Trans: Atiso
Khương Đào nghi ngờ nhìn Phượng Huyền.
Phượng Huyền nhớ tới bản thân đã xem qua lý lịch của Khương Đào, nói: "Em gái à, thực ra hai mươi năm trước, em bị người ta bắt cóc đem tới cô nhi viện, kỳ thực em chính là em gái ruột của anh đó! Không dễ dàng gì anh mới tìm thấy tin tức của em, liền vội vàng đi tìm em."
Khương Đào hỏi ngược lại: "Làm thế nào tôi biết được anh không lừa tôi?"
Phượng Huyền vội vàng đáp: "Chúng ta có thể đi làm xét nghiệm ADN."
Dù sao nhà họ Phượng cũng chỉ còn mỗi anh ta, anh ta nói phải chính là phải, hơn nữa mặc dù anh ta không có ma pháp, nhưng anh ta có năng lực của đồng tiền đó nha!
Anh ta thề thốt son sắt như vậy, Khương Đào cũng có chút dao động.
Nói cho cùng cô cũng không biết được thân thế thật sự của nguyên thân.
Nhưng cô cũng không thể dễ dàng tin người như vậy, ngay sau đó lạnh lùng đáp: "Tôi không cảm thấy được hương vị tình thân trên người anh."
Phượng Huyền: "!!!"
Thiếu chút nữa anh ta quên mất cái này.
Chỉ có thể từ trong nỗi sợ hãi đẩy ra chút tình cảm hiền từ yêu thương.
Khương Đào: "..."
Đã từng nếm hương vị tình thân như biển của Phó Yến Phi, đối với chút xíu cảm xúc Phượng Huyền ném ra như vậy, cô hoàn toàn không có hứng thú.
Phượng Huyền chỉ có thể đứng vững dưới áp lực, tràn đầy tình cảm nồng nàn mà nhìn cô: "Em gái, em nhìn xem chúng ta lớn lên giống nhau như vậy mà!"
Những người khác: một cái là mắt phượng, một cái là mắt hạnh, trừ việc đều có một đôi mắt một cái mũi ra, rốt cuộc là giống ở chỗ nào hả?!
Nhưng Phượng Huyền cứ kiên trì nói rằng bộ dạng hai người giống như là từ một khuôn đúc ra, hơn nữa còn muốn lập tức đưa Khương Đào đi xét nghiệm ADN, chứng minh quan hệ giữa bọn họ.
Loại chuyện này, đương nhiên Khương Đào không thể gạt Đồng Đồng.
Thế là, không lâu sau, mấy người tập trung ở một trung tâm giám định.
Không ngờ rằng, trung tâm này, cũng là sản nghiệp của nhà họ Phượng.
Đồng Đồng nghe thấy bọn họ gọi ngài Phượng, ngớ người ra: "Là ngài Phượng giàu có số một đó sao?"
Phượng Huyền dè dặt gật đầu, lập tức lại nhớ tới thân phận "cuồng em gái" của mình, vội vàng nói: "Sau này thì không phải nữa, tôi sẽ chia đều tài sản trong nhà với em gái, giàu có nhất chính là cả hai chúng tôi."
Đồng Đồng: "!!!"
"Anh thật sự là anh trai của Khương Khương nhà chúng tôi?"
Phượng Huyền không chút do dự gật đầu: "Nhất định phải thế!!"
Dưới yêu cầu của Phượng Huyền, trung tâm giám định đã lấy tốc độ nhanh nhất cho ra kết quả.
Quả nhiên kết quả xét nghiệm cho thấy hai người thật sự có quan hệ máu mủ.
Phượng Huyền còn cho rằng là nhờ năng lực đồng tiền của mình, thở phào nhẹ nhõm.
Ai mà biết giám đốc trung tâm giám định lại nói: "Ngài Phượng, đây là kết quả thật, cô Khương quả thực có quan hệ anh em với ngài."
Phượng Huyền sững người.
Đúng lúc này Khương Đào đẩy cửa bước vào: "Có kết quả rồi sao?"
Phượng Huyền giật mình, ép nước mắt tuôn ra, quay người lại nói: "Em gái! Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!"
Mặc dù Khương Đào vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng có bằng chứng khoa học thì không thể phản bác.
Cô nhìn khuôn mặt Phượng Huyền tràn đầy hai chữ "ăn ngon" kia, vừa tiếc nuối vừa vui vẻ, chần chừ gọi một tiếng: "Anh trai?"
Phượng Huyền: "!!!"
Anh ta cảm thấy hồn phách của mình đã thăng thiên rồi.
Đường đường là mãnh thú Thao Thiết vậy mà lại gọi anh ta là anh trai!!!
Cái này cũng quá sảng khoái rồi!!!
Lúc này anh ta thật sự nghẹn ngào cảm động: "Em gái!!"
Khương Đào bị cảm xúc mãnh liệt anh ta bộc phát ra làm cho kinh ngạc.
Cho nên, thật sự là anh ruột nhỉ.
Cô thở nhẹ một hơi, cuối cùng cũng tin Phượng Huyền.
Phượng Huyền nhiệt tình dắt cô về nhà họ Phượng.
Quản gia dẫn đầu một đám người giúp việc ngay ngắn cung kính hô: "Chúc mừng đại tiểu thư trở về!!"
Phượng Huyền vội vàng nói: "Đây chính là nhà của chúng ta, anh đã kêu quản gia sắp xếp phòng cho em rồi, nhưng vì thời gian quá gấp, thế nên còn nhiều chỗ không được vừa ý, nếu em không thích, trong nhà còn mấy trăm cái phòng nữa, em thích cái nào thì sửa cái đấy!"
Khương Đào đối với những thứ này không có hứng thú gì, chỉ xoa bụng nói: "Em đói rồi."
Phượng Huyền: "!"
Anh ta còn chưa nghe rõ chữ "đói" của Khương Đào, cả người lập tức căng thẳng nói: "Quản gia, mau dọn đồ ăn lên! Nghìn vạn lần cũng không thể để em gái tôi đói bụng!"
Trên bàn tràn ngập đồ ăn như nước chảy.
Phượng Huyền hiền từ mà nhìn Khương Đào: "Em gái, nếu em còn chưa ăn no, thì nhà bếp vẫn còn nha."
Đồng Đồng: "..."
Nhìn Phượng Huyền hiểu biết về lượng ăn của Khương Đào như vậy, thật sự là anh em ruột không sai rồi!
Cô ấy không ngờ rằng Khương Đào thế mà lại là con của gia đình giàu có, vậy cô ấy còn liều sống liều chết tranh giành cái đại ngôn kia làm gì nữa nhỉ! Căn bản cái đại ngôn đó là của nhà họ Phượng mà!
Phượng Huyền vừa nghe: "Cái gì?! Có người dám cướp đại ngôn của em gái tôi?!"
Đám người này không cần mạng nữa có phải không, dám cướp đồ của Thao Thiết!
Anh ta lập tức gọi điện cho người đứng đầu đại ngôn, xác định đem đại ngôn cho Khương Đào.
Khương Đào ngẩng đầu: "Cảm ơn anh trai."
Phượng Huyền lập tức giống như uống mỹ tửu Ngọc Lộ, cả người khoan khoái.
Em gái tôi thật đáng yêu!
Có sức mạnh của quan hệ huyết thống, anh ta cũng không cần phải sợ hãi giống như trước nữa, dũng cảm cho Khương Đào ăn mấy lần, hơn nữa còn cho ăn đến vui vẻ.
Khương Đào gặm xong con tôm hùm: "Anh, ngày mai em muốn ăn cái này tiếp!"
Phượng Huyền: "Ăn!"
Chỉ cần em không ăn anh, thì em ăn cái quỷ gì cũng được!
Khương Đào rất hài lòng.
Cuối cùng cô cũng đã cầu được ước thấy cuộc sống mỗi ngày được cho ăn, cũng không cần hâm mộ gấu trúc nữa rồi.
Chỉ có Đồng Đồng chần chừ nói: "Khương Khương, ngày mai chị còn phải tham gia mấy hoạt động, cuối tuần này còn tham gia ghi hình show tình yêu, chị đừng quên..."
Khương Đào lập tức tủi thân rũ vai xuống.
Phượng Huyền vội vàng nói: "Không muốn đi thì không cần đi!"
Khương Đào gian nan lắc đầu: "Không được, công việc thì phải làm cho xong. Hơn nữa show tình yêu..."
Cô nhớ tới Bùi Hàn Dữ đã nói với cô, sẽ kiểm tra Thẩm Chi Diễn, làm sao cô có thể không đi đây!
Phượng Huyền nghe các cô nhắc tới show tình yêu, lúc này mới giật mình nhớ tới chuyện chính sự, thăm dò hỏi: "Khương Khương, em có người mình thích rồi hả?"
Loại chuyện này, cũng không nhất thiết phải gạt người thân.
Thế là Khương Đào ngập ngừng gật đầu.
Phượng Huyền: "!!"
Anh ta giả bộ lo lắng nói: "Khương Khương, em vẫn còn nhỏ, loại chuyện như tình cảm này không cần kết luận quá sớm."
Khương Đào nghiêm túc đáp: "Không có đâu, em với bạn em còn phải kiểm tra đối phương một chút, xác định anh ấy có thích em không."
Phượng Huyền: "!!!"
Tiên tôn nguy rồi!
Anh ta nhẹ giọng: "Khương Khương, thực ra anh không yên tâm, hay là em đưa anh cùng đi ghi hình nhé?"
Có anh ta ở cạnh, cho dù Khương Đào có thật sự ăn mất Tiên tôn, thì tốt xấu gì anh ta cũng có thể ngăn cản.
Khương Đào lại cau mày: "Không được, anh không phải khách mời, người không có liên quan với chương trình thì không thể xuất hiện."
Phượng Huyền: "Không sao, anh có tiền."
Anh ta lập tức kêu quản gia tìm số điện thoại của Kiều Thi Thi, gọi cho cô ấy, lắm tiền nhiều của nói muốn đầu tư, yêu cầu duy nhất là anh ta muốn tham gia chương trình, trở thành khách mời.
Kiều Thi Thi mới quyết định cho Bùi Hàn Dữ tham gia ghi hình, vừa nghĩ tới nhân vật cực kỳ thần bí trong giới âm nhạc này mà xuất hiện trong chương trình, thì sẽ tạo cho chương trình bao nhiêu độ quan tâm, cô ấy vô cùng hưng phấn.
Nhưng ai mà ngờ chuyện tốt nhân đôi, phú hộ Phượng Huyền vậy mà cũng muốn tham dự.
Kiều Thi Thi choáng váng.
Chương trình của cô ấy có ma lực lớn đến vậy sao?!
Não cô ấy nhất thời trì hoãn, nghĩ cũng không nghĩ đã tiện nói: "Nhưng khách mời nam đã quyết định rồi, hiện tại chúng tôi chỉ thiếu khách mời nữ..."
Nói xong, cô mới hối hận.
Quyết định cái gì chứ!
Cùng lắm thì thêm một người nữa! Vì sao lại từ chối cành ô liu của nhà giàu chứ!
Nhưng chuyện cô ấy không nghĩ tới là, đầu bên kia ngừng lại trong chốc lát, cắn răng đáp: "Khách mời nữ… cũng được."
Kiều Thi Thi: "???"
Phượng Huyền ngắt máy, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Khương Đào: "Không phải là giả gái thôi sao? Vì em gái, anh làm được."