Ẩn Long

Chương 323: Tôn Như Nguyệt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Chủ nhân!”
Ngay vào lúc này, từ phía sau lưng của Trần Viễn đột nhiên truyền đến một trận âm thanh nói khẽ.
Sau đó, Trần Viễn chỉ hơi xoay người lại, liền nhìn thấy khuôn mặt mang theo mấy phần thấp thỏm của Agat, đang đứng ở một bên.
“Thế nào?”
Âm thanh của Trần Viễn lúc này không lộ ra bất kỳ một tia tình cảm nào.

Ngược lại còn mang theo mấy phần âm trầm.
Nhất thời, trong lòng của Agat không khỏi đánh lên một cái rùng mình.

Đồng thời, trong ánh mắt của hắn lộ ra mấy phần hoảng sợ.
“Thưa chủ nhân, mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa.

Chỉ chờ cho cá cắn câu, chúng ta có thể bắt đầu thu lưới, đem nó bắt lại!”
“Ừm!”
Khe khẽ đáp lên một tiếng, Trần Viễn cũng không có để ý đến biến hóa ở trên khuôn mặt của Agat.

Ánh mắt của anh đang tập trung nhìn về phía bên trong phế tích, ai cũng không biết lúc này trong lòng của anh đang nghĩ đến thứ gì, chỉ là bộ dáng vô cùng trầm tư.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, thân hình của Agat càng lúc càng thêm cúi thấp.
Bùm!
Chíu chíu!
Đúng vào lúc này, phía trên bầu trời đột nhiên bắn lên một trận pháo hoa.

Pháo hoa mang theo các loại màu sắc rực rỡ.

Nếu như là lúc bình thường, có lẽ đây là một trận biểu diễn hết sức đặc sắc.
Thế nhưng, lúc này toàn bộ thành phố đều là một cảnh đổ nát hoang tàn, phía trên phế tích còn lưu lại từng mảnh cháy đen.

Thỉnh thoảng, bên trong không khí còn truyền đến vài tiếng kêu cứu, để cho hình ảnh lúc này tạo thành một sự tương phản cực kỳ rõ nét.
“Đi thôi!”
Đột nhiên hô lên một tiếng, thân ảnh của Trần Viễn nhanh chóng lao xuống, sau đó trộn lẫn vào trong bóng đêm, biến mất không thấy gì nữa.
Mà lúc này, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn, không biết trong lòng đang suy nghĩ đến thứ gì, tròng mắt của Agat bỗng dưng xoay chuyển một thoáng.

Cuối cùng, thân thể của hắn nhảy lên không trung.

Sau đó hướng về một chỗ phương hướng ngược lại, cấp tốc lao đi.
Trong một chỗ tầng hầm, nằm sâu ở dưới lòng đất, thân ảnh của Trần Viễn chậm rãi hiện ra.
Lúc này, bên trong tầng hầm ngối đấy một người phụ nữ, trên thân mặc lấy áo tấc màu đỏ, trên mặt che kín một tầng lụa mỏng, bốn phía xung quanh còn thắp lên đèn cầy, để cho bóng dáng có chút mông lung, lộ ra mấy phần huyền ảo.
Thế nhưng, lúc này Trần Viễn cũng không có để ý nhiều đến như vậy.

Anh vừa hiện thân, liền đi thẳng về phía vị trí chỗ ngồi của đối phương.

Âm thanh mang theo mấy phần thiếu kiên nhẫn.
“Việc tôi nhờ cô đã làm được đến đâu rồi?”
Nghe được âm thanh này của anh, người phụ nữ mặc áo tấc đỏ không khỏi xoay đầu, nhìn về phía Trần Viễn.
“Cậu chính là Trần Viễn?!”
Giọng nói mang theo mấy phần trầm thấp, xen lẫn một chút uy nghiêm, để cho Trần Viễn trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi ở phía trước mặt của mình.
“Bà là ai?!”
Mặc dù không thể nào xác định được tuổi tác của đối phương, nhưng Trần Viễn có thể khẳng định, người phụ nữ này cũng không phải là thiếu nữ.

Hơn nữa, nhìn từ vị trí của anh, vậy mà anh có cảm giác bộ dáng của người phụ nữ ở phía đối diện lại có mấy phần tương tự với Tôn Băng Băng.
Chính vì thế, trong lòng của anh không khỏi mang theo mấy phần nghi hoặc, chăm chú nhìn về phía đối phương.
“Chẳng lẽ cậu không biết rằng, việc nhìn một người phụ nữ như vậy là rất vô lễ hay sao?”
Đối mặt với ánh mắt soi mói của Trần Viễn, người phụ nữ này vậy mà không hề lộ ra một chút tức giận nào.

Ngược lại, trong ánh mắt của bà ta còn mang theo mấy phần trêu đùa, để cho Trần Viễn không khỏi cảm thấy xấu hổ, vội vàng đưa tay sờ lên trên mũi, nói ra.
“Thật sự rất xin lỗi bà, nhưng mà, người tôi muốn tìm hiện tại đang ở đâu?!”
Mặc dù có chút mất tự nhiên, nhưng thái độ của Trần Viễn vẫn rất lạnh nhạt, anh cũng không muốn ở đây dây dưa với một người phụ nữ mà mình không hề quen biết.
Thế nhưng, người phụ nữ lúc này lại có chút hiếu kỳ, đưa mắt đánh giá Trần Viễn một phen.

Sau đó, giọng nói của bà ta mang theo mấy phần thú vị, thấp giọng nói ra.
“Cậu muốn tìm con gái tôi để làm gì? Hiện tại, con bé không có ở đây.

Nếu như cậu có việc muốn liên hệ với nó, có thể trực tiếp nói ra với tôi, tôi có thể giúp cậu đi xử lý!”
Nghe được lời này của bà ta, lần này Trần Viễn trực tiếp ngay người tại chỗ.

Mặc dù trước đó đã có một chút suy đoán, như nghe đối phương nói ra như vậy, thật sự Trần Viễn vẫn có cảm giác kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, anh cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại, một lần nữa đưa mắt, chăm chú nhìn về phía đối phương.
“Nói như vậy, phu nhân đây ắt hẳn là họ Tôn, con gái của cụ Tôn?”
“Vậy thì sao?!”
Lần này, thái độ của Tôn Như Nguyệt rõ ràng lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Thấy thế, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại.

Anh luôn có cảm giác, nhiệm vụ lần này của mình cũng không quá mức dễ dàng.
Nhưng mà, anh cũng không gấp, chỉ đơn giản quan sát một lúc.

Sau đó, từ trong ngực áo lấy ra một chiếc phong thư.
“Nếu như phu nhân chính là con gái của cụ Tôn, vậy thì đồ vật này tôi muốn chuyển giao lại cho phu nhân.

Đây là một bức thư viết tay, do ông cụ tự mình chuẩn bị, muốn nhờ tôi đưa trực tiếp đến cho bà.

Thế nên, tôi cần phải xác nhận lại một chút, bà có phải là người nhà họ Tôn hay không? Hơn nữa, ông cụ còn để cho tôi chuyển đến cho phu nhân một món đồ vật.

Mà món đồ này, chỉ có người nhà họ Tôn mới có thể mở ra.”
Nói xong những lời này, Trần Viễn cũng không có quá nhiều do dự, liền đem bức thư viết tay đưa tới trước mặt của Tôn Như Nguyệt.

Đồng thời, trên tay của anh còn cầm theo một chiếc hộp ngọc, cũng không ai biết rõ bên trong chứa đựng đồ vật gì.
Nhìn thấy một màn này, lông mày của Tôn Như Nguyệt không khỏi cau lại.

Nhưng mà, bà ta cũng không có trực tiếp đưa tay ra tiếp nhận đồ vật do Trần Viễn đưa tới, ánh mắt mang theo mấy phần thâm thúy, nhìn về phía anh lạnh nhạt nói ra.
“Tôi không phải là người nhà họ Tôn.

Hơn nữa, đồ vật của người đó tôi cũng không muốn nhân.

Nếu cậu ưa thích, có thể tự mình nhận lấy đi!”
Nghe được lời này của bà ta, thần sắc của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Ngay sau đó, sắc mặt của anh cũng liền trở nên khó coi lên.
“Tôn phu nhân, đây là đồ vật của ông cụ muốn tôi đem đến đưa cho bà.

Nếu như bà không muốn tiếp nhận, vậy tôi sẽ không làm phiền đến bà nữa.

Tạm biệt!”
Nói xong lời này, Trần Viễn trực tiếp xoay người rời đi, cũng không thèm để ý đến vẻ mặt đang cực kỳ ngạc nhiên của Tôn Như Nguyệt, đang chằm chằm nhìn về phía mình.
Vốn dĩ, Trần Viễn đến đây là để liên lạc với Tôn Băng Băng.

Thật sự không có nghĩ đến, anh không gặp được Tôn Băng Băng, lại gặp được mẹ của cô ta ở nơi này.

Càng làm cho Trần Viễn cảm thấy bất ngờ hơn, chính là thái độ của mẹ Tôn Băng Băng đối với ông cụ Tôn.

Dường như, chuyện này cũng không hề đơn giản giống như những gì ông cụ đã từng nói qua với anh?
Thế nhưng, chuyện này thì có liên quan gì đến anh?
Nếu như Tôn Như Nguyệt đã không muốn tiếp nhận đồ vật mà ông cụ Tôn đưa đến, vậy anh cũng không việc gì phải quỵ lụy ở trước mặt của đối phương.
Chính vì thế, lúc này Trần Viễn hoàn toàn không có do dự một chút nào, anh liền trực tiếp xoay người rời đi.
“Trần Viễn?!”
Trên hành lang đi thông xuống đường hầm, nhìn thấy Trần Viễn một đường hầm hầm bỏ đi, Tôn Băng Băng lúc này có chút kinh ngạc, giật mình hô lên một tiếng.
Mà lúc này, Trần Viễn lại không có lên tiếng đáp lại, anh vẫn một đường đi về phía trước.

Giống như, anh cũng không có nhìn thấy người đang xuất hiện ở phía trước mặt.
Thấy vậy, trong lòng của Tôn Băng Băng không khỏi gấp, lại một lần nữa lớn tiếng hô lên.
“Trần Viễn!”
Lần này, bước chân của Trần Viễn hơi dừng lại một chút.

Mà nhìn ra sắc mặt của Trần Viễn hơi có phần không được đúng, dường như cũng đoán ra được một chút gì.

Lúc này, trong lòng của Tôn Băng Băng có loại dự cảm không quá tốt, vội vàng thấp giọng kêu lên.
“Trần Viễn, anh muốn đi đâu? Tôi còn không phải chưa có nói chuyện với anh hay sao?”
Nghe được lời này của Tôn Băng Băng, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi nhìn lên, trong con ngươi của anh lúc này vậy mà hiện lên một tia huyết hồng.
Thấy vậy, trong lòng của Tôn Băng Băng có chút giật mình.

Thế nhưng, thần sắc của Trần Viễn rất nhanh liền hồi phục lại như cũ.

Đồng thời, trong giọng nói của anh mang theo mấy phần âm trầm.
“Tôn Băng Băng, việc tôi nhờ cô, cô đã làm đến đâu rồi?”
Không biết vì sao, nghe được âm thanh này của Trần Viễn, Tôn Băng Băng có loại cảm giác vô cùng đáng sợ.

Nhưng mà, cô cũng không dám chậm trễ, vội vàng lên tiếng đáp lại.
“Tôi đã cho người rải ra tin tức, hiện tại vẫn chưa tìm thấy tung tích về người phụ nữ mà anh muốn tìm.

Nhưng mà, anh cứ yên tâm đi, từ đây đến sáng mai, tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời chắc chắn!”
Vừa nói, Tôn Băng Băng vừa quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Trần Viễn.

Nhưng lúc này, Trần Viễn chỉ đứng im một chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cô, không một chút biểu tình gì.
Nhất thời, trên khuôn mặt của Tôn Băng Băng mất đi tự nhiên.

Thế nhưng, còn không đợi cô lần nữa lên tiếng giải thích.

Lúc này, Trần Viễn đột nhiên đáp lại.
“Được rồi, vậy tôi chờ đợi tin tức tốt của cô!”
Nói xong lời này, Trần Viễn vậy mà trực tiếp xoay người rời đi, cũng không hề lưu lại thêm một giây phút nào.
Lúc này, nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn rời đi, trong miệng của Tôn Băng Băng cắn chặt hàm răng.

Đồng thời, trong đầu cô ẩn hiện lên hình ảnh đôi mắt mang theo một tia huyết hồng vừa rồi của Trần Viễn.
“Băng Băng, đến đây gặp ta!”
Trong lúc Tôn Băng Băng vẫn còn đang nghĩ ngợi lung tung, lúc này trong đầu của cô đột nhiên truyền đến âm thanh của Tôn Như Nguyệt.

Nhất thời, Tôn Băng Băng có chút giật mình, vội vàng xoay người, hướng về phía sâu trong chỗ đường hầm rời đi.
Mà lúc này, ở bên ngoài một tòa căn cứ quân sự, nằm ở bên ngoài thành phố, ánh mắt của Trần Viễn đang chăm chú nhìn về phía đường hầm ở dưới mặt đất.

Trong con ngươi của anh lúc này xuất hiện một vòng tinh quang.

Ngay sau đó, thân hình của anh hóa thành một vệt ánh sáng, biến mất không thấy gì nữa..