Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt

Chương 10




“Mau! Mau ngồi xuống, để tránh động thai.” Ba Nguyên khẩn trương tiến lên đỡ Nguyên Tiểu Thu ngồi xuống, nhìn đến người đàn ông còn đang ngây ngốc đứng ở bên cạnh chặn đường, rống lớn: “Ở bên cạnh chắn đường cái gì. Không biết phải nhường người có thai ngồi xuống trước sao?”

Một tiếng rống to này kéo lại ý thức của Sài Ngạn Quân, làm gương mặt anh lập tức che đầy thần sắc khẩn trương như ba Nguyên.

“Mau, Tiểu Thu, em mau ngồi ổn! Anh... Em khát nước không? A đi rót ly nước cho em.” Anh khẩn trương đến mức ngay cả nói cũng không rõ.

Nhìn hai người đàn ông khẩn trương thành như vậy, Nguyên Tiểu Thu rất hài lòng với hiệu quả bản thân mình vừa mới tùy ý nói bậy mang đến.

Không sai! Cô căn bản là không có thai, vừa mới chỉ tùy tiện nói mà thôi, dù sao chỉ cần hai người này không tiếp tục kích động, ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, tiếp theo nói cô nói nhầm là được.

Đây là chủ ý tốt cô lâm thời nghĩ ra.

“Sao lại không nói trước chứ? Nếu vừa rồi không cẩn thận làm bị thương đến con thì làm sao bây giờ?” Ba Nguyên không vừa lòng chất vấn.

“Không nghiêm trọng như vậy!” Dù sao cũng không phải thật! Nguyên Tiểu Thu vẫy vẫy tay, vẻ mặt không để bụng, “Huống hồ vừa rồi ba vừa tiến vào liền bắt đầu không ngừng mắng chửi người đánh người, con nào có cơ hội giải thích.”

Ba Nguyên tuy rằng bực bội, nhưng lại cũng không thể nói gì hơn.

“Cục cưng được bao lớn rồi?” Sài Ngạn Quân bưng nước ra, vẻ mặt lo lắng hỏi.

“Bao lớn...” Nguyên Tiểu Thu sửng sốt, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.

Cô làm sao có thể biết bao lớn rồi chứ? Đó chỉ là lời nói dối cô tùy tiện bịa ra thôi mà!

Vừa thấy bộ dáng cô ấp úng, hai người đàn ông chỉ biết là có vấn đề.

“Thằng nhóc, có xe không?” Ba Nguyên đột nhiên hỏi.

“Có, đang đỗ dưới lầu.” Sài Ngạn Quân gật đầu, hiểu rõ đại khái ông muốn làm gì.

“Đỡ con bé, chúng ta đi bệnh viện.”

Gì? “Đi bệnh viện?” Nguyên Tiểu Thu hoảng tay chân, “Đi bệnh viện làm gì chứ? Con lại không bệnh không đau.” Càng tệ hơn chính là nếu đi bệnh viện, lời nói dối của cô không phải sẽ bị vạch trần sao?

Ba Nguyên mặc kệ cô, trực tiếp bảo anh đỡ cô đi, “Đừng để ý con bé, mang đi!”

“Dạ, đã biết chú Nguyên.” Sài Ngạn Quân một tay ôm eo cô, mềm nhẹ che chở cô vào trong ngực, nhưng vẫn mang theo cường thế ôm cô lên đi ra ngoài.

“Đợi chút, anh biết cái gì không? Em, em không muốn đi bệnh viện!” Cô bắt đầu cố tình gây sự giãy dụa, thân thể lại bị sít sao ôm vào trong ngực, ngay cả cử động cũng không thể, trừ bỏ cái miệng còn có thể chống cự ra, cũng chỉ còn hai tay cái không ngừng đánh vào người anh kháng nghị.

Ba Nguyên đi ở bên cạnh nhìn đến, chính là bộ dáng con gái mình luôn bắt nạt người mà vừa rồi ông nhìn không vừa mắt.

Ai~ xem ra thật là ông quá mức xúc động nên có thành kiến rồi.

Thấy thằng nhóc này vừa rồi bị ông đánh cũng không đánh lại, mắng cũng không nói lại, bây giờ còn tốt tính để con gái mình ở trên người cậu ta giương oai, nói đến người ta phẩm hạnh không tốt ông cũng không nói ra được.

Huống hồ, bây giờ ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi... Liền coi như hết!

Ba Nguyên vừa cảm thán, vừa đi theo phía sau hai người xuống lầu, là lúc nên chuẩn bị làm việc vui.

~*~

“Chúc mừng cô được làm mẹ rồi! Cục cưng không sai biệt lắm đã được hơn hơn ba tuần.” Nữ bác sĩ cười yếu ớt nhìn một nhà ba người tuyên bố.

Vốn nhìn bên ngoài bệnh án viết chưa kết hôn, cho rằng lại là một bà mẹ đơn thân, không nghĩ đến bệnh nhân vừa tiến vào còn theo một người đàn ông đang vô cùng khẩn trương và một bác, lại nhìn đến bộ dáng một già một trẻ che chở cho phụ nữ có thai, chị chỉ biết đây là một gia đình hoan nghênh sinh mệnh mới đến.

“Cái gì.... Cái gì?” Nguyên Tiểu Thu vẻ mặt khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin được kết quả mình vừa nghe được.

Thật... Thật sự có?

Cô vốn chỉ tùy tiện nói ra mà thôi, không nghĩ đến cô thật sự có thai rồi sao? Hơn nữa chiếu thời gian tính ra, không phải là lần đầu tiên của bọn họ đã trúng sao?

Trái ngược với Nguyên Tiểu Thu đang khiếp sợ, Sài Ngạn Quân và ba Nguyên đã có thể bình tĩnh hơn, ngược lại lại cảm thấy kỳ quái với sự khiếp sợ của cô.

“Sao nghe thấy bản thân mình có thai, con còn kinh ngạc hơn cả chúng ta?”

“Con...” Bị ba Nguyên hỏi như vậy, Nguyên Tiểu Thu căn bản nói không nên lời, vừa rồi cô chỉ tùy tiện bịa một lý do mà thôi.

“Bác sĩ, vậy chúng tôi cần đặc biệt chú ý những gì?” Sài Ngạn Quân lo lắng nhìn Nguyên Tiểu Thu cả người đầy vết thương, sợ cô không cẩn thận một chút lại bị thương đứa bé cũng bị thương chính mình, cho nên vô cùng nghiêm cẩn hỏi.

“Phụ nữ có thai giai đoạn đầu tương đối dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, phải tận lực nghỉ ngơi nhiều, tiếp theo, khả năng

sẽ xuất hiện triệu chứng nôn ọe, nếu không phải thật sự nghiêm trọng thì có thể không cần quan tâm, chỉ có điều nhất định phải đúng hạn đến khám thai, xác định cục cưng không có việc gì.” Nữ bác sĩ dặn dò từng cái, lính mới ba ba nghiêm cẩn ghi chép.

Nguyên Tiểu Thu vẫn là vẻ mặt dại ra, hoàn toàn không thể phản ứng kịp.

“Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi nhất định sẽ đúng hạn đến khám thai.” Sài Ngạn Quân thân hình cao lớn cung kính khom lưng, khiến y tá bác sĩ ở một bên còn có ba Nguyên đều giật mình.

Ui! Vị Sài tiên sinh này cũng quá có lễ phép rồi! Trong lòng nữ bác sĩ thầm nghĩ.

Đi ra khỏi phòng khám, Sài Ngạn Quân đỡ Nguyên Tiểu Thu ngồi ổn trước, sau đó quay đầu nhìn về phía ba Nguyên, vẻ mặt anh nghiêm túc nói: “Chú Nguyên, cháu có chuyện muốn nhờ chú.”

“Muốn nhờ tôi cái gì?”

“Xin chú đồng ý gả Tiểu Thu cho cháu, nếu có thể, cháu hi vọng kết hôn trước khi Tiểu Thu mang thai được ba tháng.”

“Cái gì… Cái gì?” Hai chữ kết hôn này giống như chùy thiết, gõ tỉnh Nguyên Tiểu Thu còn đang ngẩn người. “Em chưa muốn kết hôn.” Cô lớn tiếng nói.

Sau khi ba Nguyên và Sài Ngạn Quân nghe được lời nói của cô đều sững sốt, tiếp đó ba Nguyên lấy lại tinh thần trước, lớn giọng trách cứ. “Nói chuyện ma quỷ gì đấy! Ngay cả con cũng đã có, con còn dám nói không kết hôn? Con muốn gương mặt già này của ba đặt ở chỗ nào?”

“Tiểu Thu, anh nghĩ em chấp nhận lời cầu hôn của anh chính là không có ý kiến gì với chuyện kết hôn này. Không phải sao?” Sài Ngạn Quân cũng là vẻ mặt không đồng ý.

“Đợi chút! Em chưa nói em không kết hôn mà!” Cô cẩn thận làm sáng tỏ, “Em nói là bây giờ em chưa muốn kết hôn.” Không kết hôn với bây giờ chưa muốn kết hôn, hai cái này khác nhau rất lớn đấy.

“Vì sao?” Ba Nguyên và Sài Ngạn Quân trăm miệng một lời nói.

Là vì sao? Chỉ là bây giờ cô chưa muốn thôi!

Bây giờ chính là thời kỳ kiếm tiên, tuy rằng không cẩn thận có cục cưng, nhưng vẫn có thể thả sức một trận, nếu bây giờ kết hôn, vừa phải mang con làm việc nhà, chỗ nào còn có thời gian tiếp tục kế hoạch kiếm tiền của cô chứ?

“Ách… Bởi vì bây giờ còn chưa phải lúc kết hôn.” Cô hơi chút ấp úng đưa ra lý do.

“Vậy khi nào mới là lúc kết hôn?” Sài Ngạn Quân truy vấn.

“Chuyện này… Để một hai năm nữa được không?” Cô rất không xác định cho đáp án.

Sài Ngạn Quân nhíu chặt mi, còn chưa lên tiếng kháng nghị, ba Nguyên nhảy ra phản đối đầu tiên.

“Hồ đồ! Bây giờ đứa nhỏ cũng đã có, còn không lập tức xử lý xong thủ tục trong một lần, chờ cái gì mà chờ,chẳng lẽ phải chờ đến tận khi con thứ hai cũng có mới kết hôn sao? Làm vậy mặt mũi của ba đặt ở chỗ nào?”

“Mặt mũi, mặt mũi, vậy ba với mặt mũi của ba kết hôn là được rồi, làm sao nhất định phải là con kết hôn!” Nguyên Tiểu Thu chế giễu lại.

“Tiểu Thu, em thật sự không muốn kết hôn với anh sao?” Giọng nói ấm áo của Sài Ngạn Quân mang theo mấy phần hậm hực.

Aizzz, đã nói là chưa muốn thôi mà! Nguyên Tiểu Thu thấy bộ dạng này của anh, sốt ruột không biết nên giải thích thế nào mới tốt.

“Không phải là em không kết hôn, em rất muốn kết hôn với anh mà…”

“Muốn kết hôn là được rồi.” Ba Nguyên đánh gãy lời cô, quay đầu nhìn về phía Sài Ngạn Quân, “Thằng nhóc, tuy rằng cậu có chút chênh lệch với con rể lý tưởng mà tôi muốn tuyển, nhưng nhìn vừa rồi cậu biểu hiện cũng không tệ, đối cô gái của tôi cũng coi như ngoan ngoãn nghe lời, cậu liền xem khi nào thì đến cầu hôn đi! Nhanh chút xử lý xong mọi chuyện, để cháu trai của tôi có một danh phận.”

“Được, chú Nguyên, cháu sẽ.”

“Cái gì mà chú Nguyên? Phải gọi ba ba, haha.” Ba Nguyên cười ha ha.

“Vâng, ba ba.” Sài Ngạn Quân vô cùng phối hợp sửa miệng, làm ông càng nở gan nở ruột.

Này! Đợi chút! Đợi chút! Sao lại không có ai muốn nghe cô nói chuyện chứ?!

Cô mới là người quyết định có muốn làm cô dâu hay không mà!

“Con còn chưa nói xong, hai người cũng vui mừng sớm quá đấy!” Nguyên Tiểu Thu dỗi nói.

Sài Ngạn Quân và ba Nguyên nhìn cô một cái không nói gì, rất có ăn ý coi ý kiến của cô như không khí, tự mình ngay trên hành lang bệnh viện thảo luận chi tiết lễ cưới.

Nhìn hai người đàn ông thảo luận sôi nổi càng nhìn càng tức giận, cô thuận miệng nói một câu. “Con đi toilet”, không đợi người đến đỡ, liền dựa vào chính mình đi toilet, né tránh hai người đàn ông đang bị chữ “kết hôn” ám vào đầu.

Nhưng ba phút sau, Nguyên Tiểu Thu mới phát hiện tự bản thân hờn dỗi là loại hành vi không khôn ngoan cỡ nào, nhất là khi ở trên người không có một cái vật dùng nào có thể làm vũ khí phòng thân, trước mắt lại xuất hiện cô gái điên cuồng trong truyền thuyết kia.

Bỗng nhiên, trong đầu cô xẹt qua một ý tưởng…

Cô sẽ không lại tiếp tục kiên trì cái vấn đề ngu ngốc không kết hôn kia, cũng sẽ không giận dỗi nói gả, chỉ cần ba ba và ngan ngốc đến cứu cô!!!

Bởi vì là sáng sớm nên người đến khoa phụ sản không nhiều lắm, trong toilet nữ cũng chỉ còn lại hai người Nguyên Tiểu Thu và cô gái đang cầm dao không biết tên.

Loại tình huống ác liệt này khiến Nguyên Tiểu Thu thầm kêu không tốt, không biết nên làm thế nào để bản thân rút lui an toàn.

“Cái kia.... có chuyện gì từ từ nói mà! Đúng không?” Nhìn dao nhỏ không ngừng vung trước mặt, cô cười gượng nói.

“Từ từ nói?” Cô gái tóc dài rối tung, ánh mắt cuồng loạn nhìn cô, lộ ra nụ cười quỷ dị, “Không phải là tao đã nhắc nhở mày rồi sao? Nhưng là vì sao... Vì sao mày lại không rời khỏi anh Ngạn Quân chứ? Mày đồ con rệp này!”

Con rệp? Lần đầu tiên có người gọi cô như vậy, cảm giác còn rất mới mẻ. Nguyên Tiểu Thu không quên tìm niềm vui trong an nguy, tự mình đánh trống lảng nghĩ.

“Cái kia... Cô trước tiên có thể nói mình tên là gì được không, để tôi hiểu biết hơn về tình huống hiện tại, nói không chừng tất cả chỉ là một hồi hiểu lầm...” Mới có quỷ! Chính cô ở trong lòng nói thêm.

“Tên của tao? Tao là Trần Tú, mày chưa từng nghe anh Ngạn Quân nói qua sao? Anh ấy luôn khen ngợi tao là một sinh viên cực kỳ có cách nhìn, thậm chí còn có tình cảm ái muội với tao, nhưng là từ khi con rệp mày xuất hiện, anh Ngạn Quân liền bị bệnh, còn làm ra hành động ngu ngốc mà trước đây anh ấy sẽ không làm.” Nói rồi dao nhỏ trong tay cô ta không ngừng vung lên, khi nói đến hai chữ tình cảm trên mặt cô ta còn lộ ra nụ cười mơ màng.

“Hu hu! Có! Có! Có nghe qua! Chỉ là có phải cô nhầm hay không, hôm nay tôi là đến khám thai, chắc là không có một chút quan hệ nào với người cô muốn tìm, tôi chỉ là người dân vô tội đến toilet đi vệ sinh thôi, trước tiên có thể để tôi ra ngoài sao?” Lúc này vì bảo mệnh, Nguyên Tiểu Thu định trước phủi sạch quan hệ rồi lại nói.

Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt đây!

Tình thế bây giờ chính là địch mạnh ta yếu, muốn cùng cô ta cứng đối cứng, dựa vào tình huống bị thương chân lại bị thọt của cô mà nói, muốn toàn thân mà lui chỉ sợ rất khó, càng không cần phải nói bây giờ cô là phụ nữ có thai đâu.

“Hiểu lầm?” Trần Tú lặp lại một lần, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

“Đúng đúng, tất cả đều là hiểu lầm!” Nguyên Tiểu Thu gật đầu như giã tỏi.

“Không có khả năng là hiểu lầm,” từ trong túi lấy ra một ảnh chụp chưa bị dẫm hỏng, mặt trên là ảnh chụp chung của cô và Sài Ngạn Quân đang ôm nhau trước công ty, làm cô nhất thời á khẩu không trả lời được. “Mày cho rằng như vậy là có thể làm tao buông tha cho mày sao? Đợi chút! Mày vừa mới nói là mày đến khám thai?”

Dao găm trên tay Trần tú càng vung càng hung, biểu cảm trên mặt cũng có vẻ càng thêm dữ tợn.

“A.... Không đúng! Không đúng! Cô nghe nhầm rồi! Tôi là đến thăm con của bạn.”

“Không đúng! Mày con rệp này, còn dám nói dối tao!” Ánh mắt cô ta lập tức từ mê loạn chuyển sang âm trầm sắc bén, dao nhỏ trong tay đánh về phía cô.

“A a—” Nguyên Tiểu Thu bị dồn đến góc tường nhắm mắt lại, chờ đau đớn rơi xuống người mình, lại thật lâu cũng không có cảm giác.

Hả? Đã xảy ra chuyện gì sao? Chậm rãi mở mắt, cô dừng lại trên hình ảnh trước mặt.

“Tiểu Thu, có sao hay không?” Sài Ngạn Quân lo lắng nhìn cô, một tay nắm chặt lấy dao nhỏ trong tay Trần Tú, mặc cho lưỡi dao sắc bén cắt qua bàn tay mình, chảy xuống máu tươi ấm áp.

“Em không sao, nhưng là anh.... Anh mau buông tay ra được không? Máu... Máu luôn luôn chảy...” Nguyên Tiểu Thu kích động nhìn máu tươi trên tay anh không ngừng rơi xuống đất, nước mắt cũng chảy ra.

“Không được, nếu anh buông tay, cô ta có khả năng sẽ tiếp tục thương tổn em, em mau đi ra ngoài trước tìm người đến.” Một tay khác chế trụ Trần Tú còn muốn công kích cô, anh nhịn đau nói.

Nguyên Tiểu Thu không có ý thức gật đầu, sau đó cố hết sức từ trên mặt đất đứng dậy, vừa quay đầu cố sức ra khỏi toilet, sau khi nhìn thấy ba Nguyên bởi vì lo lắng hồi lâu không thấy hai người trở về xong, vội vàng xông lên phía trước, “Anh ấy ở toilet, bị thương... Nhanh, nhanh đi tìm người giúp anh ấy.”

Suy yếu nói dứt lời xong, cuối cùng không chống đỡ được nữa ngã xuống, về phần rối loạn sau đó cô hoàn toàn không có ấn tượng, trước khi cô mất ý thức chỉ còn sót lại cảnh tượng máu anh chảy đầy đất.

~*~

Trên giường bệnh, Nguyên Tiểu Thu truyền nước biển sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, ba Nguyên về trước giúp cô thu thập quần áo chuẩn bị nằm viện. Còn Sài Ngạn Quân vết thương trên tay đã được băng bó tốt, vẻ mặt hờ hững canh giữ ở bên cạnh giường, yên lặng chờ cô tỉnh lại.

Không biết đợi bao lâu, ngoài cửa sổ ánh mặt trời tươi đẹp đã ngả về tây, anh vẫn ngồi im lặng không nhúc nhích như cũ.

“Cốc cốc”, tiếng đập cửa vang lên, Sài Ngạn Quân cũng không muốn quan tâm, thầm nghĩ chỉ muốn chuyên tâm canh giữ ở bên cạnh cô.

Một đôi vợ chồng già dẫn theo Trần Tú thoạt nhìn tương đối bình tĩnh đi đến, trên mặt đôi vợ chồng già tràn đầy xin lỗi, còn Trần Tú thì là vẻ mặt mờ mịt, thẳng đến sau khi nhìn thấy anh mới lộ ra ánh mắt vui sướng.

“Cậu Sài... Chuyện hôm nay có thể xin cậu giơ cao đánh khẽ không?” Bác gái cúi đầu đưa ra yêu cầu.

Sài Ngạn Quân vẫn giữ nguyên biểu cảm và động tác ngồi yên bên cạnh giường, ngay cả đầu cũng không nâng.

Tình cảnh như vậy anh gặp qua không chỉ một lần, đôi vợ chồng đáng thương này vẫn luôn không ngừng yêu cầu anh hoặc người bị thương tha thứ, một lần lại một lần, anh cũng luôn nhìn trên phân thượng bọn họ lớn tuổi nên không truy cứu, mặc cho sự tình không ngừng lặp lại.

Nhưng là lúc này đây, anh không muốn lại nghe lời xin lỗi và cầu xin tha thứ ngàn lần như một này nữa.

Bởi vì anh không có biện pháp tưởng tượng, nếu hôm nay anh không lo lắng cô ở trong phòng rửa tay trượt chân mà xông vào, có phải bây giờ anh phải đối mặt với việc cô bị thương nặng, mà không phải chỉ bị động thai hay không?

“Anh Ngạn Quân, anh làm sao vậy?” Trần Tú vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, giống như người bình thường, nhưng lúc nhìn thấy Nguyên Tiểu Thu trên giường, lại đột nhiên nhíu mày, “Sao còn rệp này lại ở đây?”

Vừa nghe đến lời này, Sài Ngạn Quân lạnh lùng quay đầu, đứng lên làm việc mà trước đây anh tuyệt đối sẽ không làm.

“Bốp” một tiếng, một bàn tay của anh dừng trên mặt cô ta.

Lực đạo ở bàn tay không nặng nhưng khiến Trần Tú không thể tin rơi nước mắt, sợ hãi mở miệng hỏi: “Em làm sai chuyện gì à? Vì sao anh Ngạn Quân muốn đánh em?”

“Đây là thay đổi và bình thường mà trước đây hai người cam đoan với tôi?” Sài Ngạn Quân không để ý đến câu hỏi của cô ta, nghiêng đầu hỏi đôi vợ chồng đang chột dạ.

Trần Tú sẽ biến thành bộ dáng này, cho dù ngay từ đầu chính là bởi vì chấp niệm trong cá tính không nói, nhưng là đến bây giờ, cô ta rõ ràng đã đến trình độ phải chữa bệnh, thế nhưng song thân của cô ta vẫn không muốn chấp nhận sự thật này như cũ.

“Trước đây tôi nhường nhịn, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ luôn cho phép em ấy nhiễu loạn sinh hoạt và làm tổn thương người quan trọng với tôi, lần này tôi sẽ không tiếp tục buông tha em ấy nữa.” Anh nghiêm khắc nói.

Trên giường bệnh, Nguyên Tiểu Thu mở mắt, chính lời lẽ nghiêm khắc này gọi cô dậy, cô hiểu được đại khái bây giờ là tình huống gì, nhưng trước nằm yên bảo trì im lặng, tiếp tục nghe bọn họ đối thoại.

“Cậu Sài, lần này thật sự là lần cuối cùng, phía trước Tú Tú đã tốt hơn nhiều, lần này là bởi vì nhìn thấy chuyện của cậu và vị hôn thê nên con bé mới lại—” Bác gái vội vàng thoái thác giải thích.

Sài Ngạn Quân giận dữ ngắt lời bà ta, “Cho nên ý bác nói là chúng tôi xứng đáng bị như vậy?”

Thấy trường hợp càng ngày càng hỗn loạn, Nguyên Tiểu Thu kéo tay áo anh, dự định kết thúc trường hợp hỗn loạn này.

“Tiểu Thu, em tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Cảm thấy thế nào?” Vừa thấy cô tỉnh lại, biểu cảm lạnh lùng biến mất, trở thành vẻ mặt quan tâm lo lắng.

“Em không sao.” Cô trấn an anh, “Chính là vừa rồi anh rất hung...”

Sài Ngạn Quân đối mặt với cô nghi hoặc và lên án như vậy cũng chỉ hơi nhếch môi không đáp lại.

Nguyên Tiểu Thu biết lần này là vì hành vi của Trần Tú quá mức kịch liệt dọa đến anh, mới khiến anh phẫn nộ không thôi, thập chí muốn trả thù cho cô.

Nhưng cô không thể để anh làm vậy, bởi vì một ngày nào đó anh sẽ hối hận.

“Hai người là ba mẹ của Trần Tú phải không?” Nguyên Tiểu Thu lộ ra nụ cười yếu ớt hỏi, “Chuyện lần này cứ như vậy thôi, tôi sẽ không so đo.”

Sài Ngạn Quân nghe thấy cô nói như vậy, ánh mắt không đồng ý nhìn cô, lại bị cô trấn an xuống.

Đôi vợ chồng già sửng sốt, không rõ người hẳn là phải tức giận nhất lại khoan hồng độ lượng như thế, trước khi bọn họ còn chưa nói xin lỗi đã tha thứ rồi.

“Hai người không cần cảm tạ tôi, bởi vì tôi có điều kiện.” Cô tự nhận mình không phải nữ chính thiện lương đến ngu ngốc trong phim thần tượng, trừ bỏ trao đổi lợi ích ra, cô cũng sẽ không làm không công.

“Điều kiện gì?” Bác gái bất an truy hỏi.

“Đưa con gái của bác đi trị liệu, không thể tiếp tục để cô ấy có cơ hội ra ngoài đả thương người khác.”

“Con bé không bị bệnh, chỉ là –” Bác gái còn muốn giải thích.

“Có bệnh hay không sẽ do bác sĩ đoán định, không do các người tự mình phán đoán.” Nguyên Tiểu Thu cắt đứt lời bà ta, nghiêm khắc nhìn bà ta, “Đây là điều kiện của tôi, các người đồng ý hay không đồng ý?”

“Chúng tôi đã biến.” Nhìn vẻ mặt không cho người nào có thể bào chữa của cô, đôi vợ chồng nhất thời nhìn già đi rất nhiều, mỗi người một bên kéo Trần Tú đang khóc rống ra khỏi phòng bệnh.

“Được rồi! Như vậy chắc là có thể rồi!” Thẳng đến khi cửa phòng bệnh được đóng lại lần nữa, cô thở hắt ra, tươi cười nhìn Sài Ngạn Quân.

“Anh không hiểu vì sao em...”

Nguyên Tiểu Thu vươn ngón tay trỏ ra đặt trên môi anh, “Xuỵt, không cần nói anh không hiểu, em làm vậy là tránh cho anh bởi vì nhất thời không lý trí mà đưa ra quyết định sai lầm.

“Anh cũng biết, nếu bây giờ anh khiếu cáo hoặc làm ra hành vi trả thù bọn họ, một ngày nào đó anh sẽ bởi vậy mà hối hận, mà em chỉ tránh cho loại chuyện này xảy ra mà thôi.” Cô thâm tình nhìn anh.

Khuôn mặt cương nghị của Sài Ngạn Quân rút chặt, môi mấp máy mấy cái rồi lại không thốt được nên lời, chỉ có thể ôm cô vào trong lòng, từ lực đạo cái ôm biểu đạt tình yêu và cảm kích của anh với cô.

Trừ cô ra, còn có ai sẽ hiểu anh như vậy, còn làm anh yêu đến tận xương đây?

Hiểu rõ lộ ra một nụ cười, Nguyên Tiểu Thu yên lặng dựa vào vai anh, mặc cho không khí ấm áp vờn quanh hai người.

Lúc này không cần nói gì hết, bởi vì tình yêu của bọn họ đã nói lên tất cả.