Ăn Hại Sống Lại

Chương 50




Trong căn phòng gọn gàng tươm tất bố cục màu nâu nhạt, một người đàn ông mặc bộ quần áo ở nhà màu đen âm trầm mở to mắt nhìn màn hình máy tính. Trên màn hình đang hăng hái phát đoạn video có cảnh hai người đàn ông đang vận động pít tông.

"Choang" một tiếng, gã đem chiếc ly thủy tinh trên tay hung hăng nện xuống nền đất, vẻ mặt đầy giận dữ.

"Cố thiếu." Một người đàn ông mặc tây trang đen tuyền đẩy cửa phòng ra vẻ mặt lo lắng, sau khi nhìn thấy nét mặt âm ngoan của Cố Thiệu Kiệt, người nọ cung kính cúi đầu: "Xin lỗi Cố thiếu."

Tắt đoạn video đi, Cố Thiệu Kiệt lạnh lùng nói: "Đi, đi tra cho tôi ngày mai bọn Tô nhị thiếu định đi đâu."

"Đã tra được."

"Vậy đặt cho tôi vé máy bay cùng chuyến với bọn họ!"

"Vâng, Cố thiếu."

Thấy người nọ không có ý rời đi, Cố Thiệu Kiệt nhíu mày: "Còn chuyện gì nữa?"

Người nọ chần chừ một chút rồi đáp: "Cố thiếu, xin thứ cho tôi lắm miệng. Nhị thiếu không phải đã trả thứ kia rồi sao...."

Cố Thiệu Kiệt nặng nề hừ một tiếng: "Nếu cậu ta không đem thẻ nhớ này cho tôi, tôi còn không biết bản lĩnh cậu ta lớn đến vậy, còn có gan chụp lén!"

"Thứ kia..."

Buồn bực nhéo nhéo ấn đường, Cố Thiệu Kiệt nói: "Việc này trước tiên cậu đừng nên để ý, chuyện mặt dây chuyền tra tới đâu rồi?"

"Xin lỗi Cố thiếu, còn chưa tra được, cũng không thấy xuất hiện trên thị trường."

"Tiếp tục tra."

"Vâng, Cố thiếu."

Cố Thiệu Kiệt khoát khoát tay: "Cậu ra ngoài trước đi."

Người nọ cung kính khom người rồi lui ra khỏi phòng.

Lấy thẻ nhớ ra, một tiếng "Rắc" vang lên, chiếc thẻ nhớ hoàn chỉnh bị Cố Thiệu Kiệt bẻ thành hai nửa. Ném mảnh vụn trên tay vào thùng rác, Cố Thiệu Kiệt hừ lạnh một tiếng: "Tô Thần Dật, cậu đã muốn chơi tôi thì tôi sẽ chơi với cậu!"

***

Cất bình thuốc xong, Tô Việt Trạch lại đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Thần Dật: "Nói vậy là em không thấy rõ mặt người kia?"

Tô Thần Dật bĩu môi: "Đừng nói mặt mũi, ngay cả mông người ta cũng không hở ra, nếu em không nhanh trí, anh chờ đến toilet mà nhặt xác em đi."

"Không được nói linh tinh!" Tô Việt Trạch cau mày vỗ đầu Tô Thần Dật: "Vậy sao lúc em đi ra không nói liền với anh?"

"Ai biết tên đó có đồng bọn gì đó không chứ!" Tô Thần Dật lườm Tô Việt Trạch: "Nếu như liên lụy đến anh thì làm sao bây giờ?"

"Tiểu Dật..." Tô Việt Trạch kinh ngạc nhìn Tô Thần Dật, Tô Thần Dật là đang quan tâm hắn hay sao? Hình như lòng hắn có chút lâng lâng?

"Đừng nhìn em như vậy, em không có ý gì khác, anh đừng hiểu lầm, nếu anh cũng chết thì ai tới nhặt xác cho em hả?"

"..." Nếu có giải thưởng ai ném đá hội nghị giỏi nhất, Tô Thần Dật tuyệt đối sẽ giành chắc cái giải thưởng này!

"Em nghĩ có khi tên kia chỉ vừa dịp tấn công em cũng không chừng" Tô Thần Dật xoa xoa cằm trầm tư: "Mũ kính hắn còn chưa lấy xuống, hơn nữa ngay từ đầu cũng không rút súng, lúc nhìn thấy em muốn ra khỏi toilet mới lấy súng. Hơn nữa em mới nói dăm câu đã bị thuyết phục, không nổ súng. Giờ nghĩ lại, chắc là vốn hắn ở trong siêu thị vô tình nhìn thấy em nên mới theo em đến toilet."

Tô Việt Trạch trầm ngâm một lúc rồi nói: "Khả năng này rất lớn."

"Đều tại anh!" Tô Thần Dật tức giận trừng mắt Tô Việt Trạch. " Nếu không bị anh đụng vào bụng dưới thì em làm sao đi toilet!" Mẹ nó, suýt chút nữa lại bị tên này hại chết, khốn nạn!

"Đụng vào bụng dưới?" Tô Việt Trạch khó hiểu.

"Chính là anh! Em vốn đã hơi mót rồi, cuối cùng lại bị anh đụng vào nên không nhịn nổi, đều tại anh!"

Tô Việt Trạch lặng lẽ rũ mắt, hình như lúc nãy có chuyện như thế, nếu như hắn nhớ không lầm, chắc là lúc A Hổ dừng xe hắn đã đập mặt vào bụng dưới của Tô Thần Dật. A Hổ!

"Hắt xì!" A Hổ xoa xoa mũi lặng lẽ trùm kín chăn, sao tự dưng thấy lạnh thế này...

"Xin lỗi, anh không cố ý."

Tô Thần Dật hờ hững khoát khoát tay: "Thôi đi, nhưng mà em nói, anh xem thử người nọ có liên quan gì tới người hại em xảy ra tai nạn lúc trước không? Em không nhớ mình đắc tội ai nữa. Được rồi, ngoại trừ con gián kia (tiểu Cường), nhưng mà con gián kia hình như cũng đã bị anh dạy dỗ rồi."

Tô Việt Trạch đưa tay lên xoa đầu Tô Thần Dật: "Việc này anh sẽ đi thăm dò, nhưng mà trước tiên em phải nên mặc quần áo vào đã, đúng không nào?"

"..." Tô Thần Dật âm thầm cúi mắt nhìn chằm chằm lồng ngực trần trụi của mình, thì ra mình nude bụng nude ngực nói chuyện với người này lâu như vậy mà cũng không để ý.

Lấy chiếc áo ngủ bên cạnh đưa cho Tô Thần Dật mặc vào, Tô Việt Trạch bất đặc đĩ cười cười: "Không sao, chỉ cần không phải ở bên ngoài, anh sẽ không trách em."

Trách con em anh! Tô Thần Dật trừng mắt Tô Việt Trạch rồi giật lấy bộ đồ mặc vào: "Nói đi, ngày mai chúng ta đi đâu? Đến bây giờ anh còn chưa nói với em."

Dời đường nhìn khỏi lồng ngực Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch liếm liếm môi, cảm xúc mềm mại ngày ấy lại bật ra trong đầu khiến hắn có chút xao động. Không thể không thừa nhận, hình như hắn hơi thích cái loại cảm giác ấy.

Điên rồi! Hắn đang suy nghĩ gì thế!

Kìm nén xung động dưới đáy lòng, Tô Việt Trạch bình tĩnh nói: "Kế hoạch vốn là định dẫn em đi chơi biển, trước đây không phải em đòi đi xem biển sao? Nhưng nhìn tình hình ngày hôm nay chắc chúng ta nên đổi lại đích đến."

Tô Thần Dật co giật khóe miệng, y có nên nói y đách có hứng thú gì với một vũng nước? "Không bằng đi S thị đi? Nghe nói ở đó có rất nhiều đồ cổ, em muốn đi xem."

"Em có hứng thú với đồ cổ lúc nào vậy?" Tô Việt Trạch kinh ngạc nhìn Tô Thần Dật, phải biết rằng, trước đây ngoại trừ uống rượu đánh lộn thì Tô Thần Dật chỉ có hứng thú với Cố Thiệu Kiệt. Thôi được, đó là trước khi y mất trí nhớ.

Từ nhỏ tui đã hứng thú với đồ cổ! Tô Thần Dật hất cằm ngang ngược nói: "Anh có đi không thì bảo!"

"Đi, tại sao lại không đi, dù sao cũng là dẫn em đi chơi, đương nhiên phải nghe theo ý kiến của em, sẵn tiện chúng ta còn có thể đi tới mấy thành phố lân cận một chút, trưa mai chúng ta ăn cơm xong rồi đi được không?"

"Vậy cũng tốt." Tô Thần Dật hưng phấn vỗ giường: "Giờ em ổn rồi, anh mau đi thu xếp đồ đạc đi."

Tô Việt Trạch đành cười cười: "Không cần vội như thế chứ? Cũng không có gì để thu xếp."

"Nhưng em muốn xếp đồ." Tô Thần Dật đẩy Tô Việt Trạch đứng đậy: "Anh về phòng đi, em muốn xếp đồ."

"Được rồi được rồi đừng đẩy nữa, vậy em xếp đồ xong thì ngủ sớm một chút đi."

"Rồi, biết rồi."

Tô Việt Trạch cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán Tô Thần Dật: "Ngủ ngon."

"..." Tô Thần Dật đưa tay sờ sờ trán ngây ngốc nhìn Tô Việt Trạch, sau khi ý thức được chuyện gì, Tô Thần Dật mới giận dữ chỉ vào mặt Tô Việt Trạch: "Anh lại lợi dụng em!!!"

"Hôn ngủ ngon thôi mà."

"Biến mẹ anh đi hôn ngủ ngon!" Tô Thần Dật cầm gối quăng về phía Tô Việt Trạch: "Anh đi chết đi!"

Tô Việt Trạch tránh cái gối thầm cười mở cửa phòng, thằng nhóc này lại xù lông, thế nhưng loại tâm trạng hả hê này lại khiến người người ta có chút lo lắng không thôi...

Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Việt Trạch liền dẫn Tô Thần Dật đi đến sân bay B thị, để không làm người khác chú ý, bọn họ thậm chí không cho A Hổ lái xe mà đi bằng taxi.

Lên máy bay, Tô Thần Dật không hề nói năng gì với Tô Việt Trạch mà chỉ lôi chăn ra đắp lên bụng rồi nghẻo đầu ngủ, tối qua lượn 4rum khuya quá, giờ y mệt không chịu nổi.

Tô Việt Trạch co giật khóe miệng nhìn Tô Thần Dật đã ngủ say, thằng nhóc này rốt cuộc đã luyện tới cảnh giới gì mà có thể nhắm mắt lại là ngủ được ngay vậy?!

Hai giờ hành trình Tô Thần Dật chỉ có ngủ và ngủ, mãi cho đến khi máy bay gần hạ cánh, Tô Việt Trạch mới lay tỉnh Tô Thần Dật.

Nhìn bộ dáng ngái ngủ của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch bật cười đưa khăn mặt cho y: "Tỉnh dậy trước đã, chút nữa tới khách sạn rồi ngủ tiếp."

Nhận lấy khăn mặt, Tô Thần Dật chụp lên mắt xoa xoa một lượt sau đó lắc lư cái đầu: "Ngủ được một giấc sướng cả người."

Tô Việt Trạch lặng lẽ nghiêng đầu qua chỗ khác, thiếu chút nữa chảy cả nước dãi, không sướng sao được?

Theo Tô Việt Trạch đi vào phòng khách sạn đã đặt trước, Tô Thần Dật lặng lẽ nhìn chằm chằm cái giường lớn xa hoa giữa phòng, y rốt cuộc cũng chiếc được tại sao lúc nhận phòng mấy mẹ tiếp tân lại dùng ánh mắt bất thường nhìn y với Tô Việt Trạch, mẹ nó mình lại vô tình bị thằng cha này lừa gạt!

Tô Thần Dật run rẩy chỉ vào cái giường duy nhất chính giữa phòng: "Chỉ có một cái giường?"

Đem quần áo của hai người treo vào tủ, Tô Việt Trạch thờ ơ đáp: "Có chuyện gì à?"

Ha ha, anh thấy sao hả? Đạp văng giày khỏi chân, Tô Thần Dật nhảy phốc lên giường lăn vòng vòng như giường-vô-chủ, mãi cho đến khi cảm thấy góc nào cũng tẩm đầy mùi của mình, y mới hài lòng dang rộng tay chân: "Em ngủ chút đây, khi nào ăn tối thì gọi."

Tô Việt Trạch dở khóc dở cười nhìn cái giường bị Tô Thần Dật chiếm hơn phân nửa, nếu không phải hôm qua thằng nhóc này bị tấn công thì sao hắn có thể chỉ chọn một phòng? Giờ thì hay rồi, làm giống như mình có mục đích gì vậy. Thở dài một tiếng, Tô Việt Trạch cầm điện thoại đi tới ban công nhanh chóng bấm một dãy số.

"Tra được chưa?"

Chất giọng nam trầm thấp xuyên qua microphone truyền đến: "Còn chưa, tôi đã tra camera, nhưng chỉ thấy được bóng lưng của người nọ, đối phương rất cẩn thận."

"Tiếp tục tra."

"Vâng. Thiếu gia, tôi có chuyện muốn báo với ngài."

"Nói đi."

"Tối hôm qua người của Cố thiếu mua vé máy bay cùng chuyến mà ngài đã đặt trước."

Đầu ngón tay nhẹ gõ thành lang cang, Tô Việt Trạch nhíu mày: "Cùng một chuyến?"

"Vâng, vả lại sáng sớm hôm nay Cố thiếu đã lên chuyến bay."

Tô Việt Trạch trầm tư nhìn về phía phòng ngủ: "Đừng để người của cậu ta tra được phương hướng của chúng ta."

"Vâng, thiếu gia."

Cúp điện thoại, Tô Việt Trạch lẳng lặng nhìn Tô Thần Dật đang nằm sấp trên giường, thứ Cố Thiệu Kiệt muốn hắn đã đưa cho gã, gã còn đeo bám như thế là trùng hợp hay có mục đích khác?

Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh một chiếc usb nhỏ nhắn màu đen, nếu hắn nhớ không lầm, chiếc usb đó vốn đặt cùng chỗ với tấm thẻ nhớ...

Tô Việt Trạch mở to mắt, lẽ nào...