Ẩn Long

Chương 234: Tình Thế Đảo Ngược





Thân hình của Tào Phương không có chút huyền niệm nào, dễ dàng bị một kích này của Trịnh Phi Hùng đánh cho bay rớt ra ngoài.

Đồng thời, trong miệng của Tào Phương cũng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt dần dần chuyển sang trắng bệch.
“Thắng?!”
Lúc này, người đứng ở bên ngoài quan sát đều nhịn không được, âm thầm khẽ hô một tiếng.

Thế nhưng, Tào Phương vô cùng quật cường, cho dù trong người thương thế không nhẹ, nhưng cậu ta vẫn đứng lên, ánh mắt mang theo mấy phần kiên định, nhìn về phía Trịnh Phi Hùng nói ra.
“Tiếp tục!”
Nhìn thấy bộ dáng lúc này của Tào Phương, lông mày của Trịnh Phi Hùng hơi khẽ nhíu lại một cái.

Bất quá, thân hình của hắn cũng không có ý định dừng lại, bước chân lần nữa hướng về phía trước xông tới.

Ngay sau đó, một chân của Trịnh Phi Hùng vung lên, trực tiếp hướng về phía trước ngực của Tào Phương quét tới.
Ầm!
Mặc dù đã đan tay ra trước ngực để ngăn trở công kích của Trịnh Phi Hùng, thế nhưng lực đạo lần này có chút lớn, để cho Tào Phương không có cách nào ngăn cản được, lần nữa bị một cước này của Trịnh Phi Hùng đá bay, rơi về phía góc bên trái của lôi đài.
Nhìn thấy một màn này, không ít binh sĩ thuộc đội Long Vệ có phần sốt ruột, muốn lao lên trên lôi đài để ngăn lại trận thi đấu.

Thế nhưng, những binh sĩ còn lại của đội Hổ Vệ cũng không phải là hạng người hiền lành gì.


Vừa thấy bên này gây ra động tĩnh, bọn họ cũng vội vàng lao tới, đem nhóm binh sĩ của đội Long Vệ chắn ngang, ý định không để gây rối, đem trận thi đấu gián đoạn.
Thấy vậy, vẻ mặt của mấy binh sĩ bên đội Long Vệ có chút khó coi.

Nhưng lúc này, trận thi đấu vẫn còn chưa có kết thúc, Tào Phương còn chưa bị đánh rơi ra khỏi lôi đài.

Thế nên, cho dù trong lòng có chút gấp, bọn họ cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía đám binh sĩ của đội Hổ Vệ chằm chằm.
“Đội trưởng, nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng Tào Phương sẽ gặp nguy hiểm.

Hay là…”
Ngồi ở ngay bên cạnh Trần Viễn, trong lòng mấy vị tiểu đội trưởng có chút sốt ruột, vội vàng lên tiếng để xin ý kiến.

Thế nhưng, khi thấy được vẻ mặt lạnh băng, không một chút cảm xúc của Trần Viễn, rất nhanh cả đám đều không khỏi ngậm miệng, không dám mở miệng nói thêm nửa lời.
Mà trên lôi đài, trận thi đấu giữa Tào Phương cùng Trịnh Phi Hùng vẫn đang diễn ra vô cùng kịch liệt.

Bất quá, lúc này trận thi đấu đã hoàn toàn lệch về một bên.

Mặc dù thần sắc của Tào Phương vẫn cực kỳ kiên định, nhưng thực lực giữa hai bên có sự chênh lệch quá lớn.
Thế nên, lúc này ngoài việc chịu trận, Tào Phương cũng không có cách nào chống trả lại được.

Hơn nữa, không biết là vô tình hay cố ý, Trịnh Phi Hùng từ đầu đến cuối đều không có ý định đem Tào Phương đánh rơi xuống lôi đài.


Thậm chí, hắn còn cực kỳ xảo diệu, chỉ đem Tào Phương vừa vặn đánh về phía bên biên giới của lôi đài.
Tất nhiên, nếu như không phải Tào Phương cực kỳ ngoan cố, từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại vẫn không có ý định buông tay đầu hàng, thì trận thi đấu lúc này sợ rằng đã sớm kết thúc.
Bất quá, nhìn thấy bầu không khí trong sân càng lúc càng thêm trở nên căng thẳng, rất có nghi cơ xảy ra án mạng.

Trọng tài điều khiển trận thi đấu lúc này không khỏi hướng ánh mắt về phía khán đài, ý định xin lấy chỉ thị của Trương Vĩnh Bình, có nên để cho trận thi đấu sớm kết thúc hay không?
Thế nhưng, Trương Vĩnh Bình lại giống như là không có nhìn thấy, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, bình tình nhìn lấy lôi đài một cách thản nhiên, không một chút gì gaáp.
Thấy vậy, trong lòng của vị trọng tài lúc này có loại muốn phát ra một trận chửi tục.

Bất quá, hắn lúc này cũng rất rõ ràng, trừ khi Tào Phương tự mình nhận thua, hoặc là bên phía Trần Viễn có người chấp nhận kết thúc trận đấu.

Nếu không, trận thi đấu này tuyệt đối sẽ không thể nào dừng lại ở nửa chừng.
Thế nên, mặc dù lúc này trong lòng có phần bất đắc dĩ, nhưng trọng tài cũng chỉ có thể làm tròn bổn phận của mình, một khi Tào Phương xảy ra nguy hiểm đến tính mạng, dù cho liệu mạng hắn cũng muốn đem đối phương cứu ra.
Nếu không, lúc đó không chỉ phía trên trách tội, sợ rằng sau này hắn cũng không thể nào dễ chịu.
Nhưng mà, trong lúc trong lòng của vị trọng tài đang điều khiển trận đấu không ngừng suy nghĩ lung tung, trong sân thi đấu lại đột nhiên phát sinh kỳ biến.
Nhận lấy một kích của Trịnh Phi Hùng đánh tới, thân hình của Tào Phương giống như một cái bông vải, trực tiếp bay lên không trung, hướng về phía dưới lôi đài rơi xuống.

Đồng thời, một quyền của Trịnh Phi Hùng cũng cùng lúc đánh ra, vô cùng hiểm ác rơi vào trên mạn sườn của Tào Phương.
Đến lúc này, nếu như thật sự bị một quyền này đánh trúng, cho dù Tào Phương có ý chí kiên cường đến như thế nào đi chăng nữa, thì nhất định cũng sẽ chịu đựng không nổi.

Thế nhưng, ngay khi tất cả mọi người đều không ngừng nghĩ đến kết cục bi thảm của Tào Phương, thì một chuyện cực kỳ bất ngờ xảy ra.
Vốn dĩ đang bị hất tung ở trên không trung, toàn thân không có một chút điểm tựa nào, Tào Phương vậy mà đột nhiên chuyển động, dùng một loại phương thức cực kỳ khó tin, từ trên không trung uôn lượn, nhào về phía trước một vòng.

Ngay khi Trịnh Phi Hùng dự định đem một quyền đánh ra, nắm tay của cậu ta cũng đã vung tới, vô cùng chuẩn xác điểm vào phía trên cổ tay của đối phương.
Răng rắc…
Một trận âm thanh xương cốt gãy vỡ vang lên, sắc mặt của Trịnh Phi Hùng lúc này cũng có chút trì trệ, cứng đờ.

Hai bên tròng mắt của hắn không ngừng trừng lợn, biểu lộ vô cùng khó tin, khi nhìn về phía đối thủ đứng ở phía trước mặt.
Thế nhưng, lúc này Tào Phương lại giống như một đầu mãnh hổ lao xuống núi, tốc độ bộc phát đến mức cực kỳ kinh người, từng quyền từng quyền giống như kinh lôi bạo tẩu, hướng về phía các đầu khớp xương của Trịnh Phi Hùng đánh tới.
Vốn dĩ, từ đầu đến cuối đều là Trịnh Phi Hùng nắm giữ thế chủ động.

Lúc này, bị Tào Phương đột nhiên phản kích.

Hơn nữa, tốc độ cùng với lục bộc phát của đối phương quá mức kinh người, dẫn đến Trịnh Phi Hùng có chút không thể nào kịp phản ứng lại, toàn bộ khớp xương đến bị đánh đến vỡ nát.
Đợi cho phía dưới lôi đài có người kịp phản ứng, kinh hô lên một tiếng.

Lúc này, thân hình to lớn của Trịnh Phi Hùng ở trên lôi đài đã ầm ầm ngã xuống sàn thi đấu.
“Làm sao có thể?”
“Chuyện này làm sao lại thành như vậy?!”
Hầu như tất cả mọi người ở đây đều có chung một loại suy nghĩ như vậy nảy sinh ra ở trong đầu.

Thế nhưng, trận thi đấu lúc này đã bất ngờ kết thúc.


Cho đến lúc này, vị trọng tài đang đứng ở bên ngoài đều tùy thời tùy lúc nghĩ cách cứu viện cho Tào Phương, vẫn còn ngơ ngác chơ biết chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên, phía trên lôi đài phát ra một trận âm thanh yếu ớt.
“Tôi, thắng rồi phải không?”
Âm thanh này vừa rơi xuống, thân hình của Tào Phương cũng cứ như vậy ầm ầm ngã xuống sàn thi đấu.

Mà lúc này, trọng tài điều khiển trận thi đấu cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, vội vàng xông lên phái trên lôi đài, nhanh chóng kiểm tra tình huống của hai bên.
Qua một lúc lâu sau, thần sắc của vị trọng tài lúc này mới buông lỏng một hơi.

Đồng thời, ánh mắt của hắn hơi có chút phức tạp, nhìn về phía Tào Phương, hiện tại đã một mặt trắng bệch, nằm ở trên lôi đài thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều.
“Tôi xin tuyên bố, người giành chiến thắng trong trận thi đấu lần này, chính là Tào Phương!”
Nghe được lời tuyên bố này của trọng tài, mặc dù lúc này binh sĩ bên đội Long Vệ vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, nhưng tất cả bọn họ đều nhịn không được, bắt đầu vui mừng hò reo liên tục.
“Ha ha ha, chúng ta lại thắng rồi!”
“Tào Phương vậy mà thật sự đánh thắng rồi!”
Nhìn những binh sĩ của đội Long Vệ đang không ngừng vui mừng, nhảy lên trên lôi đài để đem Tào Phương dẫn xuống chữa thương.

Lúc này, toàn bộ binh sĩ bên đội Hổ Vệ đều lặng ngặt như tờ, trên mặt của bọn họ đều hiện ra vẻ đưa đám, cực kỳ khó tin.
Thế nhưng, còn không đợi cho mọi người đem Tào Phương đưa xuống lôi đài.

Lúc này, Trương Vĩnh Bình đột nhiên ở trên khán đàn đứng lên, quát lớn một tiếng.
“Khoan đã, kết quả trận thi đấu này tôi phản đối!”
Nghe được tiếng hô này của Trương Vĩnh Bình, toàn bộ ánh mắt của mọi người có mắt ở đây, đều không khỏi tập trung nhìn về phía trên khán đài..