Cố Vi Vi kinh ngạc nhìn lên, câu này là có ý gì chứ?
"Phó nãi nãi kêu tôi đi."
Phó nãi nãi là người cho cô chỗ ở và cả tiền tiêu vặt.
Cô không muốn lợi dụng, sở dĩ cô đi thuyết phục Minh lão gia cũng bởi vậy.
Phó Hàn Tranh: "Mặc dù bà nội yêu cầu cô đi, nhưng cô cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Chỉ cần điều đó không quá đáng, Phó gia vẫn có thể đáp ứng."
Cố Vi Vi nghĩ thầm, họ phải cho cô.
Rốt cuộc thì cô có phải là người tốt không? Hiện tại thực sự cô đang rất nghèo.
Phó Thời Khâm vừa đi mua thuốc về, nghe thấy hai người họ đang nói chuyện liền tự tay đi múc bát cháo, ngồi xuống.
Thấy Cố Vi Vi suy nghĩ mình muốn gì, có vẻ là điều khó nói. Phó Hàn Tranh nói thẳng luôn.
"Cái này còn cần phải hỏi sao, đương nhiên là muốn lấy thân báo đáp."
Cố Vi Vi trừng mắt nhìn anh, cô không có ý nghĩ xấu xa đến thế đâu.
Phó Thời Khâm hoàn toàn không nhìn cô, đánh mắt sang anh trai mình, Phó Hàn Tranh.
"Dù sao thì đây cũng đâu phải lần đầu, trâu già gặm cỏ non, rõ ràng là lợi dụng.."
Anh trai anh mắc bệnh ưa sạch sẽ và không đến gần phụ nữ. Bất cứ nơi nào có phụ nữ trong bán kính một mét, anh đều cho rằng họ đang làm ô nhiễm không khí.
Trước nay Phó Thời Khâm không thể hiểu được, anh ta tìm cho anh trai mình nhiều mỹ nữ đến như thế nhưng anh đều tỏ ra không hứng thú. Vậy tại sao hôm đó lại qua đêm với Cố Vi Vi?
Hiện tại anh ta có một con mắt sáng như đuốc vậy, lập tức nhận ra là dính mỹ nhân kế.
Phó Hàn Tranh hờ hững liếc nhìn Cố Vi Vi, tự hỏi liệu cô có thực sự muốn đưa ra yêu cầu như vậy không.
"Đưa tôi tiền. Ông nội mua nó với giá 50.000 hoặc 60.000 tệ. Anh đưa tôi nhiêu đó là đủ rồi."
Mộ Vi Vi có âm mưu chống lại anh, nhưng bây giờ thì cô là Cố Vi Vi.
Cô đối với anh, đến một chút hứng thú cũng không có, sợ muốn tránh còn không được.
Phó Hàn Tránh gật đầu, "Mai Từ Khiêm sẽ chuyển cho cô."
Cố Vi Vi thở phào nhẹ nhõm, nhìn cháo trong chén anh đã hết, khách khí nói.
"Anh có muốn ăn thêm một bát nữa không?"
"Có." Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng đáp.
Khóe miệng Cố Vi Vi giật giật, anh quá tự nhiên rồi.
Cô lại đi lấy cho anh, chờ anh ăn xong rồi vào thư phòng.
Bản thân cô ăn còn chưa no, liền đi nấu mì ăn liền, Phó Thời Khâm xấu hổ bưng bát ra.
"Cô bị ngốc à? Anh trai của tôi không đáng giá hơn 50.000 hay 60.000 hay sao?"
Cố Vi Vi vừa nấu mì vừa nói.
"Không phải trước kia anh từng bảo tôi tránh xa anh trai của anh ra sao?"
"Lúc đó ai bảo cô ăn mặc cay mắt như vậy? Nếu biết cô đẹp như vậy, tôi đã không cản cô."
Phó Thời Khâm liếc nhìn cô từ đầu đến chân, với giá trị nhan sắc cao như vậy mà có thể trang điểm đáng sợ đến như thế thì quả là đáng kinh ngạc.
Cố Vi Vi "..."
Thế giới đang tìm kiếm những gương mặt như thế này!
Phó Thời Khâm giúp mang mì đến, vừa ăn vừa hỏi.
"Lúc trước cô theo đuổi anh trai tôi, giờ cơ hội tốt như vậy, sao không kêu anh ấy tác thành cho cô?"
Phó Thời Khâm vừa húp cháo vừa đưa ra ví dụ.
"Nó giống như trông thấy một thứ gì đó rất ngon. Tưởng nó thực sự sẽ rất đặc biệt nhưng khi đã có trong tay rồi mới phát hiện ra nó không ngon đến thế.."
Phó Thời Khâm chớp mắt "Vậy.. anh trai tôi ăn không ngon à?"
Hai người đang nói chuyện, Phó Hàn Tranh bỗng từ trong phòng làm việc đi ra, bầu không khí lập tức xấu hổ đến cực điểm.
Cố Vi Vi sững sờ trong hai giây trước khi vội vàng giải thích.
"Tôi không có ý đó, tôi không có ý là anh không ngon.."
Phó Hàn Tranh bình tĩnh rót nước uống thuốc, sau đó liếc mắt nhìn sang.
"Vậy là có ngon không?"
"..."
Cố Vi Vi hóa đá.
Cô chỉ đang nói ẩn dụ, sao càng nói càng thấy dở?