Ẩn Long

Chương 117: 117: Đại Tông Sư





“Vô dụng, tất cả các người đều là một lũ vô dụng.

Chỉ có một chút việc như vậy cũng làm không được, tôi còn nuôi các người để làm gì?!”
Ầm!
Ngồi ở trong phòng đọc sách theo phong cách cổ xưa, một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt lộ rõ giận dữ, còn đem tách trà ở trên tay đập xuống mạnh dưới đất, để cho mảnh vỡ văng lên tung tóe.
Mà lúc này, quỳ ở trước mặt của người đàn ông trung niên là một đôi nam nữ.

Mặc dù bị vài mảnh vỡ văng lên trúng người, thậm chí cắt ra thành vài đường vết rách trên da thịt, khiến cho máu tươi nhỏ giọt xuống.

Nhưng cả hai người lúc này đều không dám lên tiếng phản ứng, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, không rên nửa tiếng.

Hơn nữa, trong ánh mắt của bọn họ thậm chí còn mang theo mấy phần e ngại.
“Nói, làm sao đều không nói chuyện nữa hả? Tất cả các người đều câm hết rồi sao?”
Trong lòng vẫn còn đang rất tức giận, người đàn ông trung niên lúc này trực tiếp vung chân lên, đem một trong hai thủ hạ đang quỳ dưới đất đạp mạnh một cái.
Rầm!
Cú đạp này rất mạnh, cả thân hình của gã đàn ông quỳ ở dưới đất đều bị đạp bay ra ngoài, văng về phía vách tường.
“Khục khục…”
Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, mặc dù bị thương không nặng, nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh.

Chỉ là, người đàn ông đang nằm ở dưới đất lại không dám lên tiếng trách mắng, ngược lại càng thê kinh sợ, chỉ vội cúi thấp đầu xuống, cũng không dám ngước đầu nhìn lên.
Mà lúc này, người đàn ông trung niên lại muốn phát tác thêm lần nữa, nhưng cửa phòng lại đột nhiên mở ra.

Sau đó, một người thanh niên trẻ tuổi bước vào.

Trên người của gã thanh niên này chỉ mặc một chiếc quần rằn ri cùng với một cái áo ba lỗ.

Thế nhưng, trên người của gã lại tỏa ra một cỗ khí tức cuồng bạo, cơ bắp cũng lộ ra mấy phần khoa trương.
Vừa nhìn thấy người này xuất hiện, cả người đàn ông trung niên lẫn hai người thủ hạ của ông ta đều không khỏi đưa mắt nhìn sang.
“Cha, ai lại làm cha tức giận như vậy? Còn đem chén trà quý giá như vậy đập vỡ?!”
Người này tên là Tô Văn Vũ, con trai của Tô Thiên Hải, cũng chính là người đàn ông trung niên hiện đang ngồi trên ghế.

Chỉ là, lúc nói chuyện, gã thanh niên lại đột nhiên cúi thấp người xuống, đem gã thủ hạ vừa mới bị cha mình đá bay ra ngoài kéo đứng dậy.
“Anh không có sao chứ?”
Nghe Tô Văn Vũ hỏi đến, người đàn ông lúc này mới hơi hơi lắc lắc đầu.


Sau đó, kẻ này khẽ cúi đầu xuống, thấp giọng nói ra.
“Tôi không có việc gì, cảm ơn đội trưởng đã quan tâm!”
Thì ra, kẻ này lại chính là cấp dưới của Tô Văn Vũ ở trong quân ngũ.

Chỉ là, người này còn là thành viên được nhà họ Tô nuôi dưỡng, cài vào quân đội, giao cho Tô Văn Vũ quản lý.

Chính vì thế, hắn đối với Tô Văn Vũ hết sức kính sợ.
Mà Tô Văn Vũ cũng không có quá nhiều để ý.

Sau khi đem thủ hạ của mình kéo lên.

Lúc này, Tô Văn Vũ lại lần nữa đi về phía trước mặt của cha mình.

Trong ánh mắt của hắn lộ ra mấy phần lạnh nhạt.
“Cha, lần này con nghe nói em con mới bị người ta đánh chết? Chuyện này là thật hay không?”
Nghe hỏi đến chuyện này, sắc mặt của Tô Thiên Hải càng thêm tức giân, vặn vẹo.

Sau đó, ông ta thở hắt ra, giọng nói mang theo vô tận phẫn nộ.
“Đúng vậy, vừa rồi cha đã cho người đến đem tên đó đưa về nhà để xử lý.

Không nghĩ đến, tên khốn kiếp này lại không phối hợp.

Hơn nữa, hắn còn đánh hai người bọn họ bị thương.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Tô Thiên Hải hơi liếc sang, nhìn lấy hai tên thủ hạ vẫn còn đang quỳ ở dưới đất.

Nếu như lúc này Trần Viễn có mặt ở đây, anh nhất định có thể nhìn ra, hai kẻ này chính là người mà mình đã đụng độ vào lúc đi đến bên ngoài công viên.

Hơn nữa, hai kẻ này cũng là thành viên của đội đặc nhiệm số 9.

Có thể nói, thế lực của nhà họ Tô quả thật không hề đơn giản, bọn họ còn có thể cài cắm người của mình vào quân đội.
Chỉ có điều, lúc này nghe Tô Thiên Hải nói như vậy, sắc mặt của Tô Văn Vũ không những không có tức giận.

Ngược lại, hắn còn cười lên một tiếng.

“Vũ, còn cười cái gì? Chẳng lẽ con không muốn trả thù cho em trai của con hay sao?”
Nhìn thấy bộ dáng của con trai lúc này, sắc mặt của Tô Thiên Hải hơi có phần không vui.

Nhưng mà, Tô Văn Vũ lại chẳng hề để ý.

Ngược lại, Tô Văn Vũ cực kỳ thản nhiên, liếc mắt nhìn lấy hai thủ hạ của mình.

Sau đó, người này từ trong túi quần móc rah ai bình nước thuốc, ném cho bọn họ.
“Đây là thuốc đơn vị mới điều chế được.

Hai người có thể lui ra ngoài, đem nó sử dụng đi.

Dù sao, các người cũng là thành viên của nhà họ Tô, đã làm việc cho nhà họ Tô thì không thể nào ăn thiệt thòi được.”
Vốn dĩ, trong lòng của hai người này thật sự có mấy phần oán khí.

Dù sao, làm việc bất lợi, còn bị chủ nhà mắng chửi cho một trận, ai cũng không dễ chịu.

Nhưng lúc này, nhìn thấy Tô Văn Vũ vậy mà ném ra cho mình hai bình nước thuốc.

Ngay lập tức, sắc mặt của hai người này đều lộ ra dáng vẻ kích động.

Sau đó, cả hai đều liên tục đập đầu, hướng về phía hai cha con nhà họ Tô nói ra.
“Cảm ơn đội trưởng, cảm ơn ông chủ.”
“Được rồi, cả hai đều lui hết rả đi.”
Nhìn thấy con trai của mình vậy mà đem ra đồ tốt như vậy đưa cho hai tên thủ hạ.

Thật sự, trong lòng của Tô Thiên Hải hơi có chút không nỡ.

Nhưng suy nghĩ một hồi, Tô Thiên Hải lại đối với đứa con trai này của mình lại có đánh giá cao hơn mấy phần.
Dù sao, trong nhà chỉ cần có một người làm ác là đủ rồi.

Bên cạnh có thêm một người biết đủ ân uy, như vậy mới phù hợp để trở thành một vị gia chủ tương lai.

“Vâng, cảm ơn ông chủ!”
Nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ lui ra ngoài.

Lúc này, Tô Thiên Hải mới thở hắt ra, nhìn về phía con trai của mình.
“Vũ, con muốn xử lý chuyện này như thế nào?”
“Khặc, chỉ là một việc nhỏ mà thôi.

Cha cứ để con tự mình xử lý là được.

Dù sao, nói như thế nào thằng Hoàng cũng là em trai của con.

Đã là người của nhà họ Tô, không phải ai cũng có thể nhúng chàm được.”
Lúc nói ra lời này, trong hai con ngươi của Tô Văn Vũ rõ ràng lộ ra mấy phần lãnh khốc, hoàn toàn không giống như vẻ hiền hòa vừa rồi mà hắn đã biểu hiện ra ở trước mặt thủ hạ của mình.
“Nhưng mà…”
Tô Thiên Hải còn đang muốn lên tiếng khuyên nhủ điều gì.

Nhưng lúc này, Tô Văn Vũ đã lần nữa lấy rra một món đồ vật đặt ở trên bàn.
“Cha, cha nên biết thực lực của con.

Chỉ là một tên Long Vệ mà thôi, cho dù là đội trưởng của bọn họ cũng không phải là đối thủ của con.

Cha có thể yên tâm đem việc này cho con tự mình giải quyết.”
Lúc này, Tô Thiên Hải đã không nghe rõ thanh âm nói chuyện của con trai mình.

Tròng mắt của ông ta hiện tại đều đang tập trung về phía món đồ vật được đặt ở trong chiếc hộp mà Tô Văn Vũ đã đặt ở trước mặt mình.
“Đây là…”
“Ha, con quên mất, đây là một nguyên cứu mới của đơn vị.

Chẳng phải cha còn thiếu một chút nữa là có thể đột phá đến cảnh giới đại tông sư hay sao? Thứ này có thể trực tiếp để cho cha đột phá đến cảnh giới mà cha đã mơ ước.”
“Thật… thật sao?”
Nghe giọng nói hời hợt của con trai mình, vẻ mặt của Tô Thiên Hải không khỏi kinh hãi.

Đồng thời, trong lòng của ông ta hơi có mấy phần khó tin.

Dù sao, muốn đột phá đến cảnh giới đại tông sư cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cho dù nhà họ Tô của bọn họ cũng là gia tộc cổ võ, có được truyền thừa cực kỳ lâu đời.

Thế nhưng, từ mấy trăm năm trước thiên địa linh khí càng lúc càng thiếu thốn, để cho cảnh giới của đời sau càng thua kém hơn đời trước.

Cho đến hiện tại, mặc dù là gia chủ của một gia tộc lớn, có được rất nhiều tài nguyên mà người bên ngoài không thể nào có thể có được.


Nhưng mà, đã nhiều năm như vậy Tô Thiên Hải cũng không có cách nào đột phá được cảnh giới hiện tại của mình, bước vào một cảnh giới mới, tự do đạp phá thiên địa.
Chính vì vậy, lúc này nghe con trai của mình hời hợt đem một chuyện quan trọng như vậy nói với mình.

Có thể nói, trong lòng của Tô Thiên Hải rất khó có thể mà tiếp nhận được.
“À, con quên nói một việc.

Kỳ thật, loại dược vật này mặc dù có thể giúp cho người luyện võ có thể dễ dàng đột phá cảnh giới tông sư đỉnh phong để bước vào cảnh giới đại tông sư.

Nhưng thứ này dù sao cũng là dược vật, hơn nữa còn là sản phẩm mới nghiên cứu ra không được bao lâu.

Thế nên, nó cũng có một chút thiếu sót, xem như là tác dụng phụ đi.

Sau khi cha đem thứ này phục dụng vào, cảnh giới của cha mặc dù có thể đột phá, nhưng cả đời này cha cũng rất khó có thể tiếp tuc đột phá thêm một lần nào nữa.”
Ban đầu, nghe con trai của mình nhắc nhớ, trong lòng của Tô Thiên Hải không khỏi lộp bộp, có chút bất an.

Nhưng sau khi nghe kỹ, ông ta liền cười lên ha hả, nhịn không được mà nhìn con trai của mình nhiều hơn một chút.
“Ha ha ha, Vũ, chỉ là chút việc này thì có đáng gì chứ? Cảnh giới của cha đã bị kẹt lại hơn mấy chục năm.

Lần này chỉ cần có thể đột phá, cha cho dù chết cũng rất mãn nguyện.”
Kỳ thật, trong lòng của Tô Thiên Hải vẫn có mấy phần luyến tiếc.

Dù sao, bất kỳ một người tu luyện nào, ai cũng không muốn con đường tu luyện của mình bị đoạn tuyệt.

Thế nhưng, Tô Thiên Hải cũng biết rõ, nếu như lần này mình không thể tận dụng tốt cơ hội để đột phá cảnh giới hiện tại.

Thì cả đời của ông ta cũng rất khó có thể lần nữa đạt được mơ ước.
Chính vì thế, sau khi cùng với Tô Văn Vũ trao đổi một hồi, Tô Thiên Hải liền nhịn không được, bắt đầu tự mình cầm lấy ống thuốc mà con trai của mình đưa đến bắt đầu phục dụng.
Ầm!
Ầm!
Một cỗ lực lượng từ trong cơ thể bộc phát ra bên ngoài, sắc mặt của Tô Thiên Hải từ bất an, lo lắng dần dần chuyển sang nghiêm trọng, rồi lập tức trở nên kinh hỉ.
“Ha ha ha, cuối cùng… cuối cùng ta cũng có thể đột phá cảnh giới đại tông sư rồi! Ha ha ha!”
Từ trong căn phòng của ông chủ nhà họ Tô bất chơt truyền ra một tiếng cười tràn đầy điên dại.

Đồng thời, khí thế ở trên người của Tô Thiên Hải lúc này cũng cải biến, trở nên mênh mông như biến, thật sự là hoàn toàn khác hẳn so với lúc ban đầu.
Thế nhưng, tất cả những chuyện này Trần Viễn cũng không thể nào biết được.

Lúc này, anh đang cùng với Triệu Kiến An đi đến nhà của Kiều Thanh Phượng..