Trans: Thanh Long
Bùi Hàn Dữ chào hỏi với Khương Đào xong thì đi qua chỗ đạo diễn xem MV mẫu, khiến cho tâm trạng muốn hóng hớt của Tần Ngộ rơi vào hư không.
Nhưng mà Bùi Hàn Dữ xem xong cảnh quay thì nhíu mày: “Cái này chính là kết quả sau khi quay xong? Diễn viên nam thì cơ thể cứng ngắc, làm gì có chỗ nào giống như quân tử tao nhã, bình thản?”
Đạo diễn khẽ ho một tiếng: “Cái này… Chủ yếu là do khí thế của chị Khương quá là mạnh, khiến cho anh Tần hơi sợ hãi…”
“Sợ?” Bùi Hàn Dữ nhìn dáng người cao to của Tần Ngộ, lại nhìn cơ thể gầy yếu của Khương Đào, biểu hiện ra vẻ mặt nghi ngờ.
Tần Ngộ: “!!”
Có ý gì! Anh đang nghi ngờ khí phách đàn ông của tôi à?
Bùi Hàn Dữ lắc đầu: “MV này không được, phải quay lại.”
Tần Ngộ nhảy dựng lên: “Anh có ý gì! Anh nói quay lại thì phải quay lại sao!”
Bùi Hàn Dữ ngước mắt, thái độ lạnh nhạt: “Đúng vậy, trong hợp đồng có điều khoản này.”
Tần Ngộ: “!!”
Anh ta quay đầu nhìn sang Doãn Triều: “Trong hợp đồng có điều kiện này?”
Doãn Triều im lặng gật đầu.
Tần Ngộ vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Thế sao anh không nhắc trước với tôi?”
“Tôi đã nhắc cậu rồi.” Doãn Triều nói: “Là do cậu nói, rất thích phong cách âm nhạc của anh ấy, cho dù như thế nào cũng phải hợp tác với anh ấy!”
Anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh khi nói ra năm từ “cho dù như thế nào”.
Tần Ngộ: “...”
Bùi Hàn Dữ không chút nể mặt bổ sung thêm một câu: “Nếu anh vi phạm hợp đồng, không chỉ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mà cả bài hát “Ám sát” này anh cũng không thể dùng được nữa.”
Tần Ngộ: “...!”
Bồi thường tiền thì anh không quan tâm nhưng anh rất thích bài hát này, hơn nữa anh cũng mất rất nhiều tâm huyết cho bài hát này rồi, nếu như không thể dùng nó, chắc anh tức ói máu chết.
Nhưng là…
Anh nhìn sang Khương Đào, mồ hôi lạnh lại bắt đầu chảy ra.
Huhuhu, anh thực sự không muốn cùng đóng MV với Khương Đào nữa.
Tần Ngộ thử dùng kiến thức chuyên nghiệp để thuyết phục Bùi Hàn Dữ: “Đóng phim không đơn giản như anh nghĩ đâu, bây giờ anh chỉ nhìn thấy đoạn phim thô, sau khi biên tập lại sẽ có cảm giác hoàn toàn không giống.”
“Cái kỹ thuật này của phim ảnh gọi là dựng phim anh chắc cũng biết…”
Bùi Hàn Dữ nhìn chằm chằm Tần Ngộ.
Anh ta không cần mở miệng, Tần Ngộ đã có thể nhìn ra được năm chữ lớn trong mắt anh ta — Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc?
Tần Ngộ với giọng điệu vò đã mẻ lại còn sứt: “Giám đốc Bùi, trong lĩnh vực âm nhạc này anh đích thực là chuyên gia, anh nói cái gì tôi đều Ok, nhưng trong lĩnh vực diễn xuất thì tôi không cần một người ngoài ngành chỉ đạo người trong ngành đâu nhỉ?”
*Vò đã mẻ lại còn sứt – 破罐破摔, là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 [子 thường đọc nhẹ giọng]: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.)
Bùi Hàn Dữ: “Trong lĩnh vực diễn xuất tôi đúng thực là người ngoài ngành, những diễn tốt hay không tốt, tôi vẫn có thể nhìn ra được.”
Tần Ngộ tức quá bật cười: “Ý của anh là tôi diễn không tốt.”
“Được rồi, thế thì anh giỏi thì đi mà làm!”
Doãn Triều vội vàng kéo anh lại: “Tần Ngộ, cậu bình tĩnh lại.”
Bùi Hàn Dữ nhíu mày: “Tôi không phải diễn viên chuyên nghiệp, yêu cầu này của anh có phần làm khó người khác quá rồi.”
Tần Ngộ vô cùng tức giận: “Thế chẳng lẽ yêu cầu của anh không làm khó người khác à?”
“Tôi nói luôn ở đây, hoặc là tự anh đi mà diễn hoặc là anh đừng có dài dòng nữa.”
Bùi Hàn Dữ suy nghĩ một lúc: “Được thôi, nếu như anh nhất định yêu cầu như vậy.”
Tần Ngộ: “???”
Cái gì? Anh thực sự dự định đi ra diễn?
Bùi Hàn Dữ nói xong, lăn xe lăn đến trước mặt Khương Đào: “Cô Khương, nếu không ngại, có thể mời cô cùng diễn với tôi chứ.”
“Được.” Khương Đào không chút do dự đồng ý.
Suy cho cùng cũng là ông chủ của Uy Nhuy Hiên, vẫn cần phải nể mặt anh ta.
Bùi Hàn Dữ nói xong lại đi tìm người quản lý phim trường muốn lấy kịch bản, sau đó lại lăn xe lăn đến trước phông xanh.
Tần Ngộ không ngờ anh ta thực sự đi lên diễn, anh lập tức sững sờ.
Ngay sau đó anh lại cười lạnh ở trong lòng.
Thật sự cho rằng đóng phim dễ dàng như vậy à?
Ai cũng có thể bước chân vào trong ngành này à.
Kịch bản không dài, Bùi Hàn Dữ nhanh chóng xem xong.
Sau đó anh để kịch bản lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, thoải mái xắn tay áo lên, bắt đầu gảy đàn cổ trên bàn.
Chiếc đàn cổ này chỉ là lấy ra làm đạo cụ.
Tần Ngộ cũng học mấy cách gảy đàn, nhưng chỉ là để lúc đánh đàn anh không lộ ra quá rõ vẻ nghiệp dư mà thôi.
Suy cho cùng MV này cho dù có tiếng động thì đến giai đoạn hậu kỳ cũng sẽ không dùng.
Nhưng mà anh không ngờ được rằng, Bùi Hàn Dữ thực sự biết đánh đàn!
Ngón tay của anh ta nhẹ nhàng gảy đàn, sau khi thử âm đàn, ngón tay chạm nhẹ nhàng lướt, chiếc đàn lại có thể thực sự phát ra tiếng đàn nhàn nhã.
Tần Ngộ: “!!!”
Bùi Hàn Dữ gảy một đoạn ngắn sau đó thì dừng lại, hai tay đặt trên dây đàn, tư thế tự nhiên trôi chảy, cho dù đang mặc đồ hiện đại cũng vẫn mang đậm nét cổ xưa, quân tử khiêm tốn.
Phim trường thậm chí vang lên mấy tiếng vỗ tay.
Bùi Hàn Dữ không hề có vẻ mặt đắc ý, chỉ lạnh nhạt nhìn Tần Ngộ: “Tôi xong rồi, có thể bắt đầu.”
Tần Ngộ.
Anh thế mà lại có cảm giác bản thân có khả năng sẽ thua.
Diễn viên nói cho cùng là phải diễn nhiều kiểu nhân vật khác nhau, dùng năng lực lĩnh hội và biểu cảm của bản thân để lột tả nhân vật, đơn giản mà nói chính là biểu cảm gương mặt.
Có lúc, sự phù hợp còn quan trọng hơn kỹ thuật diễn rất nhiều.
Cũng chính vì điều này, những diễn viên lâu năm cũng sẽ gặp thất bại khi nhận vai diễn không phù hợp với mình.
Mà mấy diễn viên trẻ chưa có kỹ thuật diễn, ngược lại sẽ không nhập vai sâu.
Có vai diễn dường như sinh ra là dành cho một số người.
Ví dụ như Khương Đào.
Ví dụ như Bùi Hàn Dữ.
Tần Ngộ buồn bực, nhưng cũng không biết làm sao.
May mà anh vẫn còn vũ khí bí mật.
Anh âm thầm đi đến bên cạnh Khương Đào: “Khương Khương, tôi và cô thương lượng với nhau một chuyện.”
Khương Đào: “Hả?”
Tần Ngộ nắm chặt tay nói: “Lúc nữa cô không cần phải khách sáo, dùng hết sát khí lạnh thấu xương mạnh nhất của cô ra, khiến cho tên Bùi Hàn Dữ đó đẹp mặt!”
“Đợi khi quay xong, tôi sẽ mời cô đi ăn bữa lớn!!”
Cho dù Tần Ngộ không nói, Khương Đào cũng sẽ dùng hết sức mình để diễn.
Trải qua rèn luyện mấy bộ phim, cô cũng dần có hứng thú với ngành này, vốn cảm xúc cũng không chỉ là dùng để ăn, biểu hiện ra cũng rất thú vị.
Đương nhiên, có thêm bữa ăn lớn, ý chí chiến đấu của cô càng tràn đầy hơn.
Tần Ngộ hài lòng nhìn bóng lưng của cô.
Chỉ cần cái người bị giết đó không phải là mình.
Bóng lưng này của Khương Đào dù nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, lúc đầu lựa chọn cô đóng vai này, mắt nhìn người của mình đúng thật là tuyệt.
Khương Đào đứng ở trước mặt Bùi Hàn Dữ.
Vốn vai quân tử của Tần Ngộ cũng là ngồi đánh đàn, bây giờ Bùi Hàn Dữ ngồi trên xe lăn, ngược lại cũng không khác mấy.
Cô không quan tâm đối phương mặc đồ hiện đại hay cổ đại, giống như lúc trước Thẩm Chi Diễn nói với cô vậy, coi người trước mặt, tưởng tượng ra dáng vẻ mà cô muốn, thêm cảm xúc vào nữa là được.
Thế là, cho dù là Tần Ngộ hay là Bùi Hàn Dữ, ở trước mặt cô, đều là những bó hẹ đang chờ bị chém.
Tần Ngộ không biết thực ra bản thân chỉ là bó hẹ, anh đẩy đạo diễn ra, không kìm chế được sự vui vẻ bắt đầu chỉ đạo: “Chúng ta thử cái cảnh quân tử bị ám sát đó, các bộ phận chuẩn bị.”
“3, 2, 1, action!”
Xung quanh yên tĩnh lại.
Bùi Hàn Dữ lạnh nhạt vuốt ve phím đàn, anh tự tạo một thế giới của riêng mình, dường như tất cả mọi thứ trên thế gian đều không ảnh hưởng đến anh.
Khương Đào cầm kiếm đứng từ xa nhìn anh ta.
Thần thái này của anh ta lại khiến cho cô nhớ đến Lương Thực Dự Trữ, có những lúc anh ấy cũng giống như vậy, sẽ ở một bên tự mình suy nghĩ cái gì đó, lúc đó trên người anh sẽ hình thành một loại không khí đặc biệt, không một ai có thể đi vào trong đó.
Dường như bọn họ hoàn toàn không ở cùng một thế giới.
Khương Đào vẫn luôn rất ghét anh như vậy, chỉ cần nhìn thấy chắc chắn sẽ đi quấy rối, hỏi anh đang nghĩ cái gì đó.
Lúc đó anh sẽ xoa đầu cô, dỗ dành nói: “Không có gì” sau đó sẽ lấy ra đủ các loại đồ ăn ngon, di chuyển lực chú ý của cô.
Tần Ngộ thấy Khương Đào thế mà lại ở bên cạnh ngây ngốc, thì nôn nóng.
Khương Đào hung ác đó, chẳng lẽ tuột dây xích vào lúc này à!
Còn chưa đợi anh nghĩ cách nhắc nhở Khương Đào.
Cô lại quay lại trạng thái lúc bình thường, hơn nữa ánh mắt so với lúc trước còn hung ác hơn.
Tần Ngộ: “!!!”
Tôi sai rồi, chị Khương đã rất dịu dàng đối với tôi rồi.
Anh đột nhiên lại hơi lo lắng cho Bùi Hàn Dữ.
Không biết có phải bởi vì anh nhất thời tức giận, mà làm cho giám đốc âm nhạc Bùi Hàn Dữ bị chém chết không.
Khương Đào lưu loát vung thanh kiếm dài lên, mũi kiếm trực tiếp chạm vào cổ của Bùi Hàn Dữ.
Nhưng mà sát khí ở trên người cô chỉ khiến cho tiếng đàn của Bùi Hàn Dữ dừng một lát, rồi lại nhanh chóng hồi phục lại như thường.
Anh ta thậm chí còn ngước mắt lên, đối mắt với Khương Đào, một lúc lâu, mới lộ ra nụ cười lạnh nhạt gần như là không nhìn ra.
Tần Ngộ: “!!!”
Đợi đến khi đạo diễn hô cắt, Khương Đào mới thu kiếm lại, Bùi Hàn Dữ lại lần nữa thu lại biểu cảm.
Tần Ngộ vội vàng đi nhìn máy quay phim, tuy nói biểu cảm của Bùi Hàn Dữ không tự nhiên như diễn viên chuyên nghiệp, quần áo không ăn nhập mấy nhưng khí chất trên người anh ta lại hoàn toàn phù hợp với nhân vật quân tử này.
Đặc biệt là lúc Khương Đào rút kiếm đâm đến đó, nếu đổi thành bản thân Tần Ngộ thì cho dù có thể cố gắng nhẫn nhịn không trốn nhưng sự sợ hãi trong mắt và sự cứng ngắc của cơ thể lại không có cách nào che giấu được, càng đừng nói giống như anh ta thản nhiên đánh đàn.
Anh vốn định giáo huấn Bùi Hàn Dữ, không ngờ rằng đến cuối cùng lại là bản thân tự bị vả mặt.
Đợi đến khi Khương Đào quay lại, anh vội vàng thấp giọng hỏi: “Khương Khương, vừa nãy cô không dọa anh ta à?”
Khương Đào: “Dọa rồi.”
Tần Ngộ: “Nhưng mà…”
Khương Đào nhớ đến bữa cơm tối đó của anh, nên đã tốt bụng giải thích nhiều hơn một câu: “Anh ta đã trải qua nhiều lần sống chết, không sợ cũng rất bình thường.”
Bùi Hàn Dữ vừa hay đi đến bên cạnh bọn họ, sau khi nghe thấy Khương Đào nói vậy, trái tim của anh dường như ngừng đập trong một khoảnh khắc, máu huyết cũng đang chảy ngược.
Ngoại trừ ba mẹ và bác sĩ riêng của anh ta, gần như không có ai biết anh ta nhiều lần lắc lư giữa sự sống và cái chết, anh ta phải tranh đấu mới có thể sống qua được.
Anh ta gặp cô, sự bình yên của ngày hôm đó.
Hóa ra không phải là sự trùng hợp?
Mà Tần Ngộ lại kinh ngạc nhìn Khương Đào: “Cô… Sao cô biết được? Hai người đã phát triển đến bước này rồi sao?”
Khương Đào khó hiểu nhìn anh, sau đó lại bình tĩnh bổ sung một câu: “Đằng nào thì cái này cũng không phải là vấn đề của tôi, bữa cơm tối nay anh đừng dùng cái lý do này mà lừa gạt tôi!”
Cô ước lượng cây kiếm trong tay, ý tứ đe dọa mạnh mẽ.
Tần Ngộ lại im lặng rụt cổ lại.
Càng thảm hơn là, anh không chỉ phải trả một bữa cơm này, mà anh còn không thoát khỏi vận mệnh phải quay lại.
Tần Ngộ buồn khổ vò đầu: “Phải làm sao!”
Quản lý Doãn Triều của anh đã đi qua, lấy ra bức ảnh chụp chính diện của Khương Đào mà anh ta đã chuẩn bị từ trước: “Cậu sợ hãi chủ yếu là do chưa thích nghi, bắt đầu từ tối hôm nay, tôi sẽ chiếu hình này lên màn hình, cậu tập luyện với hình chiếu này, có kháng thể thì sẽ không sợ nữa.”
Tần Ngộ kinh sợ nhìn anh ấy.
Anh là ma quỷ à?!
Doãn Triều: “Tôi đã xem qua rồi, công việc gần đây của cậu không nhiều, có rất nhiều thời gian để luyện tập!”
Tần Ngộ mạnh mẽ đứng dậy: “Anh nói công việc của tôi không nhiều! Hôm qua không phải anh nói có mấy lịch trình tìm tôi à? À đúng rồi, lúc trước không phải còn có show, dạo gần đây tôi rất thích quay show giải trí…”
Từ khi Tần Ngộ ra mắt đến giờ còn chưa bao giờ tích cực làm việc như vậy.
Doãn Triều vui vẻ cười yên tâm.
Anh ấy cũng coi như đã tìm được biện pháp áp chế con ngựa hoang này.
Cảm ơn Đồng Đồng! Cảm ơn Khương Đào!!
-
Tần Ngộ mời Khương Đào ăn cơm xong thì sức cùng lực kiệt quay trở về khách sạn, nhưng vẫn còn cố gắng gọi WeChat cho Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn: “Có chuyện gì?”
Tần Ngộ cười trên nỗi đau khổ của người khác nói: “Nếu như cậu tiếp tục không quan tâm nữa, bé Thao Thiết của cậu sẽ bị người khác cướp đi mất đó ~”
“Bệnh thần kinh.”
Thẩm Chi Diễn cắt đứt cuộc gọi.
Nhưng Tần Ngộ không chút luống cuống, đứng dậy đi rót cốc nước.
Quả nhiên, năm phút sau, Thẩm Chi Diễn lại lần nữa gọi điện thoại qua.
“Chuyện gì, nói.”
Tần Ngộ không hề kinh ngạc.
Anh và Thẩm Chi Diễn là bạn “đểu” với nhau nhiều năm, Thẩm Chi Diễn hiểu rõ anh, anh cũng không phải không hiểu rõ Thẩm Chi Diễn.
Anh vểnh chân ngồi trên sofa: “Không phải tôi mời Khương Khương đi đóng MV sao? Thật không may, giám đốc âm nhạc của tôi và cô ấy lại là người quen, hơn nữa hai người họ còn có mối quan hệ không bình thường.”
Anh nói hết mọi chuyện bản thân nhìn thấy ở phim trường hôm nay cho Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn cũng bó tay: “Chỉ như vậy thôi?”
“Cậu không tin à.” Tần Ngộ lại gửi đoạn video Khương Đào và Bùi Hàn Dữ diễn lúc trước cho anh.
“Anh em đã làm đến mức này cũng đã là hết lòng hết sức rồi, nếu sau này cậu có thất tình, đừng có mà đến tìm tôi uống rượu, tôi sẽ chỉ lớn tiếng cười mỉa mai cậu thôi!”
Thẩm Chi Diễn day thái dương, mở video trong điện thoại ra.
Vẻ mặt lạnh lùng của Khương Đào trong video, nhưng trong ánh mắt lại lấp lóe cảm xúc phức tạp.
Giống như hoài niệm, lại mang theo chút oán hận.
Thẩm Chi Diễn sững sờ.
Cái đoạn ký ức vừa quen thuộc vừa hỗn loạn đó lại xuất hiện rồi.
Vẫn là thiếu nữ áo đỏ đó, cô đang đi đến trước mặt anh, tức giận nói: “Ngươi nhanh lên chút, đi muộn sẽ lại không thấy nữa.”
Anh nghe thấy bản thân cam chịu nói: “Mỗi lần cách nhau sáu mươi năm, cho dù lần này không nhìn thấy thì sáu mươi năm sau lại đi nhìn cũng được.”
“Thế sao được?” Thiếu nữ lý lẽ hùng hùng hồn: “Cho dù là mỗi sáu mươi năm đều có thể nhìn thấy, nhưng sáu mươi năm này nhìn thấy và sáu mươi năm sau nhìn thấy cũng sẽ có sự khác biệt. Cứ ví dụ như vịt quay tối qua ta ăn và vịt quay hôm nay ta ăn tuy rằng đều là vịt quay nhưng mùi vị cũng sẽ có sự khác biệt nhỏ.”
Anh hít một hơi: “Tranh cãi với ngươi về mấy thứ này ta luôn luôn không thắng được.”
Giọng nói của thiếu nữ đắc ý vui vẻ: “Đó là bởi vì ta nói đúng.”
“Ai ya, ngươi thực sự quá chậm rồi!” Cô dường như không thể nhịn nổi nữa, quay đầu đi kéo người.
Chùm ánh sáng chiếu vào sau lưng cô giống như là cực quang chói lọi.
Ngắn ngủi nhưng lại đẹp lóa mắt như vậy.
Mãi cho đến bây giờ, Thẩm Chi Diễn vẫn luôn không nhìn thấy rõ mặt của thiếu nữ, dường như có cái gì đó cố tình làm mờ đi vậy.
Trên khuôn mặt trắng như ngọc của thiếu nữ, đôi mắt hạnh cong cong, khuôn mặt vừa tinh xảo vừa xinh đẹp, lại còn treo một nụ cười vô lo vô nghĩ.
Người đó thế mà lại là Khương Đào!
Thẩm Chi Diễn sững sờ tỉnh táo lại.
Vừa sờ lên trán mới phát hiện trên đầu mình đầy mồ hôi.
Anh nằm trên giường, mu bàn tay che lên trên mắt.
Mãi lâu sau anh mới lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Sùng.
Đỗ Sùng: “Anh, sao vậy?”
Thẩm Chi Diễn khẽ thở dài: “Quay xong bộ phim này, giúp tôi hẹn lại bác sĩ tâm lý lần nữa.”
Đỗ Sùng ở bên kia kinh ngạc nói: “Bác sĩ tâm lý? Anh bị sao à?! Là do chứng bệnh chán ăn lại tái phát à?”
“Không phải.”
Đỗ Sùng thở nhẹ một hơi.
Thẩm Chi Diễn: “Là ảo giác.”
Đỗ Sùng tý nữa thì không nói ra lời.
“Ảo giác?!”
Xong rồi, xong rồi.
Cái này nghiêm trọng rồi.
-
Ngày hôm sau Khương Đào đúng hẹn đi đến văn phòng làm việc Lãnh Đảo.
Vừa đi vào cô đã phát hiện có gì đó không đúng, lần trước đến, rõ ràng văn phòng làm việc chỉ có nước lọc, lần này trên bàn lại để không ít đồ ăn vặt, bánh ngọt từ một cửa hàng rất khó xếp hàng ở Giang Thành.
Khương Đào vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, nhanh chóng ăn hết bánh ngọt xong mới đến phòng thu âm.
Bùi Hàn Dữ đã ở chỗ này đợi cô.
Chỉ là nhìn sắc mặt của Bùi Hàn Dữ không được tốt cho lắm, dưới mắt có quầng thâm nhạt.
Vừa thấy Khương Đào đi vào, anh ta hơi gật đầu chào hỏi với cô.
Hôm nay Khương Đào đến đây chủ yếu là nghe bài hát đệm bước đầu chỉnh sửa, thuận tiện chỗ đoạn giữa có hai đoạn còn chưa thu âm được tốt, muốn thu âm lại lần nữa.
Khương Đào đeo tai nghe.
Bên trong truyền đến tiếng ca du dương, nghe thấy câu đầu tiên, cô đã kinh ngạc.
Cái này thực sự là cô hát à?
Giọng hát vừa ngọt ngào vừa hàm chứa cảm xúc kết hợp cùng âm nhạc, bổ trợ cho nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Quan trọng là còn vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không nghe ra được là do chỉnh sửa âm thanh mà ra.
Nếu không phải là Khương Đào đã từng nghe bản mà tự mình hát, rõ ràng không được tốt như này, thì có lẽ cô còn cho rằng bản thân hát vô cùng hay.
Chẳng trách nói Bùi Hàn Dữ là đại thần trong nghành, cái này cũng quá là lợi hại rồi.
Biểu cảm của người phụ trách thu âm bên này vô cùng phức tạp.
Khương Đào chỉ có thể nghe ra là hay, nhưng anh ta lại biết, để làm được đến mức này thì phải bao hàm cả không ít kỹ thuật và tâm huyết.
Càng quan trọng là, hòa âm phối khí chỉnh nhạc của bài hát, toàn bộ là do một mình Bùi Hàn Dữ hoàn thành.
Có thể nói là, chi phí sản xuất âm nhạc bài hát này còn cao hơn tất cả phần âm nhạc của bộ phim này.
Đến cả đỉnh lưu như Tần Ngộ cũng không có loại đãi ngộ này đâu.
Nhưng Bùi Hàn Dữ lại không có kể công, vẫn như bình thường bổ sung thu âm cho Khương Đào xong lại mời cô đi ăn.
Biểu hiện trên đường của anh ta khiến cho Khương Đào vô cùng hài lòng.
Nếu như lúc Tần Ngộ mời khách cũng có thể tự giác giống như anh ta thì tốt biết mấy.
Tục ngữ có câu, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Đặc biệt so sánh với Tần Ngộ, cái kiểu mời khách không nói nhiều này của Bùi Hàn Dữ rõ ràng càng thêm hiếm có.
Thế là, Khương Đào nghĩ một lát, sau đó cô vẫn nhịn sự không thích của mình xuống, giúp anh ta ăn một ít vận đen.
Hu hu ~
Khó ăn quá.
Khương Đào tủi thân nuốt xuống.
Cơ thể của Bùi Hàn Dữ hơi rung động một chút, dường như cảm giác được gì đó.
Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy Khương Đào lại đang lộ ra biểu cảm khó chịu đó.
Lần này anh ta đã không giống như hôm lần đầu gặp mặt nữa, cảm thấy Khương Đào đang chán ghét mình.
Tối hôm qua anh ta cả đêm không ngủ, gần như là xem hết một lượt tư liệu liên quan đến Khương Đào, nhớ lại sự việc xảy ra trên người mình, cũng tự đoán ra được gì đó.
Anh ta ngừng lại chút, đối mặt với vẻ mặt khó hiểu của Khương Đào, anh ta thấp giọng nói: “Nếu như ăn không ngon thì không cần ăn.”
Khương Đào kinh ngạc nhìn anh ta.
Khóe miệng Bùi Hàn Dữ hơi nhếch lên một chút, nhưng lại nhanh chóng hạ xuống: “Tôi đoán được, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết.”
“Tôi chỉ là… Muốn có một người bạn có thể hiểu tôi, nhưng không bị liên lụy bởi tôi.”
Ở trước mặt Khương Đào, anh cuối cùng cũng để lộ ra vẻ cô độc ẩn giấu tận sâu bên trong.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Khương Đào lại không tự chủ nhớ lại mình trước kia.
Cô của lúc đó cũng không khác Bùi Hàn Dữ là bao.
Lúc vừa mới sinh ra, Khương Đào chỉ biết ăn.
Nhưng khi cô dần dần có thần trí, nhìn thấy những đứa trẻ khác chơi cùng với nhau thì vô cùng hâm mộ.
Nhưng từ trước đến giờ không có chủng tộc nào nguyện ý lại gần cô.
Bọn họ sợ hãi cô, chán ghét cô.
Sau này Khương Đào đã từ bỏ.
Sống một mình cũng chẳng có gì không tốt cả.
Cô cứ tự an ủi mình như vậy.
Suy cho cùng vẫn rất cô đơn.
Thế nên khi gặp một người không sợ hãi cô, đồng ý nói chuyện với cô, đồng ý ở cùng cô như thế, cô mới để ý đến như vậy.
Cô gọi anh là Lương Thực Dự Trữ, nhưng trước giờ cô chưa từng có ý định sẽ ăn anh.
Cô còn nghe lời, anh không cho cô ăn gì thì cô sẽ không ăn cái đó.
Nhưng anh vẫn chạy mất.
Khương Đào mím mím môi, vẻ mặt hơi sa sút.
Bùi Hàn Dữ lập tức ý thức được cái gì: “Làm sao vậy, là tôi… nói sai cái gì à?”
Khương Đào lắc đầu: “Tôi chỉ là nhớ đến, lúc trước tôi cũng giống như anh, cũng muốn có bạn bè như vậy.”
Bùi Hàn Dữ nghiêm túc lắng nghe cô nói.
Biểu cảm lắng nghe này của anh ta, khiến cho Khương Đào có ý muốn bộc bạch hết tất cả.
Cô che giấu bối cảnh, chỉ kể lại hết một lượt sự tình của cô với Lương Thực Dự Trữ: “Anh nói xem, anh ta cứ như thế chạy đi mất, có phải tôi nên tức giận đúng không?”
Bùi Hàn Dữ ngừng lại chút: “Anh ta… là đàn ông?”
Khương Đào nhíu mày nhớ lại, Lương Thực Dự Trữ chắc không có giới tính khác, nhưng biến thân của anh sau này ngược lại rất giống dáng vẻ của người đàn ông, thế là cô gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.” Bùi Hàn Dữ nói: “Anh ta chắc là yêu cô, nhưng lại không thể chấp nhận nổi tình cảm này, thế nên lựa chọn trốn chạy, dùng lý do này để rời đi.”
Khương Đào do dự nói: “Vì sao chứ, không phải lúc trước chúng tôi đang rất tốt sao?”
Biểu cảm của Bùi Hàn Dữ nghiêm khắc: “Bởi vì đối với đàn ông mà nói, tình yêu và tình bạn không giống nhau, tình yêu không vững chắc chỉ có tình bạn mới là bền lâu.”
“Tôi đã từng viết rất nhiều bài hát về tình yêu như thế, cô phải tin tưởng tôi.”
Khương Đào bất chợt hiểu ra: “Tôi hiểu rồi.”