Ẩn Long

Chương 142: 142: Thân Phận Của Kẻ Tình Nghi





Nghe Trần Viễn đặt ngược lại vấn đề, ông chủ nhà họ Trần không khỏi cười lên một trận.

Sau đó, ông ta mới nhìn anh một cách vô cùng nghiêm túc, nói ra.
“Câu hỏi hay lắm! Nhưng mà, nếu như tôi nói kẻ đáng bị nghi ngờ nhất chính là cậu, cậu sẽ cảm thấy thế nào?”
Nhất thời, bầu không khí ở trong phòng họp bỗng dưng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Ngay cả Trần Viễn cũng không hề nghĩ đến, ông chủ Mặc sẽ nói ra một lời như vậy.
“Ông chủ Mặc, có phải là ông đang đùa với chúng tôi phải không? Trần Viễn chỉ vừa mới đến đây vào sáng hôm nay.

Hơn nữa, vị trí của bảo vật cậu ta còn không biết đặt ở nơi nào.

Vậy thì cậu ta làm sao có thể trộm nó được chứ?”
Lúc này, Triệu Kiến An là người đầu tiên lên tiếng để bênh vực cho Trần Viễn.

Mà đám người Kiều Thanh Phượng cũng đưa mắt nhìn sang, rõ ràng bọn họ đều không tin tưởng Trần Viễn là kẻ đã lấy trộm món bảo vật của khách sạn.
Mà sự thật cũng chính là như vậy, kỳ thật Trần Viễn cũng chỉ nghe Đinh Tử Hương nhắc qua trong cuộc đấu giá này sẽ xuất hiện một món bảo vật rất quan trọng.

Còn nó có hình dạng như thế nào, anh cũng không thể nào biết được.
Chính vì vậy, sự nghi ngờ của Trần Mặc đối với anh hoàn toàn không có căn cứ.

Thế nhưng, lời nói tiếp theo của ông chủ nhà họ Trần, tức thì để suy nghĩ của tất cả những người có mặt ở đây bị một lần nữa thay đổi.
“Tôi cũng không có nói qua là chính cậu ta đã lấy cắp bảo vật của chúng tôi.

Chỉ là, trong số đám người lấy cắp bảo vật lần này, có một người mà cậu ta nhất định sẽ nhận biết.

Hơn nữa, người này còn có quan hệ rất đặc thù với cậu ta.

Nếu mọi người không tin, tôi có thể mở camera giám sát cho tất cả cùng xem.”
Nói xong, ông chủ nhà họ Trần cũng không có chờ đợi mọi người đồng ý, ông ta đã tự mình cầm lấy nút điều khiển màn hình được đặt ở ngay bên cạnh.

Sau đó, ông ta tự mình đem màn hình mở lên.

Ngay sau đó, trên màn hình chính bắt đầu xuất hiện hình ảnh về một căn phòng kín, bốn phía xung quanh được lắp đặt rất nhiều thiết bị theo dõi.

Hơn nữa, ở đây còn có rất nhiều vệ sĩ, trên người mỗi vệ sĩ đều có một cái thiết bị liên lạc, chuyên dùng để liên hệ với nhau khi có sự cố.
Thế nhưng, thứ để cho mọi người để ý nhiều nhất vào lúc này cũng không phải là những đồ vật ấy.

Ngược lại, vị trí trung tâm của căn phòng kín được đặt một cái bệ lớn, phía trên là một tủ kính được làm bằng kính chống đạn chuyên dụng, có thể ngăn cản được một viên đạn cỡ 12ly7 xuyên phá.

Hơn nữa, đồ vật được đặt bên trong cũng rất đặc biệt.

Đó là một quyển sách cổ được đúc bằng vàng ròng nguyên khối, phía trên điêu khắc lít nha lít nhít các loại văn tự cổ vô cùng tối nghĩa.
Cho dù là những người luyện võ như Triệu Kiến An hay Kiều Thanh Phượng lúc này cũng không thể nào hiểu được nội dung bên trong quyển kim sách này viết là gì.

Thế nhưng, đang đứng ở một bên quan sát ánh mắt của Trần Viễn bỗng dưng trừng lớn.

Bởi vì, chữ viết phía trên kim sách lại có nội dung vô cùng tương tự với nội dung ký ức được lưu lại ở trong đầu của anh.
Mặc dù, Trần Viễn cũng không nhớ rõ những ký ức này là từ đâu tới.

Nhưng anh biết, nội dung của quyển kim sách này nếu như được công bố ra ngoài, nhất định sẽ làm cho toàn bộ thế giới cảm thấy chấn động.
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Viễn kịp quan sát hết nội dung ở bên trong.

Lúc này, tủ kính chứa đựng kim sách bỗng dưng nổ tung.

Ngay sau đó, mấy cái bóng người mặc áo đen bỗng dưng xông vào phòng kín.
Động tác của những người này cũng vô cùng mau lẹ và dứt khoát.

Bọn họ vừa mới xuất hiện, đã trực tiếp ra tay đem đám vệ sĩ ở xung quanh đánh gục.

Sau đó, nhanh chóng cầm lấy kim sách biến mất khỏi căn phòng.
Đợi cho màn hình camera lần nữa hiện lên, một ông lão tuổi khoảng chừng hơn bảy, tám mươi tuổi bộ dáng vô cùng tức giận trực tiếp xông thẳng vào trong phòng kín gào rống một trận.

Mặc dù người này không có phát ra bất kỳ khí tức nào, nhưng dường như toàn bộ không khí xung quanh đều bị chấn động.

Tuy rằng không thể trực tiếp chứng kiến được cảnh tượng này, nhưng thông qua màn hình camera ghi lại, có thể thấy được thực lực của ông lão này mạnh đến cỡ nào.
“Đây là gia chủ của nhà họ Trần chúng tôi, ông ấy năm nay đã hơn một trăm tám mươi tuổi rồi.

Mặc dù cảnh giới đã đạt đến đại tông sư đỉnh phong, nhưng con đường trở thành địa tiên thật sự vẫn quá mức xa xôi.

Nếu như không phải vì bảo vật lần này, ông ấy cũng sẽ không xuất hiện ở đây.”
Dường như thấy được nghi hoặc ở trong ánh mắt của mọi người, lúc này Trần Mặc mới tự mình đứng ra giải thích.
Nhất thời, tất cả những người có mặt ở đây, cho dù là Trần Viễn cũng không khỏi khiếp sợ, hít vào một hơi thật sâu.
Mặc dù mọi người đã từng gặp qua không ít các vị cao thủ cấp bậc đại tông sư.

Nhưng mà, khí thế của những người này hoàn toàn không thể nào sánh được ông lão ở trong màn hình.

Nếu như không có đặc hiệu gì đặc biệt, thì rõ ràng thực lực của người này đã hoàn toàn vượt qua khỏi phạm trù hiểu biết của phàm nhân.
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của tất cả những người có mặt ở đây mà thôi.

Dù sao, ai cũng không có chân chính nhìn thấy được vị tiến bối này xuất ra thực lực của mình.
“Đây chỉ hình ảnh tổng quát về vụ trộm đã diễn ra lúc sáng nay mà thôi.

Còn đây, mới chính là nguyên nhân vì sao tôi nói cậu Viễn mới là kẻ đáng nghi nhất!”
Còn không đợi cho mọi người kịp lấy lại tinh thần.

Lúc này, ông chủ nhà họ Trần bỗng dưng lên tiếng.

Sau đó, màn hình lần nữa biến đổi.

Từ hình ảnh tổng quan về căn phòng kín đã bị mất trộm.

Lúc này, phía trên màn hình chỉ lưu lại một khuôn mặt duy nhất.

Trong đó, đáng chú ý nhất chính là ánh mắt của người này.

Mặc dù toàn bộ khuôn mặt của đối phương đều bị che kín, nhưng phần mí mắt bên phải của ông ta lại có một vết sẹo dài khoảng vài cetimet.

Hơn nữa, trên con ngươi của đối phương lúc này hiện ra một vài hình ảnh.

Mà bất thình lình, một trong số những hình ảnh đó có một người đàn ông cũng mặc đồ đen, chỉ có điều hơn phân nửa khuôn mặt của đối phương lại bị lộ ra bên ngoài.
Thấy được một nửa khuôn mặt của kẻ này, người bị khiếp sợ nhất ở trong căn phòng hiện tại cũng không phải là ai khác, mà chính là Trần Viễn.

Bởi vì, một nửa khuôn mặt của người này quá mức quen thuộc.

Cho dù không có lộ ra hết, nhưng anh cũng đã nhận ra kẻ đó là ai.

Chỉ có điều, người này làm sao lại xuất hiện ở đây?
“Có phải, cậu đã nhận ra kẻ ở trong hình này là người nào rồi đúng không?”
Lúc này, nhìn thấy biểu hiện ở trên khuôn mặt của Trần Viễn, ông chủ nhà họ Trần không khỏi đưa mắt nhìn sang, trên khuôn mặt mang theo mấy phần tươi cười.
Mặc dù Trần Viễn không có lên tiếng đáp lại, nhưng nhìn phản ứng của anh lúc này, tất cả mọi người ở đây đều đã biết được đáp án.
Thế nhưng, trong lòng của Trần Viễn vẫn khó có thể chấp nhận được.

Nhất thời, anh nhịn không được mới quay đầu, nhìn sang Trần Mặc.
“Mặc dù tôi có thể nhìn ra được người ở trong bức ảnh này chính là ông ấy.

Thế nhưng, ông ấy vì sao lại xuất hiện ở đấy? Hơn nữa, tôi cũng chưa từng nghe ai nhắc qua, ông ấy cũng là một người tu luyện?”
Nghe được câu hỏi nghi vấn của Trần Viễn, ông chủ nhà họ Trần không khỏi lắc đầu.
“Không, cậu nhất định là biết nguyên nhân vì sao ông ấy lại ở đấy.

Hơn nữa, việc cậu xuất hiện ở nơi này, cũng không phải là một sự trùng hợp sao?!”
Lúc này, nghe được ông chủ nhà họ Trần hỏi vặn lại, Trần Viễn có chút sững người.

Mà hiện tại, ánh mắt của mọi người cũng đang bắt đầu đổ dồn về phía anh.

Ngay cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng cũng nhịn không được, bắt đầu chăm chú nhìn theo.
“Việc này…”
Nhất thời, Trần Viễn cũng không biết mình phải mở miệng ra để giải thích như thế nào cho thích hợp.

Hơn nữa, chuyện này cũng thật sự quá mức trùng hợp, cho dù Trần Viễn có muốn giải thích cũng không nhất định có thể giải thích để người khác tin tưởng được.
“Ông chủ Mặc, mặc dù chuyện này không có liên quan gì đến tôi.


Hơn nữa, con gái của ông ấy cũng đang có mặt ở đây.

Nhưng mà, việc này người nào làm người đó chịu.

Cho dù ông ta có là bố vợ của tôi, tôi cũng sẽ tự mình điều tra, lấy lại kim sách trả cho các ông!”
Lúc nói ra lời này, thái độ của Trần Viễn cũng hết sức rõ ràng.

Anh biết, chuyện lần này anh không cách nào có thể trốn tránh được.

Hơn nữa, chính anh cũng thật sự rất muốn tìm lại kim sách.

Mặc dù không biết từ khi nào Tiêu Viễn Sơn lại trở nên lợi hại như vậy, có thể cùng với những kẻ áo đen khác đột nhập vào trong phòng kín, tránh đi ánh mắt của một vị cao thủ đã đạt đến bán bộ tiên nhân, đem kim sách đoạt đi.
Thế nhưng, việc đã đến nước này anh chỉ có thể lần nữa tìm kiếm vị trí của người bố vợ mới chỉ gặp mặt được có vài lần này.

Và anh cũng cần phải nhanh chóng đem kim sách trở về.

Có như vậy, sự nghi ngờ của mọi người đối với anh mới tán đi.

Với lại, chuyện lần này anh cũng quyết định tự mình hành động, cũng không muốn kinh động đến người khác.
“Tốt, vậy tôi sẽ chờ tin tức tốt lành của cậu!”
Đối với thái độ của Trần Viễn lúc này, ông chủ nhà họ Trần dường như không có một chút nghi ngờ nào.

Ngược lại, trong mắt của ông ta còn mang theo mấy phần thưởng thức, nhìn về phía Trần Viễn gật đầu, mỉm cười.
Lần này, nhìn thấy biểu hiện của ông chủ nhà họ Trần như vậy, trong lòng Trần Viễn càng thêm trở nên khó hiểu.

Nhưng lời đã nói ra rồi, Trần Viễn cũng không dự định nuốt lại.
Anh nhìn về phía hai người Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phượng, nói: “Đội trưởng, Thanh Phượng chuyện lần này vì có liên quan đến người nhà của tôi, thế nên tạm thời tôi sẽ không cùng mọi người hành động.

Nhưng, tôi sẽ sớm trở lại!”
Nói xong lời này, Trần Viễn liền dứt khoát rời khỏi phòng họp.

Sau đó, anh đi ra ngoài sảnh lớn, cũng không gặp mặt được Lưu Mẫn Nghi với Tiêu Hân Hân ở bên ngoài.

Ngược lại, anh đụng phải Đinh Tử Hương, đang cùng với người nào đó gây chuyện với nhau.
“Cô nói cái gì? Cô dám nói tôi là kẻ trộm?”.