Ẩn Long

Chương 229: Đạp Phá Doanh Trại





“Đại… đại tông sư?”
Bị khí thế ở trên người của đối phương chấn nhiếp, lúc này thần sắc của đám người Phi Hổ có chút khó coi.

Thế nhưng, vẻ mặt của Trần Viễn lại tỏ ra cực kỳ bình thản, trên thân của anh mảy may chẳng có một chút bối rối nào.
Ngược lại, trong con ngươi thâm thúy của anh còn mang theo một vệt ý cười, nhìn lấy đội trưởng của đội Hổ Vệ ở phía đối diện, mỉm cười nói ra.
“Thực lực của anh coi như cũng không tệ lắm! Nhưng hôm nay tôi đến đây cũng không phải để gây sự với anh.

Như vậy đi, lần trước chẳng phải người của anh đến doanh trại của đội Long Vệ để thách đấu hay sao? Hôm nay, mặc dù đám oắt con này cũng không ra sao cả, nhưng tôi cũng muốn kiến thức một chút, người của Hổ Vệ các anh mạnh đến cỡ nào.

Nếu anh không chê, vậy để mấy tên nhóc con này so tài một phen, anh thấy thế nào?”
Nhìn bộ dáng tươi cười của Trần Viễn lúc này, người không biết còn tưởng rằng anh là người rất dễ nói chuyện.

Bất quá, đã đi theo Trần Viễn chinh chiến nhiều năm như vậy, lúc này trong lòng của Phi Hổ không khỏi kích động lên.

Bởi vì, cậu ta đã nhìn ra được, lão đại hiện tại đang rất phẫn nộ.
Thế nên, sống lưng của Phi Hổ lúc này cũng đứng đến thẳng tắp.

Ngay cả ánh mắt cũng lộ ra mấy phần khiêu khích, nhìn về phía đám Hổ Vệ đứng ở phía đối diện.
Thấy được một màn này, trên khuôn mặt của Trương Vĩnh Bình có chút kinh dị.

Hắn thật sự không có nghĩ đến, đối phương vậy mà không có bị khí thế của mình dọa đến.

Hơn nữa, đối phương còn đường đường chính chính tìm đến tận cửa để cho quân của hai bên thách đấu.
Nếu như là lúc bình thường, tất nhiên Trương Vĩnh Bình sẽ không một chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.


Thế nhưng, nhìn từng đám binh sĩ tràn đầy khí thế, ánh mắt tinh khí mười phần, giống như là bầy hổ đói đang nhìn chằm chằm về phía binh sĩ của mình, trong lòng của Trương Vĩnh Bình có chút lo lắng bất an, cũng không dám mở miệng đáp ứng.
Nhưng mà, Trương Vĩnh Bình không đáp ứng, ngược lại đám binh sĩ theo ở phía sau của hắn lại nhịn không được, bắt đầu nhao nhao hô lên.
“Đội trưởng, đáp ứng đối phương, đáp ứng đối phương!”
“Hừ, hôm trước chúng ta còn đến đại phá quân doanh của bọn họ đâu.

Hôm nay nếu như bọn họ đã dám can đảm đến tìm chết, vậy thì Hổ Vệ của chúng ta phải để cho bọn chúng nắm cán ra về mới được!”
Từng người từng người chen miệng lên để nói chuyện, để cho bầu không khí ở phía sau lưng của Trương Vĩnh Bình có chút sôi trào, lộn xộn.

Trong lúc nhất thời, thần sắc của Trương Vĩnh Bình không khỏi lạnh xuống, tức giận hừ lên một tiếng.
“Hừ, câm miệng! Ai cho phép các cậu ồn ào? Còn chưa có mệnh lệnh của tôi, ai dám nhốn nháo, lập tức cút trở về nhà hết cho tôi!”
Nghe được tiếng quát này của Trương Vĩnh Bình, lập tức đám binh sĩ của đội Hổ Vệ đều ngậm miệng, im đến thinh thít.
Bất quá, ánh mắt của bọn họ vẫn không ngừng gắt gao nhìn chằm chằm về phía đội ngũ của Trần Viễn, một bộ tràn đầy địch ý.
Thấy thế, Trần Viễn không khỏi cười khẩy, lạnh nhạt lên tiếng.
“Thế nào? Đội Hổ Vệ của các anh không có can đảm đứng ra ứng chiến hay sao? Nếu đã như vậy, tôi cũng không có miễn cưỡng các anh làm gì.

Nhưng mà, những ai đã ra tay đánh đám anh em của tôi bị thương, vậy thì tự động bước ra khỏi hàng đi.

Trần Viễn tôi làm người rất dễ chịu, nếu ai đánh người của tôi bị gãy một cái tay một cái chân, thì tôi cũng sẽ đánh gãy lại hắn một cái tay một cái chân xem như là huề.

Còn nếu như các anh như vậy vẫn không muốn đồng ý, vậy thì, hôm nay Trần Viễn tôi chỉ có thể động động tay chân một chút.

Tôi cũng muốn nhìn xem, thực lực của đội Hổ Vệ các anh mạnh đến cỡ nào?”
Vừa nói trên người của Trần Viễn vừa tỏa ra cỗ khí thế mạnh mẽ.


Lúc này, toàn bộ cơ thể của anh giống như một vầng hào quang rực rỡ, trên đầu còn lơ lửng lấy hư ảnh Phượng Hoàng, bay múa cực kỳ bắt mắt.
Mà nhìn thấy một màn này, đám binh sĩ của đội Hổ Vệ đều bị đến mềm nhũn, không khỏi vội vàng lui lại phía sau vài bước.

Ai cũng không có nghĩ đến, thực lực của Trần Viễn vậy mà khủ.ng bố đến như thế.
Cho dù là Trương Vĩnh Bình, lúc này thần sắc cũng cực kỳ khó coi.

Thậm chí, trong lòng của hắn còn đang không ngừng dâng lên một loại dự cảm cực kỳ bất an.
Ban đầu, ỷ vào bản thân đột phá đến cảnh giới đại tông sư, nghĩ muốn đi đến Long Vệ tìm một chút mặt mũi, cũng như hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên giao cho.

Nhưng chính Trương Vĩnh Bình cũng không nghĩ đến, thực lực của Trần Viễn vẫn mà đã mạnh đến loại trình độ này.
Cho dù bản thân hiện tại đã là đại tông sư, nhưng Trương Vĩnh Bình vẫn có loại cảm giác bị áp chế đến cực kỳ gắt gao.

Thế nên, lúc này thần sắc của hắn hơi có phần hoảng hốt, cũng không biết nên phải đáp lại Trần Viễn như thế nào.
Bất quá, còn không đợi cho Trương Vĩnh Bình có được cơ hội mở miệng ra nói chuyện.

Lúc này, thân hình của Trần Viễn vậy mà đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, một cỗ sóng nhiệt bất ngờ ập đến, để cho Trương Vĩnh Bình có loại cảm giác toàn bộ khí huyết ở trong cơ thể của mình đều bị đốt cháy đến sôi trào lên.

Đồng thời, trong lòng của hắn cũng dần nảy sinh một loại cảm giác vô cùng hoang đường, Trần Viễn thật sự có thể gi.ết ch.ết chính mình?
“Cái này…”
Vừa mới nghĩ đến việc này, thần sắc của Trương Vĩnh Bình thật sự hoảng hốt.


Thế nhưng, còn không đợi cho Trương Vĩnh Bình kịp thời làm ra phản ứng.

Lúc này, một bàn tay mang theo hỏa nhiệt bất ngờ vươn đến, trực tiếp hướng thẳng về phía lồng ng.ực của Trương Vĩnh Bình vỗ xuống.
Ầm!
Một trận chấn động kịch liệt vang lên, để cho đầu óc của Trương Vĩnh Bình trở nên quay cuồng, hỗn loạn.

Ngay sau đó, thân hình của hắn cứ như thế trực tiếp bị đánh bay ra ngoài hơn chục mét, nện thẳng về phía một chỗ gốc cây ở gần đó, đem gốc cây sau lưng chấn cho vỡ nát.

Cuối cùng, Trương Vĩnh Bình mới bị té ngã xuống đất, trong miệng cấp tốc nôn ra một ngụm máu tươi.
“Khụ khụ…”
Bị đánh quá mức bất ngờ, Trương Vĩnh Bình cũng không hề nghĩ tới Trần Viễn lại ra tay độc ác như vậy.

Trong lúc nhất thời, Trương Vĩnh Bình có chút phẫn nỗ, vội vàng đứng thẳng người dậy, ánh mắt oán độc nhìn thẳng về phía Trần Viễn, hét lên.
“Khốn kiếp, cậu vậy mà dám đánh lén tôi?!”
Trước vẻ mặt tràn đầy tức giận của Trương Vĩnh Bình, Trần Viễn không một chút hoảng hốt.

Ngược lại, bộ dáng của anh cực kỳ thong dong, đưa tay chắp ở sau lưng, mỉm cười nói ra.
“Vừa rồi, tôi chỉ muốn kiểm tra một chút thực lực của anh mà thôi.

Hiện tại, tôi cho anh hai sự lựa chọn, một là để cho đám lính của anh chấp nhận thách đấu của chúng tôi.

Hai là, hôm nay tôi sẽ tự mình ra tay, đem toàn bộ doanh trại của đội Hổ Vệ đánh phá một trận.
“Cậu…”
Nghe được lời những lời này của Trần Viễn, Trương Vĩnh Bình đã tức đến đỏ mặt.

Nhưng mà, hắn còn chưa kịp lên tiếng để mắng chửi, thân hình của Trần Viễn đã lần nữa biến mất không thấy.
Nhất thời, trong lòng âm thầm hô lên một tiếng không ổn.

Đồng thời, bản thân của Trương Vĩnh Bình cũng phản ứng cực nhanh, cấp tốc bày ra tư thế phòng thủ

Thế nhưng, Trương Vĩnh Bình vẫn còn đánh giá thấp thực lực của Trần Viễn, cũng như quá xem trọng thực lực của bản thân mình.

Ngay khi chuẩn bị bày ra tư thế, còn chưa kịp nhìn thấy được thân ảnh của Trần Viễn.

Lúc này, một cỗ cực lực đột nhiên truyền đến, trực tiếp đem thân thể của Trương Vĩnh Bình nhấc lên, sau đó ném bay ra ngoài, lao thẳng về phía một chỗ lô cốt ở gần đó.
Ầm!
Ầm!
Phía trên lô cốt rất nhanh liền bị thân hình của Trương Vĩnh Bình đập vỡ, đồng thời tạo thành một cái lỗ hổng hình dạng con người, vô cùng bắt mắt.

Nếu như không phải bản thân Trương Vĩnh Bình đã là một vị cường giả cấp bậc đại tông sư.

Sợ rằng, chịu nhiều song xung kích dồn dập như vậy, cho dù không chết thì đã bị trong thương.
Thế nhưng, nói như thế nào Trương Vĩnh Bình cũng là một vị đại tông sư.

Sau khi bị Trần Viễn đánh cho một hồi choáng váng, lúc này hắn cũng vội vàng từ bên trong lô cốt chui ra ngoài, ánh mắt mang theo mấy phần tức giận, trừng trừng nhìn thẳng về phía Trần Viễn.
Bất quá, ngay khi thấy được thân hình của Trần Viễn chuẩn bị biến mất, lúc này Trương Vĩnh Bình không khỏi gấp gáp hô lên.
“Ngừng… ngừng tay.

Tôi đồng ý với điều kiện của cậu, hai bên chúng ta mỗi bên chọn ra mười người, ai đánh thắng được nhiều hơn năm trận thì bên đó thắng.

Cậu thấy thế nào?”
Nghe được tiếng hô này của Trương Vĩnh Bình, thân hình của Trần Viễn hơi thoáng dừng lại một chút.

Thế nhưng, ánh mắt của anh vẫn không quên đảo qua nhìn lấy bộ dáng chật vật của Trương Vĩnh Bình một phen.

Sau đó, khóe môi của anh mỡi khẽ nhếch lên, cười nhẹ một tiếng.
“Tốt, chúng ta cứ quyết định như vậy đi!”.