Sau khi trải qua vòng đầu tiên ném bóng vào rổ, mọi người đã có kinh nghiệm điều khiển chiếc thuyền, sau đó càng ngày càng suôn sẻ.
Chỉ có điều thời gian quá ngắn, cuối cùng bọn họ cũng chỉ ném được mười chín quả bóng vào rổ, đạt được chín mươi lăm điểm, tổng điểm là 226 điểm, còn thiếu 74 điểm nữa thì có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Sáu người đi thay quần áo.
Phát sóng trực tiếp thì thuận tiện chèn quảng cáo vào.
Khán giả vẫn còn đang đọng lại dư âm của tiết mục vừa rồi, điên cuồng bình luận.
Nhưng chớp mắt, quảng cáo kết thúc, hiện trường lại chỉ có ba vị khách mời nữ xuất hiện.
[???]
[Chuyện gì thế, các chàng trai đâu?]
Các khách mời nữ cũng hơi khó hiểu, nhìn về phía Kiều Thi Thi.
Kiều Thi Thi hờ hững đáp: "Mọi người không cần hoảng sợ, ba vị khách mời nam đã đi chuẩn bị cho nhiệm vụ thứ ba của chúng ta rồi."
"Chắc mọi người còn nhớ, khi tập này bắt đầu, là do các khách mời nam chọn lựa người cộng sự, thế nên nhiệm vụ cuối cùng, là do các khách mời nữ tới lựa chọn các khách mời nam."
Cô ấy nói xong, tấm màn sân khấu đằng sau được kéo ra, chỉ thấy một hàng những vách ngăn nhỏ, trên mỗi vách ngăn đều có một cái lỗ, chỉ có một cánh tay đàn ông vươn ra.
Kiều Thi Thi tiếp tục nói: "Ở đây tổng cộng có ba mươi vách ngăn, trong đó có hai mươi bảy nhân viên công tác và ba khách mời nam của chúng ta, các nữ khách mời phải từ những người này tìm ra người cộng sự ban đầu của mình, nắm lấy tay của anh ấy."
"Thành công sẽ đạt được năm mươi điểm, mỗi người chỉ có ba cơ hội, hơn nữa mỗi lần sai, sẽ trừ mười điểm, sai quá ba lần không được điểm, cũng chính là nói rằng, chỉ có thể tìm ra khách mời nam trong ba cơ hội, vậy có thể được ba mươi điểm, dựa theo tích điểm trước đây của chúng ta, xác xuất thành công nhiệm vụ của các bạn vẫn là rất lớn!"
[Ha ha ha ha ha, đây không phải là Đường Bá Hổ điểm Thu Hương* sao! Chẳng qua là nữ chọn nam thôi!]
*Đường Bá Hổ điểm Thu Hương (tiếng Trung: 唐伯虎點秋香; bính âm: Táng Bóhǔ diǎn Qiūxiāng; tựa tiếng Anh: Flirting Scholar) là một bộ phim hài Hồng Kông của đạo diễn Lý Lực Trì và diễn viên Châu Tinh Trì. Trong phim có chi tiết nam chính phải đứng đằng xa chọn trong những cô dâu che mặt xem ai là nữ chính.
[Đố vui không thưởng lại tới đây! Đoán xem ai có thể tìm ra đối tượng của mình nhanh nhất!]
[Để tôi để tôi, ai nhanh nhất thì tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy có lẽ là chị Tang sẽ không đoán ra được anh Tần (đầu chó)]
[Ha ha ha ha ha, tôi cũng cảm thấy vậy]
[Tôi cảm thấy rằng chị Nhạc Nhạc và Khương Khương đều không có vấn đề gì, thứ nhất là cảm giác quen thuộc lẫn nhau của đôi tình nhân, thứ hai là tôi cảm thấy dựa vào chỉ số thông minh của anh Thẩm, khẳng định sẽ không ngồi chờ chết, nói không chừng đã bôi chocolate hay cái gì đó lên tay, đợi Khương Khương tới tìm!]
[Ha ha ha ha ha ha, người chị em lầu trên là Hải Diêm hả? Đây quả thực đúng là việc anh Thẩm có thể làm ra ha ha ha!]
Nhưng mà khán giả không ngờ tới là, Kiều Thi Thi đã tính được chiêu này từ lâu, trước khi các khách mời nữ đoán, thì để nhân viên công tác dùng gel chứa cồn chà qua một lần, đồng thời còn cẩn thận thoa thêm lớp kem bảo vệ tay.
Kiều Thi Thi hài lòng nhìn tác phẩm của mình: "Vậy thì, ba vị ai sẽ lên đoán trước đây?"
Ba người nhìn nhau một cái, Đoạn Nhạc Nhạc chủ động xin đi giết giặc: "Để tôi lên trước!"
Cô ấy đi vào phòng, tới trước vách ngăn, ánh mắt lướt qua các bàn tay.
Sau khi nhìn một lượt, cô ấy không hề do dự mà nắm lấy một bàn tay: "Tôi tìm được rồi."
Kiều Thi Thi ngơ ngác: "Cô chắc chắn?"
Đoạn Nhạc Nhạc: "Tôi chắc chắn."
Nhân viên công tác kéo vách ngăn ra, quả nhiên là Từ Tử Dục.
Nhanh hơn nhiều so với dự tính của Kiều Thi Thi.
Cô nhìn hai người đã dắt tay nhau sít sao, hỏi: "Nhạc Nhạc làm thế nào cô biết rằng, bàn tay đó là của anh Từ thế?"
Đoạn Nhạc Nhạc thẹn thùng đáp: "Trước đây lúc chúng tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, sẽ xem tướng tay của nhau, Tử Dục nói rằng đường hôn nhân và đường tình yêu của anh ấy chỉ có một đường, thế nên cả đời này anh ấy chỉ có mình tôi, tôi liền… nhớ lời nói này của anh ấy, nhớ cả tướng tay của anh ấy nữa."
[Đây là cái lời tỏ tình ngọt chết người gì thế!]
[Loại chuyện như xem tướng tay này, quả nhiên chỉ có đôi tình nhân đích thực mới có thể làm được! Tiếp sau đây Khương Khương và chị Linh, đoán chừng sẽ rất khó nhỉ?]
[Không sao cả, tốt xấu gì vẫn còn ba cơ hội mà!]
Kiều Thi Thi hỏi Khương Đào và Tang Linh: "Tiếp theo là ai?"
Khương Đào: "Để tôi."
Cô bước vào, nghiêm túc nhìn qua các bàn tay, chậm rãi hơn Đoạn Nhạc Nhạc rất nhiều.
Kiều Thi Thi yên tâm, Khương Khương cuối cùng cũng không vượt ra khỏi dự kiến của cô ấy.
Cô ấy cũng không hề muốn làm khó dễ các khách mời, chủ yếu là sợ tốc độ quá nhanh, thời gian không đủ mà thôi!
Cô ấy đã tính toán, lát nữa nếu như Khương Khương thất bại, cùng lắm thì cô ấy sẽ cho ám hiệu, dù sao cô ấy cũng hy vọng cuối cùng nhiệm vụ có thể thành công, bằng không thì sao mà quay tiếp tập sau.
Khương Đào dừng lại, hỏi: "Đạo diễn Kiều, tôi có thể chạm vào tay bọn họ được không?"
Kiều Thi Thi hào phóng đồng ý.
Khương Đào đi qua chạm vào từng cái tay một, mãi cho đến vị trí số mười bảy, đột nhiên cô dừng lại, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Cô nắm lấy bàn tay đó: "Tôi tìm thấy rồi."
Kiều Thi Thi: "???"
Cô ấy nhịn không được hỏi: "Khương Khương, cô không cần xác định lại một chút sao?"
Khương Đào rất quả quyết đáp: "Không cần đâu, chính là anh ấy!"
Nhân viên công tác kéo vách ngăn ra, lộ ra Thẩm Chi Diễn đang mỉm cười.
Kiều Thi Thi: "!!!"
[!!!]
[Nhạc Nhạc có thể tìm thấy anh rể tôi không lấy làm lạ, nhưng Khương Khương sao lại có thể chuẩn xác tìm thấy anh Thẩm như thế! Quả nhiên là bọn họ đang yêu đương đó!!]
[Ôi mẹ ơi, thỏa mãn chết tôi rồi!]
[Hơn nữa Khương Khương thật sự không có một chút do dự nào! Đây là tình yêu thần tiên gì đây!]
Kiều Thi Thi đã ngây ngẩn cả người.
"Khương Khương, cô làm thế nào mà lại tìm thấy anh Thẩm thế?"
Chắc không đến mức cũng là nhớ tướng tay đâu nhỉ!
Khương Đào ăn cảm xúc ngọt ngào xong, tâm tình cũng rất vui vẻ, sảng khoái đáp: "Bởi vì anh ấy ăn rất ngon đó~"
Thẩm Chi Diễn cười bất lực.
Anh cũng không ngờ rằng, cô gái nhỏ đói quá mức này có thể ăn cảm xúc của anh không chừa lại miếng nào.
Nhưng mà lời nói này của Khương Đào trong lòng khán giả, lại hoàn toàn biến chất.
[Ăn ngon!!! Sẽ không phải là cái ăn ngon mà tôi nghĩ đến chứ!!!]
[Đây là ăn được rồi hả Khương Khương!]
[Bình tĩnh! Tôi cảm thấy Khương Khương chắc chắn không phải là ý kia...F*ck! Tôi bình tĩnh không được nữa rồi! Lượng tin tức của câu nói này quá lớn!!]
[Tôi không ngờ rằng show tạp kỹ yêu đương này lại có thể bạo như vậy! Cái này không đáng để lên hot search sao!]
Kiều Thi Thi cũng bị làm cho kinh ngạc bởi câu nói này, cả nửa ngày mới phản ứng kịp.
Vẫn là Thẩm Chi Diễn đứng ra giải thích: "Trong lòng Khương Khương, bạn bè được đại diện bằng các mùi vị khác nhau, đây chính là cách cô ấy diễn đạt sự yêu thích, mọi người đừng hiểu lầm."
[Mặc dù là thế nhưng mà, anh là thứ ăn ngon nhất trong đó đó anh Thẩm]
[Anh Thẩm rốt cuộc là anh đang giải thích hay là đang ngầm khoe ân ái thế?]
[Tôi mặc kệ! Dù sao tôi cũng đã ngồi xổm dưới đáy hầm của CP Sinh Khương rồi, ai cũng đừng mong lôi tôi ra!]
Có lời giải thích khiên cưỡng của Thẩm Chi Diễn, nhìn chung Kiều Thi Thi cũng có thể tạm thời quay chương trình tiếp.
Hiện tại, Đoạn Nhạc Nhạc và Khương Đào đã thuận lợi tìm thấy đối tượng của mình, giành được một trăm điểm, điều này có nghĩa là nhiệm vụ của bọn họ đã thành công rồi, Tang Linh có tìm được Tần Ngộ hay không cũng không ảnh hưởng gì nữa.
Nhưng Kiều Thi Thi không muốn tin, cho dù kết quả không liên quan, nhưng vẫn muốn để Tang Linh thử.
Cô ấy không tin, lẽ nào cả ba đôi lại có thể thành công tìm thấy người sao?
Tang Linh đi vào căn phòng, bởi vì biết rằng nhiệm vụ đã thành công rồi, nên cô ấy vô cùng thong thả.
Kiều Thi Thi muốn cô ấy tìm, cô ấy cũng không có ý kiến gì, lượn một vòng trước vách ngăn, tùy tiện chọn nắm lấy tay một người.
Kiều Thi Thi thận trọng hỏi: "Xác định rồi?"
Tang Linh: "Xác định rồi, mở đi mở đi! Tranh thủ quay xong còn tan làm!"
Dưới vạn con mắt của khán giả, nhân viên công tác kéo cửa ra.
Sau đó Tang Linh và tất cả mọi người tại hiện trường đều ngớ người.
Tần Ngộ nhìn tay hai người đang nắm lại với nhau, khó hiểu hỏi: "Sao cô lại tìm được tôi?"
Tang Linh lẩm bẩm đáp: "Tôi tiện tay nắm một cái..."
Cô ấy vội vàng ném tay Tần Ngộ ra: "Cái nghiệt duyên gì đây hả!!"
Tần Ngộ: "..."
[Ha ha ha ha CP EQ làm tôi cười chết mất, hiệu ứng của show tạp kỹ tràn đầy!!]
[Ha ha ha ha ha ha ha, chấp nhận số phận đi chị Tang! Nghiệt duyên cũng là duyên, chị với anh Tần là trời sinh một cặp đó!]
[Tôi còn có thể nói được gì đây? Tôi lấy tiền mừng đám cưới ra rồi, các người mau làm thủ tục kết hôn đi chứ!]
[Đạo diễn Kiều YYDS!! Cô chính là nguyệt lão hạ phàm!]
Kiều Thi Thi nhìn ba cặp đôi ở hiện trường, cũng hoảng hốt cảm thấy rằng, bản thân không phải là đang làm show tạp kỹ tình yêu, mà là trực tiếp se tơ hồng.
Nhưng bất kể như thế nào, chương trình vẫn phải tiếp tục ghi hình.
Cô ấy ho nhẹ một tiếng: "Chúc mừng ba cặp tình nhân các bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ."
"Tuy trên đường xảy rất nhiều sự việc trớ trêu, không cách nào lúc người yêu của mình gặp nguy hiểm nhất tới giúp đỡ anh ấy/cô ấy..."
Nói tới đây, cô nghẹn lại.
Hoàn toàn không có mà!!
Lúc này lẽ ra phải phê bình đích danh Thẩm Chi Diễn!
Kiều Thi Thi buồn bực, vẫn kiên cường đọc tiếp kịch bản.
"Mặc dù chủ đề kỳ này của chúng ta là chia xa, nhưng, tình cảm chân chính sẽ không vì xa nhau mà trở nên phai nhạt, ngược lại lần này còn phát hiện thêm nhiều điều tốt đẹp về nhau, mà mỗi ký ức ấy sẽ hóa thành tư niệm, đem tình cảm lên men trở thành loại rượu ngọt ngào nhất."
Tất cả mọi người đều có chút đăm chiêu.
Khương Đào lại nhớ tới Lương Thực Dự Trữ, hình như thật sự là như thế này, sau khi Lương Thực Dự Trữ rời đi, ngược lại cô từ từ nhớ rõ ràng ký ức giữa bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, cô nghe thấy Thẩm Chi Diễn hỏi: "Khương Khương, em làm sao thế?"
Khương Đào lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt ân cần của Thẩm Chi Diễn, không biết vì sao, vậy mà lại né tránh theo bản năng.
Thẩm Chi Diễn nhìn biểu cảm của cô, trong lòng trầm xuống.
Nghe Kiều Thi Thi nói vậy, anh lo sợ sẽ gợi lại ký ức của Khương Đào với người đàn ông trước đó.
Quả nhiên, anh cúi đầu nhìn thấy Khương Đào đang thất thần, trên mặt còn mang theo cảm xúc hoài niệm.
Một khắc đó, trái tim anh bị một bàn tay mang tên đố kị nhéo chặt.
Mấy năm nay, dù anh đã trải qua những cảm xúc buồn vui ly hợp, ngọt bùi cay đắng trong diễn xuất, nhưng thực tế anh lại là người vô cùng lý trí, đặc biệt là trên phương diện tình cảm.
Đột nhiên trong não anh dâng lên luồng sóng kích động, không được nhịn mà hỏi Khương Đào: "Khương Khương, anh với người bạn kia của em, ai ăn ngon hơn?"
Khương Đào sững người.