Ăn Hết Giới Giải Trí

Chương 82




Trans: Atiso

Trước khi “Nhật ký trưởng thành của diễn viên” phát sóng trực tiếp, tất cả các giáo viên hướng dẫn và học viên đều vô cùng bận rộn chuẩn bị ở phía sau hậu đài.

Nhưng nhóm Tang Linh, lại đón một vị khách không mời mà đến.

Một vị giáo viên hướng dẫn khác - Phương Hoằng Huy.

Phương Hoằng Huy là người có tư cách nhất trong bốn giáo viên hướng dẫn, dựa vào một vai diễn kinh điển, mà ăn cả đời, ỷ việc vào nghề lâu năm, rất thích giảng đạo với các diễn viên trẻ tuổi, không chỉ giảng các học viên trong nhóm của mình, thậm chí cả những học viên khác của ba vị giáo viên kia cũng không bỏ qua.

Là một người đàn ông trung niên tự phụ sến sẩm.

Chẳng qua khán giả đối với cái bóng nhân vật của ông ta, cảm thấy tính cách ông ta chỉ là thẳng thắn, những lời nói đó của ông ta là vì tốt cho bọn họ mà thôi.

Mỗi lần Tang Linh chạm mặt ông ta, cũng chỉ có thể buồn bực nhìn lại.

Không ngờ rằng Phương Hoằng Huy nói Tang Linh xong, lại chuyển hướng qua Khương Đào: “Tiểu Khương à, tuy con còn nhỏ, nhưng khi chú bằng tuổi con, đã diễn vai Thương Viễn, diễn xuất của con còn cần phải được lắng đọng nhiều, đừng vì bản thân đã nổi tiếng, mà mất đi lòng kính nghiệp, mấy thủ đoạn giả thần giả quỷ cũng bớt làm đi, cho dù tính là hot, nhưng chung quy cũng không được lâu đâu…”

Tang Linh nghe ông ta nói xong, thì hiểu ông ta nói lòng vòng nãy giờ là đang ám chỉ chuyện huấn luyện bí mật của bọn họ.

Cô ấy bật cười, trước tiên không nói đến đây là việc bọn cô làm phù hợp với quy tắc, mà nếu nói về giở thủ đoạn, ai có thể làm nhiều hơn Phương Hoằng Huy đây.

Nói cho cùng, không phải là nhìn thấy nhiệt độ tập này của bọn họ cao, nên ghen tức sao.

Tập trước, tác phẩm của một vị giáo viên hướng dẫn bạo, treo trên hot search cũng được một khoảng thời gian, ông ta đố kỵ người ta, tập trước còn ngấm ngầm nói ngoa ngoắt vị giáo viên kia rất lâu.

Chỉ có điều Khương Đào mải vùi đầu ăn cơm, căn bản lười để ý ông ta.

Phương Hoằng Huy nói nửa ngày, cũng không thấy cô nói năng gì, càng tức hơn.

Mà ông ta nói lâu như vậy, nước miếng sắp khô luôn rồi, vậy mà không thấy bọn họ chủ động mời ông ta ly nước.

Những người trẻ tuổi hiện nay.

Căn bản không hiểu được phải tôn trọng tiền bối.

Ông ta thuận tay cầm chai sữa chua chưa mở trên bàn lên.

Thế mà Khương Đào vẫn luôn không phản ứng với ông ta bất thình lình ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chai sữa chua ông ta cầm trong tay.

Thân thể Phương Hoằng Huy liền đông cứng tại chỗ.

Khoảnh khắc đó, não bộ ông ta chỉ xuất hiện hai từ - sắp chết.

Ông ta cũng không biết làm sao bản thân buông chai sữa chua xuống, làm sao mà ra khỏi phòng nghỉ ngơi của bọn họ.

Mặt mày xám xịt quay trở về phòng nghỉ của mình, tay chân nửa ngày sau mới tìm lại được độ ấm.

Trong lòng mắng mỏ một hồi, lại không dám đi tìm Tang Linh bên kia gây sự.

Tang Linh thấy Khương Đào dọa Phương Hoằng Huy chạy mất, trong lòng sảng khoái không chịu được.

Cô ấy cũng đem chai sữa chua của mình đưa cho Khương Đào, dùng sức khua khua tay: “Khương Khương, em ăn nhiều một chút, lát nữa lên sân khấu, chúng ta chọc tức lão già trung niên sến sẩm Phương Hoằng Huy.”

Khương Đào cũng không biết ai là Phương Hoằng Huy, vừa nãy cô chỉ theo bản năng mà bảo vệ đồ ăn thôi.

Nhưng quan trọng, đưa sữa chua chính là chị gái.

Cô cũng hùa theo vẫy tay: “Được, tức chết ông ta!”

Thanh âm trực tiếp truyền qua vách tường.

Phương Hoằng Huy: “!!!”

Buổi phát sóng lập tức bắt đầu.

Mỗi tập “Nhật ký trưởng thành của diễn viên” là do khán giả ở trường quay và các khán giả ở trên mạng chấm điểm, hai bên mỗi bên chiếm 50% số phiếu.

Trong đó các khán giả ở trường quay, bao gồm 500 khán giả phổ thông, và 20 vị khán giả chuyên gia, khán giả chuyên gia là chuyên gia tới từ mọi ngành nghề.

Cùng với lời đọc mở đầu của người dẫn chương trình, ống kính chuyển hướng tới chỗ ngồi bốn vị giáo viên và giáo viên trợ diễn kì này.

Trường quay lúc này phát ra một tràng tiếng hét chói tai và tiếng vỗ tay.

Phụ đề bình luận cũng náo nhiệt không kém.

[Aaaaaaa! Anh Vu đẹp trai quá đi!]

[Lại có thể nhìn thấy Phi Phi và thầy Phương rồi]

[Oa!! Chị Tang hôm nay mặc váy đỏ đẹp quá đi mất!]

[Hôm nay Khương Khương mặc tri thức thế! Tới đây mẹ thơm thơm nha~]

Trước khi cuộc thi bắt đầu, MC theo thường lệ phỏng vấn một chút.

“Cô giáo Tang, cô giáo Khương, nghe nói tập này các cô có vũ khí bí mật, hôm nay nhìn có vẻ là có chuẩn bị mà tới, vậy tập này có tự tin giành lấy hạng nhất không?”

Tang Linh cười nhẹ: “Nếu nói có chuẩn bị mà tới, không phải các vị giáo viên ở đây ai cũng đều chuẩn bị đầu đủ rồi sao? Còn về kết quả thi đấu, tôi không báo trước, tránh ảnh hưởng đến sự phán đoán của khán giả, đợi khán giả xem xong sẽ biết.”

Quả nhiên cô ấy rất cẩn thận. MC lại chuyển đến chỗ Phương Hoằng Huy, “Nghe nói tập này nhóm thầy Phương luyện tập rất thuận lợi, có tự tin giành được hạng nhất không?”

Phương Hoằng Huy khép hờ mắt nói: “Đương nhiên có tự tin, tôi cảm thấy tập này chúng tôi nhất định là quán quân. Tôi là có gì nói nấy, sẽ không giấu giấu diếm diếm, đi nhử người khác…”

Lời ông ta còn chưa nói xong, đã đối diện với ánh mắt của Khương Đào.

Lập tức kinh hãi, lời còn chưa nói hết cũng không dám nói tiếp đã ngồi xuống.

[Trong lời của Phương Hoằng Huy có thâm ý nhỉ! Đây là đang mỉa mai Tang Linh hả]

[Tôi ngược lại thấy thầy Phương nói không sai, có người thật sự đạo đức giả]

[Nếu như là cuộc so tài của các giáo viên, tôi cảm thấy nói vậy không sao hết, nhưng rốt cuộc đây là cuộc thi của học viên đó, nếu tôi mà là bọn họ, tuyệt đối cũng không muốn giáo viên báo trước như thế, lỡ đâu không tốt thì có bao nhiêu ngượng ngùng đây]

Phỏng vấn xong, cuộc thi chính thức ban đầu.

Vừa hay nhóm Phương Hoằng Huy và Tang Linh lại xếp thứ tự là ba và bốn.

Tập này vừa vặn kiểu trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, tiết mục của hai nhóm trước vô cùng đặc sắc, đạt được số điểm rất cao, mà mặc dù nhóm của Phương Hoằng Huy thể hiện không tồi, nhưng thiếu sự kinh ngạc và vui mừng, kết quả phiếu bầu của khán giả trong trường quay chỉ chấm cho bọn họ xếp thứ ba.

Nhưng những người có nhân khí cao đều ở nhóm ông ta, nên dựa vào số phiếu trên mạng, miễn cưỡng duy trì được điểm số ở hạng hai.

Nhân lúc Tang Linh và Khương Đào đi hậu đài chuẩn bị, Phương Hoằng Huy lại bắt đầu quái gở.

Lần này, ngay cả cư dân mạng cũng nhìn ra có chút không thích hợp.

[Phương Hoằng Huy là đối đầu với Tang Linh nhỉ, nhưng cái lời nói nhất định sẽ bị loại có phải quá đáng quá rồi không, cho dù ông ta và Tang Linh không hợp, nhưng các học viên có đắc tội gì với ông ta đâu]

[Lẽ nào chỉ có tôi cảm thấy ông ta nói mấy lời đó thật sự rất khó nghe sao? Tập trước còn trào phúng anh Vu đó]

[Ông ta thật sự có chút giống lão già sến sẩm hơn bốn mươi tuổi trên công ty tôi, aaaa! Hi vọng nhóm Tang Linh đánh bại ông ta!]

Không lâu sau, tiết mục của nhóm Tang Linh bắt đầu.

Trong không gian tối om, chỉ để lại một chùm sáng, chiếu lên người Yến Minh đang bị trói trên ghế.

Hai tay hai chân của cậu bị cột chặt trên ghế, quần áo rách nát, trên mặt có vài vết thương, cậu đang vô cùng hoảng sợ nhìn về phía trước.

Ống kính chuẩn xác quay mặt cậu, chất lượng HD rõ rệt, quay lại từng chi tiết trên mặt cậu, con ngươi mở to, mũi cũng hô hấp cực kì nhanh, từng thớ thịt trên hai má dường như vì sợ hãi mà trở nên méo mó.

Cậu một câu cũng không nói.

Lại hoàn mỹ thể hiện được cảm giác sợ hãi.

[Đ* m* đ* m*, rốt cuộc cậu ấy nhìn thấy cái gì thế!]

[Tôi nổi hết da gà rồi, thiếu chút nữa quay lại xem đằng sau mình có gì không.]

[Đừng nói nữa đừng nói nữa, bé sắp bị dọa chết rồi]

[Hu hu hu hu, một mình tôi trong phòng ngủ, không dám quay đầu lại phải làm sao bây giờ]

Thế rồi đèn trên đỉnh đầu cậu vụt tắt, ánh đèn bên cạnh lại sáng lên, là một cô gái.

Cô ấy cũng giống như Yến Minh, bị trói trên ghế, cô tuyệt vọng không thể làm gì cứ nhích lại đằng sau, nhưng bởi vì thân thể bị trói chặt, căn bản không làm được gì, chỉ có thể nức nở, môi cũng run rẩy cả lên.

Chẳng mấy chốc, người thứ ba, người thứ tư.

Biểu hiện của mỗi người đều không giống nhau, nhưng không có ngoại lệ đều thể hiện ra cảm giác sợ hãi kinh hoàng.

[Bọn họ rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì vậy?]

[Tim tôi sắp bị bóp nghẹt rồi, là sát nhân hàng loạt hay là ma thế]

[Trời ơi trời ơi! Bây giờ người xấu còn chưa xuất hiện, mà tôi đã sắp bị dọa chết rồi]

[Tôi co người vô trong chăn rồi, thật đáng sợ]

Cuối cùng, đến người thứ năm, tình tiết bắt đầu thay đổi.

Người thứ năm vừa hay là Trương Dịch Thần.

Cậu ta là người có biểu hiện không ổn định nhất trong nhóm Tang Linh, thường xuyên bị người ta nói là kỹ thuật diễn tư bản, nhưng lần này lại không giống vậy.

Hai mắt cậu ta cứ nhìn chằm chằm phía trước, sắc mặt trắng bệch, trong miệng lẩm bẩm niệm cái gì đó.

Thậm chí bởi vì quá sợ hãi, cậu ta không thể khống chế được biểu cảm của mình, miệng sắp không giữ nổi, biểu cảm giống như vừa khóc vừa cười.

Nhưng thời điểm tất cả mọi người đều theo cảm xúc sợ hãi của cậu ta lên đến đỉnh điểm.

Cậu ta đột nhiên dừng lại.

Trong ánh mắt bắt đầu hiện ra sự vui mừng.

Dường như không dám tin, lại dường như là sống sót sau tai nạn.

“Anh ta đi rồi, đi rồi…”

Theo câu nói của cậu ta, trái tim của khán giả cũng dần dần bình tĩnh lại.

[Đm, vừa nãy tôi cứ nín thở, thiếu chút nữa ngộp chết rồi]

[Ôi mẹ ơi, đây thật sự là Trương Dịch Thần hả? Quả thực là đã thay da đổi thịt rồi!]

[Đây chính là nhờ huấn luyện đặc biệt của Khương Đào sao?! Ngầu vậy!!]

Tang Linh và Khương Đào vẫn luôn ở hậu đài lộ ra nụ người mãn nguyện, nhưng biểu tình của Phương Hoằng Huy trên chỗ ngồi dành cho giáo viên hoàn toàn trái ngược, ông ta sống chết dán mắt lên mấy học viên trên sân khấu, cố gắng tìm bằng được nhược điểm của bọn họ.

Nhưng biểu hiện của bọn họ hoàn toàn xuất sắc, hầu như không tìm ra bất cứ dấu vết nào.

Mà lúc các khán giả đang thả lỏng, chỉ nghe thấy một âm thanh “Ầm”.

Đèn trên đỉnh đầu các diễn viên đều sáng lên, tất cả mọi người đều kinh hoàng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cho dù đó chỉ là một cái bóng, nhưng sự thể hiện trên khuôn mặt mỗi người đều không giống nhau.

Thậm chí, khán giả còn nhìn ra từng tính cách trong mỗi người bọn họ.

[Hu hu hu hu không dám xem nữa, tôi là kiểu người vừa nhát gan lại thích xem kinh dị, nhưng cái này thậm chí còn đáng sợ hơn phim kinh dị!]

[Cầu xin đó, có thiên cơ gì thì tiết lộ đi, tuổi cao rồi, tim không được tốt nữa đâu]

[Lẽ nào chỉ có tôi cảm thấy, cảnh vừa rồi quả thực giống phim điện ảnh sao? Cái đó mà đặt trong phim điện ảnh sẽ là cảnh ăn khách đó!]

[Hi vọng các phim kinh dị trong nước sau này có thể học tập tiết mục này, ông đây muốn xem một bộ phim kinh dị thật sự, là nói phải kinh hãi thật sự, chứ không phải toàn màn hình đều là trợn mắt há mồm, không thì toàn màn hình phải bán thịt còn chấp nhận được!!]

Theo âm nhạc dồn dập, cảm xúc lại lần nữa bị đẩy lên đỉnh điểm.

Đột nhiên, đèn tắt.

Khán giả ở trường quay bị dọa hét chói tai, thậm chí còn có tiếng nức nở nho nhỏ.

Mà các khán giả trước màn hình, cũng không tốt hơn là bao, tim sắp bị treo lên rồi.

Tất cả mọi người đều lo lắng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Lúc này, một cái bóng hiện lên ở phía sau bọn họ.

Đó là âm thanh một cô gái đang đeo túi đồ, cô ấy thở dài: “Thì ra là cầm nhầm chìa khóa.”

Sau đó cô ấy cầm một cái chìa khóa, tra vào ổ khóa, chỉ nghe thấy tiếng khóa leng keng.

Đèn trên sân khấu sáng trở lại.

Bảy diễn viên thở ra một hơi, toàn thân tê liệt nằm trên ghế.

[Ha ha ha ha ha ha đây là cái quỷ gì thế! Diễn nửa ngày thì ra bảy người bọn họ là cái ổ khóa đã vậy còn diễn sợ hãi như vậy!!]

[Nhưng mà nghĩ kỹ, thật quá đáng sợ, cô gái lúc nãy có lẽ là chủ nhân nhỉ, chỉ có hai lần cuối là cô ấy đút chìa khóa vô, vậy lúc trước…là ai?]

[Mẹ ơi, thông dịch như thế thật đáng sợ nha]

[Xem hay quá!!! Nhưng độ khó cũng thật cao! Cuối cùng cũng biết được lòng tâm lý của diễn viên mạnh mẽ bao nhiêu!]

[Kinh hoàng+vui mừng, bọn họ thật sự làm được rồi!]

[Tôi tuyên bố, đây là tiết mục hay nhất tối hôm nay!!]