An Cư Lạc Nghiệp

Chương 63: Chơi đến cậu dậy không nổi




Đỗ Ngôn Mạch nhận được điện thoại của An Cúc Nhạc, đối phương hỏi thẳng vào đề: “Cậu còn ở với người nhà không?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Không, em chuyển ra ngoài rồi.”

An Cúc Nhạc: “Vậy khách sạn với nhà cậu, chọn một đi?”

Y nói rất thẳng thắn, Đỗ Ngôn Mạch không chắc y định làm lành với mình hay chỉ kéo dài quan hệ xác thịt, nhưng bất luận là cái nào, cậu cũng sẽ thuận theo: “Nhà em.”

An Cúc Nhạc: “Ở đâu?”

“Nhà” hiện giờ của Đỗ Ngôn Mạch, chính là căn nhà lúc trước An Cúc Nhạc thuê ở.

Có một số việc, Đỗ Ngôn Mạch còn quá ít tuổi, hoặc nói cậu chưa từng nghĩ đến bao giờ, sau này mới ngộ ra: An Cúc Nhạc là một người có ý thức địa bàn rất mạnh, nhìn như thân thiết với mọi người, nhưng không dễ gì chịu cho người ta nhảy vào vùng riêng tư của mình, có chứng thích sạch sẽ nhẹ, thường xuyên cầm cây lăn bụi lăn tới lăn lui.

Theo tâm lý học, cứ cố chấp lặp lại việc nào đó là một loại triệu chứng, cậu vẫn tưởng An Cúc Nhạc chẳng qua chỉ dẫn mình về nhà thôi, nhưng trên thực tế, nơi y dẫn người về chính là trái tim y.

Điều này, mãi đến khi thấy căn nhà đã bị An Cúc Nhạc dọn sạch, cậu mới lờ mờ hiểu.

An Cúc Nhạc dọn sạch mấy thứ tạp nham, nhưng để lại phần lớn đồ đạc — Khung giường, bàn trà, sô pha… còn có tấm thảm mà cậu thích nằm nhất. Tấm thảm này được An Cúc Nhạc tuyển chọn kỹ lưỡng, chạy qua mấy cửa hàng so sánh chất liệu từng li từng tí, thế mà lúc dọn nhà lại không mang theo.

Không phải thứ hoàn toàn thuộc về mình thì không cần.

Nhưng mà, rõ ràng em vẫn luôn là của anh, tại sao anh không cần nữa?

Vách tường trắng trông vô cùng chướng mắt, cậu hỏi bà chủ mhà: “Vách tường lúc trước đâu?”

Bà chủ nhà sửng sốt, không hiểu sao cậu biết được, bèn đáp: “Tôi bảo khách thuê trước lấy về rồi.”

Đỗ Ngôn Mạch im lặng, bước lên sờ tường. Từ trước đến giờ An Cúc Nhạc làm việc rất cẩn thận, trên vách tường trắng không còn chút vết tích nào của quá khứ, y từng tháo gỡ hồi ức và kỷ niệm nửa đời trước của mình, bây giờ lại tháo xuống lần hai… tất cả đều vì cậu.

Chắc do hôm đó khóc quá thảm, Đỗ Ngôn Mạch không còn nước mắt, chỉ cảm thấy đau đớn.

Cậu không dám nghĩ, rốt cuộc An Cúc Nhạc mang tâm trạng gì khi quét sơn lên bức tường này lần nữa.

Điều kiện của căn nhà rất tốt, nhất là nhờ khách thuê trước thiết kế và gìn giữ, hiển nhiên tiền thuê cao hơn bình thường, tạm thời chưa có ai thuê, Đỗ Ngôn Mạch không nói hai lời quyết định thuê luôn, cậu mới vừa nhận hợp đồng làm người phát ngôn, thù lao không cao lắm nhưng thuê nhà thì không thành vấn đề.

Đối mặt với căn nhà trống rỗng trơ trọi, Đỗ Ngôn Mạch mở miệng, nói một câu: “Em về rồi.”

Mà lần này, không còn ai đón chào nữa.

Ngày đầu tiên dọn vào, cậu nằm trên chiếc giường mới tinh, một giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt. Đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng cậu khóc, lần cuối cùng cậu hối hận, tiếp theo cậu nhất định phải chuẩn bị tốt mọi thứ, chờ chủ nhân cũ của căn nhà này trở về.

Mà lần này, cậu sẽ là người nói: “Anh về rồi.”



An Cúc Nhạc đến nơi, thấy cách bài trí trong nhà gần như không thay đổi gì, chỉ hỏi: “Tiền thuê nhà bao nhiêu?”

Đỗ Ngôn Mạch nói một con số, An Cúc Nhạc vừa nghe liền xù lông: “Mẹ nó, cái bà quỷ hút máu vô liêm sỉ kia, mấy cái này không phải do ông đây làm sao, nói thế nào cũng nên chia cho tôi một phần chứ!”

Y thở phì phò, không biết là giận mình lỗ vốn hay giận Đỗ Ngôn Mạch bị chặt chém.

Đỗ Ngôn Mạch mỉm cười ôm lấy y, nói một câu ấp ủ đã lâu: “Em về rồi.”

“……” An Cúc Nhạc không trả lời.

Không phải không thất vọng, nhưng Đỗ Ngôn Mạch tự biết bây giờ mình không có quyền yêu cầu người ta trả lời, An Cúc Nhạc đã không còn là chủ nhân của căn nhà này nữa, trái lại cậu nên nói câu “hoan nghênh” mới đúng, nhưng cậu nói không ra, cũng không muốn nghe An Cúc Nhạc đáp bằng câu “làm phiền rồi” khách sáo và xa lạ.

May là An Cúc Nhạc không có nói, y cởi giày vào nhà, chỉ vào chiếc ghế to đùng bên bàn ăn, mỉm cười: “Cậu, ngồi ở đó, tự sướng.”

Đỗ Ngôn Mạch: “……”

Cậu có thể không nghe sao? Đùa à, bây giờ An Cúc Nhạc là vua, bảo cậu đi hướng Đông, đừng nói không dám đi hướng Tây, ngay cả hướng Tây ở đâu cũng không dám nghĩ. Cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, kéo khóa quần xuống, thò hai tay vào, móc dương v*t ra tự an ủi.

An Cúc Nhạc chỉ đứng đằng kia nhìn, hoàn toàn không có ý giúp đỡ.

Thông thường khi đàn ông thủ dâm, trừ phi đang xem phim đen, ít nhiều sẽ có thói quen nhắm mắt để tưởng tượng hình ảnh. Đỗ Ngôn Mạch vắt óc nghĩ lần ân ái nào của hai người làm mình hưng phấn nhất? Nhiều lắm, chỉ mỗi hơi thở của người này thôi cũng đủ làm cậu cương rồi.

Chẳng mấy chốc cậu đã bắn ra — Dù sao cũng không cần gắng sức kiềm chế. An Cúc Nhạc bước lên trước, liếc nhìn tinh dịch trắng đục dính đầy tay cậu, đoạn rút khăn giấy ra dịu dàng lau tay giúp cậu, sau đó lạnh lùng nói: “Bắn thêm lần nữa.”

“……”

Đỗ Ngôn Mạch hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị phạt như thế, nhưng vẫn chỉ có thể nghe lệnh như cũ. Lần này cậu mới làm được phân nửa, chợt nghe An Cúc Nhạc hỏi: “Cậu dùng cái gì làm gia vị đấy?”

Đỗ Ngôn Mạch thở hổn hển: “Em nghĩ… đến anh.”

“……”

“Em nhớ có một lần… làm quá trớn, chỗ ấy của anh bị thao đến mức không khép lại được, cửa huyệt sưng tấy, vách ruột màu hồng nhạt, tinh dịch em bắn vào trong… cứ thế chảy ra, giống như không kiềm lại được vậy. Sau đó anh không thể không dùng butt plug để khống chế, em nhớ cái butt plug đó, là màu tím… A!”

*肛塞 (butt plug) không biết dịch sao nên để tiếng Anh luôn, đại khái nó là một dạng sex toy nhét hậu môn như dildo (trym giả) ấy, nhưng thông thường ngắn hơn dildo và có cái miếng bè ra ở cuối để tránh rớt vô trong luôn. Còn cái butt plug gắn đuôi giả này tui thấy rất tình thú hihi nên lấy làm ảnh minh họa =))))

Cậu lại bắn, lần này lượng tinh hơi nhiều, giống như ban nãy chỉ là món phụ, bây giờ mới vào bữa chính.

An Cúc Nhạc ít khi thấy thẹn vì chuyện giường chiếu, nhưng bị người ta miêu tả chi tiết cặn kẽ như vậy lại là lần đầu tiên.

Y nóng mặt: “Ngay cả từ thao mà cậu cũng dám nói…”

Đỗ Ngôn Mạch nghĩ bụng, mình từng theo một đám ông chú đi du lịch, còn cái nào tục tĩu bậy bạ hơn mà chưa từng nghe qua?

Cậu biết An Cúc Nhạc thích nghe những lời này, bị đàn ông đối xử như đối tượng tình dục (sex object) sẽ khiến y rất có khoái cảm — Nói thừa, An Cúc Nhạc là gay, y từng nói khác biệt lớn nhất giữa dị tính luyến ái và đồng tính luyến ái chính là, người dị tính sẽ nảy sinh hứng thú với các bộ phận khác nhau trên người đối phương, nhưng với gay mà nói, trym mới là vương đạo, còn lại toàn là làm cảnh.

An Cúc Nhạc bắt cậu bắn hai lần, sau đó bắt đầu uống bia.

Corona không đắng như bia thường, thêm chanh vào thì càng ngon miệng, chẳng biết uống hết một tá từ khi nào, đợi Đỗ Ngôn Mạch đi vệ sinh xong trở ra, chỉ thấy An Cúc Nhạc đang dùng ngón tay lắc lắc còng tay: “Ngồi đi.”

Bia Corona là dòng bia nhẹ của Mexico, được xuất khẩu trên 200 quốc gia nên loại bia này được mệnh danh là vua của các loại bia nhập khẩu.

Đỗ Ngôn Mạch: “……”

Cậu đã hoàn toàn từ bỏ việc đoán xem số phận tiếp theo của mình như thế nào.

Điều duy nhất cậu có thể lường trước chính là, nếu tối nay không chơi chết cậu, An Cúc Nhạc sẽ không thoả mãn.

Thế là cậu bị còng tay ra sau ghế đủ bốn tiếng đồng hồ, giống như tội phạm bị kết án. An Cúc Nhạc mượn máy vi tính của cậu chơi, thỉnh thoảng còn nghe tiếng vang khi kim cương Bejeweled bị vỡ… Trong khoảng thời gian này An Cúc Nhạc có chạy tới một lần, hí hửng nói: “Tôi phá kỷ lục cao nhất trong máy vi tính của cậu rồi!”

Sau đó liếm dương v*t của cậu vài hớp rồi bỏ đi.

Rồi bỏ đi…

Đỗ Ngôn Mạch nhìn dương v*t cương phân nửa, không biết nói gì, lúc này chợt nghe tiếng tin nhắn Skype gửi tới.

Hoa Cúc Đen: “Con gái, nói con nghe nè.”

Joke Nam: “?”

Hoa Cúc Đen: “Mẹ con định trở thành Mythbuster, tiến hành một thí nghiệm vĩ đại vô tiền khoáng hậu, con mau ghi lại khoảnh khắc vĩ đại này, mai mốt có thể làm theo ~ Có nghe qua hiệu quả của bia Corona thêm chanh chưa?”

*Mythbuster là chương trình truyền hình giải trí – khoa học do hãng Beyond Television Productions của Úc sản xuất và được phát sóng trên kênh Discovery Channel. Chương trình sẽ dẫn dắt khán giả đến với các phương pháp khoa học thông minh và logic nhằm giải đáp các bí ẩn đến từ các tin đồn, thần thoại, những cảnh trong phim, đoạn băng trên Internet hoặc các câu chuyện dân gian… liệu có khả năng xảy ra hay không?

Joke Nam: “Cái đó hả? Thật ra cũng tạm à, chắc yếu tố tâm lý chiếm đa số, anh nghĩ thử xem, cho dù hôm trước ăn toàn hoa hồng, xì hơi cũng đâu có mùi hoa hồng thật đâu…”

“……” An Cúc Nhạc ném chuột, mắng: “Rốt cuộc hạn cuối của cặp vợ chồng vô sỉ mấy người ở đâu!”

Kiều Khả Nam mắng lại: “Chỉ duy nhất không muốn bị anh nói như vậy thôi đấy!”

“Hừ!” An Cúc Nhạc tức giận tắt Skype, uổng công y tưởng bở quanh mình chưa ai thử bao giờ nên mới hăng hái hừng hực như thế, không ngờ con gái đã… Hic, thân làm mẹ mà lại thua con gái mười con phố!

Tuy rằng đã biết kết quả, ít nhiều cũng có chút cụt hứng, nhưng cuộc sống mà, mình chơi rồi mới tính! An Cúc Nhạc đi vào phòng bếp, rót cốc nước nhấp một hớp, tiếp theo đi tới trước mặt người nào đó, khom người mỉm cười: “Mượn máy vi tính của cậu, không ngại chứ?”

Đỗ Ngôn Mạch: “……”

Cậu có thể ngại sao? Chi bằng nói tình hình bây giờ, cậu còn lo thân mình chưa xong.

An Cúc Nhạc: “Khát không, muốn uống nước không?”

Đỗ Ngôn Mạch lắc đầu, uống nhiều bia quá, lúc này đầu óc choáng váng, phản ứng trì trệ. Trước khi uống bia, An Cúc Nhạc bắt cậu thủ dâm bắn tinh… bắn hai lần. Bây giờ cậu bị còng tay ra sau ghế, gốc con cái tồng ngồng ở đũng quần, đã có dấu hiệu nhũn xuống.

An Cúc Nhạc mím môi: “Tôi vẫn luôn muốn tổ chức lễ trưởng thành cho cậu…”

Trưởng thành, có thể làm gì?

Uống bia.

Đỗ Ngôn Mạch không sợ uống, khi cậu sống ở nước ngoài, bia luôn là người bạn tốt nhất của loài người. Vui uống bia không vui uống trời lạnh uống bia, làm gì cũng phải uống… Có một thời gian cậu ở phía Bắc Trung Quốc, uống toàn rượu mạnh như Thiêu Đao Tử, bia Corona thêm chanh mà An Cúc Nhạc rót cho cậu căn bản không tính là gì.

Chẳng qua bị ép uống gần một tá, có lẽ ngay cả tửu tiên cũng chịu không nổi.

An Cúc Nhạc ngồi xổm người xuống, ngón tay chọt chọt dương v*t cương phân nửa của cậu: “Còn cương nổi không?”

“……” Cách lần trước bắn tinh khoảng bốn tiếng, bây giờ muốn cương nữa cũng không khó.

Đỗ Ngôn Mạch còn chưa kịp trả lời, An Cúc Nhạc đã cầm gậy th*t của cậu, cười hì hì nói: “Hình như sắp xìu rồi… đừng nói tôi không giúp cậu nha.”

Dứt lời, y há miệng lè lưỡi, bắt đầu liếm.

Đỗ Ngôn Mạch thở dốc một hơi, bụng dưới siết lại.

Kỹ năng dùng miệng của An Cúc Nhạc rất khá, huống hồ đôi bên đều nắm rõ vùng kích thích tình dục của đối phương. Kích thước của Đỗ Ngôn Mạch rất lớn, thông thường An Cúc Nhạc sẽ không nóng lòng ngậm nuốt, mà trước tiên sẽ liếm ướt cả cán rồi mới từ từ nuốt vào.

dương v*t của cậu thanh niên nhanh chóng đứng thẳng, An Cúc Nhạc dùng một tay giúp cậu ấy thủ dâm, một tay bóp hai túi bên dưới, miệng ngậm quy đầu to tướng, lưỡi liếm quanh lỗ niệu đạo, sau đó mút đường gân của cậu ấy — Chỗ đó của Đỗ Ngôn Mạch là nhạy cảm nhất.

Cậu thanh niên thở hổn hển, một ít chất lỏng tiết ra từ đỉnh, có trong suốt và đặc dính, trong suốt là dịch dự bị, đặc dính thì là một phần tinh dịch.

An Cúc Nhạc liếm sạch toàn bộ, nuốt xuống cổ họng, sau đó tặc lưỡi, dường như đang thưởng thức: “Hừm, hình như đúng là hơi ngọt thiệt.”

Đỗ Ngôn Mạch: “?”

An Cúc Nhạc mút mạch máu phồng lên dưới da, cười nói: “Nghe nói thức ăn có tính axit và cồn sẽ gia tăng độ ngọt của tinh dịch, nhất là bia Corona thêm chanh… hiệu quả tăng gấp bội.”

Y vẫn luôn muốn thử, muốn đã lâu rồi, tiếc là không có cơ hội.

Hôm nay rốt cuộc có thể thử, y có lòng chia sẻ với con gái, kết quả… Hầy! Muộn một bước dài, mặt trăng cũng bị giẫm hết trơn rồi. Cũng tại thằng nhóc này chứ ai, vừa thành niên đã chạy mất tăm, đáng ngược!

Đỗ Ngôn Mạch không phản bác được, cậu đã quen với việc trong đầu An Cúc Nhạc toàn là mấy thứ phế liệu đồi trụy loạn xà ngầu, nhưng mà loại chuyện này, chỉ cần nói với cậu một tiếng, cậu sẽ vui vẻ phối hợp, cần gì phải còng cậu vào ghế?

Không, so với chuyện này, cậu càng tò mò trong túi của An Cúc Nhạc… còn chứa cái gì.

Bia và chanh thì thôi đi, còng tay lông báo là chiêu gì đây?

Hơn nữa, rõ ràng y còn có chiêu tiếp theo…

An Cúc Nhạc ngậm gậy th*t, mút quy đầu, sau khi xác nhận độ cứng thì đứng dậy quay về lục túi… Đỗ Ngôn Mạch đang lo lắng, chỉ thấy An Cúc Nhạc lấy ra một cái ống nghe.

Phải, là ống nghe, có dây điện thoại xoăn tít, nhưng không có thân máy. Y hỏi Đỗ Ngôn Mạch: “Có biết đây là cái gì không?”

Đỗ Ngôn Mạch nhìn hồi lâu, chỉ có thể đáp: “Dây… điện thoại?”

An Cúc Nhạc cười: “Bingo ~ nhưng cái này không giống ống nghe bình thường, là loại chuyên dùng cho điện thoại di động, bây giờ mọi người đều sợ sóng điện từ, không biết ai nghĩ ra thứ này nữa… cậu nhìn xem, đáng yêu lắm phải không?”

Đỗ Ngôn Mạch: “……” Màu hồng huỳnh quang, đúng là rất đáng yêu, nhưng điều kiện tiên quyết là công dụng của nó phải bình thường.

An Cúc Nhạc: “Nó được dùng để nghe điện thoại, nhưng mà… có người không thích nghe điện thoại nha, tôi không thể làm gì khác ngoài dùng thế này thôi.”

Dứt lời, y dùng dây điện thoại uốn lượn buộc dương v*t của Đỗ Ngôn Mạch, không chặt lắm, nhưng cũng đủ ngăn cản bắn tinh, cộng thêm bản thân ống nghe cũng có chút trọng lượng, nó buông thõng ở đằng kia, khiến cho sợi dây càng thít chặt hơn.

Đỗ Ngôn Mạch đổ mồ hôi ròng ròng, thấy An Cúc Nhạc cởi quần áo ra, để lộ lồng ngực trắng nõn và núm vú nhạt màu… dương v*t của cậu cứng lên, khổ mà khó nói nên lời, biết lần này thật sự bị gộp lại tính một lượt.

An Cúc Nhạc trần truồng lõa thể, cặp chân trắng thon dài của y là hấp dẫn nhất, năm tháng đổi thay, nhưng từ đầu đến cuối y vẫn đẹp khó tả… 36 tuổi, thật sự không phải đùa chứ?

Đỗ Ngôn Mạch nhìn y chằm chằm, ánh mắt nóng rực, cả người căng cứng. An Cúc Nhạc nhếch miệng cười, rất hài lòng với phản ứng mà đối phương thể hiện vì mình.

dương v*t của cậu thanh niên bị dây điện thoại quấn quanh, siết chặt, gân máu phồng lên như thể sắp nổ tung. An Cúc Nhạc thong thả bước tới, giạng chân ngồi trên người Đỗ Ngôn Mạch, hôn mí mắt mẫn cảm của cậu, đoạn đưa tay vén áo cậu, dùng núm vú vểnh lên của mình ma sát lồng ngực rắn chắc của đối phương, rên ê a như con mèo nhỏ, lay động tình dục của đôi bên.

Đỗ Ngôn Mạch rốt cuộc không chịu nổi mà hôn y, An Cúc Nhạc tùy cậu hôn, hai môi gắn liền, mút lưỡi, trao đổi nước bọt cùng lần lượt, trong khoang miệng cả hai đều thoang thoảng vị bia lẫn với chanh. Lúc rời môi, Đỗ Ngôn Mạch liếm đi nước bọt bên khóe miệng của An Cúc Nhạc, nhìn gương mặt bị hôn đến đỏ ửng của y, nhịn không được hỏi: “Tinh dịch của em ngọt thật ư?”

An Cúc Nhạc cười cười: “Nếu không cậu nếm thử xem?”

“……” Đỗ Ngôn Mạch không có hứng thú với con cháu nhà mình: “Em nếm của anh.”

“A ~ nhưng mà trong tôi trữ toàn hàng cũ, chắc không chính xác đâu.”

Bạn đang?

Cậu dùng má cọ má An Cúc Nhạc, làm nũng: “Em muốn nếm.”

Chiêu này lần nào cũng hiệu nghiệm, thật ra với Đỗ Ngôn Mạch mà nói, mùi vị tinh dịch thế nào chẳng thú vị gì, quan trọng là người sản xuất nó.

“… Được rồi.” An Cúc Nhạc cười một cái, kề sát bên tai Đỗ Ngôn Mạch, nói nhỏ: “Vậy trước tiên cậu phải móc chìa khóa ra mới được.”

Y tiết lộ “vị trí” của chìa khóa, Đỗ Ngôn Mạch trợn to mắt, cúi đầu liếc xuống giữa hai chân người yêu… quả thật có một sợi dây nhỏ đung đưa.

Đỗ Ngôn Mạch đầu váng mắt hoa, cậu bỗng cảm thấy bị chơi tới chết cũng xem như là kết cục tốt.

Chỉ sợ có người châm lửa rồi bỏ chạy thôi.

An Cúc Nhạc híp mắt nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: “Làm sao bây giờ?”

Rất đơn giản, rút dây ra là được, vấn đề là Đỗ Ngôn Mạch không thể nhúc nhích… còn An Cúc Nhạc hiển nhiên không hề có ý định giúp cậu việc nhỏ này.

Đỗ Ngôn Mạch: “… Bò lên trên bàn, vểnh mông lên.”

“Được.” An Cúc Nhạc rất phối hợp, y bò lên trên bàn, chổng cặp mông trắng nuột cong vểnh kia lên, sợi dây giữa mông lắc tới lắc lui… Đỗ Ngôn Mạch vùi mặt vào, nhưng cậu không vội kéo thứ kia ra, mà là liếm ướt, liếm mềm vùng quanh mông y.

Trước giờ nơi đó của An Cúc Nhạc vẫn rất cảm, y không khỏi rụt hông lại, khó nhịn hừ vài tiếng.

Đỗ Ngôn Mạch càng ra sức liếm, đến khi cửa huyệt lỏng ra, cậu mới cắn sợi dây, nhìn chuẩn khe hở, lưu loát rút ra — Đó là một cái sex toy màu xanh trông na ná trứng rung, tóm lại Đỗ Ngôn Mạch nhìn không biết là gì.

An Cúc Nhạc nức nở một tiếng, thở phì phò. Tệ thật, vốn dĩ không định cho cậu ấy lấy ra dễ vậy đâu, nhưng nếu xét độ am hiểu thân thể của y, đoán chừng Đỗ Ngôn Mạch còn rành hơn đương sự.

An Cúc Nhạc xoay người cầm lấy, vặn mở nó, hình như trong chỗ đặt bộ máy rung có thả một chiếc chìa khóa còng tay.

Anh ấy nhét vào khi nào nhỉ?

Chỉ tưởng tượng thôi, Đỗ Ngôn Mạch đã cảm thấy cả người khô nóng, chỉ thấy An Cúc Nhạc trề môi, còn chưa nói gì, tiếng nhạc điện tử bỗng nhiên reo lên.

An Cúc Nhạc: “Ớ, di động của tôi reo kìa.”

Lúc này Đỗ Ngôn Mạch chỉ muốn nói đừng đụng nó! Thế nhưng An Cúc Nhạc lại nhún người nhảy xuống, chạy đi bắt máy: “A lô? Tiểu Duyệt hả, sao thế ~~”

Trong điện thoại: “Mẹ nó mắc ói quá, uống lộn nước bùa hả?!”

An Cúc Nhạc: “Mẹ nó hiếm khi ông đây mới cho cậu chút mặt mũi, có việc mau bẩm tấu, vô sự bãi triều!”

Sau đó bla bla bla bla bla, 10 phút trôi qua… 30 phút trôi qua…

An Cúc Nhạc: “Chờ chút.”

Y quay trở về, Đỗ Ngôn Mạch còn đang bị còng trên ghế, dương v*t hơi nhũn xuống, bên dưới bị dây điện thoại màu hồng huỳnh quang thắt lại, y nâng đầu cắm ống nghe đang lung lay lên, cắm vào điện thoại di động, mặt áp sát dương v*t của cậu thanh niên, đổi sang dùng ống nghe: “Được rồi, nói tiếp đi.”

Đỗ Ngôn Mạch trừng mắt.

Thế là hai người tiếp tục nói tiếp tục nói tiếp tục nói… hơi thở của An Cúc Nhạc phả lên gậy th*t của cậu thanh niên, khi Tiểu Duyệt lên tiếng, y tranh thủ cơ hội liếm quy đầu của Đỗ Ngôn Mạch, mút tinh dịch rỉ ra ngay lỗ niệu đạo. Người trong điện thoại nghe tiếng vang, bèn hỏi: “Anh đang ăn cái gì vậy?”

“Ưm… que bánh sữa.” Vừa nói vừa mút mạnh quy đầu của Đỗ Ngôn Mạch một cái.

Lại một lần nữa, dương v*t truyền đến cảm giác đau đớn khi bị siết chặt, Đỗ Ngôn Mạch hết nhịn nổi, kêu to một tiếng: “Anh Hoa cúc!”

Trong điện thoại: “Ể, bên cạnh có người à?”

An Cúc Nhạc ngước mắt, vốn định nói không có, chơi chết cậu luôn! Nhưng thấy sắc mặt nhẫn nhịn đến cực hạn của cậu thanh niên, rốt cuộc y cũng mềm lòng, nói có lệ vài câu rồi cúp điện thoại.

Y tháo di động ra, đặt sang một bên, dùng ngón tay cuốn dây điện thoại, thắt chặt dương v*t của đối phương, ngước mắt hỏi: “Bây giờ biết công dụng của điện thoại chưa?”

Chí ít không phải là công dụng này. “Anh Hoa cúc…”

An Cúc Nhạc không mềm lòng, lại kéo dây điện thoại: “Biết chưa, hả?”

“Biết rồi…”

“Thật không?”

“Thật mà.” Đỗ Ngôn Mạch lấy lòng ngậm vành tai An Cúc Nhạc, con ngươi đen nhánh dập dờn ánh nước, rõ ràng đã trưởng thành, cũng đi nhiều từng trải nhiều, thế nhưng ánh mắt nhìn y vẫn như trước kia, lưu luyến mà si mê: “Làm anh lo lắng rồi, đúng không?”

“……”

An Cúc Nhạc không nói tiếng nào quay mặt đi, Đỗ Ngôn Mạch lại cố chấp hôn lên, cắn tai y, liếm má y… An Cúc Nhạc tránh vài lần, vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được mắng: “Đủ chưa vậy!”

Vừa nói vừa kéo dây điện thoại, Đỗ Ngôn Mạch nấc một tiếng, vẻ mặt rất khổ sở, mặc kệ thật hay giả, An Cúc Nhạc cũng không muốn phế cậu ấy thật — Đùa à, phế rồi tính phúc nửa đời sau của y biết tìm ai? Một năm qua y chịu đủ gậy mát xa rồi.

Cuối cùng An Cúc Nhạc cũng tháo dây điện thoại cho Đỗ Ngôn Mạch, dương v*t vẫn cương cứng, có chút chất lỏng rỉ ra, mạch máu bên trên giật giật. Đỗ Ngôn Mạch thở phào một hơi, An Cúc Nhạc đưa tay xoa nhẹ, xác nhận công năng không có vấn đề gì, Đỗ Ngôn Mạch nhắc nhở: “Còng tay…”

Đúng ha! An Cúc Nhạc mở còng tay cho cậu ấy, bị trói ngược hơn bốn tiếng đồng hồ, bắp thịt vai của Đỗ Ngôn Mạch rất đau, nhưng đầu tiên cậu vẫn ôm ghì lấy An Cúc Nhạc, đau mấy cũng không buông.

An Cúc Nhạc chọt chọt vai Đỗ Ngôn Mạch, Đỗ Ngôn Mạch đau đến hít hơi, biểu hiện khoa trương của cậu làm An Cúc Nhạc khinh bỉ, nghĩ thầm thôi bớt đi, một người xưa nay toàn vận động cực hạn, xương cốt cứng như vậy là tốt nhất. Chẳng qua không thể phủ nhận, từ trước đến giờ chiêu này luôn hữu dụng với y.

Hữu dụng đến phát ghét.

Y gõ gõ gậy th*t càng cứng hơn của cậu thanh niên, cố ý nói: “Nếu khó chịu thế thì đừng làm?”

“Anh Hoa cúc…”

Ngọt ngào khó tìm, giả vờ yếu không được mà mạnh cũng không xong, không biết làm sao để đạt cực hạn, nhưng vẫn muốn nghĩ mọi cách chiều theo, bởi vì cậu nợ người ta quá nhiều… Đỗ Ngôn Mạch ngồi xổm xuống, đổi thành cậu ngậm dương v*t nửa cương của An Cúc Nhạc, một tay vòng ra sau, vói ngón tay vào chọc khuấy cửa huyệt vừa bị mình liếm lỏng.

Cách làm của cậu mang tính chất hầu hạ, thỉnh thoảng còn nâng mắt thăm dò phản ứng của y. An Cúc Nhạc chọc người ta đủ rồi, nếu còn nhây nữa ngay cả chính bản thân y cũng chịu không nổi: “Mang tôi… lên giường làm.”

“… Ừm.”

Nệm đã đổi, nhưng vẫn là giường tình yêu ngày xưa, An Cúc Nhạc lẻ loi một mình thì không cần, nhưng hôm nay về đây, được cùng một người ôm. Y nằm ngửa, hai chân giang rộng, cửa huyệt bại lộ dính đầy nước bọt, lóng lánh dưới ánh đèn huỳnh quang.

Trong nhà không có gel bôi trơn, trong túi thần kỳ của An Cúc Nhạc thế mà cũng không có, y lầm bầm: “Vốn dĩ không định cho cậu vào đâu…”

Đỗ Ngôn Mạch đổ mồ hôi lạnh, trong lòng tự nhủ nguy hiểm thật, mau tranh thủ lấy lòng trước khi người ta đổi ý. Mặc dù dục vọng bành trướng đến tận cùng, cậu vẫn cố nhịn, dùng miệng lưỡi và ngón tay kiên trì mở rộng.

Chẳng mấy chốc An Cúc Nhạc đã bắt đầu rên khẽ, trước đó do y nhét đồ chơi vào, vật lạ thúc đẩy dịch ruột non tiết ra, bên trong cũng xem như mềm ướt. Lần trước ở nhà vệ sinh thô bạo với người ta, Đỗ Ngôn Mạch vẫn canh cánh trong lòng, lần này hạ quyết tâm không để cho người dưới thân không hài lòng chút xíu nào, ngược lại An Cúc Nhạc là người không chịu nổi trước: “Đừng làm nữa, mau cắm vào đi!”

“Nhưng mà…”

An Cúc Nhạc hung tợn nói, viền mắt đỏ bừng: “Nếu không cắm, tôi cho cậu cả đời này khỏi cắm luôn!”

Vừa nghe vậy, Đỗ Ngôn Mạch lập tức nâng dương v*t lên, chậm rãi đẩy vào. Khi đẩy vào ít nhiều cũng gặp chút lực cản, nhưng rất nhanh đã nuốt trọn hơn phân nửa, An Cúc Nhạc ngửa đầu rên rỉ, Đỗ Ngôn Mạch xoay mặt y qua, hôn xuống, vừa hôn vừa cắm, cuối cùng cũng vào đến hết.

Mỗi lần dương v*t khi nãy bị quấn dây điện thoại được cơ vòng siết chặt, hơn cả đau chính là thỏa mãn, mà ngay cả cơn đau bé nhỏ ấy cũng hóa thành sung sướng. Cậu đè người dưới thân, bắt đầu đâm rút, An Cúc Nhạc đang định há miệng rên, trong cơ thể bỗng dưng bị chất lỏng không thuộc về mình tưới đẫm —

Một giây… hai giây… ba giây…

Cả người Đỗ Ngôn Mạch cứng đờ, động tác ngừng.

An Cúc Nhạc: “……”

Đỗ Ngôn Mạch: “……”

An Cúc Nhạc: “Cậu… cậu bắn rồi hả?”

Đỗ Ngôn Mạch: “……”

Làm cái gì thế! Mới chọt có vài cái, thằng nhóc này luôn kéo dài đến trình độ khiếp người, hôm nay thế mà lại bắn sớm?!

“Lúc nãy… nghẹn lâu quá…” Trên làn da sậm màu của Đỗ Ngôn Mạch hiển hiện chút màu máu, ngượng chín cả mặt, cậu rút dương v*t ra, tinh dịch trắng đục chảy ra theo.

Trong đầu An Cúc Nhạc hiện lên mấy chữ chia tay đi chia tay đi chia tay đi… đương nhiên ý nghĩ này chỉ là đùa thôi. Cậu thanh niên bị áp suất thấp bao phủ, sắc mặt thểu não, giống như phạm vào sai lầm tày trời.

Ban đầu An Cúc Nhạc còn muốn an ủi vài câu, nói rằng người có họa phúc sớm chiều*, trym có lên có xuống là chuyện bình thường, cuối cùng vẫn hết sức vô lương tâm phá lên cười: “Trời ạ, sao mặt cậu như tận thế thế kia —”

*Trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều = Hoạ phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ khó đoán.

Y đập giường, cười như điên: “Di động đâu, tôi phải lấy di động chụp…”

“Anh Hoa cúc!” Đỗ Ngôn Mạch đau khổ, đúng là tận thế thật mà, vất vả lắm cậu mới có hy vọng đoạt người yêu về, nếu phương diện kia không được, cậu tin An Cúc Nhạc có thể quyết tâm chia tay với mình.

Cười xong, An Cúc Nhạc lau nước mắt, yêu thương xoa xoa em nhỏ nhũn xuống của Đỗ Ngôn Mạch: “Không có gì, tại cậu bị tôi chọc quá trớn, lúc nãy còn bắn hai lần mà… hừm, nhưng thật ra chỗ này của cậu lại lớn hơn rồi phải không? Dài thêm 0.9 cm, rộng thêm 0.3cm, nặng thêm 41 g…”

Đỗ Ngôn Mạch: “……”

Cậu biết năng lực đánh giá hàng của An Cúc Nhạc rất mạnh, nhưng đến trình độ này thì không thuộc đẳng cấp của người bình thường nữa rồi. Cậu thành thật nhận tội: “Em rèn luyện…”

An Cúc Nhạc: “Hả?”

Đỗ Ngôn Mạch đứng dậy đi tới giá sách, rút ra một quyển sách: “Làm theo phương pháp ghi trong đây… thêm Google nữa.”

An Cúc Nhạc cũng có quyển sách này, hoặc nói quá nửa số đàn ông nhìn thấy quyển sách này trên kệ sách thì khó mà không lấy xuống lật xem rồi tính tiền đem về nhà — Vớ vẩn, đàn ông nào trong thiên hạ mà không hướng tới hàng khủng?

Chẳng qua An Cúc Nhạc chỉ đơn thuần thấy thú vị, làm theo phương pháp trong sách chừng một hai ngày rồi lười làm tiếp, trái lại quyển sách của Đỗ Ngôn Mạch rõ ràng đã bị lật xem nhiều lần, chẳng những có giấy dán mà còn có đủ loại vết tích đánh dấu.

Quả thật còn nghiêm túc hơn so với vở đi học của cậu ấy hồi niên thiếu.

An Cúc Nhạc: “Cậu luyện bao lâu?”

“Nửa năm.”

Vậy coi như hiệu quả không tốt rồi, nếu so với “kinh nghiệm” của những người thành công trong sách. An Cúc Nhạc hỏi: “Cậu luyện cái này làm chi, còn ngại mình chưa đủ dài chưa đủ to à?”

Lần này Đỗ Ngôn Mạch im lặng khá lâu, lát sau mới dè dặt mở miệng: “Em nghĩ, nếu như bất luận thế nào cũng không được, cho dù anh chưa nguôi giận, nhưng ít nhất nể mặt… Đỗ thiếu gia, có lẽ anh sẽ bằng lòng cho em cơ hội.”

An Cúc Nhạc trố mắt, không biết nên khóc hay nên cười: “Cậu nghĩ tôi nông cạn thế à?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Không phải, nhưng đúng là anh thích hàng khủng mà, đâu có sai.”

“……”

Quá đúng trọng tâm, An Cúc Nhạc hoàn toàn không phủ nhận được.

Y lật quyển sách kia vài lần, thấy phần làm nóng, bên trên viết đủ loại phương pháp, Đỗ Ngôn Mạch có khoanh tròn có gạch chéo, thậm chí còn viết “sẽ bị phỏng”. An Cúc Nhạc cười ha ha, hỏi: “Bị phỏng rồi hả?”

“… Ừm.”

Đều là đàn ông nên có thể tưởng tượng được cảm giác đó thế nào, An Cúc Nhạc đặt sách xuống, cuối cùng thở ra một hơi, hôn Đỗ Ngôn Mạch, rõ ràng là một cậu nhóc thông minh, nhưng ở một số việc lại ngốc ơi là ngốc, khiến người ta không biết nên làm thế nào mới phải.

Trái tim bị ôm trọn, nắn mềm không chịu nổi, cậu thanh niên cứ luôn biết dùng một ít biện pháp kỳ quặc giữ chân y, nhưng lạ lùng nhất là, chúng lại rất hữu dụng.

Luyến tiếc, không bỏ được, vất vả lắm mới bứt ra, cuối cùng lại trở về… Chậc, y thật sự không còn mặt mũi nào gặp Quan Nhị Ca.

Quên đi, không chết tử tế được thì khỏi chết tử tế luôn, chết trong lòng cậu thanh niên, y cam tâm tình nguyện.

“Hôm nào… theo tôi đi mua cốc đi.”

An Cúc Nhạc nói ra câu này, Đỗ Ngôn Mạch sửng sốt, sau đó hoàn hồn, ôm chầm đối phương vào lòng, giống như ôm lấy bảo vật đáng trân trọng nâng niu nhất cả đời, không muốn buông ra… cũng sẽ tuyệt đối không buông ra nữa.