm của độ tuổi đó chưa thể hiểu được lời ba nói, cậu còn nhỏ như vậy, chỉ cảm thấy sau khi lớn lên mình làm truyền thông cũng không tệ. Cậu đọc bản gốc [Bắt trẻ đồng xanh], rồi lại cầm bản dịch của Thi Hàm Vinh và Tôn Trọng Húc lên so sánh. Cậu tưởng tượng đây cũng giống một tòa tháp Babel đang được xây dựng, chỉ khác ở chỗ người bắc cầu hai ngôn ngữ chính là Thi Hàm Vinh và Tôn Trọng Húc.

Thi Hàm Vinh nói, dấu hiệu của một người đàn ông chưa trưởng thành chính là anh ta sẵn lòng anh dũng hi sinh vì một sự nghiệp nào đó, dấu hiệu của một người đàn ông trưởng thành lại là anh ta sẵn lòng vì một sự nghiệp nào đó mà tiếp tục sống trong hèn mọn.

Tôn Trọng Húc nói, thưa thầy, một vài từ ngữ tôi có nhận xét không giống với thầy, thầy nghe một chút tôi là dịch như vầy---- dấu hiệu của một người chưa trưởng thành là anh ta sẵn lòng oanh oanh liệt liệt hi sinh vì một lí do nào đó, mà dấu hiệu của một người trưởng thành lại là anh sẵn lòng vì một lí do nào đó mà tiếp tục sống một cách khiêm nhường.

Trần Diệc Tâm nghe bọn họ tranh luận nhã nhặn, chỉ đành viết xuống đoạn nguyên văn trong khoảng trống trên trang sách:

The mark of the immature man is that he wants to die nobly for a cause, while the mark of the mature main is that he wants to live humbly for one.

Cậu viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cho đến khi tờ giấy kia không còn bất kỳ mảng trắng nào. Hôm đó cậu ngồi bên cửa sổ phòng mình, đầu này là màn đêm, đầu kia giống như Cao nguyên Hoàng Thổ của sa mạc mênh mang, chẳng giống như quê nhà trong trí nhớ, đầu kia nữa thì là biển.

Sau đó trong lớp, thầy để các bạn lên bục đọc ghi chép tự đọc sách của mình, có bạn đọc [Tiếp tục sống] của Dư Hoa, lời kể của bạn như đọc diễn cảm------

A, bất kể số phận cho tôi trải qua khổ đau hay hạnh phúc, tôi đều phải [Tiếp tục sống] như Phú Quý.

Trần Diệc Tâm không phải người tích cực phát biểu trong trường, nhưng ngược lại với tập thể khi nghe được lời tổng kết ấy, lần đầu tiên Trần Diệc Tâm có xúc động muốn phản bác.

Dĩ nhiên cậu không làm, nhưng trong lòng cậu có tiếng nói, không phải như vậy.

------ nếu như số phận cho thứ gì cũng tiếp đón hết thảy mà chẳng hề phản kháng, vậy tiếp tục sống có ý nghĩa gì?

Tự do là lựa chọn, chính là bởi con người có thể đưa ra phán đoán và suy xét một cách độc lập, thế nên phải nắm chắc tính chủ động trong sự lựa chọn. Một người tiếp nhận chỉ duy nhất thể xác còn sống, đấy không phải là tự do.

Trần Diệc Tâm tin tưởng cậu có tính chủ động, cậu có tiếp nhận, cũng có phản kháng, vì vậy cậu bắt đầu rời đi. Từ Tửu Tuyền đến Thanh Hải, đến Xuyên Tàng và Bắc Cương, sau đó trở lại Giang Nam. Sau đó nữa cậu ở châu Âu, sau khi di dân theo diện định cư tay nghề ba mẹ gọi điện cho cậu nói về tính khả thi của du hành vũ trụ, khẳng định sinh thời Trần Diệc Tâm có thể nhìn thấy toàn bộ địa cầu từ trên phi thuyền.

Trần Diệc Tâm nói vâng, cúp điện thoại, nhìn dãy số nước ngoài mà yên lặng, cậu đã không nói cậu không có hứng thú với du hành vũ trụ. Mấy năm này, cậu cũng bị mất hứng thú với châu Âu, với những địa phương đã từng đi qua.

Trần Diệc Tâm xem [Ma trận] lần nữa, NEO do Keanu Reeves thủ vai nuốt viên thuốc đỏ hắn đã dự tính sẽ chọn và trở thành chúa cứu thế. Còn có [Westworld], người mặc đồ đen đã khởi động lại trò chơi hết lần này đến lần khác, ý đồ thoát khỏi mục tiêu định trước của nhân quả tuần hoàn, sau đó thất bại hết lần này đến lần khác.

Nếu như nói tự do là lựa chọn, giờ khắc này lựa chọn lại do kinh nghiệm trải qua nhiều lần và lựa chọn lần trước đó dẫn dắt tới, đời người thực tế lại không như một trò chơi có thể khởi động lại, hoặc tua lùi về trước tìm căn nguyên cội nguồn liên quan đến sự ra đời của sinh mạng, lựa chọn đầu tiên----- việc bạn ra đời----- quyền quyết định đã không nằm trong tay bạn.

Như vậy thứ nhất, tiếp nhận và phản kháng đều đã được định sẵn, như vậy lại nhìn luận điệu 'Phải chăng có kẻ sinh ra để trở thành vua', cũng có thể đọc lên một loại cảm giác về số mệnh.

Cậu nghĩ đến câu chuyện về Phú Quý, trước kia cậu xem thường Phú Quý nước chảy bèo trôi, tiếp nhận số mệnh mà thời đại và thời gian trao cho ông, bây giờ cậu tìm kiếm trên bàn tay, trên cánh tay mình, muốn tìm xem có dây rối gỗ đang dẫn dắt chính mình hay không.

Thật ra cậu hâm mộ Phú Quý, thậm chí cảm thấy ông là anh hùng. Romain Rolland nói chủ nghĩa anh hùng là biết rõ sự thực về cuộc sống mà vẫn nhiệt tình với cuộc sống như cũ. Cậu nể phục Phú Quý biết rõ bản thân không còn lựa chọn nào khác, mà vẫn cố gắng tiếp tục sống.

Bạn cho rằng lựa chọn của bạn xuất phát từ tâm nguyện tự do, trên thực tế tất cả lựa chọn đều là nhân quả tuần hoàn, nhân chính là bởi vì bạn sinh ra trong gia đình thế nào, mà quả sẽ là những tiếp nhận và phản kháng theo sau đó, mãi đến thời khắc tử vong.

Trần Diệc Tâm cảm thấy mình buồn cười. Con người là sinh vật suy nghĩ trì độn, cho nên tạo thành giả tưởng về tính ngẫu nhiên và tính chủ động của lựa chọn. Cậu nôn nóng theo đuổi sự thật cuộc sống, ý nghĩa của việc tiếp tục sống, là để tìm cái tất nhiên trong cái ngẫu nhiên, bây giờ nhìn lại, không cần tìm, tất cả đều là tất nhiên.

Tính người phức tạp là một chuyện, nhưng có phức tạp hơn nữa cũng sẽ có nguyên do, có giải thích, có nhân quả.

Con người không chắc chắn như chính mình tưởng tượng.

Trần Diệc Tâm nghĩ đến tự sát, cái chết đối với cậu không phải đề tài cấm bàn, cách duy nhất cậu có thể nghĩ ra để đến gần lựa chọn tự do chính là tự mình kết thúc sinh mạng, cũng không phải bởi vì sự lựa chọn này đi ngược lại nhân quả tuần hoàn, mà vì nó có thể kết thúc nhân quả tuần hoàn. Giống như lời kịch thường xuyên xuất hiện trong phim ảnh, tôi không thắng, nhưng tôi cũng không thua.

Cậu cứ vậy bắt đầu rối loạn lưỡng cực, chống lại cám dỗ tự sát khiến cậu bắt đầu mất ngủ và hậm hực. Cậu dùng tương lai để trấn an mình, chỉ khi tiếp tục sống, mày mới có thể cống hiến, và truyền đạt, giảng dạy, dịch viết... Mày sẽ để lại một chút hình ảnh, chữ viết và ghi chép, sẽ có người nhớ tới mày, mày từng xuất hiện.

Có lẽ Trần Diệc Tâm cũng không có cách nào dùng những lý lẽ ấy thuyết phục mình, cậu không có cách nào tiếp tục sống vì những lí do ấy, cậu thà nhảy vào đại dương, cậu lựa chọn kết thúc, cậu vì bản thân mà oanh oanh liệt liệt chết đi.

Khi cái chết thử diễn ra hàng ngàn hàng vạn lần trong đầu, cậu gặp phải Thiệu An.

Cậu vừa vào phòng học đã chú ý tới người kia, máu lai, đẹp trai, trắng.

Kiêu ngạo.

Trần Diệc Tâm muốn biết tên của người đó.

Không chỉ là tên. Trần Diệc Tâm nhìn hắn một cái, hời hợt liếc qua, trái tim lại giống như một đóa hoa nở rộ.

Cậu biết người kia cũng đang nhìn mình.

Trần Diệc Tâm chưa từng động lòng với bất kỳ ai, cũng bởi biện chứng cho tự do và lựa chọn hao phí toàn bộ tinh thần và thể lực của cậu, tình yêu với cậu mà nói không có 'đắt hơn*', thành ra không một ai lọt vào mắt cậu, mà lần đầu tiên có cảm giác, cậu cũng phản ứng trì trệ, ồ, cái này có phải là vừa gặp đã yêu không.

(*này là bởi có câu 'Life is dear, love is dearer. Both can be given up for freedom')

Sau đó Trần Diệc Tâm cầm danh sách tên, rũ mắt cười một tiếng.

Cười cho người kia nhìn.

Trần Diệc Tâm không thích cười, nhưng cậu biết mình cười lên, chính là gió xuân và sơn hồng*.

(*Bởi có một câu dịch sơ sơ là 'Người là gió thoảng vô tình, vẫn cứ cô (đơn độc) cự (kiêu ngạo) dẫn tới sơn hồng (lũ quét vùng núi)| từ 'cô cự' là từ riêng của tác giả câu này | giải nghĩa: em như cơn gió nhẹ thoảng qua trái tim tôi, nhưng lại khiến đáy lòng tôi ái mộ em sâu đậm, giống như sơn hồng, khiến cho tôi chấn động bất an)

Sau đó cậu nghe được người thiếu niên kia nói, tôi muốn anh nhớ rõ tên tôi.

Được. Trần Diệc Tâm đáp.

Sau đó lồng ngực cậu có thứ gì nóng rực chảy xuôi.

Tìm thấy hy vọng, cậu được trải nghiệm tính chủ động chưa từng có bao giờ.

Là dấu hiệu giả, Trần Diệc Tâm tự nhủ, nhưng lời ra khỏi miệng cũng không phải câu này.

Được, cậu nói, vậy cậu cũng phải nhớ kỹ tên tôi.

Trần Diệc Tâm chớp mắt, cậu vẫn cười, nụ cười hài lòng chưa bao giờ có, trước kia cậu có sách từng đọc qua, đường từng đi qua, gạt những lựa chọn kia ra một bên, Thiệu An đang đứng trước mắt cậu.

Không chết nữa, Trần Diệc Tâm thầm nghĩ, nếu như gặp Thiệu An chính là nhân quả, vậy tiếp tục sống là đáng giá.

Cậu nói với Thiệu An, tách từ luyến trong luyến ái, Trần, Diệc, Tâm.

Giao điểm của hai người được định sẵn như sách giáo khoa, sau khi Thiệu An thêm bạn với Trần Diệc Tâm, nội dung cuộc trò chuyện ngày đầu tiên vẫn còn lưu trong chiếc di động cũ.

Là Trần Diệc Tâm hỏi Thiệu An, cậu độc thân không?

Thiệu An nói, ừm.

Trần Diệc Tâm nói, vậy tôi theo đuổi cậu nha.

Thiệu An không để Trần Diệc Tâm theo đuổi lâu, hắn cũng chủ động, đến ngày thứ hai mươi, hắn tỏ tình bằng phương thức rất có tính tiểu công tử nhà họ Thiệu. Đó là khoảng thời gian bọn họ vui sướng nhất, Thiệu An khiến Trần Diệc Tâm biến thành một đứa trẻ, sự chăm sóc dịu dàng của hắn khiến Trần Diệc Tâm sinh ra lệ thuộc và ràng buộc triền miên. Trần Diệc Tâm còn rất mơ mộng thiếu nữ mà đòi Thiệu An cam kết, anh không được nói chia tay em.

Thiệu An nhận lời, quả thật tất cả những lần chia tay trước của hắn đều do các bạn gái cũ nói ra.

Trần Diệc Tâm rất hài lòng với lời hứa hẹn này, cậu biết một lời hứa của Thiệu An đáng giá ngàn vàng, nói sẽ không, thì thật sự sẽ không. Cậu nắm quyền chủ động trong mối quan hệ này, cậu cũng có thể đảm bảo mình sẽ không rời đi.

Cậu xin đi trao đổi đến Paris 6 trước khi gặp Thiệu An, thư giới thiệu cũng đã gửi, không cần chờ Trần Diệc Tâm xoắn xuýt, Thiệu An để cho cậu yên tâm mà đi, mỗi tuần hắn đều sẽ bay đến Paris thăm cậu.

Trần Diệc Tâm thầm nghĩ người yêu thật tốt, mấy ngày sau Mục Ninh Chiêu về nước, bọn họ vốn thật sự chỉ trò chuyện, ngày đó còn nhắc đến Thiệu An, cậu không khỏi hào hứng uống thêm mấy ly, không chú ý tới di động hết pin. Xác định quan hệ xong cậu về chỗ Thiệu An, Mục Ninh Chiêu đưa cậu về tới cổng nhà trọ Tây Lâm, Trần Diệc Tâm chậm rãi khoan thai lên tầng sáu, vì say và vui vẻ mà mặt mũi có chút ửng đỏ, cậu chạy từ thang máy ra, mở cửa gọi Thiệu An.

Nhưng Trần Diệc Tâm còn chưa kịp bật đèn, đã bị người ấn lên tường, một cái tay thô bạo duỗi xuống phía sau cậu.

"Thiệu An-------" Trần Diệc Tâm hoảng sợ, "Anh đừng nóng vội."

Trần Diệc Tâm không hề bài xích ân ái, nhưng cậu chưa quen với mây mưa, thân thể cũng không đủ nhạy cảm, mỗi lần đau đớn đều kịch liệt hơn khoái cảm, nếu đối phương không phải Thiệu An, cậu căn bản còn không cứng nổi. Mỗi lần Thiệu An đều vô cùng dịu dàng không làm cậu bị thương, cậu không nhịn được kêu đau, Thiệu An sẽ lập tức rút ra, cũng không cho cậu khẩu giao.

Mà hắn nào giống như bây giờ trực tiếp lấn tới. Ngón tay ấn ở miệng huyệt, không giống dạo đầu, ngược lại giống kiểm tra.

Sau đó Thiệu An rút tay về, không có hôn cũng chẳng có ôm. Trần Diệc Tâm bật đèn, nhìn thấy Thiệu An quay lưng về phía cậu định trở về phòng ngủ.

"Thiệu An anh có ý gì?!" Trần Diệc Tâm hiểu ra, "Anh nghi ngờ em?"

Mặt cậu đầy vẻ không tưởng tượng nổi, giống như nằm mơ chợt tỉnh giấc, Thiệu An thì không hề đáp lại. Trần Diệc Tâm cảm thấy bị sỉ nhục, chỉ là chờ đến khi sạc pin điện thoại rồi, một đoạn tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Thiệu An hiện ra, lại tan đi mấy phần giận dữ.

Cậu nói lời xin lỗi, Thiệu An cũng thẳng thắn nói về dục vọng chiếm hữu của mình. Vốn tưởng mọi chuyện sẽ bước sang trang mới, Trần Diệc Tâm cũng chú ý không tiếp xúc nhiều với người khác, cậu vốn không có bạn bè gì, điểm này không khó với cậu.

Nhưng cậu sắp xuất ngoại.

Bọn họ sắp yêu xa.

Đầu tiên Trần Diệc Tâm không thấy có vấn đề gì, Thiệu An có tiền, muốn bay tới lúc nào cũng được, cậu dự tính rất nhiều kế hoạch, lòng ngập tràn vui vẻ muốn cùng Thiệu An đến viện bảo tàng nơi cậu thực tập, xe lửa cậu từng ngồi, du thuyền cậu từng lên, hoặc là những địa phương khác chưa từng ghé tới, trước kia chỉ có một mình cậu, bây giờ là cậu và Thiệu An.

Những tưởng tượng vui vẻ của cậu bị phá vỡ trong một lần hội thảo về an toàn khi du học, có Thiệu An đi cùng cậu, giảng rằng thuật phòng thân đã bị bào mòn từ khi hòa bình, cho nên đã liên hệ một vài trường hợp thực tế bên nước ngoài, không thể bỏ qua vấn đề tự vệ của nữ sinh, người đó kể rằng đã từng gặp một kẻ cướp tiền xong còn có mưu đồ bất chính, nếu đánh không lại thì móc cổ họng, nôn ít đồ ra làm gã ghê tởm, nếu như gã vẫn còn chưa buông tha, vậy lại nuốt lại chỗ thức ăn vừa nhổ ra.

Nữ sinh ngồi bên cạnh Trần Diệc Tâm làm động tác nôn ọe: "Tự tớ cũng thấy tởm, làm như vậy còn không bằng bị cưỡng dâm. Buồn nôn quá mà."

Sau khi kết thúc hội thảo Trần Diệc Tâm ra ngoài với Thiệu An, trên đường thấy có áp phích quan tâm giúp đỡ người mắc AIDS, Trần Diệc Tâm chưa bị Thiệu An bắn vào bên trong, xét về kinh nghiệm tình dục thì chỉ có mấy lần không thành công lắm với Thiệu An mà thôi, cậu còn giả bộ phong trần trêu đùa Thiệu An, em rất sạch sẽ, không có bệnh.

Thiệu An nhìn tờ áp phích, vẻ mặt có chút lạnh nhạt: "Vậy trước khi đi anh mua cho em hai hộp condoms, em mang theo bên người, nếu thật sự gặp phải kẻ có ý đồ mà anh không ở bên cạnh, cũng có thể bảo vệ tốt chính mình."

Lời này nghe không được tự nhiên, nhưng cũng có lý.

Nếu như Thiệu An không chèn thêm một câu: "Hoặc nếu em muốn hẹn một lần-----"

Thiệu An chưa nói xong, bởi vì Trần Diệc Tâm cho hắn một cái tát.

Trần Diệc Tâm hỏi Thiệu An: "Có phải anh muốn chia tay không?"

"Anh nhận lời em không chủ động nói, nên anh dùng loại hoài nghi này ghét bỏ em, phải không?" Trần Diệc Tâm hỏi, "Chuyện Mục Ninh Chiêu chẳng lẽ anh muốn nhớ cả đời?!"

"Đúng." Thiệu An nói. Hắn cũng đau khổ, hắn yêu Trần Diệc Tâm bao nhiêu, thì dục vọng chiếm hữu đáng sợ bấy nhiêu.

Bọn họ giằng co hồi lâu, Trần Diệc Tâm cũng chưa nói chia tay. Chỉ là từ ngày đó cậu chuyển khỏi căn hộ Tây Lâm, cũng không chủ động liên lạc với Thiệu An. Thiệu An đến tìm cậu, dù là trực tiếp nói xin lỗi, hay là nhắn tin gọi điện, cậu đều không phản ứng lại, lúc này cậu thật sự bị tổn thương, nhất thời không dỗ được. Cậu bắt đầu loại Thiệu An ra khỏi tương lai của mình, cậu sẽ đến Paris một mình, một mình bước trên đất khách. Cậu không nói cho Thiệu An tin tức chuyến bay, thật sự dự tính sẽ rời đi mãi mãi. Cậu đi dứt khoát như vậy, nhưng lúc đi qua cổng kiểm tra an ninh vẫn không tự chủ quay đầu nhìn lại một đường, nghĩ có thể nào có bóng người quen thuộc chạy đến hay không.

Không có.

Cậu đi về phía trước, đi về tương lai không có Thiệu An, nơi đó cũng không có gì cả.

Trần Diệc Tâm bắt đầu rơi nước mắt, giống như nhỏ cả lọ thuốc nhỏ mắt lên, cứ như vậy im lặng rơi lệ. Có người tốt bụng hỏi cậu có ổn không, an ủi cậu không cần đắm chìm trong nỗi đau ly biệt. Trần Diệc Tâm vẫn cúi đầu, lời cảm ơn không còn sức nói ra, chỉ có thể hết lần này đến lần khác nhắc mình phấn khởi.

Rồi hết lần này đến lần khác không kiềm chế được nghĩ tới hai tiếng Thiệu An.

Cậu nhớ trước kia từng hỏi hàm ý trong tên Thiệu An, Thiệu An nói Thiệu Lộc Thành đặt cho hắn, chính là hy vọng hắn có thể an an ổn ổn. Sau đó gặp được Trần Diệc Tâm, danh tự này cũng mang ý nghĩa an ổn nói luyến ái cùng Trần Diệc Tâm.

Trần Diệc Tâm cười, lau mặt, lại tiếp tục rơi nước mắt.

Cậu vẫn yêu Thiệu An, cậu biết Thiệu An cũng yêu cậu, nếu như thật sự là chia tay bình thường thì cũng thôi, nhưng đây cậu còn tình yêu vương vấn không dứt.

Cậu lại bắt đầu muốn kết thúc sinh mạng, đó là lần đầu tiên kể từ khi gặp Thiệu An cậu có ý nghĩ tự sát. Những hình ảnh sinh hoạt sống động hiện lên như chưa từng bị lãng quên, mỗi một tấm đều đang kêu gào đòi kết thúc! Giải thoát! Trần Diệc Tâm không thích dùng hai chữ kích động, cậu rất tỉnh táo, cảm xúc hậm hực quả thật giống như vũng bùn khiến cậu lún sâu vào không cách nào chạy thoát, nhưng tự sát vẫn là lựa chọn của cậu mà không phải kích động, giờ phút này cậu không đi tới bước cuối cùng là bởi tay cậu không có dao, thuốc ngủ và Clozapine (thuốc chống loạn thần) đều đặt trong hành lý ký gửi------ sau khi gặp Thiệu An cậu đã ngừng thuốc, nhưng bây giờ phải tăng gấp đôi liều lượng.

Cứ như vậy bản năng tự cứu miễn cưỡng chiếm ưu thế, Trần Diệc Tâm thầm nghĩ trước tiên chịu đựng đến lúc lên máy bay, nước mắt cậu vẫn rơi, cho đến khi vào khoang máy bay, hình ảnh một người đã ngồi sẵn phía trước tràn vào khoé mắt.

Lối đi hẹp, cậu chỉ có thể nhích về phía trước dần theo dòng người, bước tới bên cạnh người nọ, đối chiếu nhiều lần để xác định mình đã vào đúng chỗ, rồi mới ngồi xuống.

Là Thiệu An ôm chầm lấy cậu. Trần Diệc Tâm giãy giụa kéo giãn khoảng cách, Thiệu An không ép buộc, chỉ dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu, có chút lệ vẫn còn lóe lên trong đôi mắt, chỉ là cố nén không rơi ra.

"Anh xin lỗi." Thiệu An nói, "Anh sợ em biết anh cũng tới, sẽ đổi vé."

Trần Diệc Tâm vùi mình vào lồng ngực Thiệu An, khóc òa.

Thiệu An vỗ lưng cậu an ủi: "Mình đến khoang hạng nhất khóc được không, anh đã để trống hai ghế rồi."

Sau khi xuống máy bay Thiệu An đưa Trần Diệc Tâm đến nhà trọ, cất hành lý xong xuôi sẽ đến nhà hàng Bốn Mùa Thiệu An đặt trước, vừa tiến vào nhà bọn họ đã bắt đầu ôm hôn và thoát y, quần áo rơi tán loạn dưới giường, Trần Diệc Tâm đỡ tính khí của Thiệu An trực tiếp ngồi lên.

Dĩ nhiên không thành công, quy đầu vừa mới đi vào Trần Diệc Tâm đã đau đến độ hít một hơi khí lạnh, Thiệu An lui ra ngoài, đứng dậy đè Trần Diệc Tâm dưới thân, dùng dầu bôi trơn hương hoa hồng từ từ mở rộng. Đầu vú không phải điểm nhạy cảm của Trần Diệc Tâm, Thiệu An có liếm thế nào đi nữa cũng chỉ cương lên nhè nhẹ, không kích thích sẽ lập tức lui về, không mang lại cho cậu bao nhiêu khoái cảm. Ngày đó Trần Diệc Tâm như dâng hiến mà quyết định muốn làm tới cùng cùng với Thiệu An, tự mình kéo đầu vú, thật xấu hổ, nhưng trái lại còn khiến cậu quên mất cơn đau.

Cộng thêm màn dạo đầu, bọn họ làm trong hai tiếng đồng hồ, Trần Diệc Tâm đau đến độ phía trước không sao cứng nổi, cậu chịu đựng không kêu, xoay lưng để Thiệu An tiến vào từ đằng sau, cậu cắn ga giường khiến cho đau đớn phát ra như tiếng rên rỉ.

Sau khi làm xong Thiệu An vào tắm, Trần Diệc Tâm thấy di động Thiệu An đen xì, liền tự chủ trương mở máy, không ngờ vừa mở đã thấy tin nhắn nhảy ra không ngừng.

"Trưởng ban cậu ở chỗ nào???"

"Thiệu An cậu chuẩn bị lâu như vậy, không đến à???"

"Thiệu An cậu không tới thật hả???"

"Không tới thì phó ban phải thay tên cậu đấy, nếu không chúng ta giới thiệu kiểu gì?"

"Đại ca, không tới nữa thì cậu chỉ đành chịu uất ức mà làm thành viên thôi!!"

Ngay sau đó, các số quốc nội liên tiếp gọi đến, Trần Diệc Tâm mềm chân đưa điện thoại vào phòng tắm cho Thiệu An, nghe thấy tiếng hắn "Ừ" "Ừm" "Trở lại ngay" bên trong.

Cậu cho rằng người nhà thúc giục, Thiệu An nói không phải, là có một hạng mục hắn làm trưởng ban, vốn dĩ hôm nay đến ngày hắn phải kêu gọi đầu tư.

"Vậy... thành công không?"

Thiệu An mở hình hội trường cho Trần Diệc Tâm nhìn, có mấy người trông hết sức phấn khởi, Trần Diệc Tâm cũng có ấn tượng, là người cùng viện với Thiệu An.

"Vậy anh mau trở về." Trần Diệc Tâm nói, "Còn có thể kịp đến tiệc mừng."

Thiệu An lắc đầu: "Ở cùng em quan trọng hơn."

Trần Diệc Tâm lại hỏi: "Hạng mục đó anh chuẩn bị bao lâu?"

"Lần đầu không có kinh nghiệm, chuẩn bị sẽ lâu." Thiệu An ậm ờ nói, "Tầm mấy tháng..." Hắn định nói không sao, Trần Diệc Tâm đã ôm lấy hắn.

Trần Diệc Tâm bảo: "Sau này mình sẽ rất tốt."

"Được." Thiệu An cũng ôm lại, gò má cọ lên tóc Trần Diệc Tâm.

Trần Diệc Tâm nói: "Không cho phép nghi ngờ em! Anh còn nói như vậy nữa em moi tim ra cho anh nhìn anh có tin hay không!"

"Được được được" Thiệu An ôm người lên giường, "Là anh không thể rời bỏ em, anh bảo đảm, anh còn hoài nghi em lần nữa, Tiểu Thiệu sẽ nhỏ đi!"

Trần Diệc Tâm vui vẻ cười: "Lời thề này thật là độc nha."

"Thật sự là nhỏ đi cũng không phải chuyện xấu, em toàn chê lớn, đau..."

Trần Diệc Tâm bịt miệng Thiệu An, lôi người lên giường, hờn dỗi ẩu đả...

Ngày hôm sau Thiệu An trở về nước, Trần Diệc Tâm cũng bắt đầu chuẩn bị nhập học, vốn dĩ cậu cũng không còn ý định xuất ngoại du học nữa, nếu như thầy không phải Alexandre DuPont. Mà không có sự tiến cử của Mục Hoa, cậu cũng không có khả năng theo học một người đã từng đoạt giải thưởng văn học, cho nên cậu đặc biệt quý trọng cơ hội lần này, những nhiệm vụ tập thể trước kia cậu sẽ không bao giờ làm chim đầu đàn, nhưng bây giờ cũng tranh thủ tham gia phát biểu. Một năm này đối với Thiệu An cũng là một ranh giới, hắn học đủ tín chỉ, tuy không muốn tốt nghiệp trước nhưng đã tiến vào Thiệu thị, vốn dĩ Thiệu Lộc Thành muốn sắp xếp cho hắn lên cao tầng, Thiệu An nói mình tuổi trẻ thiếu cọ sát, trên dưới sẽ lời ra tiếng vào không phục, cho nên xin xông pha từ hạ tầng đi lên. Cứ như vậy lượng công việc cũng không lớn, mỗi tuần hắn có thể ngốc ở Paris ba ngày, thậm chí nhiều hơn.

Chỉ cần có mặt Thiệu An, Trần Diệc Tâm sẽ dành toàn bộ thời gian bên cạnh hắn. Bài tập cho nghiên cứu sinh không phải thuyết trình thì sẽ là luận văn lớn nhỏ, Thiệu An buông bỏ tất cả công việc tới bên cậu, tất nhiên Trần Diệc Tâm không chịu lạnh nhạt Thiệu An. Chờ đến khi đưa Thiệu An lên máy bay xong mới vội vã đến nơi đã hẹn, bàn bạc xem nên sắp xếp buổi thuyết trình hôm sau thế nào. Bình thường đều hẹn ở quán cafe, thứ Paris có nhiều nhất chính là các quán cà phê cổ điển đặc sắc.

Có một lần Thiệu An muốn cho Trần Diệc Tâm một bất ngờ nho nhỏ, đến sớm hơn thời gian ước hẹn một đêm, sau khi đến chỗ thuê nhà thì phát hiện đèn tắt, Thiệu An chưa nói mình đã tới, gửi tin nhắn cho Trần Diệc Tâm, chỉ đơn giản hỏi cậu đang ở đâu, Trần Diệc Tâm nói tên quán cafe.

Thiệu An đến tìm, từ cửa thấy được Trần Diệc Tâm ngồi bên trong.

Cùng bạn học của cậu.

Có nam có nữ, Thiệu An không nghe được bọn họ đang bàn luận cái gì, mỗi lần đến phiên Trần Diệc Tâm phát biểu tất cả mọi người đều sẽ nhìn cậu, những ánh mắt kia hoặc khâm phục hoặc tán thưởng, mà có một số, chính là loại Thiệu An không thể quen thuộc hơn.

Hắn quen thuộc, bởi vì thời điểm hắn nhìn Trần Diệc Tâm, cũng không giấu được ánh mắt này.

Bây giờ hắn đứng đằng kia, hắn giống như một kẻ ngoài cuộc, mà người ngoài cuộc như hắn không giống Trần Diệc Tâm, Trần Diệc Tâm có thể bàn từ L'étranger đến Tây triết đông tiệm, không phải Thiệu An chưa từng nghe qua nội dung những cuốn sách ấy thế nào, nhưng cái đẹp và tính khiêu gợi mà Trần Diệc Tâm lĩnh hội được từ chúng, một nửa hắn còn không thể hiểu được, huống hồ là đồng cảm.

Hắn chẳng qua chỉ là người yêu chưa tới vài tháng của Trần Diệc Tâm, hắn còn chưa, thậm chí vĩnh viễn cũng không thể đi vào thế giới tinh thần xinh đẹp lạ thường của Trần Diệc Tâm. Sự ngờ vực của hắn thật ra cũng không phải hoàn toàn vô cớ, Trần Diệc Tâm giống như một chiếc ổ khóa, hắn không mở được, không có nghĩa là người khác không thể.

Đây không phải lần đầu tiên Thiệu An có loại cảm giác này, hắn và Trần Diệc Tâm đều thầm biết rõ, tình yêu của bọn họ thật sự được chống đỡ nhờ tình yêu. Bỏ đi chữ ái và chữ tình nóng bỏng mà cho đến nay chưa hề thuyên giảm, từng người bọn họ đều không thể thay đổi dục vọng chiếm hữu và chứng hoang tưởng của mình, bỏ đi sự chung tình biến dạng, ai cũng đều không phải chiếc thuyền và bến cảng của người còn lại.

Mâu thuẫn vẫn luôn tồn tại, dục vọng chiếm đoạt của Thiệu An đối với Trần Diệc Tâm chính là sản phẩm đi kèm của tình yêu, mà sẽ có một ngày Trần Diệc Tâm phải đẩy cánh cửa đó ra, cậu cũng không thể không tiếp xúc với những người khác.

Một đêm đó Thiệu An ở bên ngoài, ngày hôm sau lại dậy rất sớm ra sân bay, làm bộ như vừa mới tới. Hắn cảnh cáo mình không được suy nghĩ nhiều, dù sao Trần Diệc Tâm tốt như vậy, không phải chỉ mình hắn mới động tâm đắm chìm.

Yêu không phải là cái cớ của dục vọng chiếm hữu cực đoan, phải thay đổi.

Chỉ là hắn thay đổi thật khó khăn, cũng thay đổi quá chậm, dù cho hắn không nói ra, thái độ và hành động cũng sẽ bán đứng suy nghĩ chân thật của hắn, Trần Diệc Tâm cũng là người tâm cao khí ngạo, cậu đã chuyển đến Paris 6, không thể nào bỏ học trở về với Thiệu An.

Trần Diệc Tâm vốn cho rằng Thiệu An đã có thể nhịn không nói, thì sẽ có thể tự mình điều chỉnh tốt. Sau đó cậu ý thức được mình sai hoàn toàn, chính là bởi không có ngôn ngữ thổ lộ, mà ngay cả cơ hội tranh luận với Thiệu An cậu cũng không có.

Duy trì hài hòa ngoài mặt hết một tháng, Trần Diệc Tâm cũng không có cách nào nhịn được thêm nữa.

Cậu đi.

Cậu mua vé máy bay từ Pháp đến Ukraine, cậu biết Thiệu An có thể tra được bất kỳ tin tức nào của cậu, cho nên lại mua vé xe đi Ba Lan. Cậu muốn được yên tĩnh một mình đôi chút, Thiệu An tìm được cậu, vậy cứ tìm đi.

Cuối cùng cậu đến lâu đài Hoàng gia ở Warsaw Ba Lan, nơi có nhà trưng bày đồ lưu niệm vụ thảm sát Katyn. Thế kỷ trước vì củng cố sự thống trị trên Ba Lan, cũng vì khiến giấc mộng phục quốc của Ba Lan sau cuộc chiến trở nên vô vọng, mà vào khoảng năm 1940 Liên Xô đã sát hại hơn hai chục ngàn cái tên của tầng lớp tinh hoa. Hướng dẫn viên lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, có thể nói những người bác sĩ, giáo viên và tướng lĩnh đã chết đi kia, vẫn sẽ dùng giọng điệu tức giận lên án chủ nghĩa toàn trị.

Trần Diệc Tâm nghe hướng dẫn viên dùng tiếng Nga tố cáo Liên Xô cũ. Mới đầu cậu tưởng đó là tiếng Ba Lan, dù sao hai loại ngôn ngữ đều thuộc ngữ tộc Slav hệ ngôn ngữ Ấn Âu, sự xa lạ về ngữ điệu phát âm cũng giống như giữa tiếng phổ thông và tiếng địa phương khó nắm bắt, nhưng cậu càng nghe càng cảm thấy đó là tiếng Nga.

Trong thoáng chốc cậu nhớ tới tháp Babel khi còn bé, ba cậu nhét góc chăn giúp cậu, nói với cậu rằng chướng ngại khai thông chân chính cũng không phải là ngôn ngữ.

Cậu đứng trước di tích của cuộc thảm sát Katyn, mau chóng tỉnh ngộ tại sao mình và Thiệu An lại có hoài nghi và xa cách.

Bọn họ nói cùng một ngôn ngữ, cùng là tôi yêu người.

Chỉ là tôi yêu người được nói ra, cũng đã không không giống tôi yêu người dưới đáy lòng.

Giống như cậu không có cách nào dùng ngôn ngữ, dùng lời nói, làm cho Thiệu An hiểu được nỗi tuyệt vọng cũng như nỗi đau đớn của cậu, những cảm nhận từ sách vở và từ những chuyến đi cũng không có cách nào truyền lại cho Thiệu An hoàn hảo không sứt mẻ gì, giống như cậu không có cách nào thấu hiểu Thiệu An vì yêu mà sinh nghi kỵ, không thể đồng cảm với nỗi đau của Thiệu An, vì vậy không có cách nào thật sự vỗ về.

Cũng không có cách nào giãi bày, bạn chỉ biết những tình cảm ấy vẫn đang ở nơi đó, nhưng ngay cả những tình cảm ở cự ly gần nhất bạn cũng không có cách nào truyền đạt ra.

Không có tháp Babel dẫn tới thiên đường, càng không có tháp Babel nối liền giữa cậu và Thiệu An.

Trần Diệc Tâm thầm nghĩ, nếu thật sự có thể moi trái tim ra nhìn một chút thì tốt rồi.

Một tuần sau cậu ngồi tàu hỏa trở về Paris, từ Warsaw đến Paris cách nhau một ngàn cây số, không tính là gần, nhưng so với khoảng cách từ trái tim đến trái tim, ít nhất nó còn có một con số cụ thể.

Sau khi xuống tàu, Trần Diệc Tâm mới mở điện thoại----- một tuần trước điện thoại của cậu luôn trong tình trạng tắt máy. Cũng không coi là ngoài ý muốn, Thiệu An chỉ gọi bảy cuộc, mỗi ngày một cuộc.

Trần Diệc Tâm gọi lại, sau năm sáu tiếng tút liền thông máy, Trần Diệc Tâm hỏi Thiệu An, có muốn trò chuyện một chút hay không.

Bọn họ hẹn ở DE FLOTRE, chờ Thiệu An bay từ Ukraine trở về, đường dần vắng bóng người, bọn họ ngồi bên trong DE FLOTRE, ngoài bọn họ ra chỉ còn một bàn có người Turkmenistan đang ngồi. Chi phí của DE FLOTRE không tính là rẻ, mặc dù những người ấy ăn mặc đúng mực, nhưng vẫn có thể nhìn ra là dân tị nạn từ Trung Đông, chẳng qua là hôm đó không ai có tâm tư để ý kĩ.

Cả người Thiệu An lộ vẻ mệt mỏi, dường như mấy ngày nay đều không ngủ yên. Hắn ngồi đối diện với Trần Diệc Tâm, sau một hồi yên lặng, mở miệng trước: "Chia tay đi."

"Anh đã đáp ứng em sẽ không nói chia tay, nhưng mà, tiếp tục như vậy nữa..." Thiệu An kiềm nén cảm xúc của mình, "Anh sẽ làm em tổn thương, Trần Diệc Tâm."

"Anh sẽ cưỡng ép đem em về, nhốt ở nhà trọ Tây Lâm, giam ở đó như chim hoàng yến! Anh sẽ làm như vậy." Tia máu giăng đầy trong mắt hắn, "Chỉ cho em được thấy một mình anh, chỉ được nói chuyện với một mình anh, bị một mình anh làm. Anh tuyệt đối sẽ làm như vậy! Tương lai và triển vọng của em sẽ bị anh hủy diệt, lòng yêu mến sẽ bị tiêu diệt giữa những nghi kỵ ấy, bị mài mòn giữa chốn cầm tù, em sẽ không yêu anh nữa, em sẽ hận anh."

"Mình phải chia tay." Hắn giống như nói cho chính bản thân mình, "Em đồng ý, anh đi ngay lập tức."

Bọn họ không có cách nào nói ra lời từ biệt vẻ vang hơn, mà Trần Diệc Tâm cũng không sao có thể dứt khoát nói một tiếng "Được", cậu không phải người thiếu quyết đoán, cậu chỉ là không bỏ được.

"Em còn nhớ ngày mười bảy tháng năm không, em đứng trên bục giảng, em còn chưa gọi đến tên anh, em cúi đầu cười nhẹ. Trong lớp nhiều người như vậy, nhưng anh biết em cười cho anh nhìn, anh biết."

"Ngày mười bảy tháng năm, ngày mười bảy tháng năm..." Thiệu An cười, khóe miệng càng run rẩy dữ dội, hắn niệm nhiều lần ngày tháng ấy, "Khi đó anh chỉ nghĩ, anh nhất định phải theo đuổi em."

"Ngày hôm đó có nhiều loại khả năng như vậy, thầy không đi công tác, người dạy thay không phải là em, anh không tới lớp, hoặc đã về sớm, em không cười, anh chỉ hô một tiếng 'Có'. Nhiều khả năng như vậy, chúng ta là một trong số đó. Anh cho rằng ngày hôm đó là khởi đầu của yêu, nhưng thật ra, ngày hôm đó chỉ là yêu." Thiệu An che mặt, "Anh thật sự rất yêu em."

Trần Diệc Tâm nói: "Em cũng vậy, vẫn yêu anh."

"Anh xin lỗi, toàn bộ, hết thảy đều do anh không tốt." Thiệu An đứng lên, sợ mình nói thêm một câu thì sẽ hối hận, rời khỏi quán cafe không quay đầu lại.

Trần Diệc Tâm còn ngồi ở đằng kia, cậu không biết mình ngồi bao lâu, lâu đến mức hai tách cà phê không ai đụng qua cũng mất sạch hơi ấm.

Cậu nghĩ nếu bây giờ mình ở San Francisco thì tốt, cậu sẽ đến cầu Cổng Vàng, nhảy từ nơi đó xuống cho đến khi chạm mặt nước, sẽ giống như xe hơi tốc độ bảy mươi cây số trên giờ đâm vào cột điện, bởi vì rơi xuống sẽ vỡ nát tan tành nên cũng không có cách nào mò vớt di thể, thật là một cái chết sạch sẽ. Cậu cũng không cần chạy tới xin lời khuyên từ cảnh sát và chuyên gia tâm lý, cậu nhớ trước kia từng xem một phim tài liệu, đó là một bác sĩ, đứng bên ngoài chiếc cột, trò chuyện cùng chuyên gia tư vấn hết hai giờ.

Cuối cùng người nọ vẫn buông lỏng đôi tay, sắc mặt bình tĩnh, lời cuối cùng người ấy lưu lại là Thanks, but I have to go.

Giờ phút này Trần Diệc Tâm cũng rất bình tĩnh, cậu đã không còn lí do để mở mắt ra vào sáng sớm, cũng chẳng có lí do để lấy trở về tất cả số thuốc ngủ vốn đã bị quẳng đi.

Cậu không chú ý bên ngoài cửa sổ có mưa, cậu còn đang nghĩ đến cầu Cổng Vàng, cậu cầm điện thoại bắt đầu tra vé máy bay, từ Paris đến San Francisco có chuyến bay gấp, cậu có thể đi ngay bây giờ.

Ngay tại lúc này, bàn người Turkmenistan đi về phía quầy thu ngân, người phục vụ duy nhất đó thấy súng được móc ra, chỉ kịp hô lên một tiếng ngắn ngủi sợ hãi, đã bị viên đạn giảm thanh bắn trúng ấn đường rồi đổ vật ra đất, ba người Turkmenistan đoạt lấy tiền trong hốc tủ thu ngân.

Trần Diệc Tâm ngồi ở đằng kia, nghe thứ tiếng Pháp gượng gạo của bọn họ, đột nhiên cảm thấy không cần đến San Francisco nữa. Cánh cửa cách cậu rất gần, nhưng cậu không bỏ chạy, chờ một kẻ trong số đó cầm dao đi tới, dùng giọng Trung Đông bảo cậu đứng dậy, lấy tiền trong túi ra.

Trần Diệc Tâm không đứng lên, càng không mở túi.

Người nọ tiến lên, túm cổ áo Trần Diệc Tâm, Trần Diệc Tâm bắt đầu ra sức giãy giụa, nói với bọn họ tao sẽ nhớ hết khuôn mặt dáng dấp chúng mày.

Tên cầm đầu nghe Trần Diệc Tâm nói vậy, nắm túi tiền đi tới, họng súng để trên huyệt thái dương. Trần Diệc Tâm thả chậm tốc độ, lặp lại một lần những lời vừa nói.

Cậu thành công chọc giận tên kia, gã dùng báng súng đập lên gáy Trần Diệc Tâm, Trần Diệc Tâm choáng váng ngã xuống đất, cố ngăn lại cảm giác buồn nôn trước hôn mê, phổ cập cho bọn họ nghe về hệ thống camera trong khu phố này--------- đúng là DE FLOTRE rơi vào điểm mù, nhưng chỉ cần cậu còn sống, cậu sẽ báo cảnh sát.

Người nọ lôi Trần Diệc Tâm từ dưới đất dậy một lần nữa, nòng súng đặt trước sinh mạng cậu, kẻ đi cùng ngăn gã lại, nói rằng đây là một người Trung Quốc, Trần Diệc Tâm bắt được tia do dự của bọn họ, không chịu yếu thế như muốn chết.

Cũng vào lúc này, lại có người đẩy cửa ra.

Thiệu An cầm trong tay chiếc ô mới, vừa mới thu dù rũ nước mưa. Người Turkmenistan cầm súng chỉ hướng Thiệu An, thấy lại là một người Trung Quốc, chán nản thu hồi, dùng tiếng Pháp bảo Thiệu An đứng đó không được động đậy.

Nếu muốn giết, chính là hai viên đạn hai người Trung Quốc, người Turkmenistan dùng ngôn ngữ của họ bàn bạc với nhau, Trần Diệc Tâm vẫn đang bị bọn họ khống chế.

"Để em ấy đi!" Thiệu An nói bằng tiếng Anh, cũng không biết bọn họ nghe hiểu hay không, "Bọn tao không nhìn thấy gì hết!"

"Bọn mày cần tiền." Hắn móc ví ra, cũng từ từ dịch bước chân về phía trước, tiền mặt, thẻ ngân hàng, từng thứ từng thứ lia qua dưới đất, "Tao viết mật khẩu cho bọn mày." Hắn giơ hai tay lên, nhìn túi tiền bọn họ vừa mới giành được, "Bên trong còn rất nhiều tiền, nhiều hơn thứ bọn mày đã lấy."

"Để em ấy đi, xin chúng mày."

Hẳn là người Turkmenistan đã bị thuyết phục, một kẻ trong số đó nhặt ví tiền của Thiệu An lên, một kẻ khác cầm giấy bút từ quầy thu ngân, đang định đưa tới cho Thiệu An viết, một điểm đỏ đã chợt nhắm trên người gã.

Bọn họ để lỡ quá nhiều thời gian, cũng không biết ai đã báo cảnh sát, năm sáu điểm đỏ đều chiếu vào bên trong quán cà phê, hai cái chiếu trên người Trần Diệc Tâm.

"Không không không-----" Thiệu An quát to, hắn muốn tiến lên, gã người Turkmenistan núp sau lưng Trần Diệc Tâm cũng đặt súng chĩa lên người cậu.

"Không, không-------" Thiệu An nắm tóc mình, nhìn cảnh sát phía ngoài cửa, rống lên với kẻ cầm súng: "Để em ấy đi!"

"Hoặc là thay bằng tao!" Hắn chỉ bản thân, "Dùng tao đổi em ấy! Mẹ! Trần Diệc Tâm dịch cho gã nghe! Dùng anh đổi em (Take me), anh làm con tin!"

Trần Diệc Tâm hơi hé miệng, không nói gì.

"Mẹ kiếp! Dịch cho gã nghe!"

Trần Diệc Tâm nhìn người yêu vì cảm xúc kịch liệt mà gân xanh nổi trên trán, cậu là người bình tĩnh nhất, bình tĩnh đến mức có thể nghe được hơi thở ổn định của chính mình, tiếng chửi mắng của Thiệu An dần dà trở nên dữ dội, còn có "Đổi tao", "take me", "Đừng làm hại em ấy".

Vậy nếu gã làm hại anh thì sao, Trần Diệc Tâm thầm nghĩ, cậu nghe được nhịp thở dồn dập của mình, lúc này cậu mới bắt đầu khủng hoảng, cậu lại thấy tòa tháp Babel còn chưa xây hết, trong tháp có cậu và Thiệu An.

"Take me." Thanh âm của Thiệu An vững chãi mà vang vọng, hắn vẫn một mực chỉ bản thân, đầu ngón tay chạm đến lồng ngực giống như chiếc dùi gõ xuống mặt trống làm nảy lên những hạt bụi nhỏ li ti, từng chút từng chút, hạt bụi nhỏ bị ánh sáng chiếu vào, dường như đang nhún nhảy, "Đừng làm hại em ấy."

Trần Diệc Tâm đứng nơi đó phiên dịch, vốn phải nói là Échange moi contre lui (thay tôi bằng anh ấy), đến mép lại là Il m'aime.

Trần Diệc Tâm bắt đầu giãy giụa không phối hợp.

Cảnh sát Pháp bên ngoài quán cà phê cũng bắt đầu dùng loa gọi lớn, hai tên bị điểm đỏ khống chế đã giơ tay đầu hàng, không còn chút sức trói gà, kẻ cầm súng kéo Trần Diệc Tâm từ từ lùi về sau, muốn tránh đến điểm mù đánh úp, điểm đỏ chiếu vào từ cửa sổ thì vẫn lớn, mà tay gã đã bắt đầu run, hơn nữa Trần Diệc Tâm còn chống cự, di chuyển rất khó khăn.

Ngay trong nháy mắt gã quay đầu nhìn đường, Thiệu An vọt tới.

Trần Diệc Tâm cúi người xuống, để lộ kẻ đằng sau.

Đầu tiên là âm thanh súng lên đạn, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn, Trần Diệc Tâm phản xạ có điều kiện muốn quay đầu, lại bị Thiệu An che mắt.

"Đừng nhìn, đừng nhìn------" Thiệu An ôm cậu, giọng khe khẽ run run, "Không sao."

"Em không muốn lấy khẩu cung." Trần Diệc Tâm liều mạng vùi đầu vào lòng hắn, "Không đến đồn cảnh sát."

Cảnh sát vọt vào chế ngự hai gã còn lại, không chú ý đến bọn họ đang ngồi dưới đất.

"Được, không đến." Thiệu An ôm cậu chặt hơn, hắn sẽ có cách.

"Em muốn về nhà."

Thiệu An vỗ lưng cậu: "Được, anh đưa em về chỗ trọ."

"Không phải nơi ấy." Trần Diệc Tâm nói, "Trở về căn hộ Tây Lâm, trở về nơi chúng ta từng ở."

Thiệu An cho rằng Trần Diệc Tâm bị dọa, cái gì cũng nói được, gì cũng đáp ứng. Hắn đỡ người dậy rời khỏi hiện trường, Paris đã tạnh mưa, nhưng gió còn lạnh, thổi một cái, Trần Diệc Tâm liền tỉnh táo lại.

Trần Diệc Tâm tỉnh táo nói: "Đến chỗ Mục Ninh Chiêu, em đưa chìa khóa cho anh ấy."

Lúc này Thiệu An mới kinh ngạc.

"Em mới học một tháng... Trần Diệc Tâm, em nghe anh nói... Em trở về ngủ một giấc, sau đó em sẽ hối hận vì lời vừa rồi."

"Em sẽ không."

Trần Diệc Tâm rất rõ ràng, rất bình tĩnh, "Em đã chọn, em sẽ không."

Trần Diệc Tâm nói: "Cuộc sống anh vừa nói, cũng không phải không thể tiếp nhận."

"Đây không phải là vấn đề có tiếp nhận hay không..." Thiệu An không thể nói hết câu, lời kế tiếp đã bị nụ hôn của Trần Diệc Tâm chặn đứng.

Sau khi hôn Trần Diệc Tâm nói: "Em cam tâm tình nguyện, thì không phải là tổn thương."

Cậu nghĩ đến Thiệu An vừa mới hung thần ác sát muốn giam giữ mình, Thiệu An muốn chia tay, Thiệu An cầm chiếc dù từ trong mưa đi tới.

Thiệu An nói "Tôi muốn anh nhớ tên tôi", Thiệu An nói "Take me".

Đêm Paris, đường phố không một bóng người, Trần Diệc Tâm ôm lấy ái nhân đi rồi trở lại của mình, hơi thở hắt ra, dưới ánh đèn đường, trong không khí ẩm ướt, hòa chung một chỗ, hoàn toàn khó tách rời.

Trần Diệc Tâm nói với Thiệu An: "Take me."

Il m'aime là "Anh ấy yêu tôi".