An Luyến

Chương 17




Trần Diệc Tâm nói: "Không được."

Thiệu An: "Ngày đó em đã đáp ứng rồi."

"Cái loại thời điểm đó anh có nói muốn cùng người khác kết hôn em cũng đều được được được hết." Trần Diệc Tâm nhạo báng, đều là đàn ông, mấy thứ vặt vãnh sau khi lăn giường cũng đã được tự thân trải nghiệm, không có chuyện không hiểu.

Thiệu An cố ý tới đón Trần Diệc Tâm, thuận tiện đổi trang phục khác, bên tay hắn cầm một bộ đồ đặc biệt chuẩn bị cho Trần Diệc Tâm.

Trần Diệc Tâm đang giúp Thiệu An thắt cà vạt, động tác trên tay cũng không dừng: "Em không đi."

"Tối nay có dạ tiệc từ thiện, em không đi cùng anh, đến lúc đó uống quá chén, làm sao từ chối được, hơn nữa Từ Nhân Nhân cũng ở đó."

Trần Diệc Tâm không mắc lừa: "Anh còn không giải quyết được một Từ Nhân Nhân hay sao? Những năm này em cũng không đi cùng anh, cũng không phát sinh chuyện gì. Trước kia anh tắm xong còn thấy có người chờ trong phòng, anh vẫn có thể toàn thân rút lui, tối nay chẳng lẽ các tiểu thư khuê các kia còn có thể bỏ thuốc cho anh?"

Trần Diệc Tâm vừa nói vậy, Thiệu An lại nhớ ra rồi, đại khái là hai ba năm trước, hắn tiếp nhận công ty giải trí Thiệu thị, sau khi kết thúc đàm phán có uống mấy ly cùng các đối tác mới ký hợp đồng, có một kẻ dáng dấp đẹp mắt thoạt trông sạch sẽ, Thiệu An nhìn thêm mấy lần, buổi tối vừa cà thẻ mở cửa nhà, đã thấy người nọ ngồi ở mép giường.

Thiếu niên kia đã nói gì.... nói mình là lần đầu, cũng cam tâm tình nguyện, người quả thật thanh tú trắng nõn, vẻ mặt hốt hoảng cũng có vẻ không phải giả bộ. Theo lý thuyết đã đến hoàn cảnh này, Thiệu An hắn làm bữa tình một đêm cũng không vấn đề gì.

Chỉ là hắn để người ở phòng nghỉ ngơi một đêm, bản thân tự mình rời khỏi.

Một tháng sau gặp lại, người nọ làm trợ lý cho một diễn viên hạng ba, Thiệu An chưa bao giờ là kẻ biết thương hại người, nhưng ngày đó không nỡ nhìn khuôn mặt kia bị gây khó dễ, hỏi một chút mới biết người đại diện cho rằng hắn không hài lòng, công ty cũng chưa bao giờ thiếu người mới đẹp mắt, liền cắt đứt tài nguyên của thiếu niên này. Thiệu An biết được ngọn nguồn liền tự mình gọi cho người đại diện của cậu ta, qua loa sắp xếp cho cậu ta một bộ phim, rồi rời đi.

Từ đầu tới cuối, ngay cả tên người kia, Thiệu An cũng không nhớ ra được.

Bây giờ nghĩ lại, người thiếu niên kia và Trần Diệc Tâm, thật là giống nhau bảy phần.

"Thiệu thái thái." Thiệu An chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ.

"Anh cũng gọi em là Thiệu thái thái, Thiệu thái thái sao có thể xuất đầu lộ diện." Trần Diệc Tâm vô cùng hài lòng với nút thắt cà vạt, "Em ngoan ngoãn chờ anh về nhà."

Thiệu An vẫn không buông tha như cũ: "Tâm Tâm à."

Trần Diệc Tâm tới giờ chưa từng bị Thiệu An gọi như vậy, cậu rụt hai tay co lên trước ngực trong thoáng chốc, làm ra động tác rùng mình, quá buồn nôn.

"Vậy anh giới thiệu em thế nào? Anh nói với bọn họ em là ai thế nào đây?" cậu hỏi Thiệu An, "Em là đàn ông, cách sống này là em chọn. Nhưng anh đẩy em ra ngoài, anh sẽ giải thích với bọn họ thế nào, nói em là 'bà chủ gia đình' hay sao?"

Thiệu An cầm vai Trần Diệc Tâm: "Nói em là người thương của anh."

Đôi môi Trần Diệc Tâm hé mở, muốn nói điều gì, nhưng rốt cuộc chỉ hít một hơi ngắn ngủi.

"Em bây giờ không hiểu nổi anh." Trần Diệc Tâm liếc nhìn trang phục Thiệu An chuẩn bị cho cậu, "Những năm này mình vẫn luôn sống chung như vậy, mỗi ngày em đều ở đây, cùng anh ăn cơm, rồi ngủ, rồi thức dậy. Nhưng sau mười mấy ngày không trở lại, em càng nghĩ càng cảm thấy anh biến thành một người khác."

Trần Diệc Tâm ngừng một chút, lại cảm thấy lời này cũng không đúng, dù rằng có chút thay đổi, nhưng Thiệu An quả thật vẫn là Thiệu An ấy.

Thiệu An trái lại giống như chỉ chờ Trần Diệc Tâm nói những lời này, tay xoa xoa lên chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Bởi vì anh cảm thấy trước kia anh không đủ tốt."

Trần Diệc Tâm cười một tiếng: "Thiệu tiên sinh anh đây là tự khen bản thân trá hình sao, em mà được nước một chút, có khi sẽ viết ngay một bộ đam mỹ 'Bị tổng tài bao dưỡng cả ngày lẫn đêm' cập nhật hàng ngày trên mạng." Cậu bổ sung, "Còn phải có diễn đàn, tương tác thật nhiều tình tiết chân thực. Đến tên họ em cũng đã nghĩ xong cả trăm tám chục cái rồi."

Dĩ nhiên cậu chỉ nói đùa, Thiệu An nhưng lại nghe rất nghiêm túc: "Vậy anh bỏ tiền cho em lên bảng xếp hạng."

Trần Diệc Tâm: "..."

Sau khi giằng co mấy lần như vậy Trần Diệc Tâm vẫn đi cùng Thiệu An, bởi tâm nguyện của Thiệu An rất kiên quyết, Trần Diệc Tâm không đi hắn cũng không đi.

Trên đường Trần Diệc Tâm vẫn còn giãy giụa: "Anh để em sống trong tin đồn không được hay sao, hôm nay em xuất hiện cùng anh, chẳng phải bại lộ rồi hay sao?"

Thiệu An cầu còn không được, trên mặt vẫn một bộ gió thoảng mây bay: "Càng đúng lúc, cho tất cả mọi người xem xem Thiệu thái thái rốt cuộc là ai."

Lâm Trăn ngồi cạnh ghế tài xế cũng châm ngòi thổi gió: "Đúng đấy anh Diệc Tâm, trăm nghe không bằng một thấy, anh đến nơi chỉ cần đứng đó, bảo đảm những kẻ muốn mon men lại gần sếp Thiệu cũng sẽ lấy làm hổ thẹn lùi xa chín mươi dặm, trước kia ngay cả tên anh bọn họ cũng không biết, liền đồn thổi đến vô cùng kỳ diệu, lúc này gặp người thật rồi, từng người từng người truyền tai nhau, bên người sếp Thiệu sau này cũng sẽ được yên tĩnh rồi."

Trần Diệc Tâm suy nghĩ một chút: "Nếu không như vậy đi, độ tiếp nhận của dân tình đối với hai người đàn ông ở bên nhau không cao, mình vào đại sảnh xong thì tách ra, anh đi social còn em qua bên cạnh ăn chút đồ, sau đó khi dạ tiệc từ thiện bắt đầu mình lại ngồi chung một chỗ được không?"

Trần Diệc Tâm vừa nói, vừa xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, đang định rút ra, lại bị Thiệu An đẩy trở về.

Dạ tiệc từ thiện tối nay thật ra là công ty giải trí Thiệu thị mượn gió đông từ sự kiện khai trương khách sạn Diệu Hoa, không ít nghệ sĩ có mặt, cho nên không tránh được lên mặt báo.

"Tối nay bất kỳ bản thảo nào cũng trình cho anh xem qua trước, chỉ cần nhắc tới em liền sẽ cắt hết, em không thích, anh bảo bọn họ không được phép chụp ảnh em. Không đúng, chụp vẫn phải chụp, nhưng gửi hình cho anh xong thì phải xóa."

Thiệu An vừa nói, vừa đẩy chiếc nhẫn một cái, tùy hứng mà ra sức như dạy dỗ trẻ con, trong khi bản thân chưa biết được mấy tuổi: "Không cho phép cởi nhẫn xuống."

Trần Diệc Tâm chọc một cái lên gò má anh nhóc lớn: "Thiệu tiên sinh em chuyển cho anh gói biểu cảm nha." Cậu vừa nói vừa lấy di động ra, gửi cho Thiệu An một meme 'có tiền là muốn làm gì thì làm' trên wechat.

Chờ đến lúc hai người vào tới hội trường, dạ tiệc còn chưa bắt đầu, nhưng người nên tới đều tụ tập đầy đủ bên đại sảnh, ai nấy đều áo gấm hoa lệ, túm năm tụm ba trò chuyện trên trời dưới bể, nhiệt tình sôi nổi, thế nhưng đến lúc Thiệu An và Trần Diệc Tâm theo chân hai nhân viên phục vụ, sau lưng là các cảnh vệ áo đen bám sát không rời như hình với bóng, đi vào, thì không chỉ là khách khứa, mà ngay cả đèn thủy tinh từ bốn phương tám hướng đều tựa như chỉ chiếu lên thân mình người bọn họ.

Mà trừ Thiệu An chủ nhân buổi dạ tiệc, ánh mắt mọi người còn rơi trên nhân vật đi bên cạnh hắn.

Khác với điệu bộ phách lối của Thiệu Hựu Câu, người ta chỉ nhận ra Thiệu An là tiểu công tử nhà họ Thiệu sau khi hắn tiến vào cao tầng Thiệu thị, có thể thấy được Thiệu An không hề lăn lộn trong vòng tròn sinh hoạt của đám nhị đại hay thế gia gì. Mà không như Thiệu Hựu Câu biểu hiện bình thường, Thiệu An rất nhanh tiến triển từ vật làm nền đến thực lực tiềm năng, rồi đến người thừa kế duy nhất ván đã đóng thuyền. Không ít con gái nhà quyền quý muốn được xuất hiện đồng thời cùng với Thiệu An, nhưng Thiệu An quả thật mỗi lần đều giao thiệp quân tử, đến giới hạn sẽ dừng, mấy năm qua cũng chưa từng thấy có đàn bà bên người hắn.

Nhưng cẩn thận như Thiệu An, cũng không cách nào làm bảo vệ hoàn toàn riêng tư cho cuộc sống của mình, chuyện hắn cự tuyệt diễn viên nhỏ kia rất nhanh gây xôn xao, mượn lời kể của đám cấp dưới, vị tiên sinh họ Thiệu nào có từng chủ động với người khác như vậy. Lại liên hệ với vị tình nhân thần bí luôn sống trong tin đồn, phiên bản tôi thấy diễn viên nhỏ kia có mấy phần giống người tình đồng tính của Thiệu tiên sinh cũng bắt đầu được lan truyền. Sau đó diễn viên kia cầm đề cử ảnh đế, nghe nói cũng là do có quý nhân tương trợ mới lấy được tài nguyên như vậy.

Ngày hôm nay Thiệu An là kẻ có quyền nói một là một, nếu quả thật có ái nhân từng nương tựa lẫn nhau, bất kể giới tính nào, đều cũng đã đến thời điểm chín muồi để công bố.

Chẳng qua là không ai nghĩ sẽ nhanh như vậy, ngay trong buổi gặp gỡ lần này.

Trần Diệc Tâm thật lâu chưa được thấy nhiều người đến vậy, không tính siêu thị, cho nên khó tránh khỏi có chút không quen. Mà cậu cũng không che giấu loại cảm giác xa lạ này. Khác với lúc thân mật khi ở bên một mình Thiệu An, Trần Diệc Tâm đứng trước mặt người khác yên lặng và lãnh đạm, cùng với khí chất nhu hòa bởi được bảo vệ, được yêu thương mới có thể tạo thành. Ngũ quan cậu tinh xảo, thời điểm không cười người ta sẽ thấy gương mặt ấy đẹp lạnh lùng, cũng đầy đủ vốn liếng để mà quyến rũ, để mà kiêu ngạo, thế nhưng cậu không phải hoàn toàn không lễ phép, nên bắt tay sẽ bắt tay, nên gật đầu sẽ gật đầu, chỉ là lại khiến người ngoài cảm thấy không có gì có thể lọt vào mắt cậu.

Mà lần duy nhất trong ánh mắt cậu mang theo nụ cười châm biếm, chính là khi Thiệu An ôm vai cậu gặp Từ lão gia tử dẫn theo con gái bảo bối Từ Nhân Nhân, đánh đòn phủ đầu giới thiệu đây là người yêu của tôi. Sau đó cậu cứ nhìn ông Từ đang lúng túng cười một lúc lâu, còn Từ Nhân Nhân trái lại một chút cũng không muộn phiền, ánh mắt cũng không có ý dò xét và nghiền ngẫm như những người khác.

Tuy nhiên chỉ ngắn ngủi như vậy, người biết hay không biết, bây giờ đều hiểu rõ trong lòng, đây chính là nhân vật trong lời đồn Thiệu An ẩn giấu nhiều năm bằng xương bằng thịt.

Sau khi ra mắt các bậc cha chú quan trọng, Thiệu An có việc cần làm, liền nhân tiện đưa Trần Diệc Tâm đến phòng nghỉ ngơi trên tầng, lúc đi xuyên qua hành lang có một người trẻ tuổi đẩy xe thức ăn đang đi gần hướng bọn họ, thấy Trần Diệc Tâm, xe cũng chẳng cần, hai ba bước chạy đến trước mặt cậu.

"Léon?! Sao cậu lại ở chỗ này?" Trần Diệc Tâm nở nụ cười trong nháy mắt, thật giống như nếu Thiệu An không ở bên cạnh, bọn họ gặp mặt sẽ có càng nhiều động tác thân mật.

"À... Em ở sau bếp giúp Đại Léon." Chu Dật Nhất lùi hai bước đẩy xe đồ ngọt phương Tây tinh xảo tới, "Anh muốn thử một chút không?"

"Tôi không thích ăn ngọt." Trần Diệc Tâm hỏi Thiệu An, "Anh muốn nếm thử một chút không?"

Thiệu An không trả lời cũng không nhìn đĩa đồ ăn, ngược lại chỉ tỉ mỉ quan sát Chu Dật Nhất đang không mặc đồ phụ bếp. Chỉ kém dứt khoát hỏi thẳng một câu 'Làm sao chỗ nào cũng thấy mặt cậu.'

Chu Dật Nhất bị hắn nhìn đến rụt cổ cúi đầu, cũng ý thức được mình không được cho phép mà đến phụ bếp thì không hợp quy củ, đặc biệt sợ Thiệu An mở miệng một cái sẽ phun ngay ra câu đuổi người: "Tiên sinh, tôi chỉ là muốn xem Đại Léon làm bánh ngọt, ông ấy làm Chataigne gateau (bánh ngọt vị hạt dẻ) và macaron rất có tiếng, nếu không khách sạn bên ngài cũng sẽ không mời ông ấy, tôi không học trộm kĩ năng đâu! Tôi chỉ là, chỉ là đi xem một chút. Hơn nữa tôi có thiệp mời, ba mẹ tôi cũng có mặt ở đó đó." Chu Dật Nhất chỉ một cái về hướng đại sảnh, khóe mắt tiu nghỉu, "Đừng đuổi tôi đi được không."

Thiệu An không so đo cùng một đứa nhóc, phân phó người phục vụ bên cạnh: "Giúp Chu tiểu thiếu gia đẩy vào."

Bị Thiệu An gọi như vậy, Chu Dật Nhất nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh: "Vậy, vậy tôi đi vào trước." Chu Dật Nhất bước một bước siêu chậm, thật lâu cũng không rời quá tầm lưng Trần Diệc Tâm, Trần Diệc Tâm liền hỏi cậu ta: "Vậy tôi đi cùng cậu?"

"Được đó được đó." Chu Dật Nhất gật đầu một cái, mới phát hiện Thiệu An trầm mặt không vui, cho là Thiệu An sẽ không nói hai lời thay Trần Diệc Tâm cự tuyệt, liền không dám tranh luận thêm gì.

"Vậy lát nữa anh tới tìm em." Thiệu An nói, giống như vừa cho ra quyết định trọng đại gì, liếc Lâm Trăn đứng gần, cũng không nói để Lâm Trăm đi theo Trần Diệc Tâm, chỉ nói một câu có chuyện gì gọi điện thoại cho hắn.

Chu Dật Nhất không nghĩ sẽ như vậy, cẩn thận đứng im tại chỗ cho đến khi Thiệu An vào thang máy, cửa khép lại xong, cậu ta mới như trút bỏ gánh nặng vô hình khoa trương gù lưng một cái.

Trần Diệc Tâm chế nhạo: "Ầy, anh ấy dọa người như vậy sao?"

"Còn không dọa người sao???" Chu Dật Nhất hỏi ngược lại, đi cùng Trần Diệc Tâm qua sảnh bên, "Khí thế 'giết đến cùng'! Không nói hai bảy hai tám, có là sáu bảy sáu tám em cũng không bồi dưỡng lên được loại khí chất này."

"Thật ra anh ấy mới hai lăm."

"Ế?" Chu Dật Nhất không nghe rõ lắm.

"Không có gì." Trần Diệc Tâm ậm ờ cho qua. Bọn họ rất nhanh quay lại đại sảnh, Chu Dật Nhất liếc mắt một cái đã thấy mấy người bạn cùng tuổi, muốn giới thiệu với Trần Diệc Tâm.

Mấy người bạn kia không nghĩ tới Trần Diệc Tâm tới cùng Chu Dật Nhất, thấy Chu Dật Nhất lại gần, liền giở giọng trêu chọc giữa những người bằng hữu: "Đầu bếp Chu trở lại kìa!"

Chu Dật Nhất chỉ có thể khoe khoang trong lòng, mặc dù ông chưa phải đầu bếp, nhưng ông mang được một mỹ nhân (của người khác) trở lại!

Mà chờ cho bọn họ cũng nhìn thấy Trần Diệc Tâm, đám trẻ tuổi vốn đang sôi nổi trò chuyện nhất thời đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì. Ngược lại là Từ Nhân Nhân không ngại người lạ nhìn Trần Diệc Tâm, Trần Diệc Tâm cũng nhìn cô, cùng quan sát lẫn nhau giống như đang xác nhận xem đối phương rốt cuộc có phải người từng quen trong trí nhớ.

Là Trần Diệc Tâm cất tiếng đầu: "Solena?"

Nghe được Trần Diệc Tâm còn nhớ tên mình, Từ Nhân Nhân cũng không để ý mình đang mặc dạ phục vô cùng bó sát và giày vô cùng cao, cứ thế khẽ nhảy lên một chút: "Em vừa thấy liền biết là anh, mà không dám nhận."

Chu Dật Nhất ngớ ngẩn: "Hai người quen nhau à?"

Từ Nhân Nhân "ừm" một tiếng thật dài: "Không tính là quen, từng có duyên gặp mặt một lần ở Calw, cũng phải sáu bảy năm trước rồi, may mà nhan sắc năm mười lăm mười sáu tuổi của em giờ chưa mai một hết, để anh còn nhận ra em."

Bạn bè Từ Nhân Nhân đều biết cô du học nước ngoài từ rất bé, những tin đồn liên quan tới Trần Diệc Tâm, tướng mạo đã được chứng thực, chỉ còn thiếu cái nhãn học vấn nữa thôi, giờ nghe Từ Nhân Nhân vừa nói, chuyện rất có vẻ là như vậy thật.

"Hẳn là có quá ít người Trung Quốc vào bảo tàng chủ đề về Hesse, anh mới nhớ rõ em đi."

Trần Diệc Tâm quả thật ấn tượng khá sâu: "Đó là ngày anh nói nhiều tiếng Trung nhất trong mấy tháng ở Calw."

"Sau đó em trở về Naumburg, muốn đến trung tâm văn hiến Nietzsche thực tập, bọn họ nó trước kia chưa từng có người Hoa xin qua, cho nên phải cân nhắc một chút, em liền nhắc tới ở Calw có một thanh niên Trung Quốc, anh ấy có thể làm nghiêm túc đến đâu thì em cũng có thể nghiêm túc đến đấy. Vì vậy-----" Từ Nhân Nhân hiển nhiên lược bớt một vài quá trình khác, "Em liền thành công thuyết phục bọn họ."

Chu Dật Nhất hỏi: "Vậy bức tượng đồng Nietzsche cậu định đấu giá xong quyên tặng hôm nay là tàng phẩm từ trung tâm văn hiến đó à?"

"Nếu thế tớ còn lâu mới nỡ lấy ra, tuy nhiên tớ cũng phải bỏ khối tiền để lấy bức tượng kia về có được không hả... Tiền đấu giá được hôm nay không phải dùng để xây trường học nông thôn sao, chỉ là tớ nghĩ cái này không hợp để trình bày công khai, vẫn là phải hợp với tình hình."

"Xây trường học?" Có người hứng thú lên, "Đây không phải là 'vốn ban đầu' của Nhân Nhân cậu à, bọn mình cứ tưởng cậu trở về nước là bị ép đi xem mắt kết hôn, không ngờ, lại chạy đến Tây Bắc dạy học..."

"Nói như vậy Chu Dật Nhất cũng là một tên 'không hợp tiêu chuẩn', người ta đều trực tiếp đầu tư nhà hàng quán nước, Chu tiểu thiếu gia nhưng một lòng chỉ muốn làm đầu bếp..."

Cứ như vậy anh một câu tôi một câu, các thanh niên rất nhanh tâm sự vui vẻ như cũ, bọn họ đều được trải nghiêm nền giáo dục hàng đầu bằng tiếng Anh, lúc trao đổi không biết dùng tiếng Trung diễn đạt liền đổi sang những ngôn ngữ khác, Trần Diệc Tâm lẳng lặng ở bên cạnh nghe, nghe bọn họ bàn về học tập, bàn về đường đi tương lai, về hôn nhân hay tình cảm, nói đầu tư hoặc cái bình toàn vàng*, nói về triển vọng trong thế đời cùng lý tưởng bản thân, bọn họ đều trẻ tuổi, hành trình tương lai vẫn luôn tràn trề hy vọng.

(* tài nguyên giá trị cao)

Dần dần Trần Diệc Tâm cũng mất hứng thú, cậu dĩ nhiên cũng sẽ nghĩ tới khi bằng tuổi bọn họ mình đang làm thứ gì, đang đứng trên chuyến tàu nào quốc gia nào, ở bến xe gì đọc cuốn sách chi, cậu dĩ nhiên không bỏ quên quá khứ, những tương lai và hiện tại mà những thanh niên kia bàn luận về, đối với cậu mà nói, cũng đã từng dễ như trở bàn tay.

Nhưng cậu không dâng lên dù chỉ một tia hối hận, khi cậu quay đầu nhìn lại chuyện cũ, những phong cảnh trên đường đời giống như từng hàng chữ đen đen trắng trắng trong trang sách, chỉ có Thiệu An, chỉ có những kỉ niệm liên quan đến Thiệu An, là mang sắc thái linh động.

Đúng lúc đó, Trần Diệc Tâm nhận ra được ghế salon bên cạnh mình lõm xuống, cậu cho là Thiệu An trở lại, khóe mắt liếc một cái, là kẻ không quen.

Người kia cũng coi như trẻ tuổi, chỉ là không biết có phải quen nói năng tùy tiện hay không, mà thoạt nhìn có vẻ hơi bóng bẩy dầu mỡ.

Người nọ hất cằm chỉ một kẻ ngồi cách đó không xa: "Dáng dấp rất giống cậu đi."