Sau vài ngày thi thử, đến lượt Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên tham gia kì thi nghệ thuật tại trường âm nhạc Đế Đô.
Bởi vì Kỷ Trình không tự tin, khóc lóc kéo theo Cố Vi Vi đến chỗ thi để cổ vũ cho mình.
Cô đưa hai người đến tham gia thi học viện âm nhạc nghệ thuật xong, ngay sau đó lại đến kỳ thi tại Học Viện Điện Ảnh Đế Đô.
Thi vòng hai và vòng ba suốt một tuần. Mới vừa về đến nhà nghỉ ngơi được một ngày, người ký hợp đồng với cô lúc trước là Kiều Lâm gọi điện thoại tới.
"Mộ Vi Vi, giữa trưa ngày mai lúc 10 giờ 《 Trường Phong 》 thử vai."
"Được, ngày mai em sẽ đến đúng giờ."
"Tuy rằng nhân vật Đường Thiếu Kỳ không nhiều đất diễn, nhưng cũng là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng. Người tham gia thử vai cũng không ít. Em có thể bắt lấy nhân vật này hay không còn phải xem bản lĩnh của em."
"Em sẽ cố gắng giành lấy." Cố Vi Vi nói, nghe khẩu khí của Kiều Lâm, xem ra cũng không biết cô ở Phó gia.
"Anh gửi địa chỉ cho em, ngày mai đừng đến trễ." Kiều Lâm nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Vi Vi cất điện thoại, vội vàng đi tìm cuốn tiểu thuyết gốc "Gió mạnh" mà cô đã mua trước đó.
《 Trường Phong 》 là tiểu thuyết võ hiệp kinh điển của Hoa Quốc. Sách đã sớm được mua lại từ lâu, chỉ là gần đây cô bận rộn chuyện thi cử nên vẫn luôn không có thời gian nghiên cứu.
Hiện tại, chỉ có thể nước đến chân mới nhảy.
Cuốn tiểu thuyết thực sự hấp dẫn, đến nỗi khi nhìn đến cơm tối trên bàn cô cũng không muốn buông xuống.
"Ăn cơm rồi xem tiếp." Phó Hàn Tranh trầm giọng nhắc nhở.
"Ngày mai tôi muốn tham gia thử vai 《 Trường Phong 》nhưng bản gốc tôi còn chưa xem qua. Nếu buổi thử vai ngày mai mà tôi không được chọn thì phải làm sao bây giờ?" Cố Vi Vi nói xong, lại lật một tờ.
Phó Thời Khâm vừa nghe, nói thẳng.
"Nếu em không được chọn, chúng ta sẽ xử đẹp Phó Lão Tam. Đến việc nhỏ như vậy mà còn làm không xong."
Cố Vi Vi không nói lên lời, trừng mắt nhìn hắn, "Đây là phải dựa vào thực lực, liên quan gì đến Tam thiếu?"
Phó Hàn Tranh không nói gì, lột hai con tôm để vào bát cô.
"Ăn cơm trước."
Phó Thời Khâm thỏa mãn gặm miếng sườn xào chua ngọt, nhìn thoáng qua anh trai nhà mình rồi nói thẳng.
"Cô bỏ sách xuống, đến ôm đùi anh trai tôi thì ngày mai, đừng nói là vai nữ phụ gì kia, đến nữ chính là cô đều không thành vấn đề."
Cô muốn thực lực gì chứ, anh trai cậu chính là thực lực lớn nhất của cô.
Phó Hàn Tranh nghe xong, như có như không liếc cô một cái, dường như có chút chờ mong cô làm gì.
"Nhưng tôi không muốn bị người ta nói là chơi quy tắc ngầm"
"Dù sao Phó Lão Tam ký hợp đồng với cô cũng là đi cửa sau mà." Phó Thời Khâm lỡ lời mà nói luôn sự thật.
Bởi vì Phó Lão Tam rời công ty để đến giới giải trí, mấy năm nay đều phải chịu cảnh anh trai bạc đãi, ký hợp đồng với cô cũng chỉ để vuốt mông ngựa.
Về tâm địa gian giảo này của hắn, cậu quá rõ ràng.
Cố Vi Vi khép sách lại, "Nhị thiếu, ngay cả khi ăn cơm anh cũng không ngậm miệng được à?"
"Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, đùi vàng không muốn ôm, có phải cô bị ngốc không?" Phó Thời Khâm nói.
"Tôi có thực lực, tại sao phải ôm đùi?"
"Trừ bỏ khuôn mặt kia của cô, còn có thực lực gì nữa?" Phó Thời Khâm nhướng mày, vẻ mặt không tin.
"Anh.." Cố Vi Vi giận hắn, quay đầu nhìn Phó Hàn Tranh ngồi bên cạnh, "Anh có thể quản em trai mình một chút không?"
Phó Hàn Tranh buồn cười cong môi, nhìn về phía Phó Thời Khâm ở đối diện, ánh mắt lập tức lạnh lùng.
"Đến phòng bếp đợi."
"Em còn chưa ăn xong." Phó Thời Khâm phản đối.
"Vậy cầm chén đi." Phó Hàn Tranh nghiêm nghị nói.
Dưới ánh mắt uy hiếp của hắn, Phó Thời Khâm ủy khuất gắp đồ ăn rồi bưng chén đi vào phòng bếp.
Rõ ràng hắn đang giúp cô nói, vì sao lại bị đối xử như thế này?