An Cư Lạc Nghiệp

Chương 53: Phiên ngoại Happy Life [1]




Happy Life [1]

Năm sinh nhật 21 tuổi, An Cúc Nhạc nhận được một chiếc máy chụp ảnh lấy ngay Polaroid màu hồng.

An Cúc Nhạc cũng không đặc biệt hứng thú với chụp ảnh, cứ dùng di động như camera, trái lại chiếc Polaroid này ngoại hình đáng yêu, màu sắc tươi xinh, phần nhả ảnh trông rất thú vị. Người tặng máy dạy y chụp thế nào, anh ta một tay cầm máy, một tay khoác vai An Cúc Nhạc, nở nụ cười: “Nhìn nè, là thế này.”

Ngay khoảnh khắc hôn lên, anh ta nhấn shutter, ảnh chụp lòi ra, hai người đàn ông mặt kề mặt, hôn nhau.

Trong ảnh, nét mặt An Cúc Nhạc vẫn chưa kịp phản ứng, trông cứ ngô ngố thế nào, người kia thì mỉm cười, đôi mắt đen nhánh nheo lại, nhưng không cười ở đáy lòng.

Nghe đâu bạn trai mà anh ta hẹn hò vài chục năm không gánh nổi áp lực gia đình, sắp kết hôn.

Anh ta đưa ra lời chia tay, trở lại trong giới đàn đúm, lúc trước chơi bời quá mức còn phải nhập viện làm phẫu thuật. Anh ta và An Cúc Nhạc rất hợp nhau, nhưng chưa từng lên giường, nên nói thế nào nhỉ, lần đầu tiên nhìn thấy An Cúc Nhạc, anh ta bảo: “Cậu là một cậu nhóc thông minh, ăn đắng xong khắc ghi bài học kinh nghiệm, không tái phạm nữa. Rất nhiều người không làm được điều đó… gồm cả tôi, nhìn sang cậu, tôi thấy mình như thằng ngốc.”

Anh ta tự đánh giá thảm trạng của mình, An Cúc Nhạc nhìn hiểu, thế là không muốn lăn giường vô nghĩa với đối phương.

Tấm hình kia lẫn máy ảnh đều đưa cho An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc về nhà, tiện tay đặt chúng trên bàn, không để ý gì mấy, cũng không sử dụng gì nhiều.

Một tháng sau, người tặng máy ảnh cho y, qua đời.

Nguyên nhân cái chết không rõ, có người đồn anh ta tự sát, có người đồn lần này anh ta chơi dữ quá mất luôn cả mạng, đủ loại cách nói, nhưng không ai biết được sự thật ── cùng lắm bọn họ chỉ là bạn tình một đêm, trở lại hiện thực, ai cũng đeo mặt nạ mà sống.

Lễ tiễn biệt anh ta, An Cúc Nhạc cũng đến dự, không thể không tán tụng kỹ thuật trang điểm thi thể thật thần kỳ, đã chết được bảy ngày mà trông vẫn như đang ngủ yên lành, giúp những người tới phúng viếng ghi nhớ dáng vẻ đẹp nhất.

Nhìn xong đi ra, An Cúc Nhạc chú ý tới một người đàn ông đứng ở nơi rất xa không dám bước lại gần, y đi tới hỏi: “Không nhìn mặt lần cuối à?”

Đối với người đã khuất, An Cúc Nhạc không có tình cảm thắm thiết gì mấy, nhưng y nhìn ra, người đàn ông này có.

Quả nhiên, người đàn ông cười khổ: “Không được, người nhà cậu ấy nhìn thấy tôi sẽ không vui đâu.”

An Cúc Nhạc nghe nói năm đó anh ta dẫn theo người yêu come out với gia đình, dư luận xôn xao ầm ĩ một trận, thế mà cuối cùng người kia lại ích kỷ thẳng bước trên con đường người bình thường. An Cúc Nhạc móc thuốc lá ra, hỏi: “Để bụng à?”

Đối phương lắc đầu.

An Cúc Nhạc châm thuốc hút một hơi, nói: “Anh vẫn vào gặp thì tốt hơn.”

Người kia: “?”

An Cúc Nhạc cười tươi rói: “Bởi vì từ nay về sau anh muốn gặp cũng chẳng gặp được đâu.”

Nói xong lời này, An Cúc Nhạc không quan tâm nét mặt bỗng chốc vỡ thành từng mảnh của đối phương, cất bước rời đi.

Y không có ý mỉa mai hay dạy dỗ ai, chỉ nói sự thật thôi, nhưng thật ra không vào gặp là tốt nhất, không gặp thì có thể tự mình ảo tưởng người đó chưa chết, chỉ đang sống ở một nơi xa thật xa mà mình không chạm đến được, khỏi phải chịu đựng áp lực và gánh nặng tâm lý, vậy mà y lại cố gắng xúi giục…

An Cúc Nhạc phun khói thuốc, liếc nhìn cổ tay trái của mình, những hạng người cặn bã này, vĩnh viễn không cho rằng nỗi đau của người khác là đau đớn thật.

Y về đến nhà, tắm rửa lau người, chú ý tới chiếc Polaroid trên bàn cùng tấm ảnh chụp kê bên dưới. Y nhặt lên, nhìn người nọ nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lại chất chứa căm hận, căm hận trần thế, căm hận cuộc sống, căm hận tình yêu… cuối cùng căm hận chính mình, không ngại hủy hoại toàn bộ.

An Cúc Nhạc nhìn ảnh chụp, đi đến trước bức tường trong phòng khách, tiện tay lấy một miếng keo trong suốt dán lên. Y nói: “Hy vọng sau khi đi rồi, anh sẽ thật sự hạnh phúc.”

Không trắc trở không vấn vương.

Từ đó trở đi, An Cúc Nhạc bắt đầu sưu tầm ảnh chụp.

Không có hàm nghĩa gì đặc biệt, chỉ đơn thuần cảm thấy thú vị, những người trong ảnh, đủ loại tình cảm khác nhau, treo ở nơi đó, giống như nhắc nhở chính bản thân mình: Tuyệt đối đừng ngu.

An Cúc Nhạc đặt tên cho bức tường là “My Happy Life”, không phải người nào trong ảnh cũng từng lăn giường với y, nhưng ít nhất có một điểm chung ── y có thể hờ hững dán bọn họ lên.

Y và Kiều Khả Nam từng chụp một tấm, nhưng lại không dán lên.

Làm không được, không nỡ. Kiều Khả Nam dẫu có đau lòng thế nào thì ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ, đối với cuộc sống, đối với tình yêu, cậu ấy không bỏ cuộc, so với sự yếu đuối buông bỏ không dây vào nữa của y thì, sự kiên cường Kiều Khả Nam làm y cảm thấy vô cùng tự ti.

Sau đó nữa, y gặp cậu thiếu niên.

Thì ra y vẫn có thể yêu, vẫn muốn yêu, hai người này cho y những khía cạnh khác nhau, giải thích rằng trong tình yêu: cho đi tức là nhận được, yêu là không bao giờ hối hận, niềm vui đứng ngoài quan sát suy cho cùng không phải là niềm vui thật sự, cho dù đau đớn tổn thương cỡ nào cũng nên tự mình trải nghiệm. An Cúc Nhạc không sưu tầm ảnh chụp nữa, cậu thiếu niên nói không thích, mà những gì Đỗ Ngôn Mạch không thích, y sẽ không làm.

Bức tường duy trì nguyên trạng, không ai động vào, nhưng mà dần dà, An Cúc Nhạc nhận thấy có điều… không ổn.

Y và cậu thiếu niên đã làm hết tại mỗi một chỗ trong ngôi nhà này, cá nhân An Cúc Nhạc thích quầy bar trong phòng bếp, vững chắc, chống tốt, thoải mái mà tình thú. Đỗ Ngôn Mạch lại thích phòng tắm, bởi vì thuận tiện, bắn bên trong có thể tẩy rửa ngay, còn có thể vừa tắm vừa cắm, một công đôi việc.

Song chủ yếu cương là quất, không câu nệ địa điểm, duy chỉ có phòng khách, Đỗ Ngôn Mạch làm làm một hồi, cuối cùng vẫn lặng lẽ tránh né.

Nghĩ đi nghĩ lại, phòng khách có sô pha, có TV, Đỗ Ngôn Mạch rất dính người, lại còn hơi có chứng khát khao da thịt, mọi lúc mọi nơi đều ôm y vào lòng, vừa hôn vừa cạ, lúc xem phim Đỗ Ngôn Mạch sẽ trở thành cái ghế thịt của y, hai người đàn ông khỏe mạnh sung mãn, làm sao không xảy ra chuyện cho được?

Cậu thiếu niên rất biết điều, mỗi khi cầu hoan, trước tiên cậu ấy sẽ sờ soạng tay chân của y, sau đó cúi người theo thứ tự hôn má, lỗ tai, cổ của y.

Nếu An Cúc Nhạc không chống cự, cậu ấy sẽ hôn xuống, đằng này môi lưỡi dính liền, đằng kia vén áo y lên, nhéo núm vú vân vê nhè nhẹ, mãi đến khi hơi thở của An Cúc Nhạc trở nên hỗn loạn, làn da trắng ửng đỏ. Vài lần bị đè ngã, dương v*t cương cứng của cậu thiếu niên cách lớp quần tỳ ở bắp đùi của y, trong ngăn kéo bàn trà có gel bôi trơn và áo mưa, An Cúc Nhạc nằm trên sô pha, mọi thứ đều đầy đủ… ai ngờ cậu ấy lại chợt dừng lại, bế y lên, đến khi vào phòng mới bắt đầu làm việc.

Một lần, hai lần, ban đầu An Cúc Nhạc đoán cậu ấy ngại sô pha nhỏ, không tiện động đậy, thế là chọn mua một tấm thảm trải sàn mềm mại và một đống gối đệm, làm dưới sàn cũng được vậy. Đỗ Ngôn Mạch rất yêu tấm thảm này, thỉnh thoảng làm thêm mệt mỏi, cậu ấy sẽ co người ngủ trên thảm, chỉ khi nào lỡ tay nổ súng, cậu ấy lại bắt y rời khỏi đó.

Trong đầu An Cúc Nhạc hiện lên hình ảnh con Vượng Tài nhà hàng xóm mình hồi nhỏ, sau khi nhận được cục xương, nó nhất quyết phải đến góc nào đó mới yên tâm gặm thức ăn, nhưng Đỗ Ngôn Mạch thì không giống như vậy, cậu ấy cũng không câu nệ làm ở đâu, nói đúng hơn là, chỉ cần không ở phòng khách, nơi nào cũng được.

Là sao nhỉ, vấn đề phong thuỷ hả ta?

An Cúc Nhạc nghĩ ngợi thật lâu, không phải y đòi làm tình trong phòng khách, chỉ là hành vi của cậu thiếu niên làm y hơi hoang mang. An Cúc Nhạc lên Skype hỏi Kiều Khả Nam: “Lão nhà cậu có như vậy không?”

Joke Nam: “Không.”

Hoa Cúc Đen: “Vậy là lão ấy không chọn địa điểm à?”

Đầu bên kia im lặng một lát mới trả lời: “Không chọn.”

Chậc, đúng là khoảng lặng khiến người ta tỉnh ngộ. Hoa Cúc Đen: “Hâm mộ ghen tị hận quá nha, anh phải chờ nhóc nhà anh trưởng thành đủ khả năng đánh dã chiến, không thì chỉ đành trang trí phòng khách thành rừng cây thôi.”

Joke Nam chấm ba chấm, thầm nghĩ rốt cuộc sao anh cố chấp với đánh dã chiến thế. “Bức tường của anh xử lý thế nào rồi?”

Hoa Cúc Đen: “Bức tường nào? Bức tường kia hả… ờ, chắc dỡ xuống thôi, dù sao thằng nhóc kia cũng không thích.”

Không thích, không thích, không thích… gõ xong ba chữ này, An Cúc Nhạc ngớ người một hồi, sau đó kêu to: “Anh biết rồi!”

Sự thật chỉ có một, chính là không thích! Cậu thiếu niên từng ghen tị vì bức tường đó, sau này có lẽ quen rồi, cậu ấy không thể hiện ra ngoài nữa, còn với An Cúc Nhạc mà nói, nó chỉ như một món đồ trang trí, hiển nhiên không để trong lòng, vậy nên mới không liên tưởng đến: Đỗ Ngôn Mạch không muốn ôm y dưới bức tường đó.

Thằng nhóc này thật là… nếu không thích đến thế, nói một tiếng là được rồi.

An Cúc Nhạc cười cười, thoát khỏi Skype, mở phần mềm thiết kế làm bản phác họa ý tưởng, sau đó lên mạng mua sắm.

Hiện nay hiệu suất mua hàng qua mạng rất cao, hôm trước đặt hàng, hôm sau đã có.

Đỗ Ngôn Mạch học lớp mười, cậu ấy vừa đăng ký gia nhập câu lạc bộ điền kinh, tuần này phải tập huấn, bận đến phân thân không được, thời cơ vừa khéo, An Cúc Nhạc dự định xử lý bức tường này.

Y cầm tài liệu đứng trước tường, không hề lưu luyến tháo ảnh chụp xuống.

Treo gần mười năm, số lượng cất giữ còn nhiều hơn so với tưởng tượng, một cái hộp giày chứa không đủ, y tháo cả buổi trời, rốt cuộc cũng đến tấm cuối cùng.

Ảnh chụp qua lâu như thế, ố vàng phai màu là điều khó tránh, càng tháo xuống dưới càng nhận không ra nhớ không nổi là ai, chỉ thấy từng gương mặt một… An Cúc Nhạc dừng ở tấm ảnh đầu tiên, gần như không thể thấy rõ hình dạng của người trong ảnh, thế nhưng y lại nhớ rõ ánh mắt mỏi mệt của người nọ.

An Cúc Nhạc nhìn trong chốc lát, thầm nghĩ: Mong anh yên nghỉ, tôi rất hạnh phúc.

Tôi không cần mặt tường này.

Y cầm tấm hình cuối cùng, tháo xuống.