Ăn Hại Sống Lại

Chương 26




Mấy bữa giờ Tô Thần Dật chán phát bực, từ sau khi ở trường về nhà, Tô Việt Trạch hình như càng thêm "cưng chiều" y so với trước đây, trên bàn cơm luôn luôn xuất hiện mấy món y thích ăn, hơn nữa còn phải luôn nhận lấy đồ ăn Tô Việt Trạch gắp vào. Chuyện này còn chưa tính, điểm chết người là Tô Việt Trạch luôn luôn dùng cái ánh mắt có khả năng khiến người ta chết chìm mà nhìn y, khiến cho y ngày ngày phập phồng lo sợ, thậm chí còn lo lắng Tô Việt Trạch có phải là đã biết chuyện y và Lâm Sanh diễn trò ngày đó hay không.

"Tiểu Dật, bánh bao hấp hôm nay không tồi, ăn nhiều một chút."

Đậu mợ! Lại nữa! Tô Thần Dật trơ mắt nhìn Tô Việt Trạch vẻ mặt dịu dàng đưa bánh bao vào trong bát y, nhất thời tim gan rối rắm, tía, anh rốt cuộc muốn gì? Để người ta sống nữa chứ!

Tô Việt Trạch cưng chiều xoa đầu Tô Thần Dật: "Ngây người cái gì, mau ăn đi."

"...anh hai, có phải gần đây anh chịu áp lực quá lớn nên bị kích thích? Ừm, em nghĩ, có bệnh thì tất phải trị, không bằng anh với em tới Ái Phong xem thử một chút?"

Nụ cười trên mặt Tô Việt Trạch cứng đờ: "Bệnh viện... Ái Phong?"

"Anh hai!" Tô Thần Dật túm lấy mu bàn tay của Tô Việt Trạch nghiêm túc nói: "Cho dù anh rối loạn thần kinh em cũng sẽ không ruồng bỏ anh đâu, thật đó!"

Anh nên cảm ơn mày không ruồng bỏ anh sao? Khóe miệng Tô Việt Trạch co quắp: "Anh rất khỏe, gần đây cũng không bị áp lực."

Vậy cha ra bày cái bộ dáng anh trai thân yêu là định thể hiện cái gì đây! Lẽ nào... Tô Thần Dật lướt nhìn Tô Việt Trạch từ trên xuống dưới một lượt rồi sau đó lết đến bên cạnh quản gia Bạch thấp giọng hỏi: "Anh tôi có bạn gái rồi hả?"

Quản gia Bạch ngẩn người rồi lập tức nghiêm túc lắc đầu.

"Thì ra là thế..."

Lết về vị trí của mình, Tô Thần Dật lần nữa chộp lấy mu bàn tay của Tô Việt Trạch nghiêm túc nói: "Anh hai, đừng buồn chán nữa, người đẹp trai dư tiền như anh, nhất định có thể tìm được một cô gái dịu dàng hiền hậu!" Cho nên anh giữ lại cái mặt dịu dàng này đi, đừng gây họa cho tôi nữa được không?

"..." Tô Việt Trạch im lặng gắp bánh bao lên nhét vào miệng Tô Thần Dật, cười nói: "Tiểu Dật đây là ghét bỏ anh sao?"

"Sao có thể chứ?" Tô Thần Dật cười gượng: "Em ghét bỏ ai chứ cũng không thể ghét bỏ anh được nha, em chẳng qua là chỉ cảm thấy anh hai đối với em thật tốt, em sợ bị anh chiều hư, haha."

"Anh chỉ muốn đối tốt với em." Tô Việt Trạch thành thật nói.

"..." Cơm tối hôm qua của ta... Ọe...

Tô Việt Trạch xoa xoa đầu Tô Thần Dật dịu dàng nói: "Anh chỉ có một đứa em trai là em, không tốt với em thì tốt với ai đây? Hơn nữa cha mẹ cũng không ở đây, anh đương nhiên phải săn sóc cho em thật tốt."

"Ha ha." Tô Thần Dật cười khan: "Thì ra thế..."

"Được rồi, em cứ từ từ ăn, anh tới công ty trước."

"Anh hai đi thong thả." Tô Thần Dật cắn ngón tay huơ huơ bàn tay, thuận buồm xui gió nửa đường mất tích luôn đi ha.

**********

Ở nhà ngoan ngoãn ngây người hai ngày, Tô Thần Dật rốt cuộc mới tìm được cơ hội chạy ra ngoài, sau khi thoát khỏi A Hổ, Tô Thần Dật lập tức liên lạc với Lâm Sanh. Ngắt máy, Tô Thần Dật lại lượn vài vòng mới bắt đầu chạy đến nơi Lâm Sanh đã nói với y.

"Ơ, đây không phải là Thần Dật à? Sao hôm nay rãnh rỗi đi dạo thế?" Cố Thiệu Kiệt vừa vặn túm được cổ Tô Thần Dật, ngăn chặn bước chân y.

Tôi fuck! Đi chỗ nào cũng thấy mặt anh! Tô Thần Dật giãy người khỏi Cố Thiệu Kiệt, xoay người cười nói: "Thì ra là anh Thiệu, em ở nhà chán quá nên ra ngoài đi dạo, ha ha, đi dạo."

"Ra vậy..." Vẻ mặt Cố Thiệu Kiệt chợt bừng tỉnh: "Đúng lúc, anh cũng không có chuyện gì, không bằng..."

"A, anh Thiệu, em tự nhiên nhớ ra em có việc cần tìm anh hai, anh cứ đi dạo đi, em đi trước."

Cố Thiệu Kiệt lại lần nữa tóm lấy Tô Thần Dật cười đến dịu dàng: "Anh là nói, vừa đúng lúc anh muốn tìm anh hai em, không bằng chúng ta cùng đi?"

Đậu xanh rau má! Cái gì mà gậy ông đập lưng ông, mợ nó đây chính là điển hình nè khốn! Ai muốn đi theo tên mặt mo anh, tôi đây là bề bộn nhiều việc được không? Mệ, anh tự đi đi được không?

"Ha ha, sao cơ, vậy em sẽ không quấy rầy anh với anh hai trò chuyện, buổi tối em tìm anh em vậy."

Cố Thiệu Kiệt khư khư ôm cổ Tô Thần Dật cưỡng chế đi về phía xe của mình: "Anh với anh hai em cũng không có chuyện gì lớn, không phải em có việc muốn nói với anh ta sao? Vừa vặn anh có thể cho em đi nhờ, Thần Dật không cần khách sáo với anh."

Ai muốn khách sáo với anh! Mẹ nó đã chừa mặt mũi cho mà còn không biết xấu hổ! Tô Thần Dật khó chịu chống đối Cố Thiệu Kiệt: "Anh Thiệu, em không đi đâu, em không muốn quấy rầy anh hai trong thời gian làm việc, anh đi đi."

"Ồ?" Cố Thiệu Kiệt dừng chân lại nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thần Dật: "Em cứ như vậy mà muốn trốn tránh anh sao, hửm?"

Giọng nói lạnh lẽo như băng giống như độc xà trườn dọc theo cột sống của Tô Thần Dật, khiến cho cả người y đều run lên một cái. Đừng có xì khí lạnh lung tung nha khốn, loại điều hòa di động công nghệ cao như anh tôi không trả nổi tiền phí đâu.

Tô Thần Dật lúng túng thu tay về, cười gượng gạo: "Anh Thiệu hiểu lầm, ha ha, hiểu lầm rồi, ta đi mau thôi, nếu như chút nữa anh ấy bận rộn thì thôi rồi."

Cố Thiệu Kiệt hài lòng gật đầu: "Lúc này mới ngoan."

Ngoan con em anh! Bảo bối của mình lại bị ngâm canh, khốn nạn! Tôi hận anh!

Lên xe, Tô Thần Dật lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lâm Sanh, rồi làm như không có chuyện gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ vù vù chạy ngược thì Tô Thần Dật sợ đến vỡ mật: "Anh có thể lái xe chậm một chút đc không? Chuẩn bị vào nội thành rồi đó."

"Không phải trước đây em rất thích đua xe sao? Tốc độ xe này đối với em không hề hấn gì đi?" Cố Thiệu Kiệt mặc dù ngoài miệng đang chế giễu Tô Thần Dật nhưng lại giảm tốc độ xe xuống.

"Đây không phải là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng sao, haha." Tô Thần Dật cười gượng, mẹ nó, tôi chết do tai nạn giao thông, không nảy sinh sợ hãi đối với xe cộ là đã rất tốt rồi đó!

Cố Thiệu Kiệt hãm phanh thấy có lý gật gật đầu: "Nói cũng phải?"

Phải con em anh! Đang đi chơi, bây giờ tôi không thèm đối đáp với anh! Vuốt thứ gì đó trong túi, khóe miệng Tô Thần Dật không khỏi cong lên, xúc cảm không tồi nha...

Thấy tâm tình Tô Thần Dật đột nhiên tốt đẹp, Cố Thiệu Kiệt không khỏi nhíu mày, thằng nhóc này, gặp cái tên cáo già kia mà vui vẻ tới vậy sao?

Khi Tô Thần Dật cùng với Cố Thiệu Kiệt bước vào tòa nhà công ty Tô thị thì sắc mặt hai người tiếp tân lập tức biển đổi, ngay cả nhân viên đi ngang qua ai nấy đều ôm lấy tài liệu trên tay bộ dạng nhanh chóng muốn chuồn khỏi. Tô Thần Dật bất đắc dĩ bĩu môi, xem ra thằng anh mình quản lý nhân viên rất nghiêm nhặt nha, nhìn đám nhân viên này xem, giống như sợ bị trừ tiền lương vậy.

Sau một phen đùn đẩy, người tiếp tân thua cuộc chậm chập đi tới, trên mặt nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp: "Nhị thiếu, Cố thiếu."

"Anh hai tôi đang bận sao?" Tô Thần Dật tười cười trước bàn tiếp tân, ánh mắt lóe sáng, nhất định phải nói bận, không nói bận thì biết tay tôi!

Tiếp tân lập tức hiểu ý gật đầu: "Tô tổng còn đang họp, nhị thiếu, ngài xem..."

Không cần xem, ta đây liền rút lui! Thật là một em gái biết điều, sau này tôi sẽ nói anh hai tăng lương cho cô!

Không cần khách khí Nhị thiếu, tâm tư của ngài chúng tôi đều hiểu.

Tô Thần Dật đè nén hưng phấn dưới đáy lòng mà nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thiệu Kiệt: Anh Thiệu, anh em đang họp, không bằng chúng ta..."

"Không bằng anh dẫn em đi dạo mấy tầng đi." Nói rồi Cố Thiệu Kiệt trực tiếp lôi cổ Tô Thần Dật đi về phía thang máy.

Mẹ nó đừng mà! Tôi còn phải về nhà, phải về nhà đó khốn! Anh hiểu sai ý rồiii!

Nhìn bóng lưng hai người dắt nhau rời đi, cô tiếp tân nhiệt huyết chạy về chỗ của mình: "Thấy không? Cố Thiệu Kiệt thế mà chủ động dắt Nhị thiếu, bọn họ thành cặp rồi sao? Đây gọi là gì nhỉ? "Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh" có đúng không!"

- "Cậu làm rất khá!"

Cô tiếp tân phớt lờ phất phất tay, "Tuy rằng tôi mới đến công ty không lâu, nhưng quy củ nơi này tôi vẫn biết, chỉ cần Nhị thiếu và Cố thiếu cùng xuất hiện hỏi thăm Tô tổng thì phải trả lời Tô tổng đang bận, bằng không thì lửa giận của Nhị thiếu phận quèn chúng ta gánh không nổi đâu!"

"Đúng là như vậy, công ty này trên dưới đều biết Nhị thiếu thích Cố thiếu, phí hết tâm tư muốn hẹn hò cũng Cố thiếu, nếu như cậu mà nói câu "không bận", tôi chắc rằng Nhị thiếu nhất định sẽ xé nát cậu tại chỗ". Một cô tiếp tân khác đưa ngón tay lướt nhanh trên bàn phím: "Tôi phải phát tán tin tức này ra, để cho bọn họ sẵn sàng."

Bên trong một phòng làm việc, một nhân viên đang nấu cháo điện thoại chợt nhìn thấy tin tức nhảy ra trên máy vi tính thì sắc mặt đại biến, cuống quýt cúp điện thoại: "Ôi chao, mấy người thấy chưa? Nhị thiếu và Cố thiếu tới kìa!"

"Bọn tôi sớm biết rồi, không thấy đang tích lũy cảm xúc sao!"

"Tôi xxx! Vậy mà cũng không nhắc nhở tôi một tiếng, may là tôi nhìn thấy tin tức, không xong, tôi cũng phải tích lũy tích lũy cảm xúc mới được."

"Mau lên, nếu như chút nữa Nhị thiếu tới mà vẻ mặt của anh không ưa nhìn, coi chừng về nhà ăn mực!"

"Đậu mè! Mỗi lần vị tổ tông kia tới, thanh máu tôi ít gì cũng tụt hơn phân nửa, tế bào não cũng bị thương một phần."

"Xuỵt, đừng ồn, tôi nghe thấy tiếng bước chân, các đồng chí, vào vị trí nào."

Dẫn Tô Thần Dật ra khỏi than máy, Cố Thiệu Kiệt hỏi: "Sau khi mất trí nhớ em chưa từng tới công ty sao?"

"À ừ." Tô Thần Dật gật đầu loạn xạ, thầm nghĩ làm thế nào mới thoát khỏi tên mặt mo này, trâu bò này mới có hứng thú với cái công ty rách nát này!

"Anh biết mà, vừa lúc anh em đang họp, anh đưa em đi tìm hiểu một chút, phía trước là bộ hành chính."

Đậu xanh rau má, đây là công ty nhà tôi mà cần một người ngoài như anh đến giảng thích cho tôi sao! Cái bộ ân cần của anh là muốn chơi kiểu gì đây, muốn nịnh bợ thì nên đi nịnh bợ thằng anh tôi ấy!

"Chào Nhị thiếu, chào Cố thiếu."

"Chào... mọi người." Nụ cười trên mặt Tô Thần Dật cứng đờ, trị số tức giận âm ỷ nâng cao. Đậu mợ! Mấy người ăn phải xuân dược à! Mấy người xác định vẻ mặt cực kỳ hâm mộ cộng thêm ánh mắt chói lóa của mình không có vấn đề gì sao! Mẹ nó, thấy người rõ người bên cạnh tôi là ai rồi hãy lại hâm mộ được không!

Tôi đây không phải show lover!

Bên trong phòng làm việc có một gã nịnh bợ nào đó chạy tới: "Chúc mừng Nhị thiếu mãn nguyện."

"Mãn nguyện cái gì?" Tô Thần Dật ngờ vực hỏi.

Gã nào đó hai mắt đen tối mà nhìn Tô Thần Dật và Cố Thiệu Kiệt, ý tứ sâu xa không nói cũng biết.

Mãn nguyện con em anh! Tô Thần Dật nắm lấy cỗ áo của gã đó âm trầm nói: "Anh có dám nói lại lần nữa hay không?"

Phòng làm việc của tổng giám đốc công ty Tô thị:

"Tô tổng, Nhị thiếu lại mang Cố thiếu tới công ty dạo mấy tầng lầu."

Ngòi bút vàng kim ở trên giấy A4 phát ra tiếng kéo rê chói tai, Tô Việt Trạch đưa mắt nhìn thư ký: "Cố Thiệu Kiệt?"

Bị khí thế của Tô Việt Trạch dọa sợ, thư ký cúi đầu đáp: "Đúng vậy."

Cái... thằng oắt không nghe lời này! Tô Việt Trạch im lặng nén giận trong lòng, trầm giọng hỏi: "Bọn họ bây giờ đang ở đâu?"

"Chắc là bộ hành chính, theo như lệ cũ, mục tiêu tiếp theo đoán chừng là bộ kế hoạch."

"Tốt!" Tô Việt Trạch để cây viết trong tay xuống, vẻ mặt âm trầm đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc của tổng tài.

Nhìn bóng lưng hừng hực lửa giận của Tô Việt Trạch, tim thư ký nhảy nhót thình thịch, xong, xong chuyện rồi...