An Cư Lạc Nghiệp

Chương 58: My love life




Nguồn: bachhoacac.wordpress.com

Lạc Nghiệp

Văn án

Trải qua vài lần trắc trở, cuối cùng Đỗ Ngôn Mạch đã thành một cặp với anh Hoa cúc yêu dấu của mình, cảm giác ngọt ngào bình dị mà vững tâm này khiến cậu tin rằng hai người có thể yêu nhau như thế cả đời.

An Cúc Nhạc không hề che giấu yêu thương cậu, cưng chiều cậu, vì thế khi y cười nói “tôi chờ cậu”, cậu cứ ngỡ cho dù mình tung cánh bay lượn tự do như chim ưng, bay xa cách mấy cũng luôn có một vòng tay tùy mình nghỉ chân.

Cảm giác yên tâm không cần lo toan ấy làm Đỗ Ngôn Mạch ỷ y, hơn nữa thế giới quá rộng lớn, khiến cho thể xác và tinh thần của cậu chộn rộn không thôi.

Vậy nên khi cậu lòng đầy kiêu hãnh, nở mày nở mặt trở về, mới giật mình phát hiện không ngờ người nọ đã mệt mỏi rời xa.

Mất đi người yêu khiến cậu đau đớn không chịu nổi, thế giới rực rỡ mà ban đầu cậu hướng tới như mất sạch màu sắc.

Thì ra cậu vẫn còn quá trẻ, vẫn không hiểu được giữa hai người ngoại trừ tình yêu, càng cần học hỏi và nỗ lực.

Cậu đau lòng áy náy, đồng thời hiểu được điều mình thật sự theo đuổi trong cuộc đời này, nhưng không cách nào xác định được người đàn ông yếu ớt nhưng ngạo mạn đó liệu còn chịu cùng mình đi suốt một đời, từ nay về sau an cư lạc nghiệp?

Lạc Nghiệp

Đại Đao Diễm

Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE

Biên tập: Nana

***

My Love Life

Qua hơn mười tiếng ngột ngạt bay trên không, rốt cuộc có thể rời khỏi con chim sắt kia, An Cúc Nhạc hít sâu một hơi không khí trong lành.

Dọc đường đi về phía hải quan, xung quanh toàn là quảng cáo bản địa của Đài Loan, mỗi lần đi nước ngoài trở về, nhìn những thứ này lại có cảm giác yên tâm “à, mình về thật rồi”, lúc kiểm tra hộ chiếu lượt về cũng là người nước mình đứng ở cổng vào, đối phương dùng giọng lạnh nhạt nhưng vẫn nghe được thành ý nói: “Hoan nghênh trở về”, rồi trả hộ chiếu lại cho y.

“Cảm ơn.” An Cúc Nhạc mỉm cười nhận lấy.

Đôi mắt y mảnh dài, màu da trắng nõn, bên cạnh khóe miệng hơi nhếch lên là một lúm đồng tiền mờ nhạt, nhìn không rõ tuổi tác. Nhân viên hải quan ngơ ngác, nhớ lại ngày tháng năm sinh mình vừa xem trên hộ chiếu, còn chưa kịp nghĩ kỹ, người phía sau đã bước lên.

An Cúc Nhạc xách hành lý ra khỏi cổng, mái tóc nâm đậm của y cũng không quá nổi bật trong sân bay đầy rẫy người nước ngoài, nhưng vẫn có người nhanh chóng nhận ra y —— “Hoa cúc! Bên này!”

Ối chà ~ An Cúc Nhạc huýt sáo, thấy bạn thân cao ráo bảnh trai bế một bé gái, bé gái giơ một tấm bảng, bên trên viết “Cung nghênh Hoa cúc bệ hạ trở về độc hại Đài Loan lần nữa!”, xung quanh dán rất nhiều cúc dại màu đen… y bước tới sờ thử, thì ra là hoa giả.

“Uầy, long trọng thiệt.” An Cúc Nhạc long tâm đại duyệt, gỡ hai bông hoa trên bảng xuống, cài cho mình và bé gái mỗi người một bông, chớp mắt: “Hê ~ người đẹp hơn hoa, đúng không?”

*long tâm đại duyệt: lòng vua vui sướng.

Kiều Khả Nam: “……” Mới về nước lại lên cơn, đã vậy mình còn thấy hoài niệm mới ghê… “Đi thôi, em lái xe tới, lát nữa anh với Khả Khả ngồi sau nhé.”

Đời này An Cúc Nhạc thích nhất là chọc ghẹo mỹ nhân, dọc đường đi cứ thấy y đùa giỡn với bé Khả Khả sáu tuổi, lại càng không quên liên tục chào hàng cho mình: “Khả Khả nè, cưng thấy anh thế nào? Có muốn làm vợ anh không…”

Cái tên đồng tính này bớt quậy con gái của người ta đi! Kiều Khả Nam đang định mắng, chợt nghe Khả Khả dùng giọng nũng nịu của con nít nói chắc như đinh đóng cột: “Hông chịu! Người ta phải gả cho anh Thượng Nguyên!”

“Ồ.” An Cúc Nhạc nhướn mày, liếc nhìn bạn thân ngồi đằng trước: “Nói nãy giờ thì ra con gái cậu đã sớm có đối tượng rồi? Là cái thằng Thượng Nguyên kia? Đệt, chơi dưỡng thành hả, kế hoạch Thượng Nguyên à… Hai đứa này, ít nhất cũng kém nhau mười hai tuổi nhỉ?”

*Kế hoạch Thượng Nguyên là chế lại cụm “Kế hoạch Genji”: mang hàm ý một người đàn ông nuôi dưỡng một bé gái trở thành người phụ nữ lý tưởng của đời mình.

Kiều Khả Nam trợn trắng mắt: “Anh là người đi trước còn gì!” Đúng là tự vạch áo cho người xem lưng!

An Cúc Nhạc nghẹn họng, nhìn bé gái xinh xắn đáng yêu làm nũng, rặt một bộ mỹ nhân bại hoại, mai mốt lớn lên nguy hiểm lắm đây: “Tốt nhất hai người nên cầu nguyện con bé không nói thật…”

Kiều Khả Nam: “Trời phải đổ mưa, gái phải lấy chồng, ai mà quản được.”

An Cúc Nhạc cười: “Bây giờ cậu rộng lượng quá nhỉ.”

Kiều Khả Nam thở dài: “Thì cũng nhờ phúc của người ngồi sau em đó.”

An Cúc Nhạc cười ha ha, không phủ nhận.

Xe hơi màu trắng phóng nhanh trên đường cao tốc, An Cúc Nhạc chơi với Khả Khả một lát, con bé mệt mỏi ngủ thiếp đi, y chọt chọt da mặt mềm mịn của Khả Khả, cảm thán: “Hai người hạnh phúc thật, kết hôn, ngay cả con gái cũng có luôn.”

Kiều Khả Nam: “Trong cô nhi viện ấy, Yến gầy Hoàn mập tùy anh chọn.”

*Yến gầy Hoàn mập: “Yến” chỉ Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế, “Hoàn” chỉ Quý phi Dương Ngọc Hoàn của Đường Huyền Tông. Câu này ý nói hình thể của con gái khác nhau, mỗi người có nét đẹp riêng.

Lục Hành Chi tài trợ cho một cô nhi viện đã nhiều năm, Khả Khả và Thượng Nguyên nhắc đến khi nãy đều là trẻ con trong cô nhi viện đó. Lúc còn ở Đài Loan, thỉnh thoảng An Cúc Nhạc cũng sẽ đến đó phụ giúp, rù quến bố mẹ quyên ít tiền.

Y không khỏi nghĩ: Rốt cuộc nối dõi tông đường có ý nghĩa chỗ nào? Những đứa trẻ được sinh ra một cách chính thống theo lời người thường nói, cũng khối đứa không được quan tâm, hoặc gặp cảnh bố mẹ qua đời. Nếu biết một năm Đài Loan có bao nhiêu đứa trẻ bị bỏ rơi, đối với những người không thể sinh con dưỡng cái mà nói, có lẽ bọn họ cũng chẳng tiếc nuối gì đâu —— chỉ riêng cục diện rối rắm của người ta, bọn họ cũng giải quyết không nổi rồi.

Kiều Khả Nam hỏi: “Chờ lát em dẫn anh đi ăn, tối nay ngủ lại nhà bọn em ha?”

“Anh muốn ăn mấy món xào nóng!” Ở Mỹ suốt một năm nuốt toàn mấy món gì đâu, An Cúc Nhạc nhớ nhất là mấy món ngon nóng hôi hổi làm tại chỗ trong chợ đêm Đài Loan.

Y hỏi: “Hành lý gửi đến hết rồi phải không? Anh nhớ giường cũng có rồi, thôi anh về nhà ngủ, tiện thể sáng mai bắt đầu thu dọn luôn.”

Mặc dù trong nhà thứ nên có đều đã có, nhưng dù sao cũng là nhà mới, có dọn cũng chưa đủ hoàn thiện. Kiều Khả Nam không đồng ý: “Ngủ ở nhà em đi, anh vừa mới về, còn chưa quen múi giờ, chắc mệt lắm rồi, nghỉ ngơi thoải mái quan trọng hơn, huống hồ nhà hai chúng ta đi bộ là tới ngay, không tốn quá nhiều thời gian đâu.”

An Cúc Nhạc lầm bầm: “Cho dù mệt cũng không muốn xem cặp nam nam vô sỉ nào đó phóng điện show ân ái, mắc công dằn vặt người cô đơn lẻ bóng anh đây!”

Khả Khả tỉnh giấc, mắt lim dim hỏi: “Chú Hoa cúc ơi, nam nam vô sỉ là gì ạ?”

An Cúc Nhạc: “À, chú nói con nghe, tức là…”

“Anh đủ rồi!” Kiều Khả Nam đỏ mặt. Cái chuyện phóng điện này, người phóng chỉ cho rằng nó là một phần của sinh hoạt hàng ngày, nhưng với người nhìn mà nói, đây quả là nỗi đau muốn mở mắt cũng mở không lên —— nhớ lại 5 năm trước mình cũng bị phóng không ít.

Kiều Khả Nam có chút cảm thông, nhưng không biết nên nói thế nào, suy tư một lát rồi quyết định tùy y: “Ngày mai em xin nghỉ qua giúp anh.”

“Ừ.” Dọn nhà cần giúp đỡ, An Cúc Nhạc không khách sáo.

Y liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rời khỏi Đài Loan vừa đúng một năm, cảnh vật quanh mình cũng không thay đổi nhiều, nhất là một thứ gì đó, vững vàng đến lạ.

Đối với việc này, y đã vô cùng biết ơn.



Ăn uống no nê xong, dẫn bé gái lượn một vòng khắp chợ đêm, An Cúc Nhạc hài lòng thỏa dạ đi đến nhà mới.

Hành lý đã được đưa đến —— bao gồm những thứ trước đó cất tạm ở nhà ông bà, thùng giấy chất chồng khắp nơi, trông như một dãy núi. Nhà này là Kiều Khả Nam giúp y tìm, An Cúc Nhạc xác nhận kết cấu căn nhà qua mạng, thấy cũng ok, bây giờ nhìn hình dạng thực tế thì càng ưng ý hơn.

Thật sự, về rồi. An Cúc Nhạc vuốt tường, mặc dù hơi cũ kỹ, nhưng nhìn chung vẫn là một căn nhà sạch sẽ gọn gàng, không có lắp đặt trang bị thừa thãi, y có thể tha hồ chỉnh sửa theo ý mình.

An Cúc Nhạc nổi hứng, dạo quanh nhà thăm dò, cuối cùng đi tới trước một vách tường, giơ tay ước lượng.

Vách tường này là nguyên nhân chính mà y chọn căn nhà này ngay cái nhìn đầu tiên, diện tích lớn nhỏ không chênh lệch mấy với vách tường ở nhà cũ của y. An Cúc Nhạc quyết định biến nơi đây thành nhà cũ, tự mình bắt đầu lại, y muốn sơn màu xanh, màu xanh của bầu trời, sau đó dùng phấn đỏ vẽ trái tim tình yêu.

Thật nhiều tình yêu, thật nhiều trái tim.

Quyết định xong, y lục tung hành lý, cuối cùng tìm được một chiếc thùng ghi chữ “Love”. Dưới lớp màng xốp hơi dày cộm là một đống hộp nhỏ, y tiện tay mở một hộp trong số đó, đủ loại ảnh chụp và trang giấy rớt ra, y liếc nhìn, khóe miệng nhếch thành nụ cười, bắt đầu động tác.



Lụi cụi một mạch đến bốn giờ sáng, rốt cuộc An Cúc Nhạc cũng thấy buồn ngủ.

Cuối tháng hai, thời tiết không nóng cũng chẳng lạnh, nhiệt độ không khí ở mức vừa phải, y lười lục chăn, mặc quần ống dài áo dài tay lên giường.

Một năm qua ở New York bị giày vò liên tục, mỗi ngày đụng đến giường là như tắt máy vậy, mất ý thức đến hừng đông, vất vả lắm mới thả lỏng thì lại trằn trọc, nửa mê nửa tỉnh. Nhiệt độ cơ thể của y thấp, trước khi ngủ cảm giác cũng tàm tạm, nhưng hễ ngủ là thấy lạnh cóng. An Cúc Nhạc cuộn người lại, không ngừng chà xát chân và cánh tay, mơ màng nghĩ: Lạnh… lạnh quá, tại sao mùa xuân ở Đài Loan còn lạnh hơn New York?

Lạnh quá lạnh quá, viền mắt cay cay, nước mắt chảy ra, từng có một quãng thời gian, mặc kệ khí lạnh đột kích hay nhiệt độ không khí hạ xuống còn vài độ, y cũng không cảm thấy lạnh —— bởi vì có người sẽ ôm y, cẩn thận giúp y chà xát tay chân cho ấm, bất cứ lúc nào cũng mang đến hơi ấm cho y…

Nếu như trọng lượng hạnh phúc cả đời của một người đã được đong đếm sẵn, vậy thì những năm qua, y đã hưởng thụ đủ rồi.

Đời người có lên có xuống, có tròn có khuyết, âu cũng là chuyện thường tình, y không oán trách, hoàn toàn không.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ như vậy, sẽ run rẩy vì lạnh.

Chẳng biết lạnh bao lâu, một cảm giác ấm áp từ từ bốc lên, dường như có người đắp chăn cho y, An Cúc Nhạc lập tức nắm chặt chăn, bật ra một tiếng thở dài khoan khoái, trong lúc mê man không khỏi gọi tên người kia, đối phương không đáp lại, chỉ bất đắc dĩ nói nhỏ: “Đồ đầu đất.”

Hừm… câu này nghe cũng quen lắm, là ai tới vậy?

Được tấm chăn mềm ấm bao bọc, còn chưa kịp nghĩ kỹ, An Cúc Nhạc đã thiếp đi.

“Nè, dậy đi.” Buổi trưa, y bị Kiều Khả Nam đánh thức, ngửi được mùi lô hội quen thuộc.

Kiều Khả Nam cầm tô mì mua ngoài tiệm, mặc áo Polo và quần jeans đứng trước giường, bên cạnh là một đống thùng giấy đã được tháo gỡ.

An Cúc Nhạc choàng tỉnh, liếc nhìn chăn bông trong tay, cứ tưởng mình moi nó ra từ trong đầu.

Kiều Khả Nam: “Sợ lạnh mà không đắp chăn, anh muốn bị cảm ngay ngày đầu tiên về Đài Loan à?”

“… Phiền lắm.” An Cúc Nhạc nhức đầu, đứng lên, mở vali hành lý lấy kem đánh răng bàn chải đánh răng sữa rửa mặt, đi vào phòng tắm.

Thừa dịp này, Kiều Khả Nam trải báo quảng cáo xuống đất, đặt mì dương xuân, cơm chiên, dưa cải, canh thịt heo viên và trứng kho lên trên. Đi ra thấy vậy, An Cúc Nhạc nhịn không được bật cười: “Chẳng phải cậu nói không ăn mì sao? Ăn là xui mà.”

Kiều Khả Nam khinh bỉ: “Mê tín!”

An Cúc Nhạc cười ha ha, đúng là vật đổi sao dời, hôm nay Kiều Khả Nam đã không còn để ý chuyện đó nữa —— không tin thầy tướng số, không quan tâm tử vi chòm sao, điều này chứng tỏ cậu ấy đã có đủ năng lực nắm giữ cuộc sống của mình.

Nếu đổi thành y, chắc tận mấy năm cũng không dám đặt chân vào tiệm mì.

Trong nhà không có bàn, hai người ngồi xếp bằng dưới đất ăn mì. Ăn một hồi, Kiều Khả Nam nâng đũa, chỉ về phía vách tường dán đầy ảnh chụp, tặc lưỡi: “Anh hại em suýt ói ra.”

An Cúc Nhạc đáp lại: “Chúc mừng tráng sĩ, cậu dính rồi.”

Chỗ mà Kiều Khả Nam chỉ là “kiệt tác” trước khi ngủ của y. Mấy năm qua y đam mê sưu tập, sưu tập đủ loại bài báo và ảnh chụp về người nào đó, cứ như bị cuồng vậy. Y cẩn thận cắt rọc từ tạp chí, báo chí, cất kỹ những phần thuộc về người nọ —— sưu tập gần ba năm, tất cả đều vượt biển cùng y, đến New York rồi trở về quê cũ.

Tối qua y nổi hứng, dán những thứ mình cất giữ lên tường, ghép thành hình trái tim. Sáng sớm vào nhà, Kiều Khả Nam hú vía khi nhìn thấy cảnh tượng đó, phải nói là hú vía không hề nhẹ: “Hoa cúc, em tưởng anh chỉ hơi biến thái thôi, ai ngờ anh làm trò mắc ói đúng là không phải người!”

An Cúc Nhạc “ờm ~” một tiếng, húp nước mì xong, chợt hỏi: “Cậu nói xem, anh nên đặt tên cho bức tường này là gì?”

“My Spoony Life?”

An Cúc Nhạc lườm Kiều Khả Nam, spoony là thằng khờ luỵ tình, dù rằng nghe rất phù hợp, nhưng trong lòng y đã có sự lựa chọn khác. An Cúc Nhạc nhìn bức tường và ảnh chụp bên trên, nhìn bóng hình làm tim mình mê đắm, trúng độc khó giải, ngẫm nghĩ một chút mới chậm rãi nói: “My Love Life.”

Kiều Khả Nam: “Hả?”

“Love.” An Cúc Nhạc cười cười, lặp lại: “My Love Life.”



An Cúc Nhạc vừa chuyển công tác về đây, ước chừng có tầm một tháng để nghỉ ngơi. Nửa tháng đầu y dùng để thu xếp hành lý, một chiếc áo lót phối với quần công sở cũ rích, khăn lông bẩn mắc trên vai, suốt ngày bận trước bận sau như công nhân. Đời này có vài lần y không đẹp, hầu hết đều vì dọn nhà.

Trong lòng đã sớm có ý tưởng, cộng thêm sống phải nhờ vào kinh nghiệm tích lũy, mới xem như phong phú về nội hàm, thế nên sau khi một chiếc cốc méo xẹo đặt lên kệ, cuối cùng An Cúc Nhạc cũng hoàn toàn rảnh rỗi.

Y và đám bạn đã lâu không gặp hẹn nhau ra ăn uống, đến quán bar đã thật lâu không đến, mỗi ngày đều chạy tới chợ đêm, đọc một đống truyện BL… thậm chí còn đỡ việc cho người ta, nhận case biên tập mỹ thuật, ngâm mình cả đêm.

Nhưng cho dù là vậy, An Cúc Nhạc vẫn cảm thấy thời gian nhiều phát ghét, y nghĩ mình đúng là mạng khổ, vài ngày nữa đã phải quay về cương vị, nhìn thời gian thì là cuối tháng, trận Tu La vừa kết thúc, dò thám trước cũng tốt.

Xuân qua thu đến, ban biên tập của Flawless vẫn như xưa, khẩu hiệu trước cửa vẫn là câu “Winter is coming!” đó. Vài đồng nghiệp rời chức, vài người mới vào thay, nữ thần trên tường cũng thay đổi. Vừa trông thấy y, Nhậm Tiệp Nghi khoa tay múa chân, hí hửng nói với Nhiễm Hiệt Vũ: “Còn sống! Còn sống kìa! Ha ha ha, em thắng rồi nha!”

“Hầy.” Nhiễm Hiệt Vũ mặt mày bí xị, móc ra một trăm đồng đưa cho Nhậm Tiệp Nghi.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, An Cúc Nhạc khóc thầm trong lòng, trước đây Nhậm Tiệp Nghi ngây thơ hệt như đóa sen trắng, hôm nay thật sự đã bị nhuộm đen, lại dám bắt chước Nhiễm Hiệt Vũ lấy mạng y ra cá cược.

Nhiễm Hiệt Vũ nhìn y từ đầu đến chân một lượt: “Còn tưởng ít nhất ông sẽ thiếu một tay hay một chân chứ, ngờ đâu cũng toàn thây phết… bộ Ma đầu trọng nam khinh nữ à?” Ma đầu ám chỉ tổng biên tập của Flawless phiên bản New York, nữ hoàng, thượng đế… ác quỷ mà giới thời trang toàn cầu công nhận.

An Cúc Nhạc phẩy tóc: “Anh đây mị lực vô biên, già trẻ xơi tuốt, nam nữ ăn sạch.”

Nhiễm Hiệt Vũ “xùy” một tiếng: “Nhảm nhí, nghe nói tuần đầu tiên người nào đó phải bò về nhà mỗi ngày mà?”

An Cúc Nhạc bật lại: “Cũng đỡ hơn người nào đó phải lôi chồng ra ngoài hàng đêm để giải sầu.”

Hai người lườm nhau một hồi, không biết ai phụt một tiếng phì cười trước, Nhiễm Hiệt Vũ cười ha ha ôm An Cúc Nhạc, “Cưng à, tui nhớ cái miệng tiện của ông chết đi được!”

An Cúc Nhạc gật đầu sờ cằm, cùng cảm khái: “Ừ, Skype quả nhiên kém một chút cảm giác thực.”

Mỗi hai đến ba năm, Flawless sẽ tuyển chọn nhân viên từ khắp nơi trên thế giới đến tổng bộ ở New York —— nói dễ nghe là kiến tập, nói khó nghe là làm nô lệ. Nhiễm Hiệt Vũ thuộc tốp đi trước y, thành tích xuất sắc, thế nên giám đốc đặc biệt bổ nhiệm Đài Loan phái thêm một người. Mặc dù đây là cơ hội rất tốt, nhưng đi một phát hai năm nói ngắn cũng chẳng ngắn, chưa kể áp lực cực lớn, người có gia đình không muốn đi trước, chọn tới chọn lui chỉ còn An Cúc Nhạc là thích hợp.

Sau đó, bị xoay như vịt.

An Cúc Nhạc: “Có lộn không chứ, Ma đầu kia bảo anh nửa đêm đi làm thức ăn khuya cho bả! Đã thế lượng calorie phải hơn nhiêu đây nhiêu đây…”

Nhiễm Hiệt Vũ: “Ông còn đỡ, ông có bao giờ thử tìm đá obsidian cỡ một phân trên thảm lông đen chưa?”

Obsidian còn gọi là đá vỏ chai là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá magma phun trào. Obsidian tinh khiết thường có màu tối, tuy nhiên màu có thể thay đổi tùy thuộc vào lượng tạp chất.

Nhậm Tiệp Nghi: “Woa ~ thảm vậy.”

“……” Hai người cùng nhìn cô nàng, trăm miệng một lời: “Người hy sinh tiếp theo, 80% sẽ là cưng.”

Nhậm Tiệp Nghi kinh hãi: “Cái gì!”

Trước khi đi An Cúc Nhạc cũng từng được tuyên dương, ban đầu xác định hai năm, nhưng Đài Loan quá thiếu nguồn lực, không thể không triệu hồi y về sớm. Xem tình hình này, đến lúc đó chắc chắn sẽ lôi tiếp một người qua hành hạ, một năm trước lý lịch của Nhậm Tiệp Nghi chỉ còn thiếu chút xíu, bây giờ vừa đủ rồi.

An Cúc Nhạc chắp tay trước ngực: “Lên đường bình an.”

Nhậm Tiệp Nghi kinh hồn táng đảm, “Oa ~~”

Vừa nhìn thời gian, Nhiễm Hiệt Vũ kêu một tiếng “chết rồi”: “Ấy trời, tui phải đến studio… đúng lúc quá, ông lái xe đi với tui đi.”

“Được.” An Cúc Nhạc không phản đối, thông thường đến studio tức là có nhân vật thuộc chuyên mục phỏng vấn đặc biệt, vì tiết kiệm thời gian nên chụp ảnh và phỏng vấn làm chung một lượt. Nhiễm Hiệt Vũ lười gọi taxi nên kéo An Cúc Nhạc lái tạm xe công ty, ngồi trên xe đọc tài liệu. An Cúc Nhạc tò mò hỏi: “Phỏng vấn ai vậy?”

Nhiễm Hiệt Vũ cười hề hề: “Một anh siêu đẹp trai.”

Đèn đỏ ngừng, An Cúc Nhạc đưa khăn giấy qua: “Cưng có chồng rồi, bớt lại đi, lau nước miếng giùm cái.”

Nhiễm Hiệt Vũ thầm nghĩ đợi lát nữa không biết ai mới chảy nước miếng đầy đất đây: “Trước tiên đến trung tâm mua sắm một chuyến đi.”

An Cúc Nhạc: “Chi vậy?”

“Mua áo mưa cho anh.”

“……” An Cúc Nhạc: “Đẹp trai dữ vậy sao?”

Nhiễm Hiệt Vũ cười bí hiểm: “Sẽ biết ngay thôi.”

Hai người đến trung tâm mua sắm —— nhưng không phải mua áo mưa, mà mua quà lưu niệm.

An Cúc Nhạc chẳng mấy quan tâm đến giới showbiz ở Đài Loan, các nước khác cũng thế, nhìn tới nhìn lui chỉ thật sự để ý một người, những thứ khác đều lướt qua mi mắt, như bụi bặm thôi.

Y cũng chẳng hứng thú với anh đẹp trai mà Nhiễm Hiệt Vũ nói, trước khi vào studio, y vẫn nghĩ như thế.

Nhiễm Hiệt Vũ đã tới sớm rồi, không ngờ đối phương còn sớm hơn —— Thân hình cao lớn của cậu thanh niên ngồi trên ghế xếp trong studio, ăn mặc vô cùng giản dị: áo thun sáng màu và quần jeans, tóc đã được nhà tạo mẫu tạo kiểu, tóc mái bên trái che trán, bên phải được chải phớt lên, dáng dấp cực bảnh trai.

Gương mặt cậu ấy sắc sảo đầy sinh lực, ánh mắt sâu thăm thẳm, bây giờ tròng mắt đang co lại, cúi đầu tập trung xem bản thảo trong tay, người đàn ông mặt tròn đứng bên cạnh trông như người đại diện bước lên chào hỏi: “Hôm nay làm phiền mọi người rồi.”

“Không đâu, xin chỉ giáo thêm.” Nhiễm Hiệt Vũ bắt tay người nọ, sau đó đẩy đẩy An Cúc Nhạc đang đực người ra ở bên cạnh: “Đẹp trai ha, nhìn ngu người rồi hả?”

An Cúc Nhạc kinh ngạc, một lúc lâu không nói nên lời.

Cũng vào lúc này đây, đối phương ngẩng đầu đứng dậy, gương mặt thoạt đầu lạnh nhạt bỗng ngẩn ngơ khi nhìn thấy bọn họ, ngẩn ngơ xong lập tức cười rộ lên —— lúm đồng tiền đó… quả thật giống hệt đứa trẻ mở bọc quà Giáng Sinh, phát hiện bên trong là mô hình robot mà mình mong ước bấy lâu nay. Niềm vui thuần khiết sạch sẽ không pha chút tạp chất đó, chói sáng đến mức không thể nhìn thẳng.

Cậu thanh niên vội vã bước lên trước, “rầm” một tiếng, chiếc ghế ngã lật. An Cúc Nhạc hồi thần, giành nói trước: “Anh Đỗ, xin chào. Lần đầu gặp mặt, tôi là biên tập mỹ thuật của Flawless tham dự lần phỏng vấn này.”

Cậu thiếu niên… không, động tác của cậu thanh niên nhất thời ngừng lại.

Hai tròng mắt của cậu ấy trợn lớn, có chút mê man, lại có chút không thể tin nổi nhìn An Cúc Nhạc.

Nhiễm Hiệt Vũ đứng bên cạnh ù ù cạc cạc, An Cúc Nhạc mỉm cười kéo cô nàng qua, “Còn đây là biên tập văn bản, phụ trách nội dung phỏng vấn.”

“Vâng… xin chỉ giáo thêm.” Nhiễm Hiệt Vũ chỉ đành nói theo.

Đỗ Ngôn Mạch không trả lời, đôi mắt đen láy tối sầm, phản chiếu hình bóng An Cúc Nhạc giả vờ không nhận ra cậu, qua thật lâu sau mới đáp lời: “Xin chỉ giáo thêm.”

An Cúc Nhạc thở phào một hơi: “Tôi đi tìm nhà tạo mẫu.”

Nhiễm Hiệt Vũ “ừ” một tiếng, cánh tay cô nàng bị nắm đau muốn chết, cũng may An Cúc Nhạc nhanh chóng buông ra. Nhiễm Hiệt Vũ xoa cánh tay, nói với Đỗ Ngôn Mạch: “Vậy chúng ta bắt đầu trước nhé?”

Đỗ Ngôn Mạch nhìn chằm chằm bóng lưng người nào đó đi về phía nhân viên công tác, trầm giọng nói: “Được.”



Dĩ nhiên An Cúc Nhạc đã từng tưởng tượng qua tình cảnh mình và Đỗ Ngôn Mạch gặp lại nhau.

Loại nào cũng có, chẳng hạn như quay đầu lại nhìn nhau không nói lời nào, cảm thán thời gian rồi cũng sẽ già, tuổi xuân trôi qua dễ dàng làm sao, thậm chí ôm chầm lấy nhau khóc lóc thảm thiết cũng có, nhưng khi thật sự xảy ra trong hiện thực, trong lòng y trước sau chỉ có một chữ: Đệt.

Đệt đệt đệt.

Lúc nãy nói mình đến đây làm việc, An Cúc Nhạc cũng không tiện nhàn rỗi, sau khi trao đổi với biên tập mỹ thuật chính thức, y nhận bản thiết kế từ tay nhà tạo mẫu.

Bên trên tóm tắt ngắn gọn lý lịch của Đỗ Ngôn Mạch: Cậu ấy là một tuyển thủ Ultramarathon —— ý chỉ Siêu marathon, một loại vận động cực hạn.

Đối với những sự kiện thể thao, Đài Loan không quan tâm lắm. Lúc trước Đỗ Ngôn Mạch chỉ lặng lẽ chạy, mãi đến năm ngoái tham gia cuộc đua sa mạc Sahara, giành hạng tư danh giá mới được truyền thông quốc tế quan tâm, vẻ vang quay về Đài Loan.

Sau đó cậu ấy nhận đóng một ít quảng cáo, thỉnh thoảng có tạp chí phỏng vấn, tham gia vài cuộc đua marathon trong nước cũng đạt thành tích xuất sắc. Nhờ độ hot vẫn duy trì ở mức vừa phải, không chỉ không khiến quần chúng phát ngấy mà thậm chí còn tích lũy một chút nhân khí.

Nghe đồn cậu ấy làm người phát ngôn cho một nhãn hiệu quần áo của New York vừa du nhập vào Đài Loan, Nhiễm Hiệt Vũ nhận được tin sớm nên mới lên kế hoạch cho cuộc phỏng vấn này.

Ngoại trừ cái cuối cùng, những cái khác An Cúc Nhạc đều thuộc nằm lòng: Trước khi chạy sa mạc Sahara, cậu ấy từng chạy sa mạc Gobi, sau đó nhận được tài trợ, tham gia chạy cự ly dài xuyên Trung Á… chỉ một năm đã chạy ba cuộc đua lớn, không ngừng, không ngừng chạy. Cậu ấy đã thực hiện giấc mơ hồi bé mà hầu như chẳng ai xem là gì.

An Cúc Nhạc đặt tài liệu xuống, thảo luận với nhà tạo mẫu, trong quá trình này sống lưng ngứa ran, hoàn toàn có thể cảm nhận được một tầm mắt sắc như dao cạo ở cách đó không xa đang giày vò mình.

Khoanh tay lại, An Cúc Nhạc thầm nghĩ: May là không ai phát hiện, thật ra hai chân y đang run cầm cập đây này.



Phỏng vấn bên kia xong, thừa dịp Đỗ Ngôn Mạch đi tạo kiểu, Nhiễm Hiệt Vũ sáp tới hỏi: “Ô, hôm nay ông ngoan ngoãn thế? Chẳng phải ông nói chưa bắt đầu làm việc, tội gì phải làm không công mà?”

An Cúc Nhạc: “Anh cần cù, không được sao?”

Nhiễm Hiệt Vũ cười ha ha: “Thấy người thật, cảm giác thế nào?”

Muốn giết chết cưng. “Sao không nói sớm?” Nếu sớm biết đối tượng là cậu ấy, lúc nãy đưa Nhiễm Hiệt Vũ tới đây, y đã chuồn lẹ rồi.

Nhiễm Hiệt Vũ vỗ vai y: “Không phải ông thích cậu ấy lắm sao, người ta chẳng nổi gì mấy đã cắt báo sưu tầm nhét đầy ngăn kéo… còn tưởng fan cuồng nào trà trộn vào ban biên tập của bọn tui chứ. Hôm nay gặp dịp nên tặng ông quà về nước, không cần cảm ơn tui nhiều lắm đâu, há?”

“Ai thèm cảm ơn…” Chờ đã, An Cúc Nhạc hoảng hồn: “Cưng không có nói chuyện này cho cậu ấy biết chứ?”

“Gì cơ?” Nhiễm Hiệt Vũ giật mình trước phản ứng sốt ruột hiếm thấy của y: “Đương nhiên là không rồi! Bị một ông chú ba mươi mấy tuổi si mê, thấy ghê muốn chết à, đổi thành ai cũng không thích thú gì đâu nhỉ?”

Con nhỏ này… “Xem như cưng lợi hại.”

Ông chú ba mươi mấy tuổi… An Cúc Nhạc hoàn toàn không thể phủ nhận, năm nay y hơn 35 tuổi, tuy rằng đang tuổi sung mãn, không dính dáng đến hai chữ “ông chú” cho lắm, nhưng cậu thanh niên chỉ mới 23 cái xuân xanh, chênh lệch tuổi tác giữa hai người, cho dù qua 5 năm, 10 năm, cũng sẽ không thay đổi.

Thế nên, như bây giờ chính là cự ly tốt nhất.

Tôi vẫn có thể nhìn cậu, mà không cần sợ bị rời bỏ.

Nhiễm Hiệt Vũ hỏi: “Xem bản thiết kế rồi hả?”

“Ừ.”

Cô nàng cười cười: “Tui nói với biên tập mỹ thuật rồi, lát nữa chụp ảnh tùy ông phát huy, để tui xem thử nữ ma đầu có thủ hạ lưu tình với ông không?”

An Cúc Nhạc: “Một phút của anh có giá trên dưới mấy trăm ngàn, lát nữa anh có việc, phải đi trước.” Bây giờ không chuồn, còn đợi đến khi nào?

Nhiễm Hiệt Vũ đời nào nghe lời y: “Dẹp đi, không phải ông nói mình cần cù lắm sao!”

An Cúc Nhạc: “……”

Trong lòng chần chừ do dự, lý trí nói cho y biết phải chạy thật nhanh, chạy là thượng sách, nhưng mà ảnh chụp hôm nay, mai này ắt sẽ trở thành một trong những “bảo vật cất kỹ” của y, có thể tự mình xử lý, cám dỗ này quá lớn, y không chống cự nổi.

Đỗ Ngôn Mạch đi ra, cậu ấy mặc trang phục đang thịnh hành hiện nay, toàn thân trên dưới ngập tràn khí chất.

Cậu ấy đã bình ổn tâm tình của mình —— Chín chắn hơn rồi, An Cúc Nhạc nghĩ. Danh tiếng của người đại diện dẫn dắt cậu ấy cũng không tệ, hắn ta rất am hiểu cách hướng dẫn người mới đối đáp tiến lùi, Đỗ Ngôn Mạch đi theo hắn cũng không phải là chuyện xấu.

An Cúc Nhạc nghĩ bụng: Thôi, sắc đẹp áp đảo mọi thứ, còn lại đều là phù du.

Y đi tới chỗ nhiếp ảnh gia, tiếp nhận vị trí chủ đạo, tầm mắt của Đỗ Ngôn Mạch cứ theo sát y. Gương mặt cậu ấy vô cùng bình tĩnh, biểu cảm trầm ổn, nhưng đôi con ngươi đen láy cứ dán vào người y lại phập phồng dao động, chất chứa rất nhiều… rất nhiều thứ.

Thậm chí xen lẫn một chút oán trách, dường như đang không ngừng gặng hỏi: Tại sao?

Tại sao, vờ như không nhận ra em?

Tại sao rời khỏi em?

Tại sao vậy…

An Cúc Nhạc cười khổ, đời người nào có nhiều tại sao như thế.

Y lảng tránh tất cả, nhưng lại quang minh chính đại ngắm cậu ấy thông qua máy chụp của nhiếp ảnh gia.

Trước tiên chụp thử vài tấm, kết quả tàm tạm đạt tiêu chuẩn, không có gì để soi mói, yêu cầu của bên thiết kế cũng đơn giản: ảnh chụp phải mang phong cách thời thượng, nhiếp ảnh gia là chuyên gia chụp người, hai bên từng hợp tác rất nhiều lần, cơ bản không có bất cứ vấn đề gì… nhưng quá không có vấn đề, ngược lại chính là vấn đề.

An Cúc Nhạc đột nhiên kêu lên: “Chờ chút.”

Mọi người dừng lại, y hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Đỗ Ngôn Mạch, dưới ánh mắt kinh ngạc rõ mười mươi của đối phương, y ngửa đầu phun hai chữ: “Cởi ra.”

Mệnh lệnh hết sức… quen thuộc.

Nếu không phải nơi chốn không thích hợp, có lẽ Đỗ Ngôn Mạch nghe xong đã cởi ra ngay.

Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, nhất là người đại diện: “Hôm nay đã thỏa thuận không hở hang…”

“Ai bảo cậu ấy phải hở hang? Cởi áo khoác và áo trong ra, mặc áo thun trắng là được rồi, giày và vớ cũng không cần nốt… giữ lại dây chuyền thôi.”

Đây cũng không hẳn là yêu cầu quá đáng, nhưng người đại diện rõ là muốn bao che gà nhà, “Cái này không giống những gì trong bản thiết kế…”

An Cúc Nhạc mỉa mai: “Người là sống, thiết kế là chết, hôm nay cho dù người đứng đây là Lương Triều Vỹ, tôi cũng yêu cầu thế thôi, hay là…” Y nhướn mày, giọng hơi thấp, “Anh bạn nhỏ này cảm thấy mình không sánh bằng người đàn ông tuyệt như kia… hửm?”

Giọng điệu khiêu khích, lông mày màu cọ nhướn lên, cộng thêm một tiếng “hửm” hừ ra từ xoang mũi, gần như có thể chọc người ta mất kiểm soát ngay tại chỗ, đã thế lại còn khen ngợi một người đàn ông khác.

Đỗ Ngôn Mạch: “Tôi cởi.”

Người đại diện: “Này…”

Người đại diện chưa kịp phản đối, Đỗ Ngôn Mạch đã không nói hai lời cởi áo khoác ra, tháo sạch mấy thứ vật dụng phiền phức, để lộ đôi chân trần, đạp trên nền bối cảnh.

Số đo chân cũng không thay đổi quá nhiều, đó là một đôi chân quen du hành. Dáng đứng của cậu ấy vững chãi, trên người chỉ còn vẻn vẹn một chiếc quần jeans và một chiếc áo thun trắng, áo thun trắng mỏng tang bó sát cơ thể rắn chắc của cậu ấy, bắp thịt lồi lõm phập phồng, từng tấc đều chọc người mơ màng.

Cậu thanh niên lại cao thêm một chút, vóc người chắc khỏe, nhất là đường cong gợi cảm ở vùng ngực và vùng bụng. Giữa làn sóng mỹ nam mảnh khảnh nhỏ nhắn, cậu ấy rắn rỏi cứng cáp nhưng không thô kệch, có thể xem là một dạng cảnh đẹp rạng ngời khác.

An Cúc Nhạc gật đầu: “Được rồi.”

Nhiếp ảnh gia bắt đầu chụp ảnh tiếp, cậu thanh niên đứng trước máy quay, tác phong thoải mái, không hề gò bó, khiến người ta không thể nào liên tưởng rằng trong quá khứ, ngay cả đứng trước ống kính máy ảnh số mà cậu còn không quen.

Nhiễm Hiệt Vũ ở bên cạnh nói nhỏ: “Lương Triều Vỹ đến cũng thế? Ông dám chứ tui không dám đâu.”

An Cúc Nhạc nhoẻn miệng cười: “Phô trương thanh thế đó giờ vẫn hiệu quả mà.”

“……” Nhiễm Hiệt Vũ: “Bây giờ tui đã tin ông ở bên chỗ nữ ma đầu đúng là như cá gặp nước.”

“Ờ.”

Phiên chụp thứ nhất chấm dứt, An Cúc Nhạc chọn ảnh: Chụp rất tốt, Đỗ Ngôn Mạch không luống cuống trước ống kính, cộng thêm đôi mắt đen nhánh động lòng người, ảnh chụp này đăng lên chắc chắn sẽ làm độc giả nữ thích mê, nhưng mà… không đủ.

Còn lâu mới đủ.

Y biết quá rõ dáng vẻ hấp dẫn nhất của người trước mắt, tuyệt đối không phải cứng nhắc như hiện giờ, dáng vẻ đó chỉ thuộc về duy nhất một mình y —— có lẽ vậy, nhưng biết đâu nhiều người cũng thấy rồi, một năm qua…

An Cúc Nhạc mím môi, hạ quyết tâm, nói với nhiếp ảnh gia: “Xin lỗi, chờ tôi thêm một lát.”

Nhiếp ảnh gia dừng động tác, An Cúc Nhạc lấy kéo từ chỗ nhân viên công tác, sau đó bước đến nói với Đỗ Ngôn Mạch: “Thất lễ.” Dứt lời, y vén áo của Đỗ Ngôn Mạch, cắt một lỗ rồi… xé toạc.

Nhà tạo mẫu hét toáng lên: “Á á á á á! Cái đó là hàng mượn! Mượn đó! Mượn đó!”

Đỗ Ngôn Mạch im lặng quan sát y. An Cúc Nhạc nhếch miệng thì thầm câu gì đó rồi tiếp tục xé.

Xé một đường đến ngực, đường sự nghiệp lộ rõ mồn một, mọi người kinh ngạc, chỉ có An Cúc Nhạc bình chân như vại: “Cứ thế, tiếp tục chụp.”

Người đại diện giận tái mặt, nhưng đã chụp được phân nửa, cũng không hẳn là hở hang, nếu làm căng thì bên mình sẽ đuối lý.

Sự ngạc nhiên nơi đáy mắt Đỗ Ngôn Mạch còn nhiều hơn người khác, đó là vì khi xé áo cậu, đối phương đã nói một câu: “Cậu thật gợi cảm, tôi cương rồi.”

Nếu lời này do người khác nói, vậy thì trăm phần trăm là quấy rối tình dục, nhưng nếu do người trước mắt thốt ra, quả thật là mời gọi trắng trợn, gợi tình chết được.

Đỗ Ngôn Mạch không khỏi hồi tưởng lại năm đó, chỉ cần người này muốn làm là hệt như một con mèo phát tình, chẳng màng thời gian địa điểm hết ôm rồi quấn lấy cậu, ngồi trên thứ cương cứng tràn trề sinh lực của cậu mà vặn hông, thở dốc dâm loạn, ngón tay không ngừng cào lồng ngực cậu.

Bất luận khi nào đối mặt với người này, cậu luôn phải tiêu tốn năng lực tự chủ dùng cho ba đời mới không xấu mặt trước mọi người.

An Cúc Nhạc rất hài lòng với sự thay đổi trong ánh mắt của Đỗ Ngôn Mạch, hoặc nên nói hài lòng vì mình vẫn còn có thể kích thích cậu ấy… y đi về vị trí sau lưng nhiếp ảnh gia, bị cặp mắt nóng rực của cậu thanh niên nhìn chằm chằm, nói thật ngay cả bước chân cũng nhũn ra.

Tiếng tách tách vang lên, lần này An Cúc Nhạc không cắt ngang nữa.

Toàn thân y tê dại, ngực như bén lửa, vừa đau vừa nhói. Y nhịn không được nắm vạt áo hòng giảm bớt xao động trong lòng, chỉ thấy ánh mắt cậu thanh niên như bốc cháy, giống như thú dữ vận sức chờ phát động, người chậm tiêu cách mấy cũng nhận ra bầu không khí thay đổi, không hẹn mà cùng ngừng công việc đang làm dở, ngay cả người đại chiến trăm trận trước khi làm vợ người ta như Nhiễm Hiệt Vũ cũng nhịn không được đỏ mặt.

Cô nàng líu ríu: “Ôi chết mất, khí chất này… tui phải đi xin ngân sách để làm phụ lục, lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ tăng…”

An Cúc Nhạc: “… Của anh.”

Nhiễm Hiệt Vũ không nghe rõ: “Cái gì?”

An Cúc Nhạc che miệng: “Không có gì.”

—— Cậu ấy là của anh. Ngay cả một mảnh móng tay, một sợi tóc cũng thế.

Mười sáu tuổi đến mười chín tuổi, ba năm đó, y tốn biết bao tâm trí để yêu thương, che chở, chiều chuộng, mới đào tạo ra được người đàn ông như thế này.

Không muốn cho người khác nhìn, không muốn đưa cho người khác…

Nhưng đây không phải điều mà y có khả năng quyết định…

Điều duy nhất y có thể quyết định, chính là khoảng cách mình yêu đối phương.

Từ gần, đến xa.

Vẫn luôn yêu, vẫn… rất yêu.