Nếu thật sự là như thế, vậy những gì người nhà họ Khương đã làm chẳng phải là khiến Mạc Hiển có ấn tượng cực kỳ tệ sao?
Ngay cả loại người như thần y Điền đến khám bệnh tại nhà cũng trả phí cao đến mấy trăm triệu, càng đừng nói thần y Điền còn gọi anh là sư tổ!
Tuổi còn trẻ đã sử dụng Ngũ Hành Châm một cách xuất thần nhập hóa, hơn nữa tại học thuật phong thủy làm cho Vương Bình An đều phải cúi đầu gọi tiền bối.
Nhân vật như vậy, thật vất vả đến nhà họ Khương một chuyến, thế nhưng lại bị sỉ nhục một trận.
Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên kia hận không thể tự vả mình hai bạt tai.
“Mau! Mau đi nói tốt vài câu, một nhân vật như vậy, nhất định phải lôi kéo, bằng mọi giá, đều phải lôi kéo về!”. Người đàn ông mặc âu phục nhìn Khương Minh vội vàng nói.
“Con sẽ cố gắng!”
Khương Minh cũng một mặt bất đắc dĩ, vừa rồi đã đưa mắt ra hiệu cho mọi người, nhưng không một ai quan tâm.
Lúc này, phòng nghỉ nhà họ Khương.
Tần Lan chỉ ăn một ít hoa quả ở đây, gọi một ly cà phê rồi cứ ngồi ở trước bàn đọc sách như vậy.
Những đồ xa xỉ kia, cô đến động cũng không động vào.
Tuy rằng bề ngoài là đang đọc sách, nhưng kỳ thực cô sớm đã không tập trung, trong đầu đều là Mạc Hiển, một mặt là biểu hiện của anh tại nhà họ Tần, một mặt lại là đại thiếu gia nhà họ Khương đối đãi cung kính với anh như thế.
Không phải vừa mới từ trong tù ra sao?
Đây... rốt cuộc là như thế nào?
Còn có chuỗi vòng tay kia, rõ ràng cô tận mắt nhìn thấy mua ở sạp hàng bên đường trong chợ, thế nào lại biến thành bảo vật trị giá hàng trăm triệu rồi?
Đúng lúc cô đang tâm phiền ý loạn, có người vỗ nhẹ vai cô từ phía sau, làm Tần Lan sợ đến giật mình.
Không cẩn thận liền va vào ngực đối phương.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi...”
Ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng cơ thể lại rất thành thật dựa vào người đối phương.
Đừng nói, cơ bắp này thật sự rắn chắc!
“Tôi nói này, cô tính sờ đến khi nào?”
Tần Lan nghe thấy giọng nói này, vội ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Mạc Hiển đang đứng ở trước mặt, cười tủm tỉm nhìn mình: “Ngày thường nhìn trông chững chạc đàng hoàng, không ngờ tới cũng là người dại trai nha? Nếu không luồn vào sờ cho sướng?”
“Đi chết đi!”
Tần Lan đột nhiên đứng dậy, giày cao gót vừa trẹo cơ thể đều trực tiếp ngã xuống, Mạc Hiển một tay ôm lấy eo cô, đồng thời kéo cô vào lòng.
Nếu không phải anh lập tức đỡ cô, thì đoán chừng lưng Tần Lan đã đập vào góc bàn rồi.
Mặt hai người cách nhau không đến năm xăng-ti-mét, suýt chút nữa là hôn nhau rồi, thậm chí có thể cảm nhận được cả hô hấp của nhau.
“Cô nói xem cô cứ luôn hấp tấp như vậy, nếu không thể tự chăm sóc tốt bản thân, làm phiền để tôi thay thế, ok?”, Mạc Hiển một tay chống tường, một tay ôm eo cô cười tủm tỉm nói.
Trong nháy mắt, trái tim nhỏ bé của Tần Lan vậy mà bắt đầu đập loạn lên.
Gương mặt xinh đẹp thoáng cái đã đỏ tới mang tai, kiểu rung động giống như nai con chạy loạn, sợ là đã rất lâu rất lâu rồi chưa xuất hiện.
Cảm giác an toàn đã lâu không có, không phải là được tìm thấy trong nhà, mà là ở trên người người này!
“Anh Mạc!”
“Anh Mạc!”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của Khương Minh.
Anh ta đẩy cửa vào, vừa hay nhìn thấy tư thế kia của hai người.
“Mạc... Thật xin lỗi, là tôi đến không lúc, cái kia... trong ngăn kéo bên trái có thể có thứ hai người cần!”
Khương Minh nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức ngầm hiểu trong lòng làm biểu tượng tay OK, vô cùng biết điều lui ra ngoài, đồng thời còn đóng cửa lại.