Thanh âm chói tai khiến Phó Hàn Tranh và những người khác đồng loạt nhìn sang.
Cố Vi Vi cuống quýt ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất để che đi vẻ hoảng sợ và sắc mặt tái nhợt của mình.
Thế nhưng, hình ảnh kia lại cứ lặp đi lặp lại trước mắt.
Không cẩn thận bị những mảnh vỡ cứa vào tay nhưng cô lại chẳng hề cảm thấy đau đớn một chút nào.
Phó Hàn Tranh bước lại gần, nắm lấy bàn tay đang chảy máu của cô.
"Chờ chút."
Phó Hàn Tranh vội đi tìm khăn giấy và băng cá nhân.
Từ Khiêm nhanh chóng dọn dẹp đống mảnh vỡ vương trên mặt đất.
Phó Hàn Tranh lau vết máu trên tay cô, băng vết thương lại.
Vừa đưa mắt nhìn lên đã thấy mặt cô tái mét, nước mắt chỉ trực trào ra nhưng vẫn cố nuốt những giọt nước mắt ấy vào bụng, như thể đang chịu cơn đau lột da vậy.
Phó Hàn Tranh khẽ cau mày, liếc nhìn Từ Khiêm.
"Gọi Hà Trì."
Phó Thời Khâm gãi đầu, tỏ vẻ khó hiểu "Vết đứt tay đau đến thế cơ à?"
Ở nhà cũ, cô đã từng vượt tường, trèo qua cửa sổ, ngã đến xương phát ra tiếng cũng không sao thế mà hôm nay lại biết đau.
Từ Khiêm gọi bác sĩ tư nhân của Phó gia, đưa điện thoại cho Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh: "Cho anh hai mươi phút đến chung cư Cẩm Tú."
Bên kia điện thoại, Hàn Trì vẫn còn đang ngủ, mở miệng oán trách.
"Phó đại tổng tài à, ta vừa mới hoàn thành xong bốn ca phẫu thuật, ngươi có nhân tính hay không thế, nếu bệnh không nặng thì đến bệnh viện khám được không?"
"Tình hình khẩn cấp, tới nhanh lên."
Giọng nói của Phó Hàn Tranh trở nên lạnh lùng.
Hà Trì hít một hơi thật sâu, vừa đứng dậy vừa vội hỏi.
"Bệnh nhân có triệu chứng gì?"
"Chảy máu do chấn thương, sắc mặt tái nhợt."
"Tại sao lại bị chấn thương, chảy máu nhiều không?"
Phó Hàn Tranh suy nghĩ một lúc rồi nói. "Bị mảnh vỡ cứa, đại khái.. 3cc máu."
Ở đầu dây bên kia, người nào đó chuẩn bị phi ra khỏi cửa thì đứng khựng lại, tức đến nổ đom đóm mắt, tí thì ném cái điện thoại đi.
"Tiền lương bảy con số của tôi mỗi năm lại đi dán băng cá nhân?"
"Anh còn 18 phút, nếu không Phó gia sẽ rút hoàn toàn tiền trợ cấp nghiên cứu mới của anh."
Phó Hàn Tranh nói xong trực tiếp cúp máy.
Mười bảy phút sau, một người đàn ông đeo kính, đầu tóc bù xù bước vào cửa, hung hăng trừng mắt với Phó Hàn Tranh.
"Tương lai đừng đổ bệnh trên bàn mổ của tôi."
Nếu không anh ta sẽ cắt anh ra làm mẫu vật.
Phó Hàn Tranh không thèm để ý lời uy hiếp của anh ta, chỉ vào Cố Vi Vi, người vẫn đang lặng thinh, gương mặt tái nhợt trên ghế sofa.
Hà Trì đến gần, gỡ băng cá nhân trên tay cô xuống, xem xét vết thương, bắt mạch chẩn đoán.
"Vết thương không sao. Có thể do sợ hãi. Một lát nữa sẽ ổn thôi."
"Sợ hãi?"
Phó Thời Khâm lẩm bẩm, làm vỡ bát mà khiến cô sợ đến thế?
Trước đây anh ta bị thương phải nằm viện, anh trai của anh ta còn không thèm rời công tác đến liếc hắn một cái.
Bây giờ, Mộ Vi Vi bị đứt ngón tay, chảy vài giọt máu.
Anh trai lôi Hà Trì đến đây thì không nói, nhưng còn trì hoãn cả công việc.
Mối quan tâm này hình như hơi quá mức.
Cố Vi Vi đứng dậy, nói. "Tôi không sao, các anh về đi."
Nói xong liền trở về phòng của mình, chốt cửa lại.
Hà Trì nhìn bóng lưng cô gái vừa rời đi, sau đó nghiêng đầu nhìn Phó Hàn Tranh.
"Con gái ngoài giá thú của anh à?"
Trên đời này lại có người con gái khiến Phó Hàn Tranh lo lắng như vậy, sợ hãi các thứ.
Phó Hàn Tranh lạnh lùng liếc hắn "Không phải."
Phó Thời Khâm nghe thấy câu nói của Hà Trì mà sợ đến sởn hết cả tóc gáy, nuốt một miếng bánh bao, giải thích.
"Có lẽ là bạn gái trong tương lai."
"Bạn gái?" Hà Trì giật lấy chiếc bánh bao từ tay anh ta, kinh ngạc hỏi.
"Anh ta.. không phải bị GAY sao?"