Ẩn Long

Chương 197: Địa Long




Ở sâu bên trong lòng đất, một con quái vật khổng lồ dùng lấy hàm răng sắc nhọn của nó đem tầng đất ở phía trên đỉnh đầu cắt chém ra thành một cái lỗ hổng. Ngay sau đó, thân hình của nó nhanh chóng nhô ra khỏi mặt đất, một cái miệng rộng tràn đầy răng nhọn, hướng về phía một nhóm dị thú đang tụt lại ở phía sau khẽ đớp một cái.

Ngay lập tức, từng đầu răng nhọn ở trong khoang miệng của nó bỗng dưng xoay tròn, rất dễ dàng liền đem tất cả dị thú xoắn nát thành từng mảnh thịt vụn, lưu lại ở trên mặt đất từng trận máu tanh cực kỳ kinh khủng.

Mà vừa nhìn thấy được con quái vật này, thần sắc của Trần Viễn cũng biến đến cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì, anh đã nhìn ra được, đây là một đầu địa long, nó có được một tia huyết mạch của long tộc vào thời kỳ thượng cổ.

Thế nhưng, loại sinh vật này đã tuyệt tịch khỏi địa cầu vào hàng trăm triệu năm trước. Trần Viễn cũng không nghĩ đến, lúc này nó lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa, loại quái vật này có được năng lực sinh tồn cực kỳ mạnh mẽ, cho dù bản thân nó có bị cắt ra thành từng mảnh, thì nó cũng có thể hồi phục lại.

Advertisement

Tất nhiên, đây cũng chỉ là tư liệu ở trong điển tịch ghi lại. Dù sao, nền văn minh của nhân loại cho đến hiện tại còn không có vượt qua vạn năm. Trần Viễn cũng không biết rõ những gì tổ tiên trước đó ghi lại có chính xác hay không.

Nhưng lúc này Trần Viễn có thể khẳng định, thực lực của con quái vật này so với anh chỉ có mạnh hơn, chứ tuyệt đối không thể nào yếu hơn. Bởi vì, ba con thằn lằn vừa rồi ít nhất đều đã đạt tới cấp bậc tông sư trung, hậu kỳ. Trong khi đó, từ khí tức ở trên người của con địa long này biểu hiện ra ngoài, thì rất rõ ràng thực lực của nó thậm chí đã đạt đến cấp bậc đại tông sư, hơn nữa phẩm cấp cũng không thấp.

Theo như ký ức mà Hỏa Phượng truyền vào trong đầu của Trần Viễn, thì võ giả, cũng tức là võ tu ở trong thời đại thượng cổ, bọn họ phân chia cảnh giới đai tông sư ra thành cửu phẩm. Trong đó, cửu phẩm là thấp nhất, nhất phẩm là tối cao. Mà theo tình huống trước mắt, con địa long này phẩm cấp tuyệt đối có thể đạt đến thất phẩm trở lên, so với võ giả cấp bậc đại tông sư sơ kỳ còn muốn mạnh hơn một chút.

Advertisement

Thế nhưng, Trần Viễn cũng không có cách nào chạy trốn. Bởi vì anh biết, một khi mình lui lại, đám binh sĩ đi theo phía sau lưng anh rất có thể sẽ thành thức ăn trong miệng của con địa long này. Dù sao, từ tình huống vừa rồi tới xem, năng lực công kích của nó thật sự rất mạnh. So với uy hiếp mà mấy con thằn lằn kia vừa mới tạo ra, chỉ có mạnh hơn chứ tuyệt đối không thể nào yếu hơn.

Chính vì thế, trong lòng chỉ hơi do dự một chút, thân hình của Trần Viễn ngay lập tức hướng về phía cơ thể của con Địa Long kia lao tới.

Bởi vì con quái vật này hoàn toàn không có ngũ quan, bề ngoài của nó lại giống hệt với giun đất, trước đỉnh đầu của nó cũng chỉ có một cái khoang miệng với đầy răng nhọn, chuyên dùng để đào đất và săn giết con mồi.

Thế nên, mục tiêu công kích của Trần Viễn lúc này chính là phía trên phần lưng của nó. Lưỡi đao ở trên tay của Trần Viễn đột ngột lóa ra một đạo hàn quang. Ngay sau đó, thân đao bủa xuống, cực kỳ dễ dàng đem con quái vật một phân thành hai.

Chỉ là, lúc này Trần Viễn lại không khỏi nhíu mày một cái. Bởi vì, mặc dù đã đem thân thể của con Địa Long này chặt đứt, hơn nữa vừa rồi từ trên vết thương của nó chảy ra không ít máu tươi. Nhưng mà, khí tức sinh mệnh của con Địa Long này chỉ hơi tiêu hao một ít, cũng không hoàn toàn bị mất đi.

Lúc này, cơ thể đột nhiên bị Trần Viễn tập kích, sau đó còn bị chặt đứt một phân làm hai. Tức thì, một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, để cho Địa Long không khỏi tức giận phát ra một tiếng rống giận.

Rống!

Tiếng rống này để cho mặt đất bốn phía xung quanh đều bị thổi bay, thậm chí một vài gốc cây nhỏ ở gần đó còn bị chấn cho vỡ nát, phá ra thành từng mảnh nhỏ.

Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng bị tiếng quát của Địa Long làm cho chật vật không có gì chịu nỗi, thân hình của anh cũng bị đẩy lui lại về phía sau vài bước.

Trong khi đó, đám binh sĩ vốn dĩ đã ẩn nấp ở một chỗ cách nơi này tương đối xa, nhưng vừa rồi bị một tiếng hống của Địa Long làm cho đầu óc trở nên choáng váng, suýt chút nữa là ngã vật ra đất, miệng phun máu tươi.

Rất rõ ràng, con Địa Long này cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể ứng phó được. Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều nhìn nhau, trong lòng mang theo vô tận sợ hãi.

Thế nhưng, lúc này một trận kỳ biến lại xảy ra. Vốn dĩ, bản thân vừa rồi bị một đao của Trần Viễn dễ dàng chặt đứt, để cho Địa Long vô cùng phẫn nộ. Nhưng mà, từ đoạn thân thể bị đứt ra, lúc này máu thịt đột nhiên vang lên một trận nhúc nhích. Ngay sau đó, từ chỗ đứt gãy nhanh chóng mọc ra một cái miệng rộng, phía trên xuất hiện lít nha lít nhít răng nhọn.

Nhìn thấy được một màn này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn. Mà đám binh sĩ đều bị hù dọa cho phản hoảng.

“Cái này… làm sao có thể?”

Nhưng mà, còn không đợi cho bọn họ có thời gian để phản ứng. Lúc này, một con Địa Long khác cũng phát ra một trận tiếng gầm trầm thấp. Ngay sau đó, từ một con Địa Long ban đầu, lúc này trước mắt Trần Viễn chính là hai con Địa Long, có phần khí tức vô cùng giống nhau.

Mặc dù, từ một loại cảm nhận nào đó, Trần Viễn có thể phân biệt ra được, thực lực của cả hai con Địa Long lúc này đều bị rơi xuống, còn hơi có mấy phần suy yếu. Thế nhưng, thực lực của cả hai con Địa Long đều không thể nào so với võ sĩ cấp bậc đại tông sư cửu, bát phẩm? Trong khi đó, Trần Viễn còn chưa bước vào cảnh giới đại tông sư?

Tức thì, trong lòng có chút bất an. Trần Viễn cũng không nghĩ tới, những gì ghi lại bên trong điển tịch vậy mà lại là sự thật. Hơn nữa, theo tình huống trước mắt nhìn thấy, rõ ràng năng lực sinh tồn của con Địa Long này còn muốn mạnh hơn trong điển tịch ghi lại. Với lại, năng lực này của nó cũng quá mức bi3n thái rồi đi?

Trong lòng mang theo mấy phần suy nghĩ phức tạp, nhưng động tác của Trần Viễn thì lại không có ý định ngừng lại. Trong miệng của anh lúc này phát ra một trận thanh âm lẩm nhẩm.

“Nếu như mày đã muốn dùng năng lực này để phân thân, vậy thì tao sẽ giúp mày một tay.”

Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn lại lần nữa phóng lên, hướng về phía cơ thể của con Địa Long ban đầu một đao chém tới. Theo Trần Viễn thấy, nếu như năng lực phân thân này có thể làm cho Địa Long suy yếu. Vậy anh cũng muốn tận dụng điểm yếu này của nó, kiên quyết đem cơ thể của Địa Long phân ra thành nhiều phần. Kể từ đó, Trần Viễn có thể trực tiếp đem thực lực của Địa Long kéo thấp xuống, cho đến khi các binh sĩ còn lại của anh có thể đối phó được mới thôi.

Thế nhưng, tính là một chuyện, thực tế lại là một chuyện hoàn toàn khác. Ngay khi thân hình của Trần Viễn vừa mới nhảy đến, lúc này từ trong khoang miệng của cả hai con Địa Long vậy mà đồng loạt phát ra một trận âm thanh rít gào. Ngay sao đó, đầu óc của Trần Viễn vang lên một trận ông ông tác hưởng, giống như có hai thanh búa lên nện vào trong óc, để cho Trần Viễn không khỏi mang theo một chút choáng váng.

Cũng ngay vào lúc này, thân hình của cả hai con Địa Long vậy mà nhảy phóng tới, dùng lấy khoang miệng tràn đầy răng nanh sắc nhọn của bọn chúng, hướng về phía Trần Viễn đớp tới.

Nhìn thấy được cảnh tượng này, đám binh sĩ đang ẩn nấp ở phía xa không khỏi hốt hoảng, vội vàng hô lên.

“Đội trưởng, cẩn thận!”

Thế nhưng, tiếng la hét này của bọn họ hoàn toàn không có một chút tác dụng gì. Bởi vì, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian mà để ý đến âm thanh cảnh báo của bọn họ.

Ngay khi Trần Viễn lấy lại được tinh thần, nhìn thấy hai cái khoang miệng tràn đầy răng nhọn hướng về phía mình công kích tới, ánh mắt của anh không khỏi mang theo một tia tức giận, từ trên bàn tay khẽ vẫy một cái. Lập tức, hai đoàn ngọn lửa màu xanh lam xuất hiện ở trên tay của Trần Viễn. Ngay sau đó, cả hai đoàn ngọn lửa đều cấp tốc lao đi, hướng về phía khoang miệng của hai con Địa Long đánh tới.

Đồng thời, trong miệng của Trần Viễn cũng quát khẽ một tiếng.

“Đi chết đi!”

Ầm!

Ầm!