Ân Hữu Trọng Báo

Chương 91: Bắt cóc




Khu nghiên cứu của Duyên Mộng rất gần Đại học Z, Hàn Trọng Viễn đi tới phòng chờ cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.

Sắp phải gặp lại người đàn bà chua ngoa Lý Thục Vân kia rồi, Hàn Trọng Viễn hơi không vui, đúng lúc ấy, chẳng biết tại sao tim hắn chợt nhiên tăng nhịp…

“Họ ở đâu?” Hàn Trọng Viễn cau mày nhìn người bên cạnh, đó là một trong những vệ sĩ hắn cử đi theo Mạnh Ân. Hắn cử ra cả thảy là năm người bảo vệ Mạnh Ân, thay phiên đi theo cậu, đảm bảo ít nhất mỗi lần phải có ba người ở gần nơi cậu.

“Đang ở phòng chờ trên tầng, Trương Lục đi theo ạ.” Vệ sĩ kia đáp.

Không hiểu sao Hàn Trọng Viễn lại cảm thấy tim đập nhanh hơn, sải bước đi lên, hai vệ sĩ bên cạnh hắn thấy vậy thì lập tức chạy lên trước hắn để dẫn đường.

“Không thấy cậu Mạnh đâu cả!” Bỗng nhiên một vệ sĩ nói.

Hàn Trọng Viễn biến sắc, suýt nữa thì loạng choạng ngã xuống đất.

“Trương Lục bị tiêm thuốc mê, trên người có vết đánh, cậu Mạnh không ở trong phòng, cửa sổ phòng thì mở.” Triệu Anh lời ít ý nhiều lên tiếng, đồng thời không quên cho người lần theo dấu vết đi tìm.

Mấy năm trước, anh cũng từng cho rằng Mạnh Ân chỉ là một cậu bé mà Hàn Trọng Viễn nuôi chơi, nhưng mấy năm nay lúc nào cũng đi theo Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân, anh cũng hiểu rằng chắc chắn giữa hai người này không đơn giản như thế. Bây giờ không thấy Mạnh Ân đâu, chỉ e Hàn Trọng Viễn sẽ phát điên mất.

Đúng là Hàn Trọng Viễn sắp phát điên rồi, không ngờ Mạnh Ân lại bị bắt cóc!

Sau khi sống lại, vì được Tiền Mạt khuyên bảo, vì muốn sống yên bình bên Mạnh Ân mà hắn luôn kiềm chế bản thân, không làm bất cứ việc phạm pháp nào cả. Kết quả Mạnh Ân lại bị bắt cóc.

“Liên lạc với tất cả những ai có thể đi tìm người, kiểm tra hết tất cả các camera xung quanh… Chờ đã, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được chọc giận bọn bắt cóc, quan trọng nhất là giữ an toàn cho con tin.” Hàn Trọng Viễn dặn dò một câu thì bảo người đi theo Mạnh Ân kể lại hết những việc diễn ra khi đó.

“Nói vậy là cũng không thấy Lý Văn đâu hết? Còn Lý Thục Vân…” Ánh mắt Hàn Trọng Viễn sáng lên, “Các anh đi tìm người nhà họ Lý, bịa một lí do lừa cả nhà họ Lý ra ngoài khống chế!”

“Lần này cậu Mạnh bị bắt, chắc có người chuyên nghiệp tham gia, nếu không tiếng động sẽ chẳng nhỏ được như thế, bơm tiêm thuốc mê cũng không phải thứ mà người bình thường có thể có.” Một vệ sĩ khác nói, hạng người như Lý Văn tuyệt không có bản lĩnh lên kế hoạch bắt cóc.

“Hàn Hành Diểu, Lịch Tiếu Tiếu…” Hàn Trọng Viễn chậm rãi nói hai cái tên này ra, thà giết nhầm một nghìn lần cũng không thể bỏ sót!

Trước kia hắn không có thực lực đối đầu với chúng, có thực lực rồi thì lại sợ mấy sếp lớn có ấn tượng xấu về mình, vẫn chỉ đối đầu trong tối với Hàn Thị, ngầm gây một ít khó dễ với chúng. Còn bây giờ…

Sải bước ra ngoài, nắm tay Hàn Trọng Viễn càng lúc càng siết chặt.

***

“Mày cũng có ngày hôm nay!” Lý Văn đi theo những tên bắt cóc lên một chiếc xe trông giống xe tải, nhìn người khác đặt Mạnh Ân vào rương rồi khiêng vào trong, nói một cách hả hê. Từ sau khi bị người ta bắt đi dạy dỗ, gã vẫn không dám xuất hiện trước mặt Mạnh Ân, cho đến khi người nhà của đại gia bao nuôi Mạnh Ân đến tìm mình.

Lại nói, nếu không phải những người đó nói thì gã cũng không biết, đại gia bao nuôi Mạnh Ân lại chính là Hàn Trọng Viễn dạo này đang hết sức nổi danh, chả trách Mạnh Ân chỉ tuỳ tiện mà cũng lấy được mấy chiếc di động Mộng Tưởng!

Chẳng qua Hàn Trọng Viễn thích Mạnh Ân thì đã sao? Người thân của Hàn Trọng Viễn không cho phép Mạnh Ân ở bên Hàn Trọng Viễn, chưa hết, những người đó còn đến tìm mình, để mình giúp dụ Mạnh Ân ra khỏi trường học!

Lý Văn rất sợ Hàn Trọng Viễn, nhưng bây giờ nghĩ rằng mình có người thân của Hàn Trọng Viễn chống lưng thì không còn sợ gì nữa. Tuy Hàn Trọng Viễn sáng lập Duyên Mộng, nhưng kiểu gì cũng nhờ người thân ủng hộ mới làm ra, người thân của hắn không cho phép hắn ở bên Mạnh Ân, e rằng hắn cũng chỉ có thể dậm chân!

“Đừng nhiều lời, mau lên xe.” Một gã đàn ông trẻ ở bên cạnh Lý Văn nói, nếu Mạnh Ân tỉnh thì sẽ phát hiện người này chính là bạn học năm xưa của mình – Lý Hướng Dương. Mạnh Ân vẫn nhớ chuyện Hàn Trọng Viễn dẫn cậu đi cạy két sắt khiến bố của Lý Hướng Dương ngồi tù, tuy đây là tội mà bố của Lý Hướng Dương đáng phải gánh chịu, nhưng mỗi lần nghĩ đến Lý Hướng Dương thì cậu vẫn hơi mất tự nhiên. Có điều chắc chắn cậu sẽ không ngờ được, Lý Hướng Dương sẽ bắt cóc cậu.

Lý Hướng Dương nhìn Mạnh Ân một cách căm hận, tuy gã ngăn không cho Lý Văn xả giận nhưng thật ra tâm trạng lại giống hệt Lý Văn. Trước kia nếu không phải vì Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân, thì bố của gã đã có thể kết quan hệ với nhà họ Lý ở thủ đô rồi. Đến lúc đó dù bố gã tham ô nhận tiền hối lộ, nhất định cũng có thể cứu được!

Có ai làm quan mà không đút túi ít tiền, người giống bố gã nhiều như thế, sao cuối cùng gặp hoạ chỉ có mình bố gã? Chẳng phải chính vì nhà họ không có chống lưng hay sao?

Lý Hướng Dương không hề biết két bảo hiểm do Hàn Trọng Viễn mở, nhưng sau khi gia đình gặp biến cố lớn, gã cố chấp ôm hận với Hàn Trọng Viễn, chờ sau khi bị Hàn Hành Diểu chèo kéo thì lại càng hận Hàn Trọng Viễn đến tận xương tuỷ.

Theo yêu cầu của Hàn Hành Diểu, gã đã đến thành phố H một khoảng thời gian, vẫn luôn điều tra Hàn Trọng Viễn. Hàn Trọng Viễn ru rú trong nhà, gã chẳng điều tra được gì cả, cho tới một hôm bỗng nhiên nhìn thấy Mạnh Ân qua lại gần khu nghiên cứu của Duyên Mộng.

Đổi thành người khác, dẫu có thấy Mạnh Ân thì chỉ e cũng chả thèm để ý đến một người bình thường như vậy. Nhưng gã lại biết ít chuyện giữa Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân, lập tức nói việc này cho Hàn Hành Diểu, sau đó vẫn luôn theo dõi Mạnh Ân.

Sau cùng gã chắc chắn, Mạnh Ân không hề là người tầm thường với Hàn Trọng Viễn! Chỉ là chúng không tìm được cơ hội ra tay với Hàn Trọng Viễn, cũng chẳng tìm được cơ hội ra tay với Mạnh Ân. Cho đến khi gã phát hiện sự tồn tại của Lý Văn, lại tìm được Mạnh Manh đã phẫu thuật thẩm mĩ thông qua Lý Văn.

Hàn Hành Diểu muốn Hàn Trọng Viễn gặp vận, nên dặn dò chúng bắt được Mạnh Ân rồi thì dụ Hàn Trọng Viễn ra, nghĩ cách huỷ hoại Hàn Trọng Viễn. Nhưng chúng lại chỉ muốn tiền, Lý Hướng Dương bèn quyết định, trước tiên phải lấy được một khoản tiền cái đã.

***

Khi tỉnh lại, Mạnh Ân cảm thấy cả người đều lắc lư, hình như đang ở trên xe. Tay chân cậu đều bị trói, miệng vừa bị nhét thứ gì đó, vừa bị dán băng keo, không nói được cũng không cử động được, dường như còn bị nhốt trong rương.

Vậy là cậu… bị bắt cóc rồi?

Lúc nào Hàn Trọng Viễn cũng cẩn thận quá mức, thường xuyên nhắc cậu phải chú ý an toàn, nhưng thật ra trước giờ Mạnh Ân không để tâm lắm, luôn cảm thấy mình ở trong trường nên rất an toàn. Hơn nữa trong nước nhiều người giàu có như vậy, nhiều doanh nghiệp tư nhân như vậy, cũng không thấy có người gặp chuyện, huống hồ cùng lắm cậu cũng chỉ là một sinh viên…

Nhưng bây giờ… Bỗng nhiên Mạnh Ân hối hận lắm, hối hận mình không chú ý nhiều hơn. Những kẻ đó bắt cậu, chắc chắn là để đối phó Hàn Trọng Viễn, cũng không biết rốt cuộc chúng định làm gì…

Cho dù chúng không làm gì cả… Hàn Trọng Viễn không ăn được đồ bên ngoài, nếu cậu không về nấu cơm thì Hàn Trọng Viễn biết ăn cái gì?

Đủ loại suy nghĩ thi nhau hiện lên, Mạnh Ân đợi đến khi chiếc rương rung lắc một cách đáng sợ, chờ sau khi dừng lại, cậu cũng không biết đã qua bao lâu.

“ĐM, đường gì mà lắm cớm thế, may mà chúng ta đã đổi xe!”

“Chả phải thế càng chứng tỏ người bên trong là nhân vật lớn à, đây đúng là vụ làm ăn lớn đó!”

“Kiếm được khoản này thì chúng ta sướng rồi!”



Nghe tiếng mấy người nói chuyện, Mạnh Ân cũng cảm giác mình được đưa ra ngoài. Sau khi nắp rương trên đầu mở, còn có người xách cậu ra.

Đây là một nơi khá hoang vắng, chỉ có một toà nhà hai tầng trơ trọi. Bên cạnh cái rương chứa cậu còn có mấy rương khác, ở trong là mấy đồ gốm sứ, còn có ít đồ dùng hàng ngày – không ngờ những kẻ này lại lên sẵn kế hoạch bắt cậu đến đây như thế!

Sau khi bị đẩy vào một căn phòng ở tầng dưới, cũng không có ai để ý đến Mạnh Ân nữa.

Cũng không biết bây giờ Hàn Trọng Viễn thế nào… Cố gắng đẩy món đồ trong miệng ra, sau đó lại định nuốt xuống, cựa quậy trong phòng để cứa đứt dây thừng trên tay… Gần như Mạnh Ân đã nghĩ hết mọi cách bắt đầu tự cứu mình.

Hàn Hành Diểu lại nói chuyện điện thoại với Lý Hướng Dương: “Sao rồi?”

“Đã bắt được người, đang nhốt ở dưới nhà tôi, chỉ là Hàn Trọng Viễn phản ứng nhanh quá, cũng không biết có để lại đầu mối gì không.” Ban đầu Lý Hướng Dương rất đắc ý, nhưng bây giờ cũng hơi sợ rồi, lúc đi đường chúng đã gặp rất nhiều nguy hiểm.

“Trông coi cẩn thận, dùng nhiều thuốc mê hơn cũng được, cậu cũng phải chú ý an toàn đấy, nếu thấy không ổn thì trốn đi.” Hàn Hành Diểu nhẹ nhàng nói, cay độc trong mắt thoáng hiện lên.

“Tôi biết rồi.” Lý Hướng Dương trả lời ngay, Hàn Hành Diểu đã sắp xếp đường chạy trốn cho gã, thậm chí còn tìm người có thể phẫu thuật thẩm mĩ cho gã rồi. Lại nói, đây là gợi ý mà gã lấy được từ Mạnh Manh.

Tất nhiên, trước khi gã chạy trốn thì nhất định phải huỷ hoại Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân!

“Cho thằng ở tầng dưới thêm một liều thuốc mê.” Cúp điện thoại, Lý Hướng Dương nói.

Tiêm thuốc mê nhiều không tốt cho sức khoẻ, nhưng chúng cũng chẳng quan tâm liệu có để lại di chứng gì cho Mạnh Ân hay không… Có tiếng ai đó đáp lại, rất nhanh cầm thuốc mê đi xuống.