Trận đấu giữa Khương Đào và Tần Ngộ thu hút sự chú ý của các nghệ sĩ khác.
Một người là vua thể thao Khương Đào, nhìn thì có vẻ yếu ớt thực ra lại có tiềm năng vô hạn, một người là nghệ sĩ nổi tiếng nhất hiện nay, anh Tần Ngộ sở hữu cơ bụng tám múi.
Cuộc thi đấu này vô cùng đặc sắc.
Đợi sau khi đạo diễn ở bên kia chạy thử máy móc xong, lúc định cầm kịch bản đi đến chỗ họ nói qua một chút về nội dung quay đoạn tiếp theo thì đã nhìn thấy Khương Đào và Tần Ngộ ở chỗ thi đấu chuẩn bị xong xuôi hết rồi, những nghệ sĩ và vận động viên khác cũng phân thành các vai tương ứng – Trọng tài và các cổ động viên cũng đã chuẩn bị xong.
Đạo diễn: “???”
Mọi người đang làm cái gì vậy?!
Trình Kiệt thở dài một hơi.
Lấy trình độ hiểu biết của anh ấy về Khương Đào, cái này là mời cơm cả tháng đó!
Anh Tần chắc chắn sẽ thua.
Nếu đã như vậy…
Anh ấy đi ra: “Chỗ bên tay trái của tôi là đặt anh Tần thắng, chỗ bên tay phải tôi là đặt chị Khương thắng, mau lên, mau lên. Đặt xong rồi thì bỏ tay! Đặt xong rồi bỏ tay!”
Đạo diễn: “?!!”
Mọi người coi tôi là người chết rồi à?!
Hơn nữa không ai quan tâm đến anh ta, tất cả mọi người đang tích cực nhiệt tình lựa chọn đối tượng đặt cược của mình.
“Hay là chúng ta chọn Khương Đào đi, ở trên sân điền kinh cô ấy lợi hại như vậy, bơi lội chắc cũng không kém đâu nhỉ.”
“Chắc Khương Đào sẽ không biết bơi đâu nhỉ, tôi tham gia “Đại hội thể thao ngôi sao mới” cô ấy chưa từng báo danh vào bất kỳ hạng mục có nước nào…”
Đoạn Nhạc Nhạc do dự không thôi.
Sau đó cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Trình Kiệt, cuối cùng quyết tâm cắn răng đi đến bên phải của anh ta.
Vận động viên phụ trách làm trọng tài thổi còi, Khương Đào và Tần Ngộ cùng lúc nhảy vào trong nước.
“Hiện tại chúng ta có thể thấy, tư thế nhảy vào nước của tuyển thủ Tần Ngộ rất đúng chuẩn, xem ra giống như là anh ấy đã từng trải qua tập luyện chuyên nghiệp, anh Tần đúng thật không hổ là người đàn ông gợi cảm nhất giới giải trí, mặc áo vào thì gầy, cởi áo ra thì có thịt, nhìn bóng lưng này, nhìn cơ bắp trên cánh tay này, vèo…”
“Sau đó chúng ta hãy nhìn sang tuyển thủ Khương Đào, Khương Đào…Khương Đào…Hả?! Khương Đào đã đến đích rồi!!”
Tần Ngộ duy trì nhịp độ, tập trung bơi về đích ở phía trước.
Hôm nay anh ta bơi vô cùng thuận lợi, cho dù là tư thế hay góc độ nhảy xuống nước, hay là mỗi một động tác bơi đều vô cùng trôi chảy tự nhiên.
Tần Ngộ rất tự tin.
Với tốc độ này của anh ta, cho dù có gặp vận động viên chuyên nghiệp thì cũng có khả năng chiến thắng.
Anh ta gần như dùng tốc độ nhanh nhất của mình, cơ thể chìm nổi ở trong nước.
Nhưng mà ở trong mắt khán giả trên bờ chỉ còn lưu lại sáu chữ.
– Càng nỗ lực, càng đau lòng.
Đợi đến khi Tần Ngộ đến đích, từ trong nước nhô lên, thách thức nhìn sang đường bơi của Khương Đào.
Người đâu?
Khương Đào nhàn nhã ngồi lên ghế ở bên cạnh bờ, trong tay còn đang cầm cốc trà gừng đường đỏ mà Đoạn Nhạc Nhạc vừa pha cho cô.
Trình Kiệt ân cần cầm hoa quả ở trong phòng nghỉ mang ra, đưa cho cô thưởng thức.
Tần Ngộ: “!!!”
Khương Đào: “Anh thua rồi!”
Tần Ngộ: “Tôi không tin!”
Tần Ngộ không phải không mời nổi khách một tháng tiền cơm, chỉ đơn thuần cảm thấy không thể tin nổi.
Không nói phát huy hôm nay của anh ta, thể lực giữa nam và nữ khác xa nhau, Khương Đào làm sao có thể thắng anh ta được!
Nhưng ánh mắt của các khán giả xung quanh lại nói với anh ta rằng, Khương Đào thực sự đã thắng.
Tần Ngộ: “…”
Anh ta thà rằng tin là Khương Đào bỏ bùa tất cả mọi người cũng không thể tin nổi bản thân lại thua.
Người quay phim ở cuối hồ giơ tay lên: “Anh Tần, bên này tôi có quay lại.”
Tần Ngộ đi lên bờ, tùy tiện lau nước trên người, cùng đạo diễn đi xem video quay lại.
Sau đó anh ta nhìn thấy, Khương Đào giống như cá, hầu như không có ngoi lên thở, “vèo” một cái đã đến được điểm cuối rồi.
Tần Ngộ cực kỳ kinh ngạc, bị đả kích xuýt nữa thì không nói lên lời.
Những cảnh quay sau đó, cả người anh ta giống như một cái xác không hồn, gần như là đạo diễn ra chỉ thị làm gì thì làm động tác như vậy.
Nhưng bộ phận quay phim ở hồ bơi đều quay rất thuận lợi.
Tần Ngộ cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Không phải chỉ là bơi thua Khương Đào sao? Không sao, chỉ cần rời khỏi hồ bơi thì sẽ không có ai biết cả!
Đợi đến khi quay xong phần nhóm, đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, mọi người có thể đi ăn cơm, sau đó chuẩn bị ngoại cảnh vào buổi chiều.
Tần Ngộ nhớ ra cái gì hỏi đạo diễn: “Phần một mình tôi, không cần quay à?”
Đạo diễn:“À, không cần.”
“Cuộc thi vừa nãy của anh và Khương Khương, đoạn cuối cùng đó rất tốt, trực tiếp dùng đoạn đó là được rồi.”
Tần Ngộ: “!!!”
Xử phạt công khai*!!!
[*]Trên Internet bên Trung, người ta thường bày tỏ rằng đối phương phải chịu một trạng thái kiểu như một trò chơi trừng phạt nơi công cộng, chẳng hạn như tại một buổi giới thiệu sản phẩm nào đó, chỉ một người có chiều cao rất thấp sẽ được gọi là XX bị xử phạt công khai.
Tần Ngộ cảm thấy, hôm nay quả thật là ngày thê thảm nhất của anh ta.
Khó khăn lắm mới hoàn thành phần quay hôm nay, anh ta mệt mỏi đi xuống hầm gửi xe, vừa hay gặp phải Khương Đào đang gọi điện thoại cho quản lý.
“Xong việc rồi, em đến đón chị đi!”
“Không vất vả, cái kiểu hoạt động này rất tốt, lần sau có thể nhận cho chị nhiều một chút.”
Tần Ngộ: “...”
Khương Đào cúp điện thoại, vừa hay nhìn thấy anh ta, nụ cười lập tức trở nên ngọt ngào: “Anh Tần, bữa tối nay của tôi xin nhờ anh rồi!”
Tần Ngộ: “...”
Tức quá!
Buổi tối, Tần Ngộ nhận được hóa đơn mà Khương Đào gửi.
“!!!”
Cô mời cả nhà hàng ăn cơm à?!
Tần Ngộ nhịn đau thanh toán hóa đơn.
Lại nhận được điện thoại của cửa hàng 4S gọi đến: “Anh Tần, xe của anh là lái về nhà cho anh hay là để anh tự mình đến lấy?”
Tần Ngộ: “...”
Nước mắt của anh ta suýt nữa thì rơi xuống.
Nếu như mỗi bữa ăn của Khương Đào đều giống như hôm nay, anh ta sợ rằng đến cả bản thân mình anh ta cũng không nuôi nổi, càng đừng nói đến chuyện nuôi xe.
Nhân viên đầu bên kia còn đang nhiệt tình hỏi: “Anh Tần, anh Tần, sao anh không nói gì vậy, hay là anh muốn chúng tôi đem xe đến đâu, chúng tôi đều có thể đem đến.”
Tần Ngộ nước mắt rưng rưng: “Không cần.”
“Xe, lùi lại đã.”
Nhân viên: “???”
-
Khương Đào ở trong khách sạn thoải mái ngủ một giấc, Đồng Đồng đặc biệt đặt vé cho cô quay về đoàn làm phim vào buổi chiều, thế nên cô còn có thể nghỉ ngơi nửa ngày.
Khương Đào lập tức vào trong một nhóm, tìm nhà hàng bản địa được đánh giá cao nhất để đi ăn cơm trưa.
Chỉ là vào lúc cô đang vui vẻ đi đến địa điểm thì phát hiện ra trong cửa hàng đã kín chỗ rồi, chị gái phục vụ nói với cô, cửa hàng chúng tôi bởi vì quá nổi tiếng nên gần như là phải hẹn trước.
Khương Đào vừa thất vọng vừa buồn bực, ngửi mùi thơm của món ăn bay ra từ trong nhà hàng, gần như cô có thể lập tức đoán ra được món ăn của nhà hàng này rất ngon, thế nên càng luyến tiếc nếu phải rời đi.
Cô tủi thân nhìn chị gái phục vụ: “Tôi có thể ghép bàn với người khác được không?”
“Ừm cái này…” Chị gái phục vụ cũng rất khó xử: “Tôi giúp cô hỏi quản lý của chúng tôi xem thế nào nhé?”
Ánh mắt của Khương Đào quét qua nhà hàng, chỉ vào cái bàn ở bên cạnh cửa sổ: “Anh trai kia có một mình, tôi có thể đi ghép bàn với anh ta được không?”
Chị gái phục vụ nhìn theo tay của cô, cực kỳ sợ hãi nói: “Cái bàn đó không được…”
Nhưng Khương Đào đã lon ton chạy đến rồi.
Chiếc bàn bên cạnh cửa sổ là bàn có vị trí tốt nhất, ngồi bên cạnh bàn là người đàn ông trẻ tuổi có vẻ ngoài lạnh lùng, làn da của anh ta rất trắng gần như là trắng bệch, có vẻ rất ít khi ra nắng, khuôn mặt anh tuấn, giống như bước ra từ bộ anime vậy.
Chỉ đáng tiếc, hai chân của anh ta hình như hơi có vấn đề, không thể ngồi lên ghế của nhà hàng, mà là ngồi trên xe lăn điện.
Khương Đào chắp hai tay, lễ độ lịch sự nói với anh ta: “Anh à, tôi có thể cùng anh ghép bàn không? Tôi thực sự rất muốn thử đồ ăn của nhà hàng này, xin anh đó!”
Cô đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt xinh đẹp, lúc này bên trong chứa đầy khát vọng đơn thuần, giống như chứa đầy ngôi sao, cho dù là ai, nhìn thấy đôi mắt này cũng sợ rằng không có cách nào cự tuyệt cô.
Nhưng mà người đàn ông vẫn không hề bị lay động, lạnh nhạt nói: “Cút…”
Nửa chữ còn lại bị ánh mắt kiên cường của Khương Đào nhìn chằm chằm đến mức phải nuốt trở lại.
Mắt hạnh vừa ngọt ngào vừa dịu dàng của thiếu nữ lập tức biến thành đôi mắt của quái thú.
Dường như anh ta chỉ cần nói nhiều hơn một chữ thôi thì sẽ bị cô cắn đứt cổ.
Sau gáy của người đàn ông toát mồ hôi lạnh.
Ngón tay siết chặt tay vịn trên thành xe lăn điện.
Khương Đào mỉm cười nhìn chị gái phục vụ nói: “Anh ấy đồng ý rồi.”
Chị gái phục vụ: “...”
Cô ấy kinh ngạc không thôi nhìn về phía người đàn ông, lại không thấy được câu từ chối nào từ trong miệng anh ta, chỉ có thể nghe theo lời nói của Khương Đào, đưa thực đơn cho cô.
Có thực đơn rồi, Khương Đào cuối cùng cũng chuyển lực chú ý từ trên người của người đàn ông đối diện sang chỗ khác.
Ánh mắt của người đàn ông càng thêm u ám, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ lạnh lùng di chuyển ánh mắt nhìn sang phía bên ngoài cửa sổ.
Khương Đào mở thực đơn ra.
“Món này, món này, còn có món này…Đều mang hết lên.”
Mắt chị gái phục vụ dại ra: “Tiểu thư, xin hỏi cô còn có bạn nữa sao?”
Khương Đào: “Không, có một mình tôi thôi.”
Chị gái phục vụ: “...”
Đến cả người đàn ông cũng không nhịn được kinh ngạc nhìn cô một cái.
Chị gái phục vụ khuyên can một lúc nhưng Khương Đào vẫn giữ nguyên quyết định, cô ấy cũng chỉ có thể đặt đơn.
Khương Đào vui vẻ ăn đồ ăn nhẹ trong lúc chờ đợi món.
Nếu như là lúc trước đương nhiên cô sẽ không dám hoang phí như vậy được, cái này không phải vừa hay Tần Ngộ mời khách sao?
Nắm chắc nguyên tắc phát triển lâu dài, không thể một lần ăn nghèo con mồi.
Tối qua lúc quay về cô đã đặc biệt nghiên cứu tình hình thu nhập của Tần Ngộ, cô nhớ Đồng Đồng từng nói, quan hệ cá nhân giữa Tần Ngộ và Thẩm Chi Diễn rất tốt, cô còn đặc biệt gọi điện thoại cho Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn chỉ hai câu đã hỏi ra tiền căn hậu quả, thâm sâu nói: “Em cứ yên tâm mà ăn, không ăn sụp được cậu ta đâu.”
Sau khi Khương Đào có được câu trả lời, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Mà ở trong khách sạn, Tần Ngộ vừa mới ngủ dậy ngáp một hơi dài.
Anh ta định day day mũi, nhưng vừa nâng cánh tay lên thì đau đến mức “Shh” một tiếng.
Anh ta bất giác phát hiện ra rằng cả người mình đau nhức, đây là hậu quả của việc vận động hôm qua để lại.
Hơn nữa anh ta không chỉ có cơ thể đau mà túi tiền cũng đau.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện thua một tháng tiền cơm này cho Khương Đào.
Anh ta liền hối hận không thôi.
Chẳng cần quan tâm cô có phải là bạn gái của Thẩm Chi Diễn hay không!
Liên quan gì đến anh ta chứ!
Vì sao anh ta phải tò mò như vậy chứ.
Hiện tại thì tốt rồi, mất cả chì lẫn chài.
Nhưng cũng không sao.
Anh ta kiên cường tự an ủi bản thân.
Chí ít chuyện này Thẩm Chi Diễn vẫn chưa biết.