Ăn Hại Sống Lại

Chương 29




Nhìn vẻ mặt cười cợt gợi đòn của người trước mắt, Tô Thần Dật chợt cảm thấy không biết nói gì, y nên nói thế giới này quá nhỏ sao? Người mình hao tổn tâm cơ muốn tìm đang ở ngay trước mặt mình, đây là chuyện gì? Đó là bồi thường cho y sao?

"Hai người quen nhau?" Kỳ Thương kinh ngạc hỏi.

"Ừ." Tô Thần Dật gật đầu, không chỉ quen, bảo bối của mình còn đang ở trong tay cha nội này.

Lâm Sanh chớp mắt nhìn Tô Thần Dật: "Thoát khỏi Cố Thiệu Kiệt rồi?"

"Đừng nói nữa." Tô Thần Dật yếu ớt phất tay: "Tôi bị tên mặt mo đó đưa đến chỗ ông anh tôi, nếu không có Kỳ Thương thì bây giờ tôi vẫn còn bị ổng giam trong phòng làm việc."

"Cậu thế nào lại quen biết với Cố Thiệu Kiệt?" Kỳ Thương cau mày nói: "Cách xa người này một chút."

Tô Thần Dật cụt hứng rũ vai vẻ mặt oán thán: "Tôi tuyệt đối không muốn quen biết hắn!"

Lâm Sanh giễu cợt: "Cha này gan to lắm, trước đó không lâu còn bám sau áo Cố Thiệu Kiệt, hận không thể trói mình lên người gã, còn thiếu nước hiến thân, à, đoán chừng là cũng muốn hiến lắm, mà Cố Thiệu Kiệt người ta chướng mắt."

Tô Thần Dật phẫn nộ đứng dậy túm lấy Lâm Sanh: "Đó là chuyện trước khi tôi mất trí nhớ được chứ! Tôi bây giờ chỉ thích gái đẹp! Gái siêu đẹp! Nhìn rõ cho tôi!"

"Nhẹ, lắc nhẹ chút, chóng mặt quá."

"Nếu như cậu còn dám nói việc này tôi sẽ bóp chết cậu!" Tô Thần Dật vẻ mặt hung tợn độc địa, đột nhiên cái trán mát lạnh, một nòng súng đen thui chỉa thẳng vào Tô Thần Dật.

"Buông thiếu gia ra."

Lâm Sanh theo bản năng liếc nhìn Kỳ Thương rồi nhìn vệ sĩ nhà mình quát lên: "Bỏ xuống!"

Anh vệ sĩ ngưng một chút, lập tức nhích súng ra: "Buông thiếu gia ra."

Đậu mè! Muốn bắt nạt tôi sao! Tô Thần Dật chậm rãi buông Lâm Sanh ra, thừa dịp tên vệ sĩ lơ là thì bỗng nhiên đưa tay, ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động, chỉ nghe răng rắc hai tiếng, băng đạn của cây súng trên tay vệ sĩ đã rơi vào tay Tô Thần Dật.

Kỳ Thương, Lâm Sanh, vệ sĩ: "..."

Tô Thần Dật thuần thục mà gỡ ra từng viên đạn rồi nhét vào túi áo trước ngực anh vệ sĩ: "Nhớ rõ, đầu tôi không phải chỗ để anh tùy tiện chỉa vào, nếu có lần sau, tôi nhét hết mấy viên đạn này vào miệng anh."

Bực mình phất phất tay với vệ sĩ nhà mình, Lâm Sanh chớp chớp mắt nhìn về phía Tô Thần Dật đã ngồi về đúng vị trí: "Không tồi, học mấy chiêu ấy lúc nào vậy."

"Tôi học được nhiều thứ lắm." Tô Thần Dật chảnh cờ-hó mà hất cao đầu. Phải nói là chiêu này của y, đều là do thầy y dạy dỗ tốt, ăn trộm nè, giám định nè, lái xe nè, mở khóa nè, bắn súng nè, thứ gì thầy cũng dạy y. Chỉ tiếc y biết mà biết không rõ, bất quá xài để giữ mạng là đủ rồi.

"Kể cả chơi đàn ông?"

Tô Thần Dật lập tức xù lông: "Đã nói là không được nhắc đến chuyện này nữa!"

"Đừng ầm ĩ!!" Kỳ Thương quát lên: "Nghĩ cách thoát khỏi chiếc xe phía sau đi."

"Có chuyện gì? Không phải tôi đã thu xếp cả đoạn đường rồi sao!"

Bác tài lau mồ hôi lạnh trên trán run giọng đáp: "Thiếu gia, xe phía sau theo chặt quá, không thoát được."

"Woa~! Đúng là có người theo!" Tô Thần Dật hưng phán mà quay đầu nhìn ra sau: "Là xe ai vậy?"

"Cậu đừng trách tài xế, anh ta đã thoát được một chiếc, chiếc này không dễ."

"Chiếc Suv xanh đậm đó hả? Theo thật chặt." Tô Thần Dật vẻ mặt cảm thán.

Lâm Sanh bất đắc dĩ vuốt tay: "Anh cậu thật giỏi, tìm loại cao thủ này đi theo dõi cậu, phải biết là suốt đường tôi đã cho mấy chiếc làm rối mà vẫn có thể theo đến cùng."

"A! bị chặn rồi, mấy người xem tên kia còn theo kịp không?"

Kỳ Thương đau đầu xoa bóp ấn đường: "Anh ấy biết cho người thường đi theo thì sẽ bị tôi cắt đuôi."

"Á đù! Thế mà lại theo kịp, trâu thiệt!"

"Anh cậu cũng thật là, đây không phải là giám thị biến tướng sao!" Vẻ mặt Lâm Sanh căm giận: "Cậu nên sớm rời nhà đi, quản chặt như vậy, nếu là tôi, đã sớm điên rồi!"

Tô Thần Dật hưng phấn mà chụp lưng ghế dựa: "Nè nè, mấy người nhìn đi, theo kịp rồi nè."

Nén xuống xúc động muốn đá văng tên phiền toái này, Kỳ Thương cau mày nói: "Nghĩ cách thoát khỏi hắn."

"..." Tôi cũng muốn thoát lắm chứ? Mấu chốt là không cắt đuôi được!

Tô Thần Dật quay đầu hét lên với bác tài: "Bác tài cố lên! Con tin chú nhất định có thể cắt đuôi chiếc xe phía sau!"

Tay bác tài run lên mém chút nữa lạc tay lái, vị tổ tông này, nếu ngài đừng hét loạn, tôi chắc tỷ lệ cắt đuôi phía sau còn lớn hơn nữa!

Lâm Sanh lặng lẽ nhìn Tô Thần Dật hồi lâu, lập tức hai mắt lóe lên: "Tô Thần Dật, cậu lái đi, cắt đuôi hắn ta!"

"Hả?" Tô Thần Dật trợn to mắt chỉ mình: "Tôi?"

"Nói thừa!" Lâm Sanh trợn trắng mắt nhìn Tô Thần Dật: "Kỹ thuật đua xe lúc trước của cậu tốt như vậy, thoát khỏi tên này là chuyện nhỏ, cậu lái, tôi để bác tài sang bên cạnh, các người lập tức đổi vị trí, phía sau sẽ có xe giúp chúng ta cản được một phút."

"Vậy cậu cứ để xe kia chặn lại chiếc theo đuôi luôn đi, còn cái gì mà ngăn với cản?"

"Nếu như chặn được thì tôi còn ở đây lo lắng sao!" Lâm Sanh cả giận nói.

Khóe miệng Kỳ Thương giật giật: "Chuyện này không tốt cho lắm, Tô Thần Dật cậu ta..." rõ ràng không đáng tin cậy a! Tự mình lái còn tốt hơn so với cậu ta!

"Đừng có coi thường cậu ta, cha này kỹ thuật tốt lắm! Ngoại trừ đánh nhau, chơi đàn ông, thì kỹ thuật đua xe là hạng nhất!"

"..." Nhưng chúng ta không phải đang đua xe được không? Hừm, cậu có phải đã lầm trọng điểm rồi không?

Lâm Sanh lấy điện thoại ra phân phó một chút rồi tùy tiện nói: "Tấp vào lề. Tô Thần Dật, cậu lái đi, tốc độ nhanh một chút."

"Cậu chắc chắn muốn tôi lái?"

"Đúng, chắc như bắp." Lâm Sanh mở cửa xe giục Tô Thần Dật: "Nhanh, bằng không lát nữa xe kia đuổi kịp."

Tô Thần Dật thâm sâu liếc nhìn Lâm Sanh: "Cậu đừng hối hận."

Nhìn Tô Thần Dật nhanh nhẹn đổi chỗ với bác tài, Lâm Sanh âm thầm ngờ vực, sao lại cảm giác có điều gì đó không đúng?

Thắt dây an toàn, Tô Thần Dật thuần thục khởi động xe: "Lái đến đâu? Tôi không biết đường."

"Ngoại ô phía bắc, ở đó có nhà của tôi, vừa lúc đồ của cậu ở chỗ tôi, không biết đường thì xem định vị."

Nghe nói bảo bối của mình ở ngay ngoại ô phía bắc, hai mắt Tô Thần Dật lập tức tỏa sáng, khóe miệng không kìm được cong lên, cái này là "xa tận chân trời gần ngay trước mắt" có phải hem~~!

"Mọi người ngồi ngay ngắn."

Tiếng nói vừa dứt, chiếc MPV xám bạc lập tức vội vã rời đi với một lộ tuyến quỷ dị, để lại phía sau một mảnh khói mù mịt.

"Mẹ nó rốt cuộc tôi biết lạ chỗ nào rồi, Tô Thần Dật cậu không phải bị mất trí nhớ sao? Còn nhớ kỹ thuật lái xe không vậy a a a a a! Đừng có bẻ loạn tay lái, ông đây còn chưa muốn chết a a a a!"

Bên trong xe, bác tài sắc mặt trắng bệch mà nắm chặt tay vịn, quả nhiên là bão xe, xe nầy tốc độ quá nhanh quá nguy hiểm. Mà Lâm Sanh hiện đang lắc lư trái phải theo xe thì hối hận muốn chết, mẹ nó mình nhất định là dây thần kinh nối nhầm mới để cho thằng cha mất trí nhớ này lái xe a a a!

Anh vệ sĩ cẩn thận cọ đến bên cạnh Lâm Sanh lấy bộ dáng bảo vệ che chở Lâm Sanh trong ngực, trong đầu đang suy nghĩ về khả năng của Tô Thần Dật.

Kỳ Thương thì bày ra bộ mặt "tôi thừa biết" bình tĩnh ngồi thẳng tắp, xem ra lúc nãy cậu chọn thắt dây an toàn là vô cùng chính xác!

Nhìn xe đang dần đến gần điểm đích, Tô Thần Dật càng hưng phấn hơn. Bảo bối, anh tới đây!

"Tô Thần Dật, cậu đừng cố lái, nhớ cắt đuôi người phía sau rồi hẵng tới ngoại ô!"

"Tôi biết!" Tô Thần Dật bĩu môi, nếu để cho người phía sau đuổi theo, y chắc chắn anh hai tốt của y sẽ theo tên Kỳ-Viêm-sốt-ruột-đi-tìm-em chạy tới tóm y, đến lúc đó bảo bối của y cũng ngâm canh luôn. Đối với chuyện này, Tô Thần Dật vẫn có thể phân rõ chuyện chính chuyện phụ.

"Đậu má! Tô Thần Dật, cái đường chạy như điện tâm đồ này của cậu là sao đây hả! Ông đây thật sự không muốn chết a a a!"

Bên trong chiếc Suv xanh đậm, gã nào đó lặng lẽ nhìn chằm chằm con đường không thấy bóng dáng chiếc MPV xám bạc đâu mà ảo não, cuối cùng cũng mất dấu! Giờ làm sao ăn nói với thiếu tá đây!

Nhận mệnh mà dừng xe bên đường, gã nào đó lấy điện thoại ra ấn số.

"Thiếu tá, tôi đã mất dấu... vâng... nếu như tôi không nhìn lầm, lái xe chắc là Nhị thiếu Tô gia, lúc nãy tôi có thấy Nhị thiếu tới Tô gia tìm cậu ta... vâng...đường chạy rất quỷ dị, không thể nào phán đoán phương hướng... Vâng, thiếu tá!"

Gã đàn ông hít hít mũi rồi lại nổ máy, tsk, kỹ thuật truy lùng không đúng cách, quay về lại bị truy hỏi. Tô nhị thiếu, tôi hận cậu.

"Hắc xì!" Tô Thần Dật xoa xoa mũi: "Là phía trước phải không?"

"Đúng rồi." Lâm Sanh yếu ớt lầm bầm: "Đi dọc theo đường nhỏ."

"Được!" Tô Thần Dật đạp chân ga, tốc độ xe lần nữa tăng vọt.

"Đậu mè! Tô Thần Dật, cậu thôi đi! Cắt đuôi được rồi thì cho người ta sống với a a a!"

Mấy phút sau, chiếc xe MPV xám bạc thành công đến đích, Tô Thần Dật cởi dây an toàn mà xuống xe: "Nhanh lên một chút, mấy người lề mề thế này là muốn sao đây!"

Lâm Sanh đang được vệ sĩ dìu dắt run rẩy xuống xe, tay chân không ngừng run lên: "Tô Thần Dật, sau này nếu tôi còn ngồi xe cậu lái, tôi sẽ không mang họ Lâm!"

"Là chính cậu nói tôi lái được chưa!" Tô Thần Dật lên án.

"Được rồi, đi vào trong đi." Kỳ Thương lạnh nhạt nói.

"Đúng đúng." Tô Thần Dật cọ đến bên cạnh Lâm Sanh ghé sát tai cậu ta thấp giọng nói: "Chút nữa đưa thứ kia cho tôi."

Lâm Sanh hừ nhẹ một tiếng dẫn mọi người đi vào biệt thự.

Vào cửa, Lâm Sanh dưới ánh mắt thúc giục của Tô Thần Dật dẫn y lên lầu, sau khi dẫn y vào phòng, Lâm Sanh khóa cửa phòng đi tới két an toàn thuần thục mở cửa tủ, sau đó lấy một chiếc rương nhỏ từ bên trong ra đưa cho Tô Thần Dật: "Thứ đó ở bên trong, khóa vân tay thì khỏi nói, còn cái khóa khác thì cậu tự nghĩ cách mở thôi, tôi chịu."

"Được, cho tôi mượn phòng một lát, cậu đến chỗ Tiểu Thương Thương đi."

"Cái tên ăn cháo đá bát này! Lấy được đồ là đuổi tôi đi!" Lâm Sanh tức giận quay đầu đi ra ngoài.

Khóa trái cửa phòng, Tô Thần Dật ôm cái rương đi tới cái bàn bên cạnh, đặt rương lên bàn, Tô Thần Dật bắt đầu nghiên cứu cái khóa trên rương.

Cũng không biết tên Tô Thần Dật trước kia làm cái rương công nghệ cao này ở đâu, đầu tiên là khóa vân tay, sau đó là khóa điện tử, vân tay cũng không cần lo lắng, xác nhận đúng vân tay của mình. Chỉ là khóa điện tử có chút rắc rối, bây giờ Tô Thần Dật càng thấy may mắn khi ông thầy y đã dạy y mở khóa, bằng không thì y thật sự không có biện pháp với cái khóa điện tử này.

Sau gần 20 phút, Tô Thần Dật rốt cuộc phá được cái khóa điện tử, thấp thỏm mở cái rương ra, sau khi thấy đồ vật bên trong, Tô Thần Dật không nhịn được chửi đổng: "Đậu mè!!!!!"