Thiên Niên Linh Quả, đây là một loại thiên địa kỳ quả, trải qua ngàn năm ra hoa, ngàn năm kết trái, lại qua ngàn năm mới có thể thành thục.
Từ trong điển tích ghi lại, loại linh quả này có tác dụng cực lớn trong việc đề thăng linh lực cho người tu luyện. Hơn nữa, nó còn đối với võ tu có được trợ giúp không nhỏ. Nếu như Trần Viễn có thể đem toàn bộ Thiên Niên Linh quả ở trên cây hái xuống, việc tiến vào cảnh giới đại tông sư đối với anh cũng không phải là chuyện khó gì.
Thế nhưng, theo như bên trong điển tịch lưu lại, thì loại thiên địa kỳ quả như Thiên Niên Linh Quả này đã biến mất hơn chục vạn năm. Kể từ thời đại tu tiên sụp đổ, thiên địa linh khí ở trong trời đất bắt đầu tiêu tán, thì hầu hết các loại tài nguyên tu tiên đều triệt để biến mất, không thấy xuất hiện nữa.
Hiện tại, Thiên Niên Linh Quả cứ như vậy hiện ra trước mắt, để cho Trần Viễn luôn có một loại cảm giác không quá chân thật.
Advertisement
Hống!
Nhưng mà, cũng không để cho Trần Viễn có được thời gian suy tư bao lâu. Lúc này, một tiếng thú rống đột nhiên truyền đến bên tai, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng lấy lại tinh thần.
Lúc này, ánh mắt của con Giao Long đang không ngừng nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn. Mặc dù không biết nguyên nhân vì sao con Giao Long này bị lôi điện đánh trúng, hơn nữa thương thế của nó cũng tuyệt không nhẹ. Thế nhưng, nói như thế nào thì khí thế từ trên người nó tán phát ra cũng để cho Trần Viễn cảm thấy một chút áp lực không nhỏ.
So với đám dị thú mà vừa rồi Trần Viễn đánh giết, rất rõ ràng đầu Giao Long này phải mạnh hơn rất nhiều. Thậm chí, theo suy đoán của Trần Viễn thực lực của nó đã gần như tiếp cận đến cảnh giới đại tông sư cực hạn. Chỉ là, vì bị thương nặng trong người, thế nên bây giờ nó mới suy yếu như vậy.
Advertisement
Hiện tại, tình huống trước mắt để cho Trần Viễn có hai sự lựa chọn. Một là anh trực tiếp xoay người rời đi. Bằng vào tốc độ của bản thân, Trần Viễn có tự tin rất lớn chạy thoát khỏi nơi này, Giao Long cũng không thể nào làm gì được anh.
Biện pháp còn lại, tức nhiên là Trần Viễn ở ngay mí mắt của con Giao Long này, trực tiếp đem toàn bộ Thiên Niên Linh Quả đoạt đi. Mặc dù sự lựa chọn này có tính nguy hiểm cực cao. Dù sao, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Nếu như Trần Viễn muốn đem Thiên Niên Linh Quả lấy đi, thì anh nhất định sẽ phải trải qua một trận kịch chiến với con Giao Long này.
“Nhân loại, nơi này không phải là nơi mà ngươi nên tới. Ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Ngay vào lúc này, đột nhiên Giao Long mở miệng ra nói tiếng người, nhất thời không khỏi để cho Trần Viễn có chút giật mình, dùng lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía con quái vật khổng lồ đang nằm ở ngay trước mặt của mình.
“Hừ, nhân loại ngu xuẩn! Mặc dù ta không biết rõ vì sao ngươi lại có thể phá vỡ cấm chế, đi đến được nơi này. Nhưng mà, đây là nơi nghỉ ngơi của ta, cũng không phải là một tên nhân loại như ngươi có thể tùy tiện lui tới.”
Vừa nói, trong cổ họng của Giao Long phát ra một trận hừ lạnh.Kỳ thất, nếu như vừa rồi không phải bị thiên kiếp bổ xuống, trực tiếp đánh cho nó bị thương rất nặng. Lúc này, Giao Long cũng không cần phải nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp một ngụm đem tên nhân loại trước mặt nuốt xuống liền được.
Đáng tiếc, thiên kiếp vừa rồi thật sự bổ xuống có chút hung ác. Cho dù nó đã bước vào cảnh giới đại tông sư đỉnh phong, cũng không có cách nào độ kiếp, bước vào cảnh giới Địa Tiên. Nếu không, một luồng hơi thở của nó cũng có thể dễ dàng diệt sát một tên nhân loại còn chưa có bước vào cảnh giới đại tông sư giống như Trần Viễn.
Tất nhiên, những thứ này chỉ là những suy nghĩ ở trong đầu của nó, Trần Viễn cũng không cách nào biết được. Nhìn thấy Giao Long vậy mà lại muốn uy hiếp, để đem mình đuổi đi. Nhất thời, hai con ngươi của Trần Viễn không khỏi híp lại, trên khóe môi hiện ra một vệt ý cười.
“Tiền bối, linh quả ở đây vốn là thiên sinh địa dưỡng. Với đẳng cấp của ngài, dùng nhiều một chút cũng không có tác dụng gì, dùng ít một phần cũng chẳng ảnh hưởng ra sao. Hay là, ngài để cho ta đến đem chúng hái xuống bảo quan. Sau đó, ta sẽ tận lực tìm cách báo đáp cho ngài, như vậy có được không?”
Trần Viễn vừa nói, vừa chậm rãi tiến gần với phía Thiên Niên Quả Thụ. Chỉ là, vừa nhìn thấy được động tác này của Trần Viễn, Giao Long không khỏi tức giận hừ lên một tiếng.
“Hừ, nhân loại đáng chết! Ngươi đừng nghĩ rằng một chút thiên kiếp liền có thể làm gì được ta? Nếu như ngươi đã muốn chết, vậy thì ta giúp tiễn ngươi một đoạn.”
Lời nói của Giao Long còn chưa có kết thúc. Lúc này, từ phía trước mặt của Trần Viễn bỗng dưng hiện ra một cái vuốt rồng, hướng thẳng về phía vị trí của anh đập xuống.
Vuốt rống này đến quá mức bất ngờ, Trần Viễn cũng không nghĩ đến con Giao Long này một lời không hợp liền ra tay đánh người. May mắn, từ đầu đến cuối anh đều chưa từng thả long qua. Trần Viễn đối với Giao Long cũng cực lực đề phòng.
Thế nên, ngay khi vuốt rồng kịp thời nện xuống, thân hình của Trần Viễn cũng bất chớt hóa thành một trận tinh quang, biến mất không thấy gì nữa.
Ầm!
Một kích không trúng, càng để cho Giao Long thêm phần tức giận. Nó há miệng, rống lên một tiếng. Một làn song âm từ trong cổ họng của nó phát tán ra ngoài, mang theo một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng, đem toàn bộ không khí chung quanh đều bị chấn động, đất đã xung quanh cũng cuốn lên một trận bụi mù, hóa thành một đầu vòi rồng hướng thẳng về phía vị trí mà Trần Viễn vừa mới hiện thân đánh tới.
Cách vị trí nơi này khoảng chừng trăm mét, thân hình của Trần Viễn vừa mới hiện ra, đột nhiên nghe đến một tiếng thú rống kinh thiên động địa, để cho đầu óc của anh không khỏi vang lên một trận ong ong tác hưởng.
Tức thì, khí huyết ở trong cơ thể của Trần Viễn cũng sôi lên một trận cuồn cuộn. Sắc mặt của Trần Viễn lúc này cũng biến thành một mảnh trắng bệch, bộ dáng như vừa mới bị tiêu hao quá độ, bước chân cũng trở nên mềm nhũn.
Thế nhưng, nhìn thấy được cái vòi rồng mãnh liệt cuốn đến, Trần Viễn cũng không dám chần chừ lâu, chỉ có thể cắn chặt hàm răng của mình một cái. Sau đó, từ trong cơ thể tuôn rả một trận hỏa quang. Ngay sau đó, trên bàn tay của Trần Viễn dần dần ngưng tụ ra một đầu hỏa điểu, nhiệt diễm khí thế bức người. ngôn tình tổng tài
Vừa nhìn thấy hỏa điểu ở trên tay của Trần Viễn, trong lòng Giao Long có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó, nó cũng liền trấn định lại. Mặc dù bản thân bị lôi kiếp làm cho tổn thương không nhẹ. Nhưng Giao Long vô cùng tự tin, mình rất dễ dàng liền đem tên nhân loại hỗn xước ở trước mặt này tiêu diệt.
Chỉ có điều, nó còn không có đắc ý vui mừng được bao lâu. Lúc này, hỏa điểu ở trong tay của Trần Viễn bỗng dưng hóa thành một vệt tinh quang, hướng thẳng về phía vòi rồng xông đến. Đồng thời, từ trong cổ họng của nó phát ra một tiếng thanh minh.
Ầm!
Ầm!
Ngay lập tức, vòi rồng cùng với hỏa điểu va chạm vào nhau, phát ra một trận âm thanh chấn động vô cùng kịch liệt. Chỉ là, vòi rồng cũng không duy trì được bao lâu, lập tức bỉ hỏa điểu đánh cho tan mất. Ngay sau đó thân ảnh của hỏa điểu lại lần nữa hiện ra, hướng thẳng về phía vị trí của Giao Long lao tới.
Nhìn thấy được một màn này, Giao Long có chút khó tin, trừng lớn hai mắt phát ra một trận âm thanh vô cùng phẫn nộ.
“Làm sao có thể như vậy được?”
Thế nhưng, tiếng phẫn nộ của nó vừa mới phát ra không được bao lâu, thân ảnh của hỏa điểu đã cấp tốc lại tới, chỉ cách cơ thể của nó không đến chục mét.
Nhất thời, một trận hỏa nhiệt truyền đến, để cho Giao Long có loại cảm giác như toàn bộ huyết dịch của mình đều phải không ngừng sôi trào lên. Hơn nữa, từ trong linh hồn của nó còn truyền đến một hồi cảnh báo. Giống như, con hỏa điểu này thật sự có thể đem linh hồn của nó đốt cháy.
Nhất thời, ánh mắt của Giao Long liền hiện lên sự sợ hãi. Nó thật sự không có nghĩ đến, hỏa điểu này lại đáng sợ như vậy. Hơn nữa, tên nhân loại kia làm sao lại có thể nắm giữ được một loại phép thuật, thần thông đáng sợ như vậy?
Nhưng cũng không có đợi nó tìm ra được câu trả lời, lúc này hỏa điểu đã nhanh chóng lao tới, hướng về phía cơ thể của nó đập trúng.
Oành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ cơ thể khổng lồ của Giao Long đều bị ngọn lửa bao trùm, trong không khí rất nhanh liền truyền đến một đợt âm thanh gào thét. Đồng thời, mặc dù đã đứng ở đó một đoạn khoảng cách rất xa, nhưng lúc này Trần Viễn vẫn có thể ngửi được hương vị mùi thịt bị nướng chín. Nhất thời, trong lòng khó bề nhịn được, cổ họng của Trần Viễn không ngừng nhúc nhích, vang lên từng đợt âm thanh nuốt nước miếng.