Ăn Hại Sống Lại

Chương 25




Tô Việt Trạch khó chịu nhíu mày, hắn biết Tô Thần Dật ăn chơi, lúc tính hướng bình thường gái qua tay không ít, nhưng mà Tô Thần Dật chưa bao giờ qua lại với những cô gái đó. Sau này không biết vì lý do gì, Tô Thần Dật vậy mà lại bắt đầu có hứng thú với đàn ông, thậm chí còn thường chuyện chạy đến Huyên Hiêu, rồi cơ duyên trùng hợp mà gặp được ông chủ đứng sau Huyên Hiêu đồng thời là bạn tốt của hắn – Cố Thiệu Kiệt, từ đó về sau càng không cố kỵ mà bắt đầu theo đuổi Cố Thiệu Kiệt.

Đó là lần đầu tiên hắn thấy Tô Thần Dật cố chấp đến vậy, vì muồn được Cố Thiệu Kiệt để ý, y thậm chí còn đi tìm hiểu sản nghiệp của Cố Thiệu Kiệt với những nơi Cố Thiệu Kiệt thường hay xuất hiện, còn bắt đầu diễn cái cảnh vô-tình-gặp-được, sau đó là tiếp tục chạy thẳng đến chỗ Cố Thiệu Kiệt. Lúc ấy, hắn nghe không ít lời phàn nàn của Cố Thiệu Kiệt, nhưng hắn cũng chỉ cười cười cho qua.

Khi đó hắn cho rằng Tô Thần Dật chỉ là tùy tiện vui đùa một chút nên không để ý, nhưng tới lúc hắn nhận ra Tô Thần Dật là nghiêm túc thì đã quá muộn. Vì Cố Thiệu Kiệt, y bớt đánh lộn hơn, tóm lại là y sẽ không sinh sự trên địa bàn của Cố Thiệu Kiệt. Hắn cũng không biết Cố Thiệu Kiệt có thứ gì hấp dẫn Tô Thần Dật mà y lại vì Cố Thiệu Kiệt mà ngang nhiên chống đối hắn. Đối với Cố Thiệu Kiệt hắn tường tận từng chân tơ kẽ tóc, cho nên mới ngăn cản Tô Thần Dật, tuy rằng hắn muốn chiều hư Tô Thần Dật nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ hãm hại Tô Thần Dật, chỉ là khi ấy Tô Thần Dật luôn đem lời hắn như gió thoảng bên tai.

Sau khi Tô Thần Dật bị tai nạn mất trí nhớ, y không còn sự cố chấp kia nữa, đối đãi với Cố Thiệu Kiệt cũng giống như người xa lạ, lúc ấy hắn mới thở phào một hơi.

Chỉ là, bây giờ lại có một thằng nhóc chạy đến đòi Tô Thần Dật chịu trách nhiệm là chuyện quái quỷ gì? Chẳng lẽ Tô Thần Dật ở nơi mình không biết đi trêu chọc thằng này?

Tô Việt Trạch khó nghĩ, Tô Thần Dật càng khó nghĩ hơn hắn, có trời biết y gặp thằng nhóc này lúc nào mà phụ trách? Mà phụ cái trách gì đây?

"Vị bạn học này, cậu nhận lầm người rồi chăng? Tôi không biết cậu."

"Tô Thần Dật!" Cậu trai cao giọng nói: "Đừng có ở đây giả ngu, dù anh có nát nhừ tôi cũng nhận ra anh!"

Nát nhừ... Bản thể của tôi quả thật là đã nát nhừ, muốn tôi mang cậu đi nhận sao? Khóe miệng Tô Thần Dật run rẩy: "Sư phụ của cậu truyền hỏa nhãn kim tinh* cho cậu à?" (*phép nhìn thấu yêu tinh dưới bất cứ hình thức ngụy trang nào.)

"Đừng có nhiều lời! Lúc trước anh hao tâm tổn trí theo đuổi tôi, giờ lợi dụng tôi xong rồi thì muốn bỏ? Tôi cho anh biết, không có cửa đâu thậm chí là cửa sổ chuồng chó cũng không có! Tôi biết lúc trước anh bị tai nạn nằm viện tôi không đến thăm là không đúng, nhưng mà lúc đó tôi bị người nhà giam lỏng ở nước ngoài. Mà sau đó tôi cũng tới quán bar anh hay đến để tìm anh, hai lần tới thì hết hai lần anh đã rời đi, anh cũng thật vô lương tâm, điện thoại gọi không được, tin nhắn cũng không trả lời, nếu hôm nay tôi không thấy anh trên sân trường, anh có phải muốn trốn tránh tôi cả đời hay không? Hả?"

Nghe cậu trai nói thế, Tô Việt Trạch mới nhớ ra, lúc Tô Thần Dật đang theo đuổi Cố Thiệu Kiệt ráo riết, Cố Thiệu Kiệt không hề mảy may thèm để mắt đến y. Cũng không biết Tô Thần Dật nghe đám bạn bè bày vẽ cái gì, thế nhưng lại chạy đi theo đuổi một cậu học sinh khác, những tưởng có thể khiến cho Cố Thiệu Kiệt ghen tuông, ai ngờ kết quả không cần nói cũng biết. Không ngờ cậu học sinh kia lại là cậu bé trước mắt này, cái này là oan gia ngõ hẹp sao?

"Bạn học à, tôi thực sự không biết cậu." Tô Thần Dật cười gượng gại, trong lòng không kìm được mà oán hận chủ nhân của cái thân thể này, cậu ta "xả" hết sạch sẽ, còn y thì phải đến hỗ trợ chùi đích, đây là cái chó gì? Một thằng học sinh cùng giới tính với y chạy đến tìm y đòi phụ trách, đầu bị cửa dập rồi phải không?

Cậu trai híp mắt: "Anh dám nói một câu không biết thử xem?"

Tô Việt Trạch tiến lên một bước ngăn trở tầm mắt của cậu trai, lạnh lùng nói: "Tiểu Dật mất trí nhớ, quả thực bây giờ nó không biết cậu."

Thiếu niên cười khẩy một tiếng: "Mất trí nhớ hả? Tưởng tôi ngốc à? Tô Việt Trạch, tôi biết anh là anh hai của anh ấy, tôi cũng biết anh rất cưng chiều Tô Thần Dật, nhưng đây là chuyện giữa tôi là Tô Thần Dật, mời anh xéo đi, OK?"

Tô Việt Trạch nhíu mày trầm giọng nói: "Có phải mất trí nhớ hay không thì cậu có thể đi bệnh viện kiểm tra, cậu đã biết tôi là anh trai nó, vậy xin cậu nhớ rõ một chút, không có sự đồng ý của thằng anh trai này, cậu cho là cậu và Tiểu Dật có thể ở bên nhau?"

"Chỉ bằng anh sao." cậu trai xùy cười một tiếng: "Tô Việt Trạch, người khác sợ anh nhưng Lâm Sanh tôi thì không, hơn nữa, người già ngắt cú đế như anh mà cũng đòi nhúng tay vào chuyện của chúng tôi?"

"..." Già ngắt... Cú đế... Sắc mặt Tô Việt Trạch bây giờ hoàn toàn có thể so với đáy nồi, phải biết là bây giờ hắn chỉ mới hai mươi bốn tuổi, làm sao có thể đến nông nỗi già-ngắt-cú-đế? Chẳng lẽ hắn chăm chú cho sự nghiệp quá cho nên hắn đã dần xa rời xã hội? Thằng nhỏ này là con nhà ai vậy, thiệt thiếu đòn mà!

Nói đến Lâm Sanh thì không thể không nói đến Lâm gia, nếu nói ở B thị, hiếm khi có người chống lại Tô gia, thì không có nghĩa là không có, mà Lâm gia này chính là một trong số đó. Mặc dù như thế nhưng không có nghĩa là Tô Việt Trạch e dè Lâm gia của cậu ta, nếu thật sự đối chọi, Tô Việt Trạch hắn không chắc chắn bại dưới tay Lâm gia.

Nếu bình thường mà có người sỉ nhục Tô Việt Trạch như vậy, Tô Thần Dật nhất định sẽ ở một bên cười trên nỗi đau của hắn, nếu không xong còn đổ dầu thêm lửa. Thế nhưng hôm nay Tô Việt Trạch lại tặng cho y món quà yêu thích, tục ngữ nói há miệng mắc quai. Tô Thần Dật không thể không ra mặt, " Cậu muốn thế nào?"

"Anh thấy tôi muốn thế nào?"

Tô Thần Dật đảo mắt xem thường: "Tôi làm sao biết cậu muốn thế nào, nếu tôi biết cậu muốn thế nào thì tôi đã không hỏi cậu muốn thế nào, cậu không nói cho tôi biết cậu muốn thế nào thì tôi làm sao biết cậu rốt cuộc muốn thế nào?"

"Tô, Thần, Dật!" Hàm răng rít lên ba chữ bày tỏ nỗi tức giận của chủ nhân: "Tôi cho anh biết, Lâm Sanh này không phải là MB ngoài kia, không phải anh muốn chơi thì chơi muốn bỏ thì bỏ. Hôm nay bất luận thế nào anh phải làm rõ ràng cho tôi!"

"Tôi đã nói Tiểu Dật mất trí nhớ, bây giờ không nhớ rõ chuyện trước kia." Tô Việt Trạch khó chịu lên tiếng.

"Một câu mất trí nhớ là có thể đuổi được tôi sao!"

Tô Thần Dật kéo kéo tay áo Tô Việt Trạch thấp giọng nói: "Anh chờ em một chút." Sau đó liền kéo Lâm Sanh chạy đến chỗ khác, đến khi xác định Tô Việt Trạch không thể được tiếng bọn họ nói chuyện, Tô Thần Dật mới hỏi: "Cậu nói quan hệ giữa chúng ta lúc trước là thế nào?"

Lâm Sanh im lặng nhìn Tô Thần Dật, mãi khi xác định trong mắt y không có tia xảo trá nào mới hỏi lại: "Anh thật sự mất trí nhớ?"

"So với chữ thật còn thật hơn*, rảnh quá lấy chuyện này lừa cậu làm gì chứ! Tôi cũng đâu phải là người vô trách nhiệm." (* chỗ này chơi chữ, gốc là "So với chân trâu còn thật hơn". chữ "chân" trong chân trâu đồng âm với chữ "thật" (đều là zhen) nhưng mà thôi, edit như thế kia cho dễ hiểu ;))

Lâm Sanh hừ lạnh một tiếng: "So với trước kia anh biết ăn nói hơn đấy."

"Dạ dạ dạ." Tô Thần Dật không ngừng đáp lời: "Quan hệ trước kia của chúng ta rốt cuộc là gì? Có làm mấy chuyện không nên làm chưa?"

"Nếu anh đã quên thì tôi cũng không muốn nói, tự mình nghĩ đi."?

"Cái đờ mờ! Cậu muốn tôi nghĩ thế nào!" Tô Thần Dật vẻ mặt cáu kỉnh: "Vậy thế này, chúng ta thương lượng, tôi nghe mấy lời cậu nói vừa nãy, có vẻ như quan hệ trước kia của chúng ta không hề đơn giản? Cậu xem bây giờ tôi đã mất trí nhớ, chuyện gì cũng không nhớ rõ, tôi biết thật bất công với cậu nhưng mà tôi cũng không thể lừa gạt tình cảm của cậu được, cậu xem, bằng không thì cũng ta làm bạn bè bình thường vậy, đời này nhiều trai như vậy, cậu cũng đừng treo cổ trên cái thân cây xiêu vẹo này."

"Chỉ bằng anh hả!" Lâm Sanh vẻ mặt khinh bỉ nói: "Ai hiếm lại gì cái cây mục như anh, chỉ còn thiếu nước thiếp vàng lên mặt."

"Vậy tốt rồi!" Tô Thần Dật lập tức vui vẻ nói: "Một khi đã vậy thì cậu đi về đi, tôi cũng về luôn, có duyên gặp lại!"

"Tô Thần Dật!" Lâm Sanh kéo áo Tô Thần Dật lại nghiến răng nói: "Ông đây vất vả lắm mới có thể nói chuyện được với anh mà anh vội chạy như vậy? Thứ anh đưa tôi anh không cần nữa phải không!"

Tô Thần Dật chớp mắt mấy cái, nghi hoặc hỏi: "Thứ gì?"

"Ai biết cái gì, thần thần bí bí, còn làm tới hai lớp khóa, anh nói sau khi bão xe xong thì tới lấy, rốt cuộc đến giờ vẫn không thèm tới, anh không muốn lấy nữa hả?"

"Muốn! Muốn chứ!" Tô Thần Dật kiên định nói, tuy rằng y không biết là thứ gì, nhưng là đã làm tới hai lớp khóa, chắc chắn là đồ quý rồi.

Lâm Sanh gật gật đầu: "Tuy rằng bây giờ anh mất trí nhớ, nhưng lúc trước anh đã dặn dò tôi không cho người thứ ba biết việc này, nếu không anh trai anh sẽ quản chặt anh, tôi đã sớm cho người đưa tới dây. May mắn hôm nay hội thao trông thấy anh, hai ngày nữa tôi sẽ liên lạc với anh, lúc đó anh nghĩ cách cắt đuôi người đi theo anh, rồi tới chỗ tôi lấy đồ.

"Tôi biết rồi."

"Còn nữa, tôi phát hiện vụ tai nạn gia thông của anh lần trước không đơn giản như vậy."

Cả người Tô Thần Dật co lại: "Ý cậu là..."

"Bây giờ tôi không thể nói nhiều với anh được, lúc anh tới lấy đồ tôi sẽ nói rõ với anh."

Tô Thần Dật cười cười: "Lâm Sanh, quan hệ lúc trước giữa chúng ta nhất định là không đơn giản phải không?"

Nhìn hai người đúng nói chuyện từ xa, ánh mắt Tô Việt Trạch ngày càng thâm trầm. Hắn không ngờ cậu trai Tô Thần Dật theo đuổi trước kia lại là người của Lâm gia, đây là gì? Trùng hợp hay cố ý? Tô Việt Trạch rũ mắt giấu đi thần sắc trong đó, bây giờ hắn cảm thấy thật may mắn khi Tô Thần Dật mất trí nhớ, bằng không thì không biết sẽ xảy ra sơ suất gì, hắn không muốn có bất kì nhân tố nào tồn tại mà hắn không thể khống chế được.

"Bốp" Một tiếng bạt tai vang lên, sau đó là tiếng gầm giận giữ.

"Tô Thần Dật, tôi hận anh!"

Tô Việt Trạch lập tức ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy được bóng dáng Lâm Sanh chạy đi, còn Tô Thần Dật vẫn đứng tại chỗ như trước, một tay ôm mặt, đầu cúi gằm.

Tô Việt Trạch bước nhanh về phía trước: "Tiểu Dật, em sao rồi?"

Tô Thần Dật lắc đầu không nói gì, vẻ mặt dường như có chút suy sụp, hãy để tôi thương tiếc vì tiết tháo của mình một chút...

Tô Việt Trạch thở dài một tiếng sờ sờ đầu Tô Thần Dật: "Yên tâm, anh sẽ giúp em xử lý."

"Không cần." Tô Thần Dật cười khổ đáp: "Vốn là em nên xin lỗi cậu ấy, không sao cả."

"Tiểu Dật..."

"Về nhà thôi." Tô Thần Dật xoay người bước đi, không nói thêm câu nào.

Không biết tại sao, khi Tô Thần Dật xoay người đi, Tô Việt Trạch thấy dấu tay trên khuôn mặt kia thật chói mắt, có một cảm giác không nói nên lời từ từ khuếch tán dưới đáy lòng. Ngần ấy năm qua, Tô Thần Dật được y nuông chiều đến tận trời hình như chưa từng chịu uất ức như ngày hôm nay.

Nếu đổi là Tô Thần Dật lúc chưa mất trí nhớ, y nhất định không nói hai lời mà trực tiếp nhào vào đánh Lâm Sanh một trận, dù sao sau đó cũng sẽ có thằng anh này đi thu dọn tàn cuộc cho y. Mà hôm nay, Tô Thần Dật không làm như vậy, chỉ là lãnh hết sai trái lên người mình.

Từ sau khi Tô Thần Dật mất trí nhớ, y thay đổi nhiều lắm, nếu không phải xác định Tô Thần Dật chính là em trai mình không thể nghi ngờ, hắn phỏng chừng đã hoài nghi có phải có người khác tới giả mạo hay không. Chẳng lẽ đây mới chính là bản tính của Tô Thần Dật? Loại cảm giác nằm ngoài phạm vi khống chế này khiến cho Tô Việt Trạch có chút phiền muộn. Xem ra, có một số thứ cần nắm trong tay vẫn tốt hơn.

Mãi cho đến khi ngồi trên xe, Tô Thần Dật mới đỡ bực hơn một chút, Lâm Sanh chết tiệt! Diễn gì mà diễn ác tay như vậy! Đau chết ông đây! Nếu không vì bảo bối, thật muốn tẩn chú mày nha!

Cảm xúc ấm áp trên mặt khiến cho Tô Thần Dật giật nãy mình, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Tô Việt Trạch ngồi bên ghế lái với ánh mắt phức tạp.

"Đau lắm hả?"

"À, không sao." Tô Thần Dật không dấu vết mà chặn tay Tô Việt Trạch: "Em không sao, anh lái xe đi."

Một tiếng thở dài rất nhỏ vang lên bên tai, Tô Việt Trạch không nói gì nữa mà khởi động xe.

Tô Thần Dật gục đầu xuống dấu đi vẻ trào phúng trên khuôn mặt, lời cảnh bảo trước khi đi của Lâm Sanh vang lên bên tai.

"Cẩn thận Cố Thiệu Kiệt và anh trai anh."