Ra khỏi Thiên Cơ Đảo, chim hạc một đường đưa tiễn Trần Viễn đến gần làng chài ven biển.
Sau đó, nó liền đem anh thả xuống rồi mới vỗ cánh bay đi.
Thấy được một màn này, Trần Viễn không khỏi tấm tắc làm lạ.
Nhưng mà, cũng không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ nhiều, từ nơi phía xa xa đột nhiên vang lên vài tiếng nói chuyện rôm rả.
Sau đó, Trần Viễn thấy được một nhóm dân chài, đang vội vàng kéo lưới, bên trong đầy ấp cả nhỏ, trên mỗi khuôn mặt đều mang lên một vẻ vui mừng, khó có thể kiềm chế được.
Nhìn thấy được cảnh tượng này, không biết vì sao trong lòng của Trần Viễn lại vang lên một trận thổn thức.
Năm đó, chính anh cũng là được người của một làng chài cứu vớt, rồi tiếp nhận được truyền thừa từ nửa miếng ngọc bội âm dương.
Lúc đó, Trần Viễn còn không có cảm giác gì.
Hiện tại, biến số cuộc đời xoay chuyển, để cho anh có loại cảm giác như đã cách nửa đời người.
“Cha, mẹ, chị hai mau nhìn xem, bên kia có một chiếc thuyền thật lớn!”.
ngôn tình hoàn
Lúc này, âm thanh của một đứa bé trai đột nhiên vang lên, để cho gia đình thuyền chài cùng với Trần Viễn đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên, vội vàng đưa mắt nhìn sang.
Không biết từ lúc nào, trên biển lúc này vậy mà xuất hiện một đoàn t.àu chiến.
Hơn nữa, trên tàu còn đứng lít nha lít nhít binh sĩ, mỗi người bọn họ đều có trang bị vũ khí dày đặc.
Nhìn thấy một màn này, con mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn.
Mặc dù không biết rõ được lai lịch của con tàu này, nhưng mà nhìn thấy hình dáng của nó, lại cảm nhận được khí thế hung hung của nó đang hướng về đất liền, tâm tình vui sướng vừa rồi của Trần Viễn không khỏi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác cực kỳ khó tin.
Anh cũng không rõ, một con t.àu chiến lớn như vậy, nó làm như thế nào lại áp sát vào đất liền mà hải quân của Đại Việt không hề có bất kỳ phát hiện gì? Thậm chí một tiếng cảnh báo cũng không có?
Thế nhưng, cũng không đợi cho Trần Viễn kịp dùng thời gian để suy nghĩ nhiều.
Lúc này, trên tàu đột nhiên ném xuống một loạt thuyền nhỏ.
Đồng thời, mấy trăm binh sĩ từ trên thuyền lớn mang theo vũ khí nhảy xuống, hướng về phía đất liền di chuyển đến.
Lúc này, cả nhà bốn người gia đình thuyền chài không khỏi tỏ ra hốt hoảng, vội vàng để cho thuyền cá của mình lui lại, dự định lên bờ để chạy trốn.
Thế nhưng, thuyền cá của bọn họ chẳng qua chỉ là một loại thuyền nhỏ chạy bằng động cơ thô sơ mà thôi.
Trong khi đó, mỗi chiếc thuyền nhỏ của đối phương đều gắn động lực tự động, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Chỉ chưa tới nửa phút, thuyền đánh cá đã sắp bị nhóm binh sĩ ở trên một chiếc thuyền nhỏ áp sát tới.
Thấy được một màn này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi trực nhảy.
Anh đã nhìn ra được, đám binh sĩ này là đang dự định giết người, diệt khẩu.
Dù sao, bọn họ đã có thể tiến được vào đến đất liền, mặc dù nơi này thật sự vô cùng hẻo lánh, nhưng bọn họ cũng không muốn để lộ tin tức ra bên ngoài.
Mà bốn người gia đình thuyền cá cùng nhìn ra được mục đích của đối phương, tức thì liền bị hù sợ, cả nhà đều hoảng loạn, khóc lớn.
Thấy vậy, Trần Viễn cũng không kịp suy nghĩ gì nữa, thân hình của anh cấp tốc lướt đi, từ trên mặt nước phi thân đi tới.
Chỉ một cái chớp mắt, thân ảnh của Trần Viễn đã xuất hiện ở trên thuyền cá, làm cho cả nhà bốn người thuyền chài đều sợ đến hốt hoảng kêu lên.
“Tiên… tiên nhân?”
Bọn họ vừa rồi mặc dù hoảng hốt, nhưng cũng đã nhìn thấy được Trần Viễn từ trên mặt nước lướt đi.
Hơn nữa, tốc độ của anh vậy mà cực kỳ kinh khủng, trực tiếp vượt qua khỏi tốc độ của t.àu chiến, nhảy đến trên thuyền của bọn họ.
“Đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
Trần Viễn cũng không có thời gian để nói nhảm, anh trực tiếp quát lên một tiếng.
Ngay sau đó, một cỗ cuồng phong đột nhiệt trào tới, nhanh chóng đem chiếc thuyền cá từ trên mặt biển lao đi.
Không đến nửa phút đồng hồ, chiếc thuyền cá đã biến mất khỏi mặt biến, tiến nhanh vào bên trong đất liền.
Thấy được một màn này, đám binh sĩ ở trên t.àu chiến cũng bị kinh động giống như gặp được tiên nhân.
Mà gia đình bốn người ở trên thuyền cá, lúc này cũng hoảng sợ, vội vàng dập đầu xuống đất kêu lên.
“Tiên nhân, cảm ơn tiên nhân đã cứu chúng tôi! Chúng tôi nhất định sẽ ngày ngày thắp nhang, cầu khẩn cho tiên nhân!”
Nói xong những lời này, cả nhà bốn người cũng không dám do dự nữa, vội vàng hướng về phía một chỗ đất liền chạy đi.
Từ nơi này chạy đến thôn xóm gần nhất, ít nhất cũng phải vượt qua mười mấy cây số.
Nhưng mà, so với cái chết kề cận ở trước mắt, cả nhà bốn người bọn họ giống như được lực lượng thần bí nào đó quán thâu, một đường chạy trối chết không dám ngừng nghỉ một chút nào.
Nhìn thấy bóng lưng của bốn người bọn họ đã dần dần biến mất sau bãi san hô, lúc này Trần Viễn cũng vội vàng đem ánh mắt của mình thu hồi lại.
Mà lúc này, đám binh sĩ đầu tiên xuất hiện, cũng đã cách Trần Viễn không đến trăm mét.
Mặc dù trên người bọn họ đều trang bị súng ống, nhưng tuyệt nhiên lúc này cũng không có ai dám lên tiếng nổ súng.
Ngược lại, một viên sĩ quan ở trên thuyền nhỏ của bọn họ, đột nhiên hướng về phía Trần Viễn, nói chuyện gì đó.
Người này rõ ràng là một kẻ ngoại quốc, hơn nữa dùng đến là tiếng Anh, theo âm điệu của hắn, rõ ràng đây là một chi quân đội của Hợp Chủng Quốc.
Chỉ là, Trần Viễn không biết vì sao bọn họ lại đột nhiên tới đây.
“Các anh là ai? Làm sao lại tiến vào lãnh thổ của Đại Việt chúng tôi?!”
Đối mặt trước mấy chục tên binh sĩ mang theo súng ông, sắc mặt của Trần Viễn không hề lộ ra một tia hoảng sợ nào.
Ngược lại, bộ dáng của anh lại tỏ ra cực kỳ thong dong, thả người nhẹ nhàng đứng ở phía trên mặt biển, hai tay chắp ra phía sau, dùng lấy một loại ánh mắt giống như thần nhân, nhìn về phía chúng sinh.
Đáp lại câu hỏi của Trần Viễn, là một đám binh sĩ đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ cũng nghe hiểu được câu hỏi của anh.
Dù sao, lúc này Trần Viễn là dùng ngôn ngữ của bọn họ để nói chuyện, tất nhiên không ai là không hiểu được.
Nhưng mà, Trần Viễn nhìn thấy đám binh sĩ này không có lên tiếng trả lời, tức thì sắc mặt của anh không khỏi lạnh xuống.
Ngay sau đó, một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng, từ phía trên người của anh tản phát ra bên ngoài, đem mặt biển xung quanh hơn trăm trượng đều bị nhấc lên một cỗ sóng lớn.
Cho dù là chiếc thuyền nhỏ đã đứng ở cách xa đó trăm mét, lúc này cũng bị ảnh hưởng, chao đảo liên tục không ngừng.
“Các người còn sợ hãi cái gì? Tất cả đều nổ súng hết cho ta! Ta muốn các người phải giết hắn!”
Lúc này, một trận âm thanh vô cùng tức giận từ trên t.àu chiến đột nhiên truyền ra bên ngoài.
Nghe được âm thanh này, toàn bộ đám binh sĩ ở trên tàu nhỏ đều không khỏi giật mình, vội vàng giơ lên nòng súng, hướng về phía Trần Viễn chĩa thẳng tới.
Mà nhìn thấy được một màn này, hai mắt của Trần Viễn không khỏi khẽ híp lại.
Từ chỗ âm thanh kia phát ra, Trần Viễn có thể cảm nhận được trên t.àu chiến lúc này có ít nhất mấy cỗ khí thế rất mạnh mẽ.
Mặc dù hơi thở của bọn họ không giống như người luyện võ, nhưng từ tinh thần lực của Trần Viễn cảm nhận được, mấy cỗ khí thế này hoàn toàn không thua kém gì so với cảnh giới đại tông sư.
Hơn nữa, đẳng cấp còn tương đối cao.
“Là dị năng giả sao? Đám người này thật sự là đủ xem trọng Đại Việt của chúng ta, một lần lại có thể xuất động nhiều cao thủ như vậy đến đây để tập kích chúng ta?”
Đối mặt trước họng súng của kẻ thù, Trần Viễn không một chút sợ hãi, khóe môi còn cau lên một nụ cười tràn đầy mỉa mai.
Nếu là mấy tháng trước đây, anh còn thật sự bị cỗ lực lượng này làm cho kinh sợ.
Nhưng hiện tại, đối mắt với những binh sĩ này, anh chẳng hề một chút hoang mang, thậm chí là còn mang theo mấy phần lạnh nhạt, xem thường.
“Đừng, đừng nổ súng!”
Ngay lúc Trần Viễn cho rằng mình sắp phải có một trận đại chiến.
Đột nhiên, ở trên thuyền lớn lại vang lên một trận âm thanh vội vàng.
Sau đó, một gã sĩ quan trên người mặc lấy quân phục, tay cầm một khẩu súng ngắn hốt hoảng chạy ra phía trước.
Mà vừa nhìn thấy được người này, Trần Viễn không khỏi giật mình.
Bởi vì, đối phương lúc này rõ ràng là một người Việt.
Hơn nữa, từ phục sức của đối phương có thể thấy được đây cũng là một sĩ quan cao cấp của quân đội Hoa Kỳ.
“Trần, ngươi ngăn cản chúng ta làm gì? Hiện tại, tướng quân có lệnh, chúng ta nhất định phải nhanh chóng bình định An Nam, sau đó đánh chiếm lục quân, đem toàn bộ châu lục này hoàn toàn chưởng khống.”
Nhìn thấy người này ra mặt, âm thanh vừa rồi đã có mấy phần bất mãn, vội vàng lên tiếng trách vấn.
Thế nhưng, gã sĩ quan người Việt giống như không có nghe thấy, đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn, vội vàng nói ra.
“Viễn, anh còn có nhận ra tôi hay không? Tôi là Trần Hâm, bạn học cùng lớp với anh thời tiểu học, anh còn nhớ rõ hay không?”
Nghe được âm thanh của người này, lại nhìn lên bộ dáng của đối phương, trong lòng của Trần Viễn hơi thoáng có chút ấn tượng.
Bất quá, nếu như đối phương đã là quân địch, Trần Viễn cũng không có cho đối phương được sắc mặt tốt.
Nhất là, đối phương còn là một gã Việt gian, Trần Viễn càng thêm tỏ ý khinh thường.
“Nhớ rõ thì thế nào? Không nhớ rõ thì ra sao? Nếu anh vẫn còn là con cháu của Đại Việt, thì tốt hơn hết là hãy đem nòng sùng chĩa thẳng về phía kẻ thù, cũng chớ có để bọn chúng đem súng chĩa về phía nhân dân Đại Việt!”
Lời này của Trần Viễn mặc dù dùng là tiếng nói bản địa, nhưng nhìn biểu lộ trên khuôn mặt của Trần Hâm lúc này, gã sĩ quan vừa nãy không khỏi nhíu mày.
Ánh mắt có chút quái dị, nhìn về phía hai người.
“Trần Viễn, chắc anh hiểu lầm gì đó rồi? Tôi kỳ thật là người Việt, nhưng mang quốc tịch Hoa Kỳ.
Hơn nữa, anh còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu.
Hiện tại, toàn bộ thế giới này đã biến thiên.
Ngài tổng thống vừa mới ký xong sắc lệnh, kể từ bây giờ thế chiến sẽ nổ ra, quân đội của Hoa Kỳ sẽ trực tiếp đem toàn bộ quốc gia trên thế giới này thôn tính.
Nể tình anh đã từng là bạn học của tôi, tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, thức thời mới là một trang tuấn kiệt.
Với lại, bằng vào thực lực của anh, nếu như có thể trở thành tai sai cho chúng ta, anh nhất định sẽ có được quyền lực rất lớn!”
Vừa nghe xong những lời này, Trần Viễn liền không nhịn được nữa, tức giận quát lên.
“Cút!”
Ngay sau đó, thân hình của anh vậy mà trực tiếp lướt đi, bỏ qua đám binh sĩ Hoa Kỳ đang cầm vũ khí lăm le chĩa về phía mình, một đường xông thẳng lên trên t.àu chiến, cổ tay vươn ra, hướng về phía Trần Hâm chộp tới.
“Á…”.