Editor: Quýt
Thẩm Thế An mặc bộ quần áo ở nhà mà ông đã lựa chọn tỉ mỉ, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở phòng khách, dáng vẻ làm bộ như đang đọc báo.
Tại sao lại nói là làm bộ, bởi vì cứ cách năm phút là ông sẽ hỏi người giúp việc mấy người Thẩm Chi Diễn đã tới chưa, một buổi sáng mà hỏi đến tám trăm lần.
Dung Mạn Trăn cũng không chịu nổi ông nữa, trực tiếp trốn vào bếp.
Dường như Thẩm Thế An cũng nhận ra được biểu hiện của mình quá căng thẳng, chỉ có thể kiềm chế trái tim đang nhảy liên hồi của mình lại, bắt đầu tra tấn Thẩm Thận.
Cuối cùng ông cũng ép Thẩm Thận đi mất.
Lúc này Thẩm Thế An mới đứng lên, chắp tay sau lưng đi lại trong phòng khách.
Đúng lúc đang chờ, ông nghe thấy ở cửa có tiếng động, lập tức nhanh như chớp chạy về phía sofa, cầm lấy quyển báo, dáng vẻ giả vờ bình tĩnh.
Quản gia Sầm mở cửa cho Khương Đào và Thẩm Chi Diễn.
Hai người đi qua huyền quan vào phòng khách, Thẩm Chi Diễn thấy Thẩm Thế An ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ cầm báo dường như cực kỳ chuyên tâm.
Ông nhìn thấy bọn họ mới từ từ ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Hửm, về rồi đấy à?”
Thẩm Chi Diễn không hề khách sáo mà chọc trúng tim đen của ông: “Ba đừng đọc nữa, cầm ngược báo rồi.”
Thẩm Thế An: “…”
Ông chỉ hơi bối rối trong nháy mắt, nhưng tim ông đã được rèn luyện ở trên thương trường, rất nhanh đã bình tĩnh lại, dường như không có việc gì buông báo xuống, đi đến trước mặt bọn họ, nhìn Khương Đào dịu dàng nói: “Cháu là Khương Đào đúng không?”
Khuôn mặt Thẩm Thế An và Thẩm Chi Diễn có vài nét giống nhau, chỉ là thoạt nhìn ông nghiêm túc hơn chút.
Khương Đào lại không sợ ông, cười gọi: “Bác Thẩm.”
Lòng Thẩm Thế An đã thầm chấp nhận người con dâu này.
Ông cũng không biết tại sao, vừa gặp Khương Đào đã cảm thấy cực kỳ hợp ý, cảm thấy cô và Thẩm Chi Diễn chính là trời sinh một cặp.
Hơn nữa ông đã xem hết chương trình tình yêu kia, hiện tại cũng coi như là nửa fan CP.
Ông cười tủm tỉm đáp lại.
Lúc này Khương Đào mới lấy quà mà mình đã chuẩn bị ra.
Sau khi được quản gia nghiêm túc, tỉ mỉ chọn lựa, nổi bật nhất trong hàng trăm món quà trong danh sách, tất nhiên là có chỗ đặc biệt.
Thẩm Thế An vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Sao cháu biết bác thích cái này!”
Ông vừa nói vừa dẫn họ đến nhà bếp.
Đúng lúc Dung Mạn Trăn đi ra, cười nhẹ nhàng: “Chờ thêm chút nữa là có thể ăn cơm.”
Bà ấy nói rồi nhìn về phía Khương Đào: “Cô Khương, vẫn chưa có dịp gặp mặt để cảm ơn lúc trước đã cứu bác.”
Khương Đào lắc đầu: “Không có gì.” Cô dừng lại một chút, “Bác cũng không cần gọi cháu là cô Khương gì đâu, gọi cháu là Khương Khương được rồi.”
Dung Mạn Trăn cũng hiểu ý: “Bác cũng không có tay nghề gì đặc biệt, nghe nói Khương Khương cháu thích ăn nên bác cố ý xuống bếp nấu một chút, hy vọng cháu không chê.”
Khương Đào nghe tới ăn, hai mắt sáng bừng lên: “Không chê, không chê.”
Dung Mạn Trăn lại hơi mỉm cười: “Để bác tiếp tục đi chuẩn bị, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi nhé.”
Lúc này Thẩm Thận cũng xuống lầu, đúng lúc gặp được mấy người Thẩm Chi Diễn, anh ấy thấp giọng gọi một tiếng “Anh”, khi nhìn thấy Khương Đào thì nghẹn lại.
Lúc đầu anh ấy còn hiểu nhầm Khương Đào là loại phụ nữ câu tam đáp tứ, cực kỳ ghét cô, sau khi biết được sự thật thì cảm thấy áy náy với Khương Đào, rồi không có cách nào bồi thường.
Nhưng Khương Đào đã quên chuyện này từ lâu, cô chỉ nhớ: “A, anh chính là người mời tôi ăn cơm!”
“Mời ăn cơm?” Thẩm Chi Diễn buồn bực hỏi, không biết bọn họ quen nhau từ khi nào.
Thẩm Thận đang muốn giải thích, Khương Đào lại nói: “Không phải em cứu dì Dung sao? Anh ấy muốn cảm ơn em!”
Thẩm Thận mím chặt môi, anh ấy không ngờ Khương Đào vẫn luôn không nói chuyện này với Thẩm Chi Diễn, thậm chí tới bây giờ vẫn bao che giúp anh ấy, điều này khiến cho Thẩm Thận cảm thấy hổ thẹn với lòng tiểu nhân của mình, lại càng cảm kích Khương Đào hơn.
Vào lúc Thẩm Thận đang cảm động muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình, Khương Đào nhẹ nhàng vỗ vai anh ấy, khiến cho anh ấy bình tĩnh lại trong nháy mắt: “Chị dâu.”
“Ngoan!” Khương Đào lấy bao lì xì mà Phượng Huyền đã chuẩn bị trước cho cô, “Cho em.”
Thẩm Thận ngơ ngác nhận bao lì xì.
Rõ ràng khi anh ấy làm fan CP thì bay nhảy điên cuồng nhưng khi đứng trước mặt chính chủ thì cảm thấy rất ngại.
Bọn họ nói chuyện ở đầu cầu thang một lúc thì phía dưới kêu ăn cơm.
Vì thế ba người lại cùng đi đến nhà ăn.
Lúc này trên bàn ăn đã được đặt đầy món.
Biết sức ăn của Khương Đào rất lớn cho nên hôm nay họ đã chuẩn bị món ăn cũng rất phong phú.
Thẩm Thế An hắng giọng nói: “Khương Khương mau ngồi đi, cũng không biết cháu thích ăn gì nên đều chuẩn bị mỗi thứ một chút, cháu đừng khách sáo, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
Khương Đào nói: “Bác yên tâm, cháu không kén ăn.”
Thẩm Thế An: “Không kén ăn thì tốt! Ăn nhiều cơ thể mới khỏe!”
Khương Đào ngập ngừng: “Vậy… cháu không khách sáo nữa.”
Thẩm Thế An: “Được… hả??”
Chỉ thấy những món ăn ở gần Khương Đào nhanh chóng biến mất có thể thấy bằng mắt thường.
Thẩm Chi Diễn đã rất quen bắt đầu cầm bát gắp thức ăn, Thẩm Thận và Dung Mạn Trăn cũng lập tức học cách của anh, chỉ có Thẩm Thế An chậm nửa nhịp, may mắn hôm nay chuẩn bị được nhiều đồ ăn, Khương Đào cũng kiềm chế chút ít, không dùng tốc độ nhanh nhất của mình, lúc này mới không đến mức để Thẩm Thế An đói bụng.
Tuy rằng Thẩm Thế An biết sức ăn của Khương Đào không nhỏ nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn hoảng sợ.
Ông vốn còn chuẩn bị một số lời muốn nói trên bàn cơm, kết quả vội vàng ăn, cuối cùng một chữ cũng không thể nói.
Nhưng bữa cơm này lại ăn cực kỳ thỏa mãn.
Mấy ngày nay Thẩm Thế An ăn không ngon, mỗi bữa ăn một chút đã no rồi, nhưng sau khi rời bàn ăn lại thấy đói, không ngờ hôm nay ăn cơm cùng Khương Đào, thấy cô ăn liền cảm thấy đồ ăn trên bàn đều rất ngon, có cảm giác muốn ăn hơn.
Lúc này Dung Mạn Trăn đứng lên: “Canh nấu xong rồi, để dì đi lấy.”
Không bao lâu sau, bà ấy cùng người giúp việc đi ra, trong tay người giúp việc còn có một bát canh tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Khương Đào lại khịt khịt mũi: “Thơm quá, cháu ở ngoài đã ngửi thấy mùi này rồi! Đây là… đây là canh bồ câu ngậm tổ yến đúng không!”
Dung Mạn Trăn kinh ngạc nói: “Cháu ngửi ra được?”
Khương Đào gật gật đầu: “Nhiệt độ hầm canh rất vừa phải, tổ yến chưa đến mức bị nát, hơn nữa canh này được làm khác với bình thường, có một chút mùi thơm của trái cây bên trong…”
“Vậy mà cháu cũng có thể ngửi ra được?” Dung Mạn Trăn càng kinh ngạc hơn.
Bà ấy rất thích nấu ăn nhưng cơ thể không được tốt lắm, cho nên rất ít khi tự xuống bếp làm hoàn chỉnh một bàn đồ ăn, phần lớn là làm một, hai món.
Nhưng trong nhà này, Thẩm Chi Diễn lại mắc bệnh kén ăn, rất ít khi ăn cơm cùng bọn họ, Thẩm Thận và Thẩm Thế An lại nuốt cả, căn bản không nhận ra được sự khéo léo của bà ấy, chỉ có thể nói “Ngon.”
Vì thế dần dần bà ấy cũng không thích nấu nữa.
Chỉ là lần này vì để cảm ơn Khương Đào, hơn nữa bà ấy cũng nghe được danh tiếng của Khương Đào trong giới nấu ăn, làm đầu bếp, ai mà không muốn gặp được thực khách hiểu chuyện, chân chính cảm nhận được nỗ lực của mình trong từng món ăn.
Còn Khương Đào còn chưa nếm thử mà cô đã cảm nhận được rồi, thậm chí còn cảm nhận được sự cải biến trong món ăn của bà.
Dung Mạn Trăn được khen thích thú, trực tiếp đưa canh tới trước mặt Khương Đào: “Rượu ngon đi cùng tướng quân, đồ ăn ngon đương nhiên cũng chỉ muốn cho người hiểu biết ăn.”
Ba người đàn ông nhà họ Thẩm: “???”
Bọn họ không xứng sao?
Khương Đào thỏa mãn ăn hết bát canh bồ câu ngậm tổ yến kia.
Lần này cô không ăn nhanh như trước mà nếm từ từ, mỗi một hương vụ đều được thể hiện rõ nơi đầu lưỡi, sau đó lại được cô chuyển thành lời nói cho Dung Mạn Trăn.
Mỗi một chút đều như gãi đúng chỗ ngứa của bà ấy.
Loại khen này đến cả đầu bếp có danh tiếng như Sư Văn Thanh còn không chống cự được, huống chi là Dung Mạn Trăn.
Bà ấy cảm thấy cuộc đời mình chưa từng có ai khen khiến mình thoải mái như vậy.
Bà ấy lập tức bỏ mặc những người khác, nhiệt tình thảo luận với Khương Đào.
Thẩm Thế An và hai cậu con trai nhìn nhau.
Được rồi, là bọn họ không xứng.
-
Ăn cơm xong, Khương Đào cùng Dung Mạn Trăn đi bộ trong sân, xem cây bưởi, cây lê, còn có đàn bò sữa ở sau nhà.
Thẩm Thế An kêu Thẩm Chi Diễn lên lầu nói chuyện.
Khung cảnh trong phòng làm việc không có nhiều thay đổi, nhưng Thẩm Chi Diễn vẫn tinh ý nhận ra trên kệ có hai hình nhân bằng đất sét không hợp với phong cách căn phòng này, nếu anh nhớ không nhầm, đây chính là búp bê chibi của anh và Khương Đào trong “Lăng Tiêu Ký”.
Thẩm Thế An phát hiện mắt anh dừng ở hai hình nhân đất sét kia, lập tức giật mình.
Sáng nay ông đã nhanh chóng dọn dẹp các đồ đạc liên quan đến chương trình tình yêu kia trong phòng mình, nhưng lại quên mất còn đôi này.
Ông ho nhẹ một tiếng: “Đây là do Tiểu Thận lấy qua đây, thằng bé rất thích CP này của con, không chỉ xem mà còn thích sưu tập búp bê gì đó…”
Cho dù là thế nào, ông cứ đẩy cho hết qua cho con trai trước đã.
Thẩm Thận đang đi bộ ở dưới lầu hắt xì một cái.
Thẩm Chi Diễn cười khẽ: “Ba, CP còn có búp bê, con thấy ba thật ra hiểu rất rõ.”
Lúc này Thẩm Thế An mới nhận ra mình bị lộ tẩy, chỉ có thể xụ mặt nói: “Ba là ba của con, quan tâm công việc và chuyện tình cảm của con một chút thì có gì sai sao?”
Thẩm Thế An vẫn luôn như vậy, rõ ràng là quan tâm nhưng trước nay không nói ra.
Ông bị phát hiện thì xụ mặt, định để chuyện nói dối trôi đi.
Thật ra Thẩm Chi Diễn đã biết được chuyện từ Phượng Huyền, thế giới này là do anh tạo ra từ kiếp trước.
Những ký ức về kiếp trước ngày càng nhiều ở trong đầu, cũng dần chứng thực được điều này.
Trí nhớ của Thẩm Chi Diễn có thể chỉ là một chi tiết nhỏ trong cuộc đời dài của anh, nhưng anh lại không có cách nào vứt bỏ thân phận này, không có cách nào vứt phần ký ức này đi.
Thẩm Thế An còn đang lải nhải nói: “Con cũng đến tuổi này rồi, không muốn kế thừa sản nghiệp thì ba cũng không ép con, dù sao em trai con cũng làm khá tốt, nhưng chuyện kết hôn là chuyện quan trọng.”
“Tiểu Khương là cô gái tốt, mọi người trong nhà đều thích con bé, sau khi kết hôn thì con ở lại nhà cũng được, ở bên ngoài cũng không sao, nhưng chuyện quan trọng nhất là sau khi làm việc, nên tranh thủ sinh một đứa nhóc, nếu sự nghiệp của Tiểu Khương đi lên, không muốn sinh cũng không sao, con cũng có thể…”
Ông nhận ra được thiếu chút nữa thì mình lỡ miệng, vội vàng bịt miệng lại.
Thẩm Chi Diễn lấy lại tinh thần: “Ba, mang thai hộ là chuyện phạm pháp.”
“Đương nhiên ba biết!” Thẩm Thế An la lên: “Ba con luôn tuân thủ luật pháp, con cho rằng ba là người vi phạm pháp luật sao!”
Thẩm Chi Diễn nghi ngờ nhìn ông, cảm thấy dường như ông đang giấu diếm mình điều gì đó.
Thẩm Thế An biết anh rất rất nhạy bén, sợ anh lại hỏi tiếp sẽ phát hiện ra điều gì, vội vàng lảng sang chuyện khác, nói về chuyện ngày xưa.
Nói tới thích thú, ông nói: “Con còn nhớ không, khi con mới vào học, bởi vì vẻ ngoài rất đẹp nên luôn bị xem là con gái… ba nhớ ba còn có ảnh chụp, chút nữa lấy cho Tiểu Khương xem…”
Ông nói rồi tiện tay kéo cửa tủ ra.
Các loại poster CP Sinh Khương, búp bê chibi… lăn đầy ra đất, hơn nữa rất rõ ràng không phải là hàng official*, có lẽ là hàng do fan làm, nhìn chất lượng tinh tế và độ phong phú của đống đồ thì có thể thấy phải trà trộn vào nhóm fan CP mới nhận được.
*Official: chính thức, bản chính.
Khóe miệng Thẩm Chi Diễn cong lên nụ cười: “Ba, ba có muốn giải thích chút không?”
Đầu óc Thẩm Thế An ong ong, không ngờ mình lại phạm phải sai lầm cấp thấp như thế, việc cấp bách, chỉ có thể…
“Chắc chắn là của Thẩm Thận!”
Thẩm Thận lại hắt xì thêm cái nữa.
Dung Mạn Trăn quan tâm nói: “Hôm nay con sao vậy? Có phải bị cảm hay không? Chạy nhanh rồi về mặc thêm đồ đi.”
Thẩm Thận gật gật đầu, xoay người đi vào trong nhà, đúng lúc đụng phải Thẩm Chi Diễn đi từ thư phòng xuống, hơn nữa trong tay Thẩm Chi Diễn còn cầm không ít poster và búp bê quen thuộc của anh ấy.
Lòng anh ấy nhảy dựng lên, ngay sau đó thì phát hiện ra mấy thứ này không phải của mình, là của ba thì nhẹ nhàng thở phào.
Không ngờ Thẩm Chi Diễn đứng ngăn anh ấy lại: “Đây là của em?”
Thẩm Thận ngây người, vội vàng phủ nhận: “Không phải.”
Thẩm Chi Diễn: “Ba nói đây là của em giấu ở chỗ ba.”
Thẩm Thận khiếp sợ mở to hai mắt: “Ba thật sự nói vậy á?”
Thẩm Chi Diễn: “Anh sẽ lừa em à?”
Thẩm Thận chịu phải đả kích quá lớn: Không ngờ tới ba là loại người thế này!
Ba bất nhân thì đừng trách con bất nghĩa!
“Anh, em muốn nói cho anh một bí mật.”
“Ba bí mật đầu tư vào dự án nghiên cứu đàn ông sinh con!”
Thẩm Chi Diễn: “???”