Ẩn Long

Chương 130: 130: Kẻ Giả Mạo





“Anh muốn thế nào?”
Irina là người lên tiếng trước.

Trần Viễn chỉ liếc mắt nhìn cô mà không đáp.

Nhất thời, trong lòng của Irina không khỏi gấp, vội vàng hô lên lần nữa.
“Đem miếng ngọc bội đó giao cho tôi, tôi sẽ để cho người của tôi thả anh và người phụ nữ này rời đi!”
Nghe Irina đưa ra điều kiện, Trần Viễn vẫn im lặng không đáp.
Lần này, Irina có phần tức giận, quát lên: “Rốt cuộc thì anh muốn gì? Tôi chỉ cho anh một cơ hội cuối cùng mà thôi.

Đem nó giao lại cho tôi, tôi sẽ tha anh một mạng!”
Đáp lại lời nói tức giận của Irina, Trần Viễn vẫn rất bình tĩnh.

Anh chậm rãi cầm theo nửa miếng ngọc bối, tiến gần về phía vị trí của Băng Tâm.
“Dừng lại!”
Thế nhưng, Irina đã lớn tiếng quát lên lần nữa, dứt khoát đem khoảng cách giữa Trần Viễn và Băng Tâm ngăn lại.
Nhưng mà, ánh mắt của Trần Viễn lai lộ ra mấy phần lạnh lùng, liếc sang nhìn về phía cô.

“Cho người của cô lui ra, nếu không nửa miếng ngọc bối này sẽ bị tôi bóp nát ngay tại chỗ!”
Vừa nói, Trần Viễn vừa vận một chút lực.

Lập tức, một tiếng răng rắc vang lên, để cho khóe miệng của Irina không khỏi giật mạnh một cái.

Đồng thời, cô cũng nhanh chóng ra hiệu để cho cái bóng đang đứng bên cạnh mình lùi lại một chút, lộ ra khoảng trống cho Trần Viễn có thể tiến vào.
“Băng Tâm, cô không có sao chứ?”
Cúi thấp người, kiểm tra qua cơ thể của Băng Tâm một hồi.

Lúc này, Trần Viễn mang theo một chút lo lắng, hướng về phía cô để hỏi thăm.

Nhưng bây giờ Băng Tâm cũng không có tâm sức để đáp lại.

Cả người cô giống như bị rút ra linh hồn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn lấy Trần Viễn, không thể nói ra một lời.

Lần này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần phẫn nộ, liếc mắt nhìn thẳng về phía đám người Irina.
“Các người đã làm gì cô ấy.

Mau đem cô ấy cứu tỉnh lại, nếu không cho dù tôi có liều mạng với các người, cũng tuyệt đối không để cho các người thoải mái rời khỏi nơi này.”
Nghe được lời đe dọa của Trần Viễn, Irina không khỏi nhướng mày.

Nhưng ngay sau đó, cô lại liếc mắt nhìn sang cái bóng đang ẩn giấu ở phía sau lưng của mình.
Không biết hai người bọn họ đã trao đổi gì với nhau.

Nhưng qua một lúc, Irina lại nhìn lấy Trần Viễn, đáp một cách cực kỳ sảng khoái.
“Được, chỉ cần anh đồng ý giao miếng ngọc bội kia cho tôi, thì người phụ nữ này của anh có thể hoàn hảo rời khỏi nơi này!”
“Tốt!”
Nhưng mà, so với Irina dự đoán, Trần Viễn lúc này càng thêm sảng khoái hơn.

Anh không chút do dự, trực tiếp đem nửa miếng ngọc bội ném cho Irina.

Sau đó, anh nhìn chằm chằm về phía cái bóng đang ẩn nấp ở phía sau lưng của cô ta.
Cầm lấy miếng ngọc bội ở trong tay, Irina có chút cảm giác không quá chân thật.

Cô thật vật vả nghĩ hết đủ mọi cách, chỉ muốn đem món bảo vật này đưa trở về, giao lại cho cha nuôi của mình.

Nhưng không nghĩ đến, sau nhiều lần mưu kế không thành, hiện tại lấy được lại trở nên dễ dàng như thế?
“Ừm?!”
Nhưng mà, ngay khi Irina cầm miếng ngọc bội ở trong tay, thân hình của Trần Viễn bỗng dưng chuyển động.

Anh nhanh chóng ôm lấy Băng Tâm, hướng về phía một chỗ lỗ hổng ở trên vách tường bằng kim loại, vội vàng lao thẳng ra phía ngoài.
Ngay sau đó, sắc mặt của Irina cũng khẽ biến.

Người phụ nữ mặc áo choàng đen vốn dĩ dự định xông về phía Trần Viễn.

Lúc này, bà ta có chút sợ hãi, xông thẳng về phía Irina, hô lớn.
“Tiểu thư, cẩn thận!”

Ầm!
Tiếng hô của người phụ nữ mặc áo choàng đen vừa mới vang lên, một tiếng nổ lớn cũng phát ra ngoài.

Từ trên tay của Irina, miếng ngọc bội do Trần Viễn ném tới đột nhiên nổ tung.
“Khục khục…”
Thế nhưng, trước khi miếng ngọc bội kịp phát nổ thân ảnh của người phụ nữ mặc áo choàng đen đã lao tới, đem Irina bảo hộ ở trước người của mình.

Đồng thời, lĩnh vực từ phía trên cây pháp trượng cũng được mở ra, đem toàn bộ vụ nổ bao trùm ở bên trong.
Lúc Irina lần nữa đứng dậy, thân ảnh của Trần Viễn đã hoàn toàn biến mất.

Mà vụ nổ cũng gây ra một trận chấn động cực kỳ kịch liệt, nhất là khu vực trung tâm của vụ nổ, lúc này đã biến thành một mảnh lộn xộn, không hiện rõ hình dáng.

Đam Mỹ Hay
“Bà bà, bà bà! Bà đang ở đâu?”
Nhìn thấy thân ảnh của người phụ nữ áo choàng đen không thấy đâu cả, Irina lúc này mới kinh hãi hô lên một trận.

Nhưng đáp lại cô ta lúc này chỉ là một bầu không khí im ắng đến đáng sợ.
Mãi một lúc sau, ngay khi khói bụi hoàn toàn tan biến, vòng lĩnh vực từ cây pháp trượng cũng đã biến mất.

Lúc này, Irina mới nhìn rõ được tình huống ở bên trong.

Toàn bộ cơ thể của người phụ nữ mặc áo choàng đen đã hoàn toàn rách nát không rõ hình dáng.

Mà cây pháp trượng được cầm ở trên tay của bà ta cũng bị rơi vãi xuống đất, lộ ra mấy đường vết nứt.

Ngay cả khối đầu lâu được gắng ở trên đỉnh pháp trượng lúc này cũng trở nên ảm đạm, không có một chút ánh sáng.
“Bà bà!”
Irina trải qua một thoáng thất thần, sau đó liền vội vàng chạy tới, đem cái xác của Phương bà bà ôm vào trong ngực.

Nhưng mà, Phương bà bà lúc này đã không còn một chút sức sống, toàn bộ cơ thể ngoại trừ vết máu, cũng chỉ là một cỗ băng lạnh không chút hơi thở sinh mệnh.
“Tiểu thư!”

Ngay tại lúc này, khi Irina đang ôm lấy cái xác của Phương bà bà, âm thanh của cái bóng đột nhiên vang lên trong đầu, để cho nước mắt của cô thoáng chút ngừng lại.

Đồng thời, đầu cô hơi ngẩng cao lên, nhìn về phía cái bóng đang đứng ở ngay trước mặt của mình, chỉ cách không tới vài mét.
“Tôi muốn kẻ đó phải chết!”
“Vâng!”
Cái bóng không một chút do dự đáp lại, ngay sau đó nó liền biến mất trong đếm tối, không hề lưu lại một chút dấu vết nào.
Mà lúc này, Trần Viễn đã ôm theo Băng Tâm, chạy một mạch thẳng về phía trung tâm của thị trấn.

Nơi này cách tiệm thuốc của ông cụ Đinh khoảng chừng hơn chục cây số.
Nhưng hiện tại, bằng vào thực lực của mình, Trần Viễn có thể một hơi chạy hơn mấy chục kilomet chỉ trong thời gian vài phút.

Thế nên, ngay khi rời khỏi căn nhà bằng kim loại, Trần Viễn đã một đường chạy như bay.

Không tới năm phút, anh đã xuất hiện ở trước cửa tiệm thuốc của nhà họ Đinh.
“Cốc cốc! Có ai ở trong nhà không?”
Đưa tay gõ mạnh lên trên cửa tiệm thuốc, Trần Viễn vừa ôm lấy Băng Tâm vừa gọi lớn một trận.

Nhưng qua một hồi, vẫn không thấy có người đáp lại.

Trần Viễn có chút gấp, dự định lại lần nữa đưa tay lên gõ cửa.
Nhưng lúc này, phía sau lưng của anh đột nhiên truyền đến một tiếng nói chuyện.
“Ai đấy?!”
Nghe thế, Trần Viễn không khỏi xoay đầu nhìn lại.

Nhưng khi thấy được là Đinh Tử Hương cùng với Irina đi chung một chỗ, sắc mặt của anh không khỏi kịch biến.
“Ồ, Trần Viễn, sao anh lại ở đây?”
Nhìn thấy người đứng ở phía bên ngoài tiệm thuốc là Trần Viễn, Đinh Tử Hương hơi có chút kinh ngạc, hô lên.

Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy trên tay của anh còn ôm theo một người phụ nữ.

Hơn nữa, bộ dáng dường như đang cực kỳ suy yếu, Đinh Tử Hương mới nhướng mày, nói ra.
“Cô ấy là ai? Vì sao anh lại đem cô ta đến đây?”
Lúc này, Trần Viễn mới vội vàng bình phục lại tâm tình.

Ánh mắt chỉ hơi liếc ngang, nhìn qua người phụ nữ có phần y hệt như Irina.

Sau đó, anh nhìn về phía Đinh Tử Hương đáp lại.

“Bạn tôi bị người khác tổn thương linh hồn, không biết ông nội của cô có biện pháp nào để cứu cô ấy tỉnh lại hay không?”
Ban đầu, nghe được Băng Tâm bị tổn thương linh hồn, thần sắc của Đinh Tử Hương có chút kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, khi nghe Trần Viễn nghi ngờ về y thuật của ông nội, cô giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, tức thì nổi giận nói ra.
“Anh nghĩ ông nội tôi là người như thế nào? Đừng nói chỉ là một chút tổn thương linh hồn cỏn con, cho dù là người vừa chết, ông nội của tôi cũng có thể cứu sống lại!”
Nghe Đinh Tử Hương phản ứng như vậy, Trần Viễn cũng không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có thể xấu hổ cười trừ.

Mà đứng ở một bên, người phụ nữ có hình dáng giống hệt như Irina, lúc này đột nhiên mở miệng lên tiếng.
“Tử Hương, nếu như nhà em có việc, vậy thì chị xin được phép về trước!”
Nghe thế, Đinh Tử Hương không khỏi quay đầu, nhìn sang người bạn của mình.
“Irina, sao chị lại muốn trở về? Không phải chị nói, chị muốn gặp ông nội của em để kiểm tra bệnh tình của mình hay sao?”
Lúc này, nghe được tiếng xưng hô của Đinh Tử Hương, ánh mắt của Trần Viễn cũng nhìn chăm chú về phía người phụ nữ được gọi là “Irina” đang đứng ở trước mặt.
Mặc dù không biết vì sao người này lại mạo xưng là Irina, hơn nữa khuôn mặt cùng với hình dáng bên ngoài cũng cực kỳ tương tự.

Nhưng Trần Viễn lúc này có thể xác định, cô gái đang đứng ở trước mặt anh cũng không phải là Irina.

Bởi vì, khí chất của hai người này hoàn toàn không hề giống nhau.

Hơn nữa, Trần Viễn còn có thể xác nhận một việc.

Lúc này, Irina tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trước mặt.
“Ừm, chị đột nhiên nhớ ra mình đã bỏ quên một thứ vô cùng quan trọng ở khách sạn.

Thế nên, chị muốn trở về để kiểm tra xem mình có đánh rơi nó ở trong phòng hay không.”
Nói xong, người phụ nữ lúc này mới xoay người vội vàng rời đi.

Giống như những gì cô nói đều là sự thật, cô cần phải trở về khách sạn để tìm đồ.
Tất nhiên, Đinh Tử Hương lúc này cũng không có lý do gì để ngăn cản.

Cô chỉ có thể lắc lắc đầu, trong miệng lẩm nhẩm một trận.

Sau đó, cô mới lần nữa quay sang nhìn về phía Trần Viễn.
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau theo tôi vào trong tiệm, để tôi kiểm tra thử xem ông nội của tôi đã ngủ hay chưa?!”
Vừa nói dứt lời, chính cô tự mình đi về phía trước, đem cửa tiệm mở ra.

Mà Trần Viễn, sau một hồi quay đầu nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ tự xưng là “Irina” biến mất ở trong bóng đêm, anh lúc này cũng xoay người, mang theo Băng Tâm vội vàng đi theo phía sau lưng của Đinh Tử Hương..