Ăn Định Trạng Nguyên Phu

Chương 2




Ánh trăng như nước chiếu ra ánh sáng màu bạc, cơn gió đêm mang theo hơi nước ẩm ướt làm cho những kẻ vô tâm cũng không thể ngủ được mà cảm thấy phiền chán.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng mới ló dạng phía chân trời, Văn Tuyết Oánh tâm tình thực phức tạp.

Nàng chưa từng nghĩ tới chia lìa, lại phải từ biệt đến mười năm, không dám hy vọng xa vời sẽ gặp lại, lại bất ngờ gặp nhau, đến cuối cùng lão thiên gia định làm gì đây?

Màn đêm yên tĩnh, gió thổi nhè nhẹ, dưới ánh trăng mây có vẻ càng thêm trang trọng nghiêm túc.

Tiểu viện trong chùa thực thanh tĩnh, lòng của nàng vốn cũng nên yên bình không phong ba như bóng đêm yên tĩnh kia, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Nàng cùng hắn chỉ cách nhau một bức tường, điều này phải cảm tạ việc cha cùng trụ trì Vân Lai Tự có giao tình, nên mới có thể yêu cầu trụ trì cho mình được ở bên cạnh phòng hắn. Buổi tối đầu tiên nàng thậm chí còn tình cờ nghe được hắn thấp giọng tự nói. Hiện tại hắn hẳn là đã ngủ rồi, mà nàng dù có làm như thế nào cũng không ngủ được.

Rất muốn liều lĩnh đi gặp mặt hắn để hỏi, nhưng chân của nàng lại giống như bị dính chặt, không thể chuyển động chút nào.

Ánh mắt dừng ở bức tường không tính là cao kia hồi lâu, nàng chậm chạp không hề cử động.

Làm đổ bức tường này đối với nàng mà nói hoàn toàn không phải là không có cách, chỉ là thái độ của hắn làm cho nàng chần chờ, không dám tùy tiện làm việc. Hắn dường như có chút không thể đối mặt được với sự thật nàng còn sống.

Cùng lúc đó, bên kia bức tường, Triệu Tử Dương đứng yên thật lâu phía trước cửa sổ.

Hắn biết nàng đang ở nhờ kế bên, từng nghĩ đến chỉ có trong mộng mới có thể gặp lại thiên hạ (*). Đột nhiên nàng lại xuất hiện ngay trước mặt, vui sướng qua đi để lại trong lòng tràn đầy bối rối cùng lo lắng. Nếu nàng chưa chết thì vì sao năm đó cậu lại trở về đưa tin tức như vậy?

(*) thiên hạ: người mình yêu

Đúng vậy, cho dù hắn luôn tự nhủ chính mình phải tin tưởng cậu. Tin tưởng Oánh nhi quả thật đã chết. Nàng chỉ trùng tên trùng họ thôi, nhưng ở chỗ sâu nhất trong lòng mầm mống khát vọng lại không ngừng lớn mạnh, nhanh chóng trưởng thành như cây đại thụ che trời

Không chết thì như thế nào?

Cúi nhìn đấu quyền đang nắm chặt, nàng nay đã không còn là tiểu cô nương ngây thơ. Nàng đã có ý trung nhân, nam tử kia là người nho nhã, là vị công tử có dáng vẻ rất khí phách. Nhìn quần áo rõ ràng phi phú tức quý (*), cho dù nàng thật sự là Oánh nhi, hắn có năng lực thừa nhận đã từng quen biết sao? Nếu thức nhận quen biết thì sẽ có khác so với bây giờ không?

(*) phi phú tức quý: không giàu có thì cũng là người có địa vị

Nếu kết cục chỉ làm cho người ta đau lòng, hắn tình nguyện tin tưởng Oánh nhi của hắn đã sớm không còn trên đời.

“Oánh nhi, một khi đã như vậy, lão thiên gia vì sao còn muốn nàng và ta gặp lại?” hắn buồn bã thì thầm.

Lời nói của hắn khi vào tai Văn Tuyết Oánh lại là một nghĩa khác, bàn tay nắm chặt. Ý hắn là sao? Chẳng lẽ chỉ khi nàng chết hắn mới có thể thể hiện được hình tượng si tình của mình sao?

Một quyền thật mạnh đánh vào bức tường, vô số bụi bặm bay như mưa.

Là hắn nhìn lầm rồi sao? Cái tường ngăn cách hai sân dường như hơi hơi chấn động……

Triệu Tử Dương xoa xoa mắt, nhìn chăm chú. Không, không phải hắn hoa mắt, bức tường kia lúc trước đứng sừng sững bây giờ đang run run, từng mảng vôi vữa giống như những chiếc lá khô đang tuôn rơi trong gió.

Để chứng minh xác thực không phải mình hoa mắt, hắn đi ra cửa phòng, đi đến bên cạnh bức tường.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vừa dừng lại, bức tường ầm ầm đổ sập, biến thành một đống gạch đá rơi xuống đất.

Có lẽ, bức tường này không rắn chắc giống như tưởng tượng. Đây là suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu hắn.

Đứng ở bên cạnh đống gạch ngói vụn là một đôi nam nữ đang khiếp sợ chưa hoàn hồn.

Ánh trăng như vẽ dừng ở trên người hai người, làm cho vẻ mặt của bọn họ so với ánh trăng bạc còn mông lung thần bí hơn.

Ánh mắt chậm rãi chuyển từ đống gạch ngói vụn qua chân phải, Văn Tuyết Oánh chậm rãi nhếch đôi môi cánh hoa, nhanh chóng ở trong lòng hạ quyết định — đánh chết không thừa nhận tường là nàng dùng chân đạp đổ. Hôm nay sức mạnh trời sinh từ nhỏ đến lớn đã luôn làm cho nàng phải thấp thỏm lo âu. Nên khi còn bé lúc nào nàng cũng phải cẩn thận, chỉ sợ có ngày bại lộ sức mạnh thiên phú dị bẩm của mình sẽ bị người đời coi là quái vật.

Giống lần đó do nhất thời không khống chế tốt sức mạnh, đem một cây gỗ to bẻ gẫy liền bị đồn thổi thành nàng lấy nó làm gậy đánh gia nhân cùng cha tàn nhẫn đến độ làm gãy luôn cây gỗ. Thật sự là nàng vô tội.

Triệu Tử Dương vừa lấy lại tinh thần nhưng vẻ mặt khó nén kinh ngạc. Nàng cũng là nhìn thấy tường có điểm khác thường nên đi tới xem xét sao? Tại sao đêm khuya nàng vẫn chưa đi nghỉ? Hay là cũng có tâm trạng giống hắn?

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thầm mắng chính mình một câu: Sao có thể như thế được? Có khả năng chính là do thời tiết nóng quá nên nàng không ngủ được, sao lại có thể giống tâm trạng của hắn làm cho trằn trọc nên không thể đi vào giấc ngủ?

“Thật khéo.” Sau khi đã lấy lại tinh thần Văn Tuyết Oánh mở miệng đánh vỡ trầm mặc giữa hai người.

“Bức tường trong chùa rất vững chắc.” hắn cảm thấy chính mình cũng phải nói cái gì đó, vì thế tiếp một câu như vậy.

Văn Tuyết Oánh mặt không khỏi ửng hồng lên. Cũng may là buổi tối, hơn nữa để giữ lễ nghĩa hắn chắc chắn sẽ không nhìn kỹ mặt nàng, may mắn!

“Đúng vậy, bức tường đang tốt đột nhiên lại sụp, may mắn không đụng trúng ai.” Nàng ít nhiều mấy năm nay đã đi theo Phi Hoa lịch lãm. Hôm nay cho dù có ăn nói lung tung, nàng cũng có năng lực giữ được bình tĩnh.

Tuy nhiên, ánh mắt nhìn đến chân hắn chỉ cách đống đổ nát này không xa, có vài bước chân, lòng của nàng không khỏi căng thẳng.

Nếu lão thiên gia có thể làm cho bọn họ gặp lại với dụng ý là làm cho hắn chết trong tay nàng. Nàng thề từ nay về sau nhất định không đi chùa lễ Phật.

“Tiểu thư bình yên vô sự là tốt rồi.” hắn cảm thấy thật may mắn vì nàng không việc gì.

“Cám ơn công tử.”

Sau đó hai người không hẹn mà cùng im lặng.

Khách sáo! Rất khách sáo !

Khách sáo làm hắn cảm thấy chính mình thực dối trá, rõ ràng là có quen biết, lại còn muốn giả là mới gặp.

Khách sáo làm nàng muốn phát điên, hắn thật sự đầu gỗ không biết tình hình, hắn nhận định nàng đã chết, nay nàng chỉ là người lạ trùng họ trùng tên mà thôi.

Làm sao bây giờ? Hai người đồng thời tự hỏi trong lòng.

“A di đà phật, thiện tai thiện tai, hai vị thí chủ không việc gì?”

Đột nhiên tiếng niệm phật phát ra đánh vỡ im lặng đang được duy trì giữa hai người.

Thật sự là phá đám. Văn Tuyết Oánh oán hận lườm mấy vị tăng nhân tuần tra ban đêm một cái, lấy trong tay quạt tròn ra che mặt, còn không kịp mở miệng, chợt nghe đến phía sau truyền đến thanh âm kinh hoàng của Tiểu Thúy.

“A, ở đây đã có chuyện gì? Tiểu thư, người không sao chứ? Cái tường này làm sao có thể đổ? Thật là cũng quá không rắn chắc, nếu làm tiểu thư bị thương thì sao?

Văn Tuyết Oánh khóe miệng hơi hơi run rẩy, trên đầu hiện lên hàng loạt hắc tuyến. Tiểu Thúy, ngươi tận dụng lợi thế làm tỳ nữ nhà quan thật sự là càng ngày càng thành thạo. Giờ này khắc này, nàng không nhịn được cảm xúc muốn đánh người.

“Làm cho nữ thí chủ phải sợ hãi, thật có lỗi.” người xuất gia quả nhiên bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng, không có chút biểu hiện hờn giận.

“Ta không sao.” vì phải phối hợp với lí do để từ chối nha hoàn, nàng dùng tay xoa ngực lại còn làm vẻ mặt sợ hãi “Chính là bức tượng này như thế nào vô duyên vô cớ lại sập?”

Một đám tăng nhân tuần tra ban đêm không khỏi lâm vào nghẹn lời. Thật ra, bọn họ cũng đang nghi ngờ chuyện này.

“Trời càng khuya càng lạnh, nữ thí chủ vẫn là nên đi nghỉ sớm đi.” Vấn đề chưa được giải quyết xong tăng nhân đã trốn tránh mà chuyển sang đề tài khác

“Đúng vậy, tiểu thư, khuya rồi, vẫn là nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, ngủ không được cũng không thể đứng trong viện. Tiểu thư nghĩ xem tường này nếu đổ vào người, nô tỳ trở về làm thế nào có thể đối mặt với lão gia ……” Tiểu Thúy lại phát công.

“Tiểu Thúy.” Văn Tuyết Oánh hợp thời thể hiện tư thế chủ tử.

“Nô tỳ đỡ tiểu thư trở về phòng.” nụ cười trên môi vụt tắt, trở về với dáng vẻ cung kính

Nhìn theo chủ tớ hai người vào trong phòng, tăng nhân chuyển hướng sang bên Triệu Tử Dương “Triệu thí chủ cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.”

“Cám ơn đại sư quan tâm, ta cũng đang muốn đi ngủ.”

“Làm cho thí chủ bị sợ hãi.”

“Không sao, đại sư hẳn là nên đi chỗ khác tuần tra.”

Những tăng nhân tuần tra ban đêm cáo từ mà rời đi.

Triệu Tử Dương ánh mắt quyến luyến nhìn về phía cửa phòng đã khép lại, chậm rãi xoay người đi về phòng mình.

Những ngôi sao sáng ẩn đi ánh trăng di chuyển, chỉ còn lại ánh đèn phía ngoài cửa sổ chiếu sáng ngời.

Gió đêm xuyên qua cửa sổ thổi làm màn tung bay. Ánh đèn lay động chiếu ra ánh sáng đối lập với quang cảnh tối tăm bên ngoài cửa sổ .

Sau khi sửa soạn xong đệm giường Tiểu Thúy thối lui, xoay người nhìn về phía chủ tử “Tiểu thư, còn giận nô tỳ?”

“Không có.” bởi vì vừa rồi nếu không phải Tiểu Thúy lên tiếng phá vỡ tình thế căng thẳng, nàng cũng không biết còn có thể cùng hắn nói cái gì.

“Nhưng tiểu thư nhìn không vui.”

Đúng vậy, nàng phải vui vẻ như thế nào đây?

Căn bản không biết phải tiếp tục đoạn nhân duyên trời ban này như thế nào, chia tay đã lâu cho nên cảm thấy xa lạ ? Không, không phải, là hắn vô tình không muốn tiếp tục đoạn tình duyên này.

Nghĩ đến đây, Văn Tuyết Oánh mày càng thêm nhăn. Thật sự là làm người ta phiền não mà……

“Tiểu thư, đừng nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút đi.”

Nàng cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, nhưng lại nhịn không được mà nghĩ đến. Dù sao nàng đã không còn thời gian để chờ đợi nữa, Thải Lầu lập tức sẽ xây dựng xong, mà chung thân đại sự của nàng đã muốn do một quả tú cầu quyết định.

Tuy nói Phi Hoa vội vã chạy tới cho nàng uống một chén thuốc an thần, nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an như trước. Cho dù các nàng ba người tiếng tăm xấu không chịu nổi, nhưng phụ thân các nàng dù sao cũng đều là đại quan đương triều. Lúc này tránh không được sẽ có những người vì phú quý quyền thế mà không từ thủ đoạn.

Tiểu Thúy lẳng lặng đứng một bên nhìn chủ tử, trong lòng không khỏi có chút bùi ngùi. Thật ra tiểu thư là người hiểu biết lễ nghĩa, từ khi kết bạn với Cát tiểu thư tinh nghịch xong, lại dần dần vứt bỏ hình tượng thục nữ, hoàn toàn thay đổi, càng đáng sợ là nàng lại cảm thấy tiểu thư như vậy mới càng tuyệt vời.

“Tiểu Thúy.”

Tiểu Thúy bị một tiếng gọi nhỏ của Văn Tuyết Oánh làm cho hoảng sợ. Giọng điệu này, biểu tình này, lão thiên gia ơi! Tiểu thư lại muốn nói ra điều gì kinh khủng?

“Tiểu thư.” nàng thật cẩn thận lên tiếng trả lời. Phật tổ phù hộ, sẽ không phải a, Cát tiểu thư a Cát tiểu thư, người rốt cuộc thừa dịp ta không cạnh tiểu thư đã làm gì mà thay đổi tiểu thư nhà ta đến như vậy?

“Chúng ta đi cướp sắc chứ?”

Tiểu Thúy thân thể lập tức run rẩy, tuy rằng cố giữ vững bình tĩnh, nhưng vẫn không thể che dấu sợ hãi.

“Cái gì?” nhất định là nàng nghe lầm .

Văn Tuyết Oánh mỉm cười. Hai gò má như ngọc dưới ánh đèn nổi lên một mảnh đỏ bừng “cướp sắc.”

Tiểu Thúy chịu đả kích sâu đậm cố gắng ổn định thân mình, thanh âm khó nén run run nói “Cái gì?”

“Ta tin tưởng ngươi nghe rõ .” Văn Tuyết Oánh từ chối lặp lại.

Một bước dài đi lên phía trước, nắm chặt tay chủ tử, Tiểu Thúy khẩn trương vô cùng ” tiểu thư, không thể, tuyệt đối không thể.”

“Ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Chỉ là cướp sắc thôi mà.”

Gọi sét đến đánh choáng váng nàng đi, cái gì kêu thôi mà? Tiểu Thúy không chịu được muốn hét to.

“Chẳng lẽ ngươi không thấy luôn là nữ tử chúng ta bị kẻ khác đùa giỡn quá mức đến không công bằng sao?”

Đây không phải là lý do để các nàng có thể đi đùa giỡn nam nhân!Trong lòng Tiểu Thúy thét chói tai.

“Chính là đùa giỡn một chút, chẳng lẽ ngươi không thấy hắn thật sự rất đẹp sao? Đùa giỡn một chút cũng không hại gì.”

Tuy nói như thế, nhưng là…… Không đúng, nàng không thể đồng ý tiểu thư, lần này tuyệt đối không thể, nhất định phải kiên định lập trường. Vì thế, Tiểu Thúy hít sâu một hơi, vẻ mặt đau đớn kịch liệt nhìn chủ tử nói “Tiểu thư, người nếu thật sự không ngủ được, chúng ta tìm một bản kinh Phật để niệm đi.”

“Kinh Phật?” nàng hơi hơi kinh ngạc.

“Không tức là sắc, sắc tức là không……” Tiểu Thúy trong óc nhanh chóng hiện lên những lời này.

“Ha ha……” Văn Tuyết Oánh bị chính nha hoàn bên người lấy lòng.

Nghe được bên cạnh truyền đến tiếng cười trong trẻo, Triệu Tử Dương khóe môi nhịn không được hơi hơi giơ lên. Nàng dường như tâm trạng không tồi.

Hắn không biết rằng, nếu biết có người muốn quyến rũ hắn, liệu hắn còn có thể vui vẻ được như thế được hay không?

Bầu trời trong xanh như nước biển, trên trời không có một đám mây. Sau cơn mưa không khí trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, thậm chí còn làm cho người ta có một chút cảm giác mát mẻ.

Gió nhẹ làm quần áo của nàng hơi bay bay, tóc dài ở tung bay trong gió, thân ảnh tao nhã nhàn tĩnh đang đọc sách.

Một nữ tử tao nhã như vậy làm sao có thể là kẻ thô bạo vô song như trong đồn đại?

Bởi vì bức tường bị đổ chưa tu sửa, Triệu Tử Dương đứng trong viện của mình có thể thấy rất rõ ràng mọi hoạt động của Văn Tuyết Oánh ở trong viện, cho nên hắn cảm thấy thực hoang mang.

Mỗi buổi sáng nàng đều ngồi ở bàn dưới tàng cây thạch đọc sách, mà nha hoàn của nàng sau khi hầu hạ trà nước điểm tâm xong luôn im lặng ngồi thêu ở một bên.

Sau giữa trưa nàng có thói quen ngủ một lát, sau đó sẽ cùng nha hoàn ra ngoài đi dạo, gần tối mới trở về, còn hắn mỗi ngày trong khoảng thời gian này sẽ có cảm giác thời gian trôi qua thật chậm, tâm tư không yên, hoàn toàn không thể tập trung vào sách vở.

Vốn dĩ hắn không để công danh lợi lộc trong lòng. Lần này vào kinh cũng không ôm tư tưởng thi đậu, chính là muồn đến nơi nàng lớn lên từ nhỏ để tìm kiếm cảm giác quen thuộc.

Nhớ lại cảm giác ngọt ngào, tâm cũng là chua xót vô cùng. Lão thiên gia đã bắt phải chia ly vĩnh viễn, sinh không thể gần nhau, chết cũng không thể làm bạn. Hắn vốn tưởng chỉ có thể cúng bái hành lễ nào ngờ nàng đột nhiên xuất hiện

Làm cho hắn hoảng sợ nhưng cũng vì nàng mà động tâm, rất dễ dàng vứt bỏ suy nghĩ rằng nàng đã chết, giống như bọn họ chưa từng bao giờ chia lìa, quen thuộc mà xa lạ.

“Triệu công tử, nô tỳ vừa pha một ấm trà lài, ngài có muốn qua đây uống một chén không?”

“Việc này không hay lắm” hắn chần chờ sợ làm hỏng thanh danh Văn Tuyết Oánh, ánh mắt cũng không tự chủ chú ý vẻ mặt biến hóa của nàng.

Tiểu Thúy hận không thể nhếch miệng lên cười. Rõ ràng đối với tiểu thư nhà nàng có ý vậy mà còn khách sáo như vậy. Còn tiểu thư, rõ ràng không thích đọc sách, vì làm cho hắn mỗi ngày ngơ ngác nhìn chăm chú, không tiếc tự mình chịu tội cầm sách giả dạng tài nữ, thực sự nàng cũng sắp không chịu nổi tình trạng ái muội của bọn họ.

“Không sao, một ly trà thôi mà, sẽ không gây ra những lời đồn đại vô nghĩa” Văn Tuyết Oánh nhìn thấu tâm tư của hắn, không khỏi chủ động tỏ vẻ.

Xem nàng vẻ mặt tự nhiên, không có chút thái độ xấu hổ, hắn trong lòng không khỏi thả lỏng. Quả nhiên là hắn suy nghĩ quá nhiều, từ xưa danh sĩ ước hẹn phẩm trà cần chi để ý đến sự khác biệt giữa nam nữ.

“Vậy tại hạ xin làm phiền.”

“Công tử mời.” nàng buông cuốn sách trong tay, làm tư thế mời.

Tiểu Thúy lập tức thông minh hiểu ý đi châm trà, sau đó lui qua một bên.

“Trà thơm quá.” nhấp một ngụm trà, hắn không khỏi lộ vẻ mặt vui mừng.

“Đây là trà Bạch Liên rất thơm, là Tiểu Thúy tự tay hái sen chế biến mà thành .”

“Cô nương thật có lòng.”

“Công tử quá khen, kỳ thật chủ ý này là do tiểu thư nghĩ ra, nô tỳ cũng chỉ là làm việc theo sự hướng đẫn mà thôi.”

Hắn kinh ngạc nhìn nàng “Thì ra tiểu thư mới là cao thủ về trà.”

“Ta chỉ là có cái miệng xảo quyệt (từ này là nguyên văn trong convert nha) chút mà thôi.” Văn Tuyết Oánh vẻ mặt tự nhiên trả lời.

Tiểu Thúy ở một bên âm thầm gật đầu. Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư nhà nàng có cái miệng thực xảo quyệt, chuyên môn nghĩ ra cách tìm sách dạy chế biến trà đến khảo nghiệm trình độ khéo tay của nàng, sau đó nhất định là ăn uống rất cẩn thận.

Triệu Tử Dương trong chốc lát có chút không thể mở miệng nói tiếp, nàng thẳng thắn như thế, làm hắn có chút không biết làm thế nào, vì thế chỉ có thể chậm rãi thổi nhè nhẹ chén trà, không đáp.

“Nếm thử điểm tâm đi, Tiểu Thúy lấy nguyên liệu chính là hoa hồng làm thành đó.”

“Cám ơn tiểu thư.”

“Còn có này, Tiểu Thúy dùng cây lựu làm.”

Tiểu Thúy ở một bên càng nhìn mắt mở càng lớn, vẻ mặt càng cổ quái. Nếu không phải biết rõ suy nghĩ tiểu thư, nàng thật muốn nghĩ đến tiểu thư đang tính đem nàng ra để chào hàng cho vị Triệu công tử này.

Kỳ thật, có suy nghĩ này không chỉ có mình Tiểu Thúy, Triệu Tử Dương cũng đã bắt đầu cảm thấy có mồ hôi rịn ra hai bên thái dương, mỹ vị trà bánh ăn đến miệng nhưng lại lòng cũng chua sót.

“A, đổ mồ hôi , hôm nay thời tiết quả thật có chút nóng.” Một chiếc khăn lụa theo lời nói đưa qua, hào phóng tự nhiên thay hắn lau mồ hôi hai bên thái dương.

Vì thế, Tiểu Thúy trố mắt, Triệu Tử Dương hóa đá.

Tiểu thư thế nhưng thật sự là đang đùa giỡn người ta!

Hành vi của nàng thật sự quá mức vô cùng thân thiết !

Trái lại Văn Tuyết Oánh vẻ mặt tự nhiên, lấy khăn lụa vừa thay người lau mồ hôi lau điểm tâm dính ở khóe miệng chính mình.

Trắng trợn tán tỉnh mà! Tiểu Thúy cảm thấy đây nhất định là di chứng của việc chủ tử hàng năm bị Cát tiểu thư đùa giỡn. Gần mực thì đen, tiểu thư đã hoàn toàn bị bôi đen rồi!

Triệu Tử Dương không khỏi đỏ mặt, xấu hổ giống như đám hoa hồng bên cạnh. Dĩ nhiên đem một nam mỹ nhân đi so sánh với hoa cũng thật quá sỉ nhục!

Thực là đẹp đến kinh người, như món ăn đầy đủ sắc hương vị, khó trách tiểu thư có tư tưởng cướp sắc, ngay cả nàng hiện tại cũng hiểu được vì trước mắt là một cảnh xuân lãng mạn vô cùng.

“Tiểu Thúy, chú ý nước miếng của ngươi đang chảy ra.”

Tiểu Thúy lập tức trừng mắt căm hận nhìn chủ tử của mình. Rốt cuộc là ai chảy nước miếng? Huống chi cho dù có. Cũng là tiểu thư đi trước, nàng chỉ đi theo mà thôi.

Triệu Tử Dương da mặt càng thêm nóng. Vị Văn tiểu thư trước mặt thật sự là Oánh nhi trong trí nhớ của hắn sao? Tiểu cô nương hay thẹn thùng trước kia đi đâu rồi?

“Yểu điệu thục nam, nữ tử hảo cầu, Tiểu Thúy cái này không có gì đáng xấu hổ.” giọng nói của nàng hết sức nhẹ nhàng như gió thổi mây bay.

“Tiểu thư –” Tiểu Thúy cố gắng không chế chính mình để không phát điên, liều mạng nhắc nhở chính mình hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.

“Làm sao vậy?”

Triệu Tử Dương đột nhiên lại nở nụ cười. Xem nàng dùng cánh tay chống má, mặt phấn xinh đẹp, mày liễu mảnh mai, môi hơi nhếch lên, thanh âm lộ ra một chút khiêu khích cùng bá đạo hỏi lại tiểu nha hoàn của chính mình, lại làm cho hắn cảm thấy thật đáng yêu.

“Nô tỳ đi vào nhà bếp giúp tiểu thư bưng canh hạt sen tới.” Tiểu Thúy tìm cớ rời đi, kiên quyết muốn rời đi không muốn tiếp tục làm bia ngắm cho tiểu thư. Thẹn thùng thì cứ thẹn thùng, thế nào lại chuyển mục tiêu sang nàng, một con người thật đáng giận!

“Ta lại không đói bụng……” nhìn đến thân ảnh của nàng nhanh như chớp biến mất, Văn Tuyết Oánh rốt cục khép miệng lại. Thật sự là nha đầu không nghĩa khí, vì chung thân hạnh phúc của chủ tử hy sinh một chút có là cái gì.

Nhịn không được , Triệu Tử Dương cúi mặt nhìn xuống phía dưới, che dấu vẻ mặt đầy ý cười. Tuy rằng Oánh nhi trong trí nhớ của hắn bây giờ có chút khác biệt, nhưng bộ dáng thẹn thùng không được tự nhiên vẫn làm cho hắn xao động.

Cảm nhận được tầm mắt của hắn dừng ở trên người mình, Văn Tuyết Oánh có chút run rẩy . Đã không còn Tiểu Thúy là kẻ thứ ba ở đây, nàng đột nhiên cảm thấy nắng sớm so với buổi trưa còn muốn nóng hơn, làm cho da mặt của nàng cũng có xu thế nóng lên.

“Kỳ thi sắp tới gần, công tử có thể nắm chắc được đề tên lên bảng vàng?” nàng chỉ có thể tìm cách nói chuyện khác để dời đi lực chú ý của hắn, trong lòng yên lặng cầu nguyện, trăm ngàn không cần tiếp tục, nàng một chút cũng không nghĩ muốn để lộ ra khuôn mặt đỏ như quan công của mình

“Tùy duyên đi.”

“Công tử thật sự là rộng rãi.”

“Đại khái là gần đây ở lại trong chùa đã thông suốt được nhiều việc” hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói, muốn giải thích nhiều hơn, nói xong lại đưa mắt nhìn về phía điện phủ phiá xa xa.

Nàng cũng theo ánh mắt hắn nhìn lại, lại nhìn thấy ở rất xa có một đám gia nhân đang vây quanh một cô gái mặc cẩm y hoa phục tiến vào đại điện, xem phô trương như thế này không giống phú hào, quan lại bình thường, hẳn là vương công quý tộc.

“Trong chùa này hương khói cực thịnh.”

“Người đời chỉ muốn cầu phước để tìm yên bình mà thôi.”

Hắn thu hồi ánh mắt nhìn nàng “Tiểu thư lời này hình như là có chút xúc động?”

“Ta xem công tử cũng có thể giác ngộ ra mà, công tử tới đây không phải vì cầu bình yên sao?” nàng không đáp hỏi lại.

Triệu Tử Dương im lặng hồi lâu, lâu đến Văn Tuyết Oánh phải nghĩ rằng bọn họ hôm nay vấn đề này đã xong.

“Đúng vậy, tại hạ cũng vậy đến cầu bình yên. Nghĩ đến an lòng thì có thể thực hiện chữ hiếu trước, nghe theo lời mẫu thân nói trước khi cưới vợ sinh con phải lấy được công danh.”

Tuyết Oánh im lặng. Thì ra hắn là ôm suy nghĩ như vậy thay nàng làm pháp sự sao? Khó trách lúc ấy cả người thoạt nhìn u buồn như vậy.

“Là tại hạ nói lỡ, khiến tiểu thư tâm tình chuyển xấu .”

“Không phải, tôi chỉ là đang nghĩ thế sự vô thường, lão thiên gia có khi thật sự coi tình yêu như trò đùa.”

“Chúng ta không nên nói chuyện làm người ta không vui nữa, tiểu thư thử đoán người vừa đến là loại người nào”

Văn Tuyết Oánh cười cười, nhấp một ngụm trà mới nói “Công tử nếu thật muốn lấy được công danh, nàng sẽ là một cách thức mau lẹ.”

Triệu Tử Dương hơi biến sắc. Hắn nghe hiểu ám chỉ của nàng, vì nghe hiểu, tâm mới có thể bị thương như vậy, nàng đang châm chọc hắn sao? Muốn hắn bám váy đàn bà để đi lên con đường làm quan sao?

“Tiểu thư nói đùa.”

“Nếu công tử chê cười xin đừng để tâm.” nàng cười nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn ra cửa.

“Tiểu Thúy nha đầu kia đi lâu như vậy, như thế nào còn chưa trở về?”

Đã sớm trốn cách đó không xa Tiểu Thúy nghe ra chủ tử có ý cảnh cáo, vội vàng từ chỗ trốn đi ra, làm bộ vừa trở về.

“Tiểu thư, công tử, để hai người đợi lâu.”

“Không sao, trở về là tốt rồi.” nếu không không khí giữ nàng và hắn sẽ càng lúc càng nặng nề, ai, lời nói quá mức trầm trọng thật sự không thích hợp cho việc xa cách đã lâu nay mới gặp lại, giữa hai người vốn đã có hiểu lầm.

“Bên ngoài náo nhiệt như vậy biết là người nào không?” Văn Tuyết Oánh giống như vô tình hỏi.

“A, tiểu thư hỏi người vừa mới đến a, nghe nói là Tuyên Hoa công chúa.”

“Công chúa Tuyên Hoa?”

“Vâng, chờ tiểu thư cùng hai vị ngự sử tiểu thư xuất giá xong, kế tiếp Hoàng Thượng nhất định là muốn thanh lý nữ nhi của chính mình, cho nên có công chúa đến dâng hương cầu nguyện là chuyện rất bình thường.”

Văn Tuyết Oánh bị lí do từ chối của Tiểu Thúy làm cho tức cười.

Nhìn nụ cười nhẹ nhàng không chút buồn phiền của Văn Tuyết Oánh, tim Triệu Tử Dương đập nhanh hơn, ánh mắt lập tức nhắm lại, cố sức dấu diếm cảm xúc. Nay trong lòng nàng đã có người khác, hắn muốn buông tay, coi như nàng thật sự đã chết đi.