Dạo này G đại khá náo nhiệt, sau sự kiện "cúi người", lại xảy ra sự kiện "tập thể dục", thế nhưng so với việc hỗn thế ma vương bị đại la sát của G đại bắt tại trận mà nói, thì đều chẳng nhằm nhò vào đâu.
Có người nói, khi hỗn thế ma vương Tô Thần Dật và đại la sát của G đại - Trưởng khoa Ngô, đang giằng co căng thẳng ở phòng làm việc của hiệu trưởng thì Tô Việt Trạch- anh trai của Tô Thần Dật xuất hiện. Có người nói, bốn người ở trong phòng hiệu trưởng mật đàm non nửa tiếng đồng hồ, có người nói Tô Thần Dật bị Tô Việt Trạch giận dữ kéo về nhà để tái giáo dục, lại có người nói sắc mặt của đại la sát - trưởng khoa Ngô, sau khi đi ra khỏi phòng hiệu trưởng thì chả khác gì đít nồi, cũng có người nói chỉ có một mình hiệu trưởng là cười đến sung sướng.
Cho nên mọi người đều nghi ngờ, không biết bốn người này ở trong phòng hiệu trưởng nói cái quái gì mà lại xảy ra một kết quả như thế, nhưng mà có một việc duy nhất được confirm chắc chắn, đó là Tô Việt Trạch quang minh chính đại kéo Tô Thần Dật trốn học!
Trong sân trường G đại, trưởng khoa Ngô cầm giáo án đi về phòng làm việc với vẻ mặt âm u, phàm là học sinh ai nhìn thấy ông cũng né đi, sợ lỡ đâu không may cẩn thận lại đắc tội với đại la sát, tuy rằng đại la sát trước giờ làm việc trong trường biết điều biết lý, nhưng cũng chẳng có ai ngốc mà cứ lãng vãng trước nòng súng.
Cứ tưởng rằng bắt được chứng cứ, Tô Thần Dật cũng tự thú tội cho nên có thể trừng phạt một đứa dám cả gan khiêu khích kỷ cương, không ngờ chỉ một tiếng đầu tư vốn của Tô Việt Trạch mà ông hiệu trưởng lập tức phản bội đồng đội. Trước kia lão vào G đại là hy vọng có thể chứng minh: cho dù không dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào, lão cũng có thể dựa vào thực lực của chính mình đứng yên gót chân ở G đại.
Nhưng mà lão lại đánh giá cao chính mình, G đại là trường học quý tộc nổi danh G đại, ngoại trừ bằng thực lực của mình vất vả thi vào, thì còn có một đám đèn cạn dầu, lúc mới đầu lão phải nói là chịu khá nhìu đau khổ. Bị đồng nghiệp xa lánh, bị lãnh đạo bỏ lơ, bị học sinh dọa dẫm, bị phụ huynh học sinh dọa nạt, thậm chí bị học sinh dùng tiền mướn côn đồ uy hiếp.
Cũng chính lúc đó lão mới biết được, nếu muốn đứng yên gót chân ở G đại, không có sân sau là điều không thể. Có lẽ là do lòng hư vinh đục phá, hay chăng là do dục vọng quá mạnh mẽ, rốt cuộc lão vẫn phải dựa vào thế thực anh rể ra mặt ở G đại, rồi sau đó leo lên được vị trí trưởng khoa này, có được thành tựu như ngày hôm nay.
Mặc dù như thế, nhưng lão vẫn rất phản cảm loại chuyện này, mà Tô Việt Trạch sau khi dẫn Tô Thần Dật đi, hiệu trưởng lại còn nói riêng với lão rằng: "Tô Thần Dật chỉ hơi ngỗ nghịch chút thôi thầy ạ, nó không xấu tính đâu. Có thể từ một trợ giảng lên làm trưởng khoa, tôi tin thầy không phải là một người hẹp hòi. G đại hay là nhân viên G đại, chỉ cần G đại có thể phát triển tốt hơn, tôi tin thầy nhất định sẽ không tính toán nhiều như vậy, thầy nghĩ có phải không?"
Lão nghĩ, trong một khoảng thời gian ngắn, lão sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt cha hiệu trưởng cười cười nói với lão những lời vừa đám vừa xoa như thế này.
Chiếc Lamborghini đen chậm rãi tiến về phía trước, Tô Thần Dật ngồi xong xe ôm sách hất mặt nhìn ra ngoài cửa xe không nói một lời. Tô Việt Trạch rút quyển sách ra khỏi tay Tô Thần Dật rồi ném ra ghế sau, xoa xoa đầu y hỏi: "Sao vậy, còn giận chuyện khi nãy à?"
Tô Thần Dật liếc Tô Việt Trạch sắc lẻm:" Nếu biết trước hôm nay anh chấp nhận đầu tư thì em đã mạnh tay hơn chút nữa rồi."
Tô Việt Trạch bất đắc dĩ cười cười: "Lúc đầu là ai nói phải học thật giỏi nhỉ? Giờ lại bận bịu chơi khăm thầy giáo, anh thấy em ngày càng bất trị rồi đấy."
"Anh sai rồi" lắc lắc ngón trỏ: "Thứ nhất, em chỉ học những thứ hữu dụng đối với em; thứ hai, đối với thầy giáo tận trách, em luôn tôn tính, không bao giờ chơi khăm."
"Được rồi" Tô Việt Trạch nhún vai,"Thế trưởng khoa Ngô cũng xem như là tận trách đi? Sao em lại có ý đồ với lão?"
Tô Thần Dật bĩu môi hờ hững đáp: "Ngại quá, em có oán báo oán, huống hồ lớp của lão em cũng không thích học."
"..." Anh thấy em ngang ngược thì có lý hơn! Chẳng qua chỉ là véo tai em trước lớp thôi mà? Đến nỗi như thế sao!
"Còn đám bắt cóc dám buộc bom trên người em nữa," Tô Thần Dật híp mắt đầy nguy hiểm,: "Nếu để cho em biết đo là ai, em nhất định sẽ để nó nếm thử mùi vị bị cột bom!"
Nghe vậy khuôn mặt Tô Việt Trạch lộ vẻ hổ thẹn: "Xin lỗi tiểu Dật, là anh không bảo vệ em cẩn thận."
"Đừng nói nữa." Tô Thần Dật vô tình phất tay: "Là tự em chuốc lấy, được rồi anh, chúng ta về công ty ư?"
"Đúng vậy." Tô Việt Trạch gật đầu: "Công ty còn nhiều việc chưa hoàn thành."
Tô Thần Dật cười gượng mấy tiếng: "Em còn nghĩ anh rất rảnh."
Lái xe vào hầm, Tô Việt Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thần Dật đáp lời một cách chân thành: "Nếu như chuyện liên quan đến em, có bận rộn đến mấy anh cũng sẽ dành ra chút thời gian."
Tô Thần Dật ngẩn người, rồi lập tức cười xùy sau đỏ tháo dây an toàn mở cửa xe: "Chúng ta đi lên đi, không phải anh còn có rất nhiều việc bận ư?"
Đáy mắt Tô Việt Trạch hiện lên chút mất mác, lại lập tức cười cười nhìn bóng lưng Tô Thần Dật bước nhanh về phía thang máy. Hắn nhếch môi - không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian.
Nhìn con số giảm dần trên màn hình, ánh mắt Tô Thần Dật có chút rối rắm, nếu như không phải hai người đều ngửa bài, nếu như không trải qua sự kiện nổ bom kia, có lẽ y sẽ cho rằng Tô Việt Trạch đang xài chiêu "chết trong ngọt ngào".
Hiện giờ y không rõ rốt cuộc Tô Việt Trạch nghĩ cái gì, vừa bảo là mình cho dù thế nào thì cũng là em trai hắn, lại vừa dùng động tác mập mờ câu chữ mịt mù thả thính y, chẳng lẽ là bị mị lực của y rù quến? Tô Thần Dật tự nhiên nổi da gà, mẹ nó trái đất này quả thật không còn thứ gì đáng tin cậy.
Thấy Tô Thần Dật đực mặt nhìn chằm chằm cửa thang máy, Tô Việt Trạch tiến kéo y bước vào bên trong: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Hả?" Tô Thần Dật mông lung nhìn Tô Việt Trạch.
Tô Việt Trạch suýt chút nữa bị cái vẻ mặt ngây ngô đáng yêu này của Tô Thần Dật làm cho mù mắt, suýt chút nữa đã nghĩ đến việc xoạc Tô Thần Dật ngay trong thang máy. Âm thầm đè nén xao động dưới đáy lòng, Tô Việt Trạch mạnh tay xoa xoa đầu Tô Thần Dật: "Anh bảo, em đang nghĩ gì đó, cửa thang máy mở rồi mà cũng không đi vào."
Hất tay Tô Việt Trạch ra, Tô Thần Dật nhăn nhó đáp: "Em chỉ đang nghĩ tại sao một người đàn ông độc thân hoàng kim như anh lại không có gái nào theo đuổi."
"..." Anh có nên nói cho em biết, trừ em ra anh không có hứng thú với bất kỳ ai không? Tô Việt Trạch mấp máy môi: "Con gái theo đuổi anh chỉ nhìn vào tiền của nhà chúng ta, em nghĩ việc đó đáng mừng lắm sao?"
"Đúng là không đáng." Tô Thần Dật bĩu môi nhìn Tô Việt Trạch đầy đồng cảm: "Mấy năm nay chắc anh khổ cực lắm đi? Tìm một người đối với mình thật tình cũng không có."
"Ha ha, anh quen rồi." Tô Việt Trạch cắn răng cười đáp, thực ra mấy ngày nay anh mày nhẫn nhịn cực khổ lắm rồi đấy."
"Không sao." Tô Thần Dật vỗ vai Tô Việt Trạch hiên ngang lẫm liệt nói: "Trước khi anh chưa tìm được ai, em cũng sẽ không tìm."
"Thật chứ?" Tô Việt Trạch nhướng mày.
"Ừ." Tô Thần Dật gật đầu, dù sao tôi cũng chưa biết mình muốn gấu dạng nào, vừa lúc lấy chú em ra làm thàm khảo.
Ôm vai Tô Thần Dật đi ra thang máy, Tô Việt Trạch cười nói: "Tiếu Dật, anh có từng nói em càng ngày càng hiểu chuyện chưa?"
"Cảm ơn đã khích lệ." Tô Thần Dật nghiêm túc đáp.
Tô Việt Trạch lại bật cười, mặc dù giờ hắn với Tô Thần Dật không có tiến triển gì quá lớn, nhưng có những lời này của y đảm bảo, thì cũng có kha khá thời gian hắn không cần hao tâm tổn trí ngăn cản Tô Thần Dật dính thính.
Vào phòng làm việc, Tô Việt Trạch ngồi vào vị trí của mình xem tài liệu như thường lệ, còn Tô Thần Dật thì ôm laptop nằm trên ghế sô pha chơi game. Nếu để cho lão trưởng khoa biết Tô Thần Dật - người được đích thân hiệu trưởng đại nhân cho nghỉ - hiện đang nhàn nha nằm trong phòng làm việc của Tô Việt Trạch chơi game, không chừng lão lại tức giận đến thổ huyết tám thước.
Nhưng mà Tô Thần Dật - người đang sa đà trong game không hề hay biết, úc này, toàn bộ công ty trên dưới đều bùng nổ. Trên màn hình máy tính của mỗi người lóe lên một dòng chữ đỏ chói to oạch - CỐ THIẾU ĐANG CẦM HOA HỒNG TỚI CÔNG TY TÌM NHỊ THIẾU.
Phòng khách tầng trệt, một cô lễ tân vây bên cạnh một cô lễ tân khác vẻ mặt hưng phấn ríu rít liên hồi,: "Chị đại, chị xem có phải Cố thiếu đột nhiên nhận ra mị lực của nhị thiếu nhà chúng ta hay không, cho nên mới dùng hoa tương để tiến công và tấn công? Hay là Cố thiếu và Nhị thiếu đã dính chấu từ lâu, cho nên vừa nhận được tin nhị thiếu tới công ty là lập tức ôm bông hồng làm nhị thiếu ngạc nhiên?"
Cô lễ tân B vẻ mặt chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đầu ngón tay gõ phìm lạch cạch: "Tôi cũng không rõ, nhưng mà nhị thiếu mới tới công ty chưa được nửa tiếng đồng hồ, Cố thiếu đã cầm bông hồng chạy theo, điều này chứng tỏ Cố thiếu chắc chắn đang quan tâm đến hướng đi của nhị thiếu từng giờ."
"Cũng phải, nhưng mà..." Cô lễ tân nọ nhìn xung quanh một chút rồi ghé đến bên tai cô lễ tân B thầm thì: "Chị đại, chị nghĩ xem có khi nào hoa của Cố thiếu thực ra là đưa cho Tô tổng không?"
Cô lễ tân B vẻ mặt đầy quái gở liếc nhìn cô lễ tân nọ, rồi lại bắt đầu lạch cạch gõ phím: "Vấn đề này tôi cần khảo chứng một chút."
Nhìn hàng loạt dấu chấm hỏi khổng lồ trên màn hình máy tính, lại nhìn bó hồng đỏ chóe trên bàn làm việc, thư ký Phương nhất thời nửa cưởi nửa mếu, cô phải nói sao với nhóm bà tám đang quan tâm đến bó hồng đang ở trên bàn làm việc của mình đây? Cố thiếu cầm bó hồng đặt lên bàng cô rồi nói thế nào nhỉ? Oh, được rồi, Cố thiếu nói: "Vốn là muốn đưa cho Thần Dật, nhưng bị cái tên Hoạn Thư Tô Việt Trạch kia ném ra cả người lẫn hoa, thư ký Phương đi theo cái tên bạo lực Tô Việt Trạch này ắt hẳn rất khổ cực đi? Hoa này tặng cô vậy, hoa đẹp rất hợp người đẹp ha."
Hợp cái con em anh! Đồ người khác không cần mà anh dám đưa cho tôi, mẹ nhà anh sao đíu tặng trước khi vào cửa? À không! Đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là cô phải giải thích cho đám bà tám dưới kia như thế nào đây! Chờ một chút, hình như cô đã bỏ qua một vấn đề quan trong - tên Hoạn Thư...
Thư ký Phương lại lần nữa nhìn về hàng loạt dấu chấm hỏi to oạch trên màn hình rồi sau đó nửo nụ cười đầu quái dị, lễ tân yêu quý, chị có nên nói chân tướng cho các cưng không đây?
Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Cố Thiệu Kiệt ngồi trên ghế nhìn Tô Việt Trạch đang xem tài liệu với vẻ mặt âm u rồi lại nhìn sang Tô Thần Dật - người chả thèm phản ứng gì từ khi gã bước chân vào cửa, cuối cùng gã bất đăc dĩ nhún vái: "Tôi nói, hai người có nhất thiết xem tôi là không khí như vậy không?"
Lật sang trang kế tiếp, Tô Việt Trạch cũng chẳng hề ngẩng đầu lên mà đáp: "Cậu nên cảm thấy may mắn khi tôi không đẹm cậu ném ra ngoài."
"Tô đại tổng tài." Cố Thiệu Kiệt lườm lườm: "Ngài đã ném một lần rồi đó?"
"Nếu như có thể, tôi thật sự muốn ném cậu từ cửa sổ."
"Có cần phải dã man như vậy không?" Cố Thiệu Kiệt ai oán nhìn Tô Việt Trạch: "Tôi chỉ muốn xác định họ sẽ shock hơn khi cậu tự mình dẫn Thần Dật đến công ty hay là tôi ôm hoa hồng tới hay thôi mà."
"Kết quả?" Bị kích thích hứng thú, Tô Thần Dật ngẩng đầu lên nhìn Cố Thiệu Kiệt.
"Đương nhiên là vế sau," Cố Thiệu Kiệt nháy mắt với Tô Thần Dật mấy cái: "Nếu như hai ta hẹn hò, thì đây chính là một sự kiện đáng mừng đối với mọi người."
Sự con em anh! Mẹ nó tôi sẽ không đời nào tiện miệng mà đi đáp lời anh nữa! Trừng mắt với Cố Thiệu Kiệt một cái, Tô Thần Dật lại cúi đầu tiếp tục chơi game.
"Thiệu Kiệt," Tô Việt Trạch lạnh giọng lên tiếng: "Thực ra tôi không ngại ném cậu từ đây xuống."
"Được rồi được rồi" Cố Thiệu Kiệt xoa tay: "Không giỡn với thứ nhỏ mọn như cậu, lần này tôi tới là muốn hẹn cậu và Thần Dật cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi mới tra được một chuyện khá ghê gớm."
"Chuyện gì?"
Đứng lên, Cố Thiệu Kiệt sửa lại bộ áo không có một chút nếp gấp: "Ăn cơm rồi nói, bên tôi còn chút chuyện phải xử lý, tan tầm cậu cứ mang Tô Thần Dật đến thẳng Trân Vị lâu là được."
Tô Việt Trạch nhìn về phía Tô Thần Dật, thấy y không hề phản đối, bấy giờ mới đồng ý.
Xử lý xong chuyện của công ty, Tô Việt Trạch dẫn Tô Thần Dật đúng hẹn đi đến Trân Vị lâu. Cố Thiệu Kiệt quyết định đặt phòng riêng, lúc này Cố Thiệu Kiệt đã ngồi trong phòng ăn uống trà, trong tay còn cầm một phòng thư dày cộm. Thấy Tô Việt Trạch đẩy cửa đi vào, Cố Thiệu Kiệt đứng lên cười nói: "Chờ hai người đã lâu."
Tô Việt Trạch gật đầu, dẫn Tô Thần Dật đi đến trước bàn ăn ngồi xuống: "Buổi chiều cậu nói tra được một chuyện khủng khiếp, là chuyện gì?"
"Chuyện này là..." Cố Thiệu Kiệt cười cười đặt phong bì trên bàn xoay, xoay đến trước mặt Tô Việt Trạch: "Hai người xem trước cái thứ trong đó đi."
******
Cùng thời điểm đó, tại phòng ăn của Lão tam gia Cố gia, bởi vì Cố lão tam giam dẫn phu nhân nhà mình đi tham gia tiệc rượu, cho nên lúc này chỉ có con trai của Cố lão tam gia - Cố Thiệu Uy và cậu của y dùng bữa.
Nhìn vẻ mặt ông cậu của mình âm trầm từ lúc về nhà đến giờ, Cố Thiệu Uy không khỏi phân vân: "Cậu sao vậy ạ?"
Người đàn ông nặng nề hừ một tiếng không nói gì.
Thấy thế, tò mò trong mắt Cố Thiệu uy càng hằn sâu: "Chẳng lẽ cậu gặp phải chuyện bực mình gì ở trường à?"
Đôi đũa cầm trong tay của lão ngừng lại, rồi sau đó gật nhẹ như không.
Cố Thiệu Uy hơi nhíu mày: "Nếu như con nhớ không lầm, hiện giờ ở G đại đâu có mấy người dám cả gan chọc cậu?"
Người đàn ông giằng đữa xuống với vẻ mặt căm giận: "Không có không có nghĩa là không có! Tô gia nhà nó thì có gì đặc biệt hơn người, chẳng phải cũng chỉ là mấy đồng tiền dơ bẩn sao! Phạm tội rành rành ra đó mà cuối cùng không có việc gì, còn cậu mi ngược lại, vô tội biến thành tai họa." Mà người đàn ông này không ai khác chính là trưởng máy tính của G đại - trưởng khoa Ngô.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trưởng khoa Ngô ngẫm ngợi một lát, cuối cùng vẫn là đem sự việc hai ngày nay kể lại với Cố Thiệu Uy không sót một chữ: "Không hổ là anh em bè bạn với Cố Thiệu Kiệt! Hai đứa một cái nết, khiến người ta ngứa mắt không thôi! Thượng bất chính hạ tắc loạn, thằng oắt Tô Thần Dật cũng chả kém mấy!"
Cố Thiệu Uy rũ mắt che đi tia sáng trong con ngươi, tuy rằng thái độ làm người của ông cậu này y không được tốt lắm, có chút cao ngạo, mấy năm nay dựa vào thế lực của Cố gia mới có thể ở G đại như cá gặp nước, nhưng người này đối với y vẫn không tệ. Nghe thấy ông cậu nhà mình bị chọc tức, tâm tư Cố Thiệu Uy cũng hơi lấn cấn. Nếu như là người khác thì ổn rồi, y có thể để cho bố mình đứng ra dàn xếp một chút, nhưng mà đối phương lại là Tô gia.
Nhưng mà vậy thì sao chứ, Cố Thiệu Uy híp mắt lại, Tô, Thần, Dật!