Ẩn Long

Chương 164: 164: Bị Tập Kích Trên Du Thuyền





Ầm!
Ngay tại trong lòng Trần Viễn hô lên một tiếng không ổn.

Lúc này, phía bên ngoài du thuyền của nhà họ Đàm, bỗng dưng vang lên một trận chấn động vô cùng kịch liệt.

Ngay sau đó, thân hình của tất cả mọi người đều không khỏi trở nên chao đảo.

Cho dù là Trương Mỹ Lệ, lúc này cũng thiếu chút nữa là từ trên giường ngã sấp xuống đất.

Rất may, thân thủ của cô cũng không quá tệ, rất nhanh liền ổn định lại thân hình của mình.
Chỉ có điều, ngay tại lúc này trong lòng của Trương Mỹ Lệ lại bất ngờ vang lên một trận báo động kịch liệt.

Ngay sau đó, thân ảnh của Trần Viễn không biết từ lúc nào đã áp sát tới, khuôn mặt của anh hơi có phần dữ tợn, trong con ngươi mang theo mấy phần lạnh lùng, trừng thẳng về phía đối phương.
“Chết!”
Vừa mới quát khẽ một tiếng, thân hình của Trần Viễn đã cấp tốc lao tới.

Hơn nữa, động tác của anh vô cùng dứt khoát, hoàn toàn không cho Trương Mỹ Lệ có một chút phản ứng nào.
Ầm!
Đem một chưởng trực tiếp vỗ tới trước ngực của đối phương, thần sắc của Trần Viễn lúc này càng thêm phẫn nộ, đáng sợ.

Chỉ có điều, thân hình của Trương Mỹ Lệ ngoài việc bị hất văng ra ngoài hơn vài mét, trên mặt lộ ra một chút tái nhợt.

Thì dường như, một kích vừa rồi của Trần Viễn cũng không thật sự đả thương đến cô.
“Khụ khụ…”
Che miệng ho lên một trận kịch liệt, lúc này vẻ mặt của Trương Mỹ Lệ hơi có chút khó coi.

Ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Viễn cũng lộ ra vẻ ủy khuất.
Thế nhưng, Trần Viễn lại chẳng thèm để ý gì đến cô.

Lúc này, thân hình của anh đã lần nữa áp sát tới.


Hơn nữa, trong ánh mắt của anh hiện lên một vẻ lăng lệ ác liệt.

Giống như, không giết chết đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Thấy được động tác lúc này của Trần Viễn, kỳ thật trong lòng của Trương Mỹ Lệ đã có chút hoảng sợ.

Mặc dù vừa rồi cô có nắm chắc có thể khống chế được Trần Viễn, thậm chí còn để cho anh làm theo bất kỳ yêu cầu gì của bản thân.
Nhưng mà, ai ngờ tới được lúc này trên thuyền lại xảy ra sự cố, không chỉ để cho thuật pháp của cô gián đoạn, thậm chí còn kích phát ra sát tính ở trong lòng của Trần Viễn, để anh lúc này giống như một con thú săn, điên cuồng tiến về phía mình công kích.
Ầm!
Ầm!
Liên tục bị công kích của Trần Viễn đánh tới, lúc này bộ dáng của Trương Mỹ Lệ quả thật có chút chật vật, không giống như mới vừa rồi còn một bộ thư thái, có thể nắm ở trong tay hết thảy.
Nhưng mà, không biết vì sao Trần Viễn giống như là một cỗ máy không biết mệt mỏi, lại liên tục đánh tới mà không có ý định dừng lại.

Nhất thời, trong lòng của Trương Mỹ Lệ không khỏi trầm trọng xuống.
Nếu như tình hình cứ như thế này tiếp tục nữa, sợ rằng không đợi cho Trần Viễn đánh trúng, thì chính bản thân của cô cũng hao hết thể lực, tùy ý cho đối phương xoa nắn, chà đạp.
Ầm!
Lúc này, một quyền của Trần Viễn lại đánh tới.

Mặc dù trong lòng có chút hốt hoảng, nhưng Trương Mỹ Lệ vẫn có thể tránh né được.

Chỉ là, ngay tại lúc này, đột nhiên trong đầu truyền đến một trận đau nhức, để cho động tác của Trương Mỹ Lệ không khỏi dừng lại nửa chừng.

Ngay sau đó, nắm đấm của Trần Viễn cũng vừa vặn lao tới.
Ầm!
Một quyền này của Trần Viễn mang theo một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng.

Cho dù thực lực của Trương Mỹ Lệ không kém, nhưng bản thân cô chỉ am hiểu dùng độc, sử dụng mị công để mê hoặc người khác.

Thế nên, thân thể của cô thật sự vô cùng yếu kém.
Chính vì thế, bị một quyền nảy của Trần Viễn nện trúng, cả người của Trương Mỹ Lệ giống như là tàu giấy, trực tiếp bị nện bay ra ngoài, đụng thẳng về phía vách tường được làm bằng kim loại của du thuyền.
Ầm!

“Khục khục…”
Cảm giác như toàn bộ xương cốt xen lẫn với nội tạng của mình đều bị vỡ nát, trong miệng của Trương Mỹ Lệ lúc này mới nhịn không được, nôn ra một ngụm máu tươi.

Đồng thời, sắc mặt của cô cũng lập tức trở nên trắng bệch, trong con ngươi mang theo vô tận sợ hãi.
“Chết!”
Bước chân của Trần Viễn chậm rãi đi tới, trong miệng anh phát ra một tiếng lạnh lùng, không hề mang theo một chút tình cảm nào.
Lúc này, trong lòng của Trương Mỹ Lệ đã có chút hối hận, Nếu như biết trước mọi thứ sẽ diễn ra theo chiều hướng như vậy, thì dù cho cô thêm mười lá gan, cô cũng không dám chạy đến trêu chọc một người giống như là Trần Viễn.
Chỉ có điều, mọi thứ lúc này dường như đã muộn.

Bước chân của Trần Viễn cũng chỉ cách cô không đến một mét.

Ngay sau đó, nắm tay của Trần Viễn chậm rãi giơ lên, trong cơ thể của anh lúc này cũng bạo phát ra một trận âm thanh sôi trào mãnh liệt.
Trương Mỹ Lệ biết, một quyền này của Trần Viễn đánh xuống, cho dù không chết, thì bản thân cô cũng mất đi hơn nửa cái mạng.

Thế nhưng, biết rõ là một chuyện, hiện tại chính bản thân cô cũng không có phương pháp nào dùng để tránh né.
Chính vì thế, ngoại trừ chậm rãi nhắm mắt lại để chờ chết, kỳ thật Trương Mỹ Lệ cũng không nghĩ ra biện pháp nào hay hơn.
Nhưng mà, cảm giác đau nhức giống như bên trong tưởng tượng cũng không có truyền đến.

Ngược lại, trên người của cô đột nhiên truyền đến một trận cảm giác hết sức kỳ lạ.

Ngay sau đó, cô hơi he hé, mở mắt ra nhìn về phía trước.
Đập vào ánh mắt của Trương Mỹ Lệ lúc này, chính là nụ cười nhếch mép tràn đầy ý trêu chọc của Trần Viễn.

Nhất thời, vẻ mặt của Trương Mỹ Lệ có chút sững sờ, đôi môi mấp máy mấy lần vẫn không cách nào phát ra âm thanh.
Rầm!
Ngay tại lúc này, đột nhiên phía bên ngoài phát ra một tiếng đáp mạnh.

Ngay sau đó, cánh cửa phòng ngủ của Trần Viễn đột nhiên bị phá bung ra.


Tiếp theo đó, mấy cái bóng người cấp tốc vọt vào bên trong.

Đám người này vừa xuất hiện, đã có người lớn tiếng hô lên.
“Tất cả đứng im, không ai được phép nhúc nhích.

Nếu không, chúng tôi sẽ nổ súng!”
Lúc quát ra những lời này, từng cái nồng súng đen ngòm không ngừng chĩa về phía Trần Viễn và Trương Mỹ Lệ.

Nhất thời, bầu không khí ở trong phòng ngủ của Trần Viễn hơi có chút ngưng tụ lại.

Sau đó, anh mắt của anh hơi hơi nheo, nhìn về phía những người vừa mới xông về phía trước mặt.
“Các anh là ai?!”
Nghe được tiếng nói chuyện của Trần Viễn, trong lúc nhất thời đám cướp vậy mà không có kịp phản ứng lại.

Ngay sau đó, một gã mới đột nhiên giật mình, rồi tức giận quát lên.
“Mẹ kiếp, mày không nghe thấy đại ca của tao vừa mới nói gì à? Đứng im đó, không được phép nhúc nhích.

Nếu không…”
Nói đến chỗ này, âm thanh của tên cướp cầm súng hơi có chút ngừng lại.

Sau đó, ánh mắt của hắn bỗng dưng sáng lên.
“Mẹ nó, nơi này ở đâu chui ra một con hàng ngon như vậy.

Đại ca, hiện tại đem tên khốn này giải quyết.

Sau đó mỗi người chúng ta lên một lần, như vậy có được không?”
Nghe được gã đàn em đề nghị, gã đại ca mới hơi do dự một chút, sau đó gật đầu đáp lại.
“Được, nhưng mà cần phải nhanh lên một chút.

Nếu không, chờ đợi thủ lĩnh chạy đến, như vậy chúng ta cũng không tốt để nói chuyện.”
Nghe được gã đại ca đã đồng ý, mấy tên còn lại đều nhịn không được, nhìn về phía Trương Mỹ Lệ với ánh mắt như sói đói, chỉ thiếu chút nữa là nước dãi đã chảy ra bên ngoài.
Thấy được một màn này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên khó coi.

Anh vốn tưởng rằng những kể bịt mặt này đều là cao thủ, hơn nữa còn là thành viên của một tổ chức lợi hại nào đó.

Nhưng không ngờ đến, đây chỉ là mấy tên cướp phổ thông, còn không cần anh dùng sức đã có thể dễ dàng tiêu diệt được.

Thế nhưng, bọn họ làm sao lại xông vào đến tận đây? Chẳng lẽ, bên ngoài ông chú tài xế và đám vệ sĩ ở bên cạnh của tiểu thư Trang Đài không phát hiện ra bọn chúng hay sao?
Mặc dù trong lòng suy nghĩ vô cùng rối loạn, nhưng động tác tiếp theo của Trần Viễn lại cực kỳ nhanh gọn.
Ngay khi đám cướp có sự hành động, thân hình của Trần Viễn đã cấp tốc lao tới.

Không đến vài giây, toàn bộ nhóm cướp đều bị anh dùng một quyền đánh bay ra ngoài, nện thẳng về phía vách tương, rồi trượt dài xuống đất.
“Đại…”
Trong miệng của mấy tên cướp còn không kịp kêu rên thành tiếng, lúc này bọn họ đã trực tiếp bị Trần Viễn đánh cho hôn mê.

Sau đó, anh mới chậm rãi đi tới, nhìn về phía Trương Mỹ Lệ, nói ra.
“Đừng có giả vờ nằm dưới đất nữa.

Cô muốn tự mình đứng lên, hay là tôi dùng vũ lực để cho cô đứng lên?!”
Nghe được tiếng nói chuyện của Trần Viễn truyền đến, lúc này trong lòng của Trương Mỹ Lệ không khỏi lạnh run.

Ngay sau đó, cô vội vàng bò người đứng dậy, bộ dáng trông rất chật vật.

Thế nhưng, Trần Viễn lại chẳng quan tâm mảy may.

Lúc này, anh đã nghe được vài tiếng lộn xộn vang lên ở bên ngoài.
“Xem ra, vừa rồi cũng chỉ là một số tên râu ria mà thôi.

Cao thủ thật sự, vẫn còn ở bên ngoài để kịch chiến!”
Dùng âm thanh để phán đoán tình huống xung quanh, lúc này Trần Viễn không khỏi lẩm nhẩm ở trong miệng.

Sau đó, anh đưa tay khóa lấy cổ tay của Trương Mỹ Lệ, sau đó nhanh chóng chạy lao ra ngoài.
Ầm!
Thân hình của Trần Viễn vừa mới chạy đi không được bao xa.

Lúc này, từ phía trên chỗ boong thuyền, đột nhiên truyền đến một tiếng động mạnh.

Ngay sau đó, một cái thân ảnh cấp tốc bị đánh bay tới.

Vừa mới liếc mắt nhìn lại, thấy được khuôn mặt của đối phương, tức thì sắc mặt của Trần Viễn liền trở nên cực kỳ khó coi.
Bởi vì, người bị đánh rơi tới trước mặt anh lúc này, cũng không phải là ai khác, mà chính là ông chú tài xế, một trong hai vị cao thủ của nhà họ Đàm, vẫn luôn đi theo bảo vệ cho tiểu thư Trang Đài..