Sau khi đến một cửa hàng chuyên bán đồ vest nam, Tần Lan cũng bảo họ lấy bộ nào tốt nhất trong tiệm ra cho Mạc Hiển thử.
Không thử thì không biết, vừa thử đã cảm nhận giống như được thiết kế riêng cho anh.
Có vài người mặc đồ vest lại không có khí chất như vậy, dù có mặc long bào cũng không thể trở thành thái tử, quần áo đẹp cũng không đỡ nổi.
Mạc Hiển thì lại khác, người này mặc quần áo vào trông có vẻ gầy, nhưng khi cởi ra lại trông săn chắc. Sau khi mặc vào, hoàn toàn có thể nói là người đẹp vì lụa, lúa tốt nhờ phân.
“Thấy thế nào?”, Tần Lan nhìn anh hỏi.
Lúc này chủ tiệm bên cạnh đi tới, cười nói: “Đây là sản phẩm được yêu thích của tiệm chúng tôi, ba mươi chín ngàn tám trăm tệ”.
“Gì cơ? Ba mươi chín ngàn tám trăm tệ?”
Nghe nói thế, Mạc Hiển lập tức cởi ra ngay.
“Sao thế? Không thích à?”, Tần Lan hỏi.
“Rẻ quá”.
Anh chỉ xua tay nói: “Đây là tiệm xa xỉ rồi đấy hả? Quá tầm thường”.
Mọi người: “…”
Rẻ ư?
Có thể nói cửa hàng của họ là tiệm cao cấp nhất trong tầng một này rồi, lấy bừa một bộ nào cũng đều có giá mấy chục ngàn tệ.
Lấy quần áo gì cho khách đều dựa vào việc họ đoán người khách này có cấp bậc thế nào.
Nhìn Tần Lan cả người mặc nhãn hiệu nổi tiếng xa xỉ, còn anh thì sao?
Từ trên xuống dưới đều là quần áo chẳng có tên tuổi gì, e là đều là hàng chợ, cái loại mười tệ nửa cân ấy chứ?
“Cho hỏi anh có tiền mua quần áo không? E là bộ quần áo này của anh cộng lại cũng chưa đến một trăm tệ nhỉ? Tôi khó có thể phục vụ một vị khách như anh”, người phụ nữ cười nhạo nói: “Không có tiền thì đừng đến đây thử đồ, giả vờ gì chứ”.
Cô ta nghĩ chỉ những người không có tiền mua, lại còn thích giữ thể diện mới nói như thế.
Mạc Hiển chỉ cười một cách khinh thường, người phụ nữ này còn đang làm việc trong một cửa hàng sang trọng, cô ta không biết quần áo càng vô giá thì càng đắt tiền sao?
Giá của bộ quần áo từ trên xuống dưới của anh nếu nói có thể mua nổi trung tâm thương mại này thì hơi quá, nhưng lại dư sức mua được cửa hàng này.
“Lấy bộ nào đắt nhất bên các cô ra đây cho tôi thử”, Mạc Hiển mỉm cười nói.
Chủ tiệm trợn mắt liếc nhìn anh, xoay người rời đi: “Tiểu Tuyết, qua đây tiếp khách đi”.
“Ồ, đến đây”.
Một người thử việc mới đến vội vàng bỏ công việc trong tay xuống chạy sang đây, đổi thành cô ấy tiếp Mạc Hiển và Tần Lan.
“Ôi… bà chủ, tôi vừa đến nên vẫn còn nhiều quy trình không hiểu lắm, có thể phục vụ không?”
Chủ tiệm chỉ xua tay nói: “Cứ tùy tiện thôi là được, dù sao cũng không mua đâu, nhưng chú ý một chút làm hỏng đồ thì phải đền”.
Cô ta nói thế trước mặt Mạc Hiển và Tần Lan, ít nhiều gì cũng hơi không tôn trọng người khác.
“Không biết cách nói chuyện thì ngậm mồm lại. Cô phải biết khách hàng là thượng đế, cô biết chúng tôi sẽ không mua à?”, Tần Lan nhíu mày trầm giọng nói.
“Xì! Vậy thì cô mua đi”.
“Cô…”
Mạc Hiển ở một bên nhỏ giọng nói: “Thôi, chó cắn cô một cái, cô nhất quyết phải cắn lại à?”
“Nói cũng đúng”.
Thử việc này cũng đang đứng ở một bên cười trộm.
Tần Lan nhờ người lấy bộ đắt nhất của cửa hàng ở trong tủ ra, Mạc Hiển đứng ở một bên cầm chiếc điện thoại nắp gập Nokia màu xanh đậm đã bong tróc sơn, đang gửi tin nhắn.
Chiếc điện thoại này khiến chủ tiệm đứng ở quầy lễ tân bật cười.