Một lúc lâu sau, cô phải bình tĩnh và chấp nhận những gì đã xảy ra.
Dưới sự thúc giục liên tục của những người bên ngoài, cô đi tắm.
Trong số những bộ đồ hở eo và hở ngực của Mộ Vi Vi, cô chọn một chiếc váy màu be hở vai trần để thay đồ.
Mạnh Như Nhã đứng sau lưng cô, nhìn vào những vết hằn trên cơ thể cô, với ánh mắt ghen tị.
"Vi Vi, cậu và Thiếu gia thật sự.. có quan hệ sao?"
Cố Vi Vi nhìn biểu hiện của Mạnh Như Nhã qua gương.
"Có lẽ thế."
Nếu có thể, cô không muốn có quan hệ với Phó Hàn Tranh.
Mạnh Như Nhã nhìn cô thay quần áo và quay lại, nở một nụ cười thân thiện.
"Đi thôi, lão thái thái, phía dưới bọn họ đã chờ rồi."
Ngay cả khi cô đã trèo lên giường với Phó Hàn Tranh, cô vẫn phải ra khỏi Phó gia trong hôm nay.
Cố Vi Vi vui vẻ đi theo Như Nhã xuống tầng dưới để giải quyết cuộc chất vấn từ Phó gia.
Có hai người đang ngồi trong phòng khách ở tầng dưới, một bà lão tóc bạc là bà Phó, cô thở dài thất vọng khi nhìn thấy bà.
Một người là thanh niên vừa đánh thức cô ở trên lầu, đó là em trai của Phó Hàn Tranh, Phó Thời Khâm.
Phó Thời Khâm cũng có một người anh em sinh đôi nữa, Phó Thời Dịch, người không có mặt ngày hôm nay.
Người cuối cùng là Phó Hàn Tranh, người đã ở cùng cô đêm qua.
Khuôn mặt vô cùng điển trai và đôi lông mày rõ nét đẹp như tranh vẽ.
Ngồi đó trong bộ vest và giày da, toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo của danh gia vọng tộc.
Lý do tại sao cô biết rất rõ là do trí nhớ của Mộ Vi Vi.
Đó là vì Phó gia là kẻ thù truyền kiếp của Cố gia, và Cố gia đã cử tình báo đi theo dõi Phó gia.
Cô đứng trước mặt ba người họ, cảm thấy như mình đang bị xét xử bởi ba thẩm phán vậy.
Phó Thời Khâm là người nóng tính và là người đầu tiên chỉ trích cô.
"Bà nội là nghĩ đến ơn cứu mạng gia gia của ông ngoại cô, thấy cô bây giờ không nhà không cửa mới rước về nhà họ Phó cho ăn ở nhờ, cô vẫn còn chưa hài lòng, vẫn muốn anh trai tôi lấy cô về làm vợ cho bằng được. Thật kỳ lạ."
"Mộ Vi Vi, đừng nghĩ rằng có chuyện tối qua thì cô có thể thay đổi được điều gì."
* * *
Anh làm sao mà đoán ra được, anh trai anh rõ ràng là không muốn gặp cô trước đây.
Một người không quan tâm đến phụ nữ trong hơn 20 năm thực sự đã chạm vào Mộ Vi Vi đêm qua.
Dù đói đến đâu, anh ta cũng không nên..
Cố Vi Vi không nói nên lời, mặc dù cô không làm điều đó, nhưng ai đã khiến cô trở thành Mộ Vi Vi như bây giờ.
Chuyện xảy ra đêm qua rõ ràng còn phải chịu đựng nhiều hơn, và bây giờ có vẻ như cô đã làm ô uế Phó Hàn Tranh.
Mạnh Như Nhã nhìn Cố Vi Vi không nói, nhưng nhẹ nhàng can thiệp cho cô.
"Nhị thiếu gia, nhà Vi Vi xảy ra chuyện, không có ý xúc phạm."
"Còn nói là cô ta không cố ý. Từ lúc cô ta tới Phó gia đến giờ đã có ngày nào ngưng nghỉ chưa? Chuyện quấy rối Hàn Tranh thì không nói, cô ta còn dám làm vỡ đồ cổ của ba.."
Phó Thời Khâm tức giận kể lại những việc làm xấu xa khác nhau của Mộ Vi Vi kể từ khi cô đến Phó gia, rõ ràng anh ta không thể chịu đựng được nữa.
Cố Vi Vi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không lấy một câu phản bác.
Phó Hàn Tranh nhìn đồng hồ rồi nói với bà Phó.
"Cho đến khi tôi quay lại, người của cô sẽ chăm sóc cho cô, nếu không tôi sẽ đích thân ra tay chăm sóc cô."
Cố Vi Vi rụt cổ sợ hãi vì luồng sát khí trong lời nói của anh ta.
Phó Hàn Tranh đang chuẩn bị đi ra cửa công ty, Mạnh Như Nhã đang nghe điện thoại nghiêm mặt gọi hai người dừng lại.
"Đại thiếu gia, có chuyện gì đó đã xảy ra với <Rose> mà chúng tôi đã lấy lại cho ông Wilson."
Phó Hàn Tranh sắc mặt hơi chìm xuống, "Làm sao vậy?"
Mạnh Như Nhã nhìn Cố Vi Vi với vẻ mặt xấu hổ, "Trợ lý Từ trước đó có việc bận nên nhờ tôi mang bức tranh về. Trên đường.. Tôi đón Vi Vi trên đường, cô ấy lỡ làm đổ cà phê lên tranh vẽ.."