Hai người trở về căn hộ của Thẩm Thu, vừa kịp ăn bữa trưa.
Ăn xong, Cố Vi Vi trở về phòng, vừa đặt mình xuống giường đã ngủ thiếp đi hai tiếng đồng hồ. Sau khi tỉnh dậy, cô liền tiếp tục đọc sách ôn tập.
Còn Phó Thời Dịch điên cuồng chơi game cả buổi chiều, chơi đến hăng say quên trời quên đất. Đợi đến khi Phó Thời Khâm đi làm về, anh còn lôi kéo hắn đến chơi cùng mình.
Phó Hàn Tranh đã tham gia tiệc xã giao rồi, bữa tối nay 3 người bọn họ thoải mái đắc ý mà làm món lẩu cay.
Ba người đang ăn uống vui vẻ, Từ Khiêm bất ngờ gọi điện thoại tới. Phó Thời Khâm nhấc máy, nghe xong hai câu liền nhanh chóng đưa cho Cố Vi Vi.
"Tôi không biết, anh có thể hỏi cô ấy."
Cố Vi Vi nghi hoặc tiếp nhận điện thoại, khó hiểu hỏi: "Từ tiên sinh, có chuyện gì vậy?"
"Phó tổng hình như có vấn đề về dạ dày, muốn hỏi xem ở nhà có thuốc chữa bệnh dạ dày cấp không."
"Lần trước tôi mua giờ vẫn còn." Cố Vi Vi nói xong, lập tức hỏi một câu, "Có nghiêm trọng lắm không?"
"Phó tổng mấy ngày nay vẫn luôn công việc bận rộn, ăn uống không điều độ, nghỉ ngơi cũng không tốt lắm. Buổi trưa ăn không nhiều, đến bữa tiệc với cái bụng rỗng. Có vẻ hơi khó chịu."
Cố Vi Vi nhíu nhíu mày, cô biết rằng anh đi công tác bù đầu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến sức khỏe. Không nghĩ tới ban ngày ngay cả cơm ăn cũng không đúng giờ, khó tránh thỉnh thoảng lên cơn đau dạ dày.
"Anh ấy.. bao giờ thì về?
" Có lẽ.. khoảng 1 tiếng nữa sẽ trở về thôi. "Từ Khiêm ước tính.
Cố Vi Vi cúp điện thoại, quay đầu liếc nhìn Phó Thời Khâm đang nmải miết nhai cơm.
" Anh ở công ty, sao không đốc thúc Phó Hàn Tranh ăn cơm đúng giờ chứ?
"Anh ấy tham công tiếc việc, hết thảy ôm vào người, đến cơm tôi đặt lên tận bàn cũng không thèm ngó ngàng tới, bận đến nỗi quên ăn, chẳng lẽ trách tôi không đút cơm tận miệng cho anh ấy ăn à?" Phó Thời Khâm oan uổng không thôi, gân cổ cãi lại.
Tập đoàn Phó thị làm ăn kinh doanh lớn, anh trai hắn bận rộn đến mức quên ăn âu cũng là chuyện bình thường.
Quan trọng là hắn cùng Từ Khiêm khuyên răn thuyết phục như thế nào đi nữa, Phó Hàn Tranh cũng mặc kệ không nghe.
"Loại thời điểm này, đương nhiên phải nhờ đến người bạn gái của anh ấy phát huy tác dụng rồi." Phó Thời Dịch uống một hơi cạn sạch ly rượu, quay ra cười hì hì nhắc nhở.
Cố Vi Vi lười để ý hai người họ ăn nói tào lao, mặc kệ cuộc trò chuyện, buông đôi đũa đứng dậy đi đến tủ lạnh, tìm chút rau củ còn dùng được mang xuống phòng bếp.
Từ Khiêm nói rằng Phó Hàn Tranh bữa trưa và bữa tối không có ăn nhiều, mà lẩu cay của 3 người họ lại không tốt cho dạ dày, cho nên Phó tổng chắc chắn không ăn được lẩu.
Bây giờ người hầu lại có việc đi mất, cô chỉ có thể tự mình xuống bếp chuẩn bị cho anh bữa tối.
Đúng một tiếng sau, Phó Hàn Tranh cùng Từ Khiêm trở về. Trên tay anh còn cầm một xấp tài liệu cần phải gấp rút xử lí trong đêm nay.
Từ Khiêm trước khi đi còn dặn dò một câu, "Cố Vi Vi, làm phiền cô gửi thuốc cho Phó tổng."
Cố Vi Vi gật gật đầu đón lấy gói thuốc, đoạn đi vào nhà rót một cốc nước nóng, tách mấy viên thuốc rồi gõ cửa phòng làm việc của Phó Hàn Tranh.
"Vào đi."
Cố Vi Vi mở cửa đi vào trong, vậy mà lại thấy anh vừa về chưa nghỉ đã bắt đầu làm việc, cô sầm mặt, thở dài.
"Thuốc dạ dày của anh."
Phó Hàn Tranh cầm lấy viên thuốc, bắt gặp bộ dạng hờn dỗi của cô, nhíu mày:
"Sao vậy, không vui?"
"Tôi vừa nấu xong bát cháo, anh có muốn ăn chút không"
Phó Hàn Tranh nới lỏng cà vạt, tiếp tục ngồi vào bàn làm việc.
"Tôi cần giải quyết gấp một số tài liệu. Cô nên nghỉ ngơi sớm đi.
" Nhưng tôi đã nấu suốt 1 tiếng ". Cố Vi Vi phụng phịu nói.
Phó Hàn Tranh nghiêng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ cười cười, khép lại tài liệu đứng dậy.
" Đột nhiên có chút đói bụng. "
Cố Vi Vi nhẹ nhàng múc đầy cháo ra bát cùng khay bí đỏ nướng đặt lên bàn.
" Củ từ chúc khuấy thành cháo, cùng với bí đỏ là hai món bổ dưỡng cho dạ dày, trước hết giúp anh ấm bụng. "
Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua bát cháo trước mặt, khóe môi gợi lên một đường cong thỏa mãn, ý cười duyên dáng.
" Anh.. cười cái gì vậy? "Cố Vi Vi kì lạ nhìn anh, bình thường thì lạnh lùng nghiêm nghị, đột nhiên cười rộ lên ngược lại lại có chút không quen.
" Có chút cao hứng. Cuối cùng thì bạn gái tôi cũng biết quan tâm tới tôi rồi. "
" T.. tôi quan tâm tới anh từ khi nào chứ? "Nói được một nửa, chính cô cũng cảm thấy chột dạ.
Bởi vì.. cô thật sự không quan tâm tới anh.
Phó Hàn Tranh mỉm cười không nói lời nào, ngồi thưởng thức món cháo dẻo mềm thơm ngậy, mọi sự mệt mỏi bận rộn như tan biến sạch, người cũng thấy thoải mái hơn.
" Thời gian gấp gáp nên tôi chỉ kịp chuẩn bị món này thôi, anh còn muốn ăn gì nữa không? "Cố Vi Vi hỏi.
Lúc trước cô đến sống với dì, hắn vài ngày lại đến đưa đón cô đi học, chiếu cố cô vài hôm, chăm sóc quan tâm khá chu đáo tận tình.
Ngày hôm nay, coi như cô làm vậy để báo đáp ân tình.
Phó Hàn Tranh ngước mắt lên nhìn cô gái thân thiết trước mặt, gật đầu:
" Có. "
" Cái gì cơ? "Cố Vi Vi giật mình hỏi.
Phó Hàn Tranh đứng dậy, miệng cười quyến rũ, tiến lại nói:
" Em."
So với bữa tối cô chuẩn bị, xem ra cô đứng đây lại càng trông hấp dẫn ngon miệng hơn.