An Cư Lạc Nghiệp

Chương 43: Trò chơi bác sĩ




18+

Trò chơi bác sĩ

“Nè, giúp bác sĩ chích thuốc đi, được không?”

Sao lại không được chứ?

Đỗ Ngôn Mạch bắt đầu hôn, mở rộng giúp An Cúc Nhạc, cảm giác nóng vội trên người cậu đã giảm bớt một ít, nhưng vẫn còn tồn tại.

An Cúc Nhạc thở dài một hơi, thân mật đến cực hạn, ngay cả tần suất hít thở của đối phương cũng nắm rõ. Lúc nãy cậu thiếu niên cố kiềm chế để cầm máu và lau mặt cho y, bây giờ hẳn là chịu hết nổi rồi nên mới bùng phát, lột sạch y, ném lên giường, không cho đi đâu hết.

An Cúc Nhạc không truy hỏi nguyên nhân đến cùng, kết quả thi đấu ban nãy, thật ra cậu ấy giành hạng nhất, y biết rõ còn cố hỏi là vì muốn cho đối phương một lý do xâm chiếm mình.

Bản thân An Cúc Nhạc cũng sợ chứ, bất thình lình gặp phụ huynh, mối quan hệ không thể phơi bày dưới ánh sáng giữa hai người, hễ thấy càng nhiều ánh sáng thì chết càng nhanh. Y bấu víu người cậu thiếu niên, mặc cho dương v*t của đối phương tiến quân thần tốc, biến mất trong cơ thể mình, có lẽ vào giờ phút này, y cũng si mê phần chân thật này.

“Hưm… a…” An Cúc Nhạc không dám phát ra quá nhiều âm thanh, chỉ phải nín nhịn, dùng giọng mũi nức nở, nghe rất đáng thương, nhưng càng thêm gợi cảm.

Huyệt sau đã bôi thuốc mỡ trở nên khá nhẵn mịn, An Cúc Nhạc cũng đã sớm thích ứng với kích thước của đối phương, niêm mạc tham lam siết chặt và bao bọc dương v*t thô to của Đỗ Ngôn Mạch, trong tay không có bao, hiển nhiên không có dùng, thiếu một lớp ngăn cách, xúc cảm thịt chạm thịt càng thêm rõ ràng.

An Cúc Nhạc sợ làm bẩn giường nên chọn vị trí phía sau, tay y chống trên đệm, hai chân đạp dưới đất, đầu gối gập vào trong, thân thể lung lay nương theo nhịp độ của đối phương, áo blouse trắng trên người bị vén lên, cặp mông vểnh cao, Đỗ Ngôn Mạch vừa dùng tay vuốt ve mông y vừa thúc hông, mỗi lần đều vào đến hết. An Cúc Nhạc có thể cảm nhận được lông mu thô ráp và hai túi của đối phương đập vào đáy chậu của mình, tình ái lỗ mãng cũng có khoái cảm của riêng nó.

“A… a a…” Bụng dưới bủn rủn đến mức An Cúc Nhạc không thể không rụt lại, tiện thể siết chặt cái thứ trong cơ thể.

Đỗ Ngôn Mạch thở gấp một hơi, giảm chậm động tác đâm rút, cúi người hôn vành tai và mặt An Cúc Nhạc, giọng điệu cũng mang theo trầm thấp mê say khi bị dục vọng nhuốm đầy: “Bên trong nóng quá… cứ mút em không ngừng… thật thoải mái…”

Mặt An Cúc Nhạc vốn đã đỏ, nhưng giờ phút này lại có cảm giác như bị thụi một cú: “Cậu…”

Đỗ Ngôn Mạch nhếch miệng, nâng tay vân vê núm vú đã sớm bị trêu đùa đến ngứa ran của An Cúc Nhạc: “Anh Hoa cúc, không phải anh muốn nghe em khen… mông của anh sao?”

Tự làm bậy không thể sống.

Cuối cùng An Cúc Nhạc đã triệt để lĩnh hội được rốt cuộc những lời này chất chứa bao nhiêu hối hận.

“A, lại… chặt hơn nữa rồi…”

An Cúc Nhạc vùi mặt vào chăn giường, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi nhắc nhở địa điểm lúc này, khiến y xấu hổ vô cùng. Tri sỉ cận hồ dũng, không ngờ khi sinh thời mình lại trở thành người dũng cảm!

*Tri sỉ cận hồ dũng: Biết xấu hổ là gần với dũng cảm, ý nói biết xấu hổ và dũng cảm sửa đổi là một đức tính tốt.

Đỗ Ngôn Mạch rút dương v*t ra, lật người dưới thân lại, đè xuống giường, chỉ thấy huyệt thịt của đối phương đỏ sẫm, theo từng đợt co rút, đủ loại chất lỏng hỗn tạp tràn ra ngoài. An Cúc Nhạc vội vã lấy áo blouse dưới thân lau chùi, thà bẩn áo blouse còn hơn bẩn ra giường, đến nước này rồi, vật hy sinh càng ít càng tốt.

Hình ảnh dâm đãng như thế rất khó làm cho máu người không sục sôi, Đỗ Ngôn Mạch đè lên người An Cúc Nhạc, đỡ lấy gậy th*t, nhấn vào lần thứ hai. Hông bị nâng lên, An Cúc Nhạc đá đá hai chân, góc độ hiểm hóc gây nên cảm giác quá mức rõ rệt, y bị ăn đau, đành phải kêu rên: “Nhẹ, nhẹ một chút… a…”

Đỗ Ngôn Mạch đổi thành ôm hông y, vùi chính mình vào trong.

Nuốt đến tận đáy, quy đầu của cậu thiếu niên như chạm đến dạ dày, bụng dưới đau nhức, vừa căng vừa trướng, tứ chi rệu rã, cuối cùng chỉ có thể mặc cho đối phương chi phối.

Đỗ Ngôn Mạch cúi người hôn y, ngấu nghiến môi của y, cánh môi bị liếm mút đến phát đau nhưng lại dễ chịu lạ lùng.

An Cúc Nhạc giơ tay vòng quanh lưng cậu thiếu niên ── bất luận tư thế nào cũng làm cả rồi, nhưng dường như sau cùng có một loại nghi thức, nhất định phải mặt đối mặt ôm nhau làm một lần cuối.

An Cúc Nhạc thích bắn trước, dù rằng sau khi bắn bị đâm chọt không thích lắm, nhưng bù lại có thể trì hoãn dục vọng, nhìn đối phương đạt cao trào trong cơ thể mình, cảm giác đó rất thỏa mãn, thỏa mãn hơn nhiều so với khoái cảm ít ỏi mà cơ thể nhận được.

Tần suất rút ra cắm vào của Đỗ Ngôn Mạch tăng dần, An Cúc Nhạc nhắc nhở: “Mau lên… mau lên một chút…” Còn có người đang đợi cậu thiếu niên trở lại, xong sớm chừng nào tốt chừng nấy, Đỗ Ngôn Mạch cũng hiểu, thế là không để ý nhiều nữa, hung mãnh va chạm.

An Cúc Nhạc bị kéo giãn đến tận cùng, huyệt sau mẫn cảm bị dương v*t của đối phương ma sát không ngừng, y lắc eo, rên ê a, bắt đầu muốn bắn, bàn tay vừa thò xuống dưới đã bị Đỗ Ngôn Mạch túm lại.

Ban đầu An Cúc Nhạc chưa hiểu, nhưng thò tay mấy lần đều bị ngăn cản, cuối cùng Đỗ Ngôn Mạch kéo hai tay y lên giữ chặt, gậy th*t thay đổi góc độ, dường như đang thử nghiệm. An Cúc Nhạc gần sát ranh giới bùng phát, muốn bắn lại không thể bắn, chỉ biết kêu í ới: “Tôi muốn bắn… ha… muốn bắn…”

Đỗ Ngôn Mạch cắn lỗ tai y, lần này cắn hơi mạnh, đoán chừng chảy máu rồi: “Vậy bắn đi…”

An Cúc Nhạc: “Cậu không cho tôi sờ, bắn… a… bắn sao được!”

Đỗ Ngôn Mạch ngậm dái tai bị mình cắn đỏ tấy, An Cúc Nhạc thích làm đẹp nhưng lại không xỏ lỗ tai, đeo toàn bông tai nam châm hoặc bông tai kẹp, xúc cảm non mềm không tỳ vết kia khiến người ta khó có thể chống cự: “Lúc trước anh bắn luôn mà…”

Đỗ Ngôn Mạch ám chỉ lần ở phòng bếp, sau khi bọn họ lăn lộn vài hồi, An Cúc Nhạc tuy có dấu hiệu nhưng lại không thể trực tiếp bắn tinh. Đỗ Ngôn Mạch thật sự cảm thấy tiếc nuối, cậu lên mạng tra tài liệu, một phần nam giới có thể đạt cao trào dựa vào kích thích từ tuyến tiền liệt, nhưng không phải lần nào cũng được. Người như An Cúc Nhạc, thoạt nhìn vô sỉ không tiết tháo, thực chất lại là người rất cứng đầu, nếu không ép đến đường cùng, y vốn chẳng chịu thả lỏng.

Đỗ Ngôn Mạch cảm thấy mỗi khi chìm đắm hoàn toàn, An Cúc Nhạc bao giờ cũng đặc biệt đáng yêu, giữa hai người mới không còn tồn tại ranh giới tuổi tác và địa vị.

Chỉ có hai người mà thôi.

Hai người cùng rúc vào nhau.

Phát tình trong sân trường, liều lĩnh áp đảo đối phương, dù lòng biết không nên làm vậy, nhưng cậu không có cách nào kiềm chế… cậu sợ An Cúc Nhạc nhớ tới, nhớ tới chênh lệch tuổi tác giữa hai người.

Vậy rồi sau đó… sau đó? Cậu không dám nghĩ tiếp.

An Cúc Nhạc dở khóc dở cười, y nhiều kinh nghiệm thực chiến hơn Đỗ Ngôn Mạch, hiểu rằng nặn sương sáo không phải muốn nặn là nặn, đời này y cũng chỉ bị nặn mỗi lần đó, hoàn toàn là mơ hồ, cũng chẳng biết tại sao mình lại bắn.

*Ở đây ý bảo Cúc từng bắn trực tiếp không dùng tay với em nó rồi mà mới được có 1 lần và cũng là lần đầu tiên (=))

“Không, không được, cho dù thiên thời địa lợi, cũng không được…”

An Cúc Nhạc giãy dụa, Đỗ Ngôn Mạch dùng thân thể chặn y lại, cộng thêm vài cú thúc sâu vào bên trong, An Cúc Nhạc tức thì mất tiếng.

“Được mà… tập trung cảm nhận đi…”

Má! Đâu chỉ trò giỏi hơn thầy, trò dập thầy luôn rồi!

An Cúc Nhạc đầu váng mắt hoa, tinh dịch bắn không ra, giống như bị nghẹn sắp tiểu ra quần, thân dưới ngứa cực kỳ. Đỗ Ngôn Mạch thả chậm động tác, dường như đang đợi y thỏa hiệp. An Cúc Nhạc mê man mở mắt ra, trần nhà xa lạ trên đỉnh đầu, ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến tiếng nhốn nháo của đám học sinh, thiên thời địa lợi đều quá tốt, tốt đến mức có thể khai phá tiềm năng của chính mình, không phối hợp cũng không được.

Y oán hận cắn vai cậu thiếu niên, đầu hàng: “Cậu dám bắn trước thử xem!”

Đỗ Ngôn Mạch nở nụ cười, hôn lên má An Cúc Nhạc: “Không đâu, em chờ anh bắn.”

Thú thật An Cúc Nhạc cũng chẳng biết phải làm thế nào, nhưng mà vẫn có chút khái niệm. Y ôm lấy người bên trên, thả lỏng hai chân, ra hiệu: “Cậu… trước tiên cậu… nhấn vào từ từ đi… ưm…”

Đỗ Ngôn Mạch nghe lời, bắt đầu đưa đẩy thật chậm. An Cúc Nhạc từ từ nhắm hai mắt lại, trong đầu mường tượng độ cứng, hình dạng, mạch máu mà vật nóng rực trong cơ thể mình nên có, nhất là quy đầu căng dày trườn qua dũng đạo trơn mềm, triệt để mở rộng cơ thể của mình.

Tưởng tượng tục tĩu kia giúp gia tăng khoái cảm, dương v*t đằng trước đã lâu không được an ủi cương đến cực độ, hai túi hơi phồng lên, rõ ràng sắp bắn rồi, thế nhưng vẫn thiếu một bước, lỗ nhỏ liên tục chảy ra dịch nhờn chuẩn bị, từ quy đầu nhỏ giọt xuống giữa bắp đùi, dính ướt một mảnh.

“Ha…” Huyệt sau của y thít lại, Đỗ Ngôn Mạch thúc rất chậm, nhưng lần nào cũng có thể đè nghiến điểm mẫn cảm của y. An Cúc Nhạc bảo cậu ấy nhanh hơn một chút, thả lỏng eo, mặc cho đối phương đâm rút, thế rồi bỗng nhiên toàn thân căng cứng, khoái cảm nhỏ xíu như luồng điện nương theo nhịp độ ra vào của Đỗ Ngôn Mạch, sượt qua cậu nhỏ của y.

An Cúc Nhạc chưa từng tập trung thể nghiệm chuyện xảy ra trên người mình như thế, nó quá mức sâu sắc, giống như ngay cả tế bào não cũng bị xâm phạm, khiến cho toàn thân trở nên quái lạ, rất quái lạ… “A ──”

Ngay trước khi đến đỉnh, An Cúc Nhạc duỗi thẳng chân, ôm chầm lấy cậu thiếu niên, tiếng rít dần dần chuyển thành tiếng hà hơi.

Tinh dịch bắn được hai dòng rồi ngừng lại, bắt đầu rỉ xuống từ lỗ niệu đạo. An Cúc Nhạc thở hổn ha hổn hển, đầu óc quay mòng mòng, hệt như cả người bị vét sạch, thân dương v*t nong nóng tê tê, huyệt sau co giật, lồng ngực nhấp nhô phập phồng, thân thể dưới áo blouse trắng nhễ nhại mồ hôi.

Quy đầu của y vừa xót vừa ngứa, Đỗ Ngôn Mạch ưỡn hông một cái là chạm đến sâu tận bên trong, An Cúc Nhạc ngửa ra sau tránh né, khóe mắt ngấn nước. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Đỗ Ngôn Mạch bế y lên, đặt thân thể mềm nhũn của y lên giường, bắt đầu tăng nhịp độ. Lúc đầu cậu định rút ra trước khi bắn tinh, không ngờ An Cúc Nhạc vừa đạt cao trào từ huyệt sau, nơi đó bám dính đến lạ thường, mút chặt đến nỗi cậu mất kiểm soát, thật sự không tài nào nhịn nổi, chỉ đành cắn răng một cái, bắn vào bên trong.

“A…” Vách ruột của An Cúc Nhạc mẫn cảm hơn mọi khi, tinh nóng rưới vào, hiển nhiên là phát hiện.

Đỗ Ngôn Mạch chậm rãi rút ra, chuẩn bị sẵn sàng để ăn chửi, An Cúc Nhạc lại hết sức bình tĩnh: “Mau… dọn dẹp đi…” Giọng y đã khản đặc.

“Anh Hoa cúc…”

“Tôi không có giận.” Trên thực tế là không còn sức để giận. Mấy chữ này có thể hiểu thành: không còn sức, giận hoặc không, sức lực.

Đỗ Ngôn Mạch rót nước vào chậu rửa, lấy thêm một chiếc khăn lông ướt, may nhờ ưu thế địa điểm nên mọi thứ đều có đủ. Thắt lưng An Cúc Nhạc mềm oặt, dứt khoát nằm trên giường, giạng hai chân ra, mặc người thu dọn.

Thế là từ góc độ của Đỗ Ngôn Mạch sẽ thấy một thân thể cao gầy trắng nõn, nhuốm màu trắng nhạt sau cao trào, trên thân người nọ khoác áo blouse trắng, hai chân mở rộng, để lộ huyệt thịt bị thao đến sưng đỏ, ngập ngụa nước, thỉnh thoảng lại co rụt một chút… có thể nói là một mảnh hoạt sắc sinh hương.

*hoạt sắc sinh hương: màu sắc tươi đẹp, mùi hương ngào ngạt, quyến rũ động lòng người.

Cổ họng Đỗ Ngôn Mạch khô rát, cố gắng áp chế đợt dục tình thứ hai. Bất luận khi nào, người này cũng đẹp cả, cho dù bị lật tới lật lui mấy lần nhếch nhác cỡ nào, thì vẫn đẹp như thế.

Vừa nghĩ, cậu vừa tỉ mỉ lau mỗi một tấc trên người y.

Lướt qua đầu ngón chân, hình dạng ngón chân trơn mịn, phần đĩa móng là màu hồng nhạt khỏe mạnh, xúc cảm mềm nhẵn, ngay cả nơi nhỏ nhặt như vậy mà y vẫn kiên trì dốc lòng bảo dưỡng, đã thế còn tẩy da chết ở chân cho Đỗ Ngôn Mạch: “Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, nếu đã tốt rồi thì phải biết trân trọng, tội gì phá hỏng…”

Lúc đó chân của Đỗ Ngôn Mạch đang bị y xoa bóp, ngoại trừ cảm giác không quen, cậu cũng lĩnh hội được sự đối đãi trân trọng như được nâng niu trong lòng bàn tay, trong lòng và cả dưới chân đều ấm áp. Bây giờ đổi thành cậu cầm chân đối phương, đặt trong lòng bàn tay, cúi người xuống hôn một cái.

An Cúc Nhạc giật mình: “Cậu… cậu làm gì thế?”

Y muốn rút chân về, tiếc là Đỗ Ngôn Mạch nắm quá chặt.

Đỗ Ngôn Mạch ngẩng mặt lên cười: “Không có gì.”

Cậu thiếu niên rất ít cười, nhưng mỗi khi cười đều khiến An Cúc Nhạc bó tay chịu thua.

Thôi kệ thôi kệ, tùy cậu ấy đi.

Thế là chân tiếp tục đặt trong tay người ta. Đỗ Ngôn Mạch cầm lấy, nhìn ngắm, thở dài, không sao, đừng có gấp, còn nhiều thời gian, mình phải cố gắng hơn một chút, chín chắn hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút… đến khi có thể dùng cách nào đó thật tốt để quý trọng, thương yêu người trước mặt, vậy thì anh ấy sẽ để mình vào mắt.

Nghĩ như thế, Đỗ Ngôn Mạch bình ổn nỗi lòng có hơi luống cuống xao động của mình, ôm chầm lấy đối phương, giống đang như ôm một bảo vật vô cùng quý giá, đời này không bao giờ muốn buông ra.