Ẩn Long

Chương 238: Tác Dụng Của Ngọc Thạch





“Lão đại, anh trở về rồi!”
Trần Viễn vừa mới trở lại khu căn cứ ở dưới mặt đất, âm thanh của Tiểu Trần đã cấp tốc vang lên.

Thấy được dáng vẻ kích động của Tiểu Trần lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc.
“Thế nào?”
“Lão đại, chẳng phải mấy ngày hôm trước anh đã để cho tôi theo dõi một người hay sao? Vừa rồi, thông qua thiết bị giám sát vệ tinh từ xa, tôi đã phát hiện ra một thứ.

Bây giờ, anh có muốn kiểm tra hay không?”
Nghe được cách nói chuyện lúc này của Tiểu Trần, Trần Viễn cuối cùng cũng nhớ ra, mấy ngày hôm trước quả thật anh có để cho cậu ta theo dõi một đối tượng tình nghi.

Chỉ có điều, đối tượng này tương đối giao hoạt, bọn họ đã theo dõi mấy ngày liên tục, nhưng không có phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào.
Hiện tại, nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Trần như vậy, Trần Viễn đại khái cũng đoán ra được vài thứ.

Nhất định, cậu ta đã phát hiện ra một vài thông tin quan trọng nào đó, nếu không cậu ta cũng sẽ không có trở nên kích động như vậy.
“Được rồi, những người còn lại giải tán.

Tiểu Trần, cậu đi theo tôi vào trong!”
“Vâng!”
Không đến vài phút, trải qua mấy chỗ rẽ ngoặt cả Trần Viễn và Tiểu Trần đều đi đến một chỗ phòng kín, bên ngoài được gắn bằng thiết bị vân tay.

Hơn nữa, nơi này được giữ bí mật cực kỳ nghiêm mật, người bình thường khi không có được nhiệm vụ thì sẽ không được phép tiến lại gần.
Đây cũng là phòng thông tin đặc biệt mà Tiểu Trần tự mình đề xuất, để cho Trần Viễn yêu cầu cấp trên xây dựng riêng.

Hiện tại, sau khi mở khóa vân tay, tiến vào trong phòng, Tiểu Trần rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bắt đầu nhanh chóng nói ra.
“Lão đại, mặc dù mấy ngày hôm nay kẻ này cực kỳ cẩn thận, cũng không có lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Nhưng vào sáng sớm hôm nay, sau khi anh đến khách sạn để tham gia buổi đấu giá, kẻ này cũng tiến hành cải trang, đi vào bên trong.

Ngay sau khi buổi đấu giá kết thúc, hắn cũng xen lẫn vào trong đám đông, dự định che giấu hành tung, chạy trốn.


Nếu như không phải là em cẩn thận quan sát, quả thật là suýt chút nữa bị hắn qua mặt, chạy trốn.

Nhưng mà, hắn cho dù nghĩ như thế nào cũng sẽ không thể nào nghĩ đến đã bị em theo dõi bằng thiết bị vệ tinh.

Thế nên, cuối cùng cái đuôi của hắn cũng lộ ra ngoài.”
Nói đến chỗ này, Tiểu Trần hơi dừng lại một chút.

Ngay sau đó, ngón tay của cậu ta chỉ về phía màn hình theo dõi treo ở trên vách tường gần đấy.
“Vào lúc mười một giờ hai mươi phút, tức là thời gian cách đây hơn nửa giờ trước, kẻ này đã đi lên xe buýt, rời khỏi thành phố để đến ngoại ô.

Ngay sau đó, hắn lên một chiếc xe taxi màu xanh, di chuyển về phía khu nghĩa trang phía nam thành phố.

Lúc này, một người đàn ông lạ mặt, mặc một chiếc áo khoác màu đen, che khẩu trang, đeo kín mắt bất chợt xuất hiện.

Cũng không rõ là bọn họ đã trôi đổi thứ gì với nhau.

Thế nhưng, hai người bọn họ đã nói chuyện rất lâu.

Ngay sau đó, người đàn ông mặc áo đen kia cầm theo một thứ gì đó rời đi.

Còn hắn thì đi ngược trở về lại thành phố.

Hiện tại, em vẫn đang phân ra theo dõi cả hai đối tượng.

Lão đại, anh xem chúng ta có thể tiến hành bước kế hoạch thứ hai được không?”
Nghe Tiểu Trần tường thuật một hồi, lại nghe được lời đề nghị này của cậu ta, vẻ mặt của Trần Viễn hơi tỏ ra trầm ngâm một chút.

Nhưng qua một lúc sau, anh lại lắc đầu nói ra.

“Không cần, tiếp tục theo dõi bọn họ.

Nếu như có tình huống mới, lập tức báo cáo lại tôi cho biết, rõ chưa?!”
“Rõ!”
Tiểu Trần vô cùng nghiêm túc đáp lại mệnh lệnh của Trần Viễn.

Thấy vậy, Trần Viễn tỏ ra cực kỳ hài lòng, vỗ nhẹ lên trên bả vai của cậu ta một cái.
“Cậu làm rất tốt! Đợi cho sự việc lần này xử lý xong xuôi, tôi sẽ đề nghị lên phía trên, cung cấp thêm cho cậu một số thiết bị mới nhất!”
Đối với Tiểu Trần mà nói, những thứ đồ vật khác cậu ta cũng chẳng thèm để vào mắt.

Nhưng lúc này, nghe Trần Viễn vậy mà dự định cho mình thêm một số thiết bị vệ tinh tiên tiến của quốc gia, ánh mắt của cậu ta lập tức liền sáng lên.
“Vâng, lão đại anh cứ yên tâm! Em nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mà anh giao cho!”
“Ha ha ha, vậy thì tôi chờ đợi tin tức tốt của cậu!”
Nói xong mấy lời này, Trần Viễn cũng rất vui vẻ cười lớn một tiếng, sau đó anh lại lần nữa xoay người bỏ đi.
Thấy thế, Tiểu Trần cũng không có tiếp tục nói chuyện.

Ngược lại, ánh mắt của cậu vô cùng chăm chú, nhìn về phía màn hình theo dõi ở trên vách tường.

Thỉnh thoảng, hai tay của cậu lại liên tục gõ lên bàn phím, tạo thành từng trận âm thanh lạch cạch.

Chỉ có điều, tốc độ gõ phím của cậu cực nhanh.

Hơn nữa, phía trên màn hình bắt đầu xuất hiện vô sỗ mật mã, cũng không biết rõ là cậu ta đang làm thứ gì?
Mà những chuyện này, tất nhiên Trần Viễn cũng chẳng có thời gian để quan tâm.

Lúc này, anh trở lại phòng riêng của mình ở trong khu căn cứ.


Ngay sau đó, anh chậm rãi từ trong ngực áo lấy ra hai món đồ vật.
Món đồ thứ nhất chính là một bảng danh sách, phía trên ghi lại hơn mười cái tên, mỗi một cái tên là đại biểu cho một tên tội phạm cấp quốc tế.

Hơn nữa, tất cả bọn họ đều là võ giả, thực lực mạnh nhất có người còn đạt tới cấp bậc tông sư hậu kỳ.
Tất nhiên, bảng danh sách này đối với Trần Viễn mà nói, thật sự có cũng được không có cũng chẳng sao.

Bởi vì, phần lớn những tên tội phạm được Trương Vĩnh Bình liệt kê ra anh đều nắm rất rõ tin tức của bọn họ.
Bất quá, sau khi kiểm tra bảng danh sách một hồi, ánh mắt của Trần Viễn đột nhiên chú ý đến một cái, Đao Thập Tam?
Theo như miêu tả ở trên danh sách ghi lại, thì người này là một tên sát thủ đứng hàng thứ tám trong bản danh sách sát thú thế giới.

Hơn nữa, kẻ này chuyên thiện dùng đao, mỗi lần gây án đều lưu lại hiện trường một hình chữ thập.
Thế nhưng, điều để cho Trần Viễn chú ý nhất chính là, người này vậy mà đã từng xuất hiện ở trong hội đấu giá lần trước anh đã tham gia ở Thủ Đô, trong khách sạn Hoàng Gia.
Hơn nữa, thân phận của kẻ này cũng rất đặc thù, từng là một quân nhân ở trong quân đội Hoàng Gia Thái Lan.

Chỉ là, hắn chỉ nhập ngũ được nửa năm, liền gi.ết c.hết một quan chỉ huy ở trong quân đội, sau đó trốn khỏi doanh trại, bị quân đội Hoàng Gia Thái Lan treo thưởn truy nã rất nhiều năm.

Hiện tại, giá trị đầu người của hắn đã đạt đến trăm triệu đô la Mỹ.

Có thể nói, kẻ này một khi bắt được sẽ kiếm được một khoản tiền rất hời.

Chỉ là, Trần Viễn hơi chú ý đến một chút mà thôi.

Ánh mắt của anh lúc này đang không ngừng tập trung về phía vật phẩm thứ hai.
Đây là một khối ngọc thạch, nhìn bề ngoài cũng không có gì đặc biệt.

Thế nhưng, từ lúc nhìn thấy nó ở trên tay của Trương Vĩnh Bình, linh hồn Phượng Hoàng ở trong cơ thể của anh lại bắt đầu rục rịch.

Điều này để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Chính vì thế, anh mới quyết định cùng với Trương Vĩnh Bình đánh cược.

Đồng thời, hiện tại anh đem nó lấy ra, muốn kiểm tra xem đây rốt cuộc là đồ vật gì.
“Chim chíp… chim chíp…”
Trên tay của Trần Viễn vừa cầm lấy khối ngọc thạch, hư ảnh Phượng Hoàng ở trên đầu anh lúc này đã vội vàng, hấp tấp hiện ra.


Hơn nữa, từ trong âm thanh của nó, dường như khối ngọc thạch này đối với nó cực kỳ quan trọng.
Lúc này, Trần Viễn không khỏi đưa mắt nhìn lấy hư ảnh Phượng Hoàng đang xoay vòng ở trên đỉnh đầu.

Kỳ thật, từ sau khi tiếp nhận ký ức truyền thừa của Hỏa Phượng, đồng thời đem “viên đá lửa” lấy được từ trong nhà họ Cơ, Trần Viễn liền biết “viên đá lửa” này thật sự không hề tầm thường.
Đến hiện tại, sau khi trải qua nhiều trận chiến đấu, anh cũng đã xác định được thứ mà từ trước đến nay anh đều xem như đá lửa, hơn nữa còn thiếu chút nữa là để cho anh bị thiêu đốt đến chết, thật ra lại là viên trứng của Phượng Hoàng.
Mặc dù tính toán chặt chẽ một chút, viên trứng này thực chất cũng không phải chân chính Phượng Hoàng, nhiều nhất nó chỉ là hậu duệ, mang theo một chút huyết mạch của Phượng Hoàng mà thôi.
Hiện tại, nhìn thấy bộ dáng của nó gấp gáp như vậy, chỉ thiếu điều là muốn nhào về phía khối ngọc thạch đang cầm trên tay của mình, lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu lại một cái.

Ngay sau đó, anh đem khối ngọc tay giơ lên cao, ra hiệu với hư ảnh Phượng Hoàng.
“Mày muốn thứ này?”
“Chim chíp… chim chíp…”
Trần Viễn cũng không biết rõ là hư ảnh Phượng Hoàng có hiểu được lời nói chuyện của mình hay không, nhưng thấy nó liên tục phát ra âm thanh đáp lại.

Lúc này, Trần Viễn cũng không do dự nữa, trực tiếp đem khối ngọc thạch cầm ở trên tay ném đi ra ngoài.
Khối ngọc thạch vừa mới được ném ra, hư ảnh Phượng Hoàng liền cấp tốc lao tới, vội vàng đem khối ngọc thạch nuốt vào trong bụng.

Ngay sau đó, thân hình của nó đột nhiên thu nhỏ lại, biến trở về hình dạng một con chim tước, chỉ lớn khoảng nửa nắm tay người lớn.
Tất nhiên, trên người nó lúc này vẫn còn tản ra một cỗ sóng nhiệt cực kỳ kinh khủng.

Cho dù là Trần Viễn, đều không có cách nào đến gần để tiếp cận.

Qua chừng một lúc, thân thể của con chim tước hơi khẽ run rẩy một chút.

Sau đó, cả người nó hóa thành một vệt lưu quang, chui thẳng vào trong mi tâm của Trần Viễn biến mất không thấy.
Đến lúc này, Trần Viễn mới vội vàng thu hồi lại tinh thần của mình, trên khuôn mặt của anh hiện lên một loại tâm tình vô cùng phức tạp.
“Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể nào tránh khỏi.

Hy vọng, sau hôm nay mày sẽ cho tao một ít kinh hỷ!”
Nói xong lời này, Trần Viễn tự mình ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu chậm rãi tu luyện.

Lần này, Trần Viễn muốn nắm chắc thời cơ, đột phá đến cảnh giới đại tông sư..