“Reng!Reng!Reng!”
Nghe tiếng chuông, nữ y tá bước đến giường bệnh số 5, bệnh nhân có gương mặt tuấn tú gắt gao nhíu mày.
——————–
“Cậu ta là An Ký Viễn?”
Người đàn bà tóc ngắn, mặt đầy nếp nhăn, trên cánh mũi bên phải có một nốt ruồi đen khá lớn làm người để khắc sâu ấn tượng hoàn toàn tương phản với bàn tay trắng noãn sạch sẽ đang nắm lấy cánh tay thiếu niên non nớt.
An Ký Hàng mới 14 tuổi đầy bình tĩnh đáp lời người đang có chút hoảng hốt đứng đối diện.
“Ưm.”
“Cậu, các cậu…”- Câu chuyện dài tràn đầy kỷ niệm hòa trong ánh mắt chăm chú nhìn An Ký Viễn.
“Là con của Trần Miên?”
Tên của mẹ là một danh từ rất đặc biệt, dù An Ký Viễn chưa từng được gặp mặt mẹ nhưng chỉ cần nhắc đến hai chữ kia liền có thể có thể tưởng tượng ra nét mặt dịu dàng, hiền hòa nhất trên đời.”
Bên ngoài cửa phòng là bóng lưng vững vàng quen thuộc, An Ký Viễn không gọi nổi đó là ai, chỉ thấy trên bờ vai lượn lờ một làn khói trắng…
Người đàn bà trước mắt từ cơ thể đến thanh âm phát ra đều run rẩy, giọng nói vang vang trong màng nhĩ của An Ký Viễn, thế giới cũng xoay tròn, lảo đảo mơ hồ không rõ.
—————–
…………
“Tỉnh a, An Ký Viễn đúng không?”- Nữ y tá khẽ gọi.
“Tỉnh thì mở mắt nhìn tôi. Phẫu thuật đã kết thúc, một lát cậu có thể về phòng bệnh.”
An ký Viễn mơ màng nhìn xung quanh, là phòng hồi sức quen thuộc. Y tá nhìn chỉ số trên máy ở mức bình thường mới an tâm đi qua giường bệnh khác.
Cậu nghe nhiều người nói cảm giác tê dại, mơ màng khi tỉnh lại sau phẫu thuật giống như tỉnh dậy sau một giấc mơ ngọt ngào. Nhưng cậu lại có cảm giác như vừa sống sót qua một tai nạn. Hình ảnh trong cơn mơ chân thực đến mức cậu chỉ muốn lập tức thoát đi, cực kỳ không muốn nhớ đến đoạn ký ức đó.
Vốn cho rằng cuộc sống dưỡng bệnh sẽ rất nhàn nhã, thậm chí nhàn nhã đến vô vị vì cậu vốn là đứa trẻ không chịu được tịch mịch. Nhưng cậu đã quên mất người kia so với cậu càng không chịu được tịch mịch và nhàn nhã đã mang đến cho cậu sự kinh ngạc đến tột độ.
Kiều Thạc nhận được điện thoại thì kinh ngạc đến không thể tin, chỉ đến khi chạy đến phòng bệnh, nhìn thấy An Ký Viễn nằm nghiêng người bên trái, bộ dạng mơ màng chưa tỉnh hẳn nhưng vẫn chống đỡ mi mắt tường thuật từng bước quy trình phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa mới thừa nhận được bộ dạng của thầy khi đối mặt với em trai là không cùng một người.
“Thầy.” – Kiều Thạc khẽ gọi
Quý Hàng vẫn chăm chú nhìn An Ký Viễn hỏi:
“LA hay OA nhìn cũng không nghĩ ra sao?”
Kiều Thạc nhìn anh mắt mê ly của An Ký Viễn, bước lên nói một câu.
“Thầy, cậu ấy vẫn mê chưa tỉnh hẳn a.”
“LA…” – An Ký Viễn dứt khoát nhắm hai mắt lại lẩm bẩm.
“Có màn hình…”
Kiều Thạc bật cười, bị Quý Hàng lạnh lùng quét mắt liền thu hồi nụ cười.
“Đến đúng lúc, em ở đây nhìn nó một chút, thầy lên lầu lấy ít đồ.”
Quý Hàng chưa từng ở vị trí người nhà bệnh nhân ngủ qua đêm, bất quá dựa vào thói quen hàng ngày tiện tay lấy vài thứ như ly uống nước, khăn giấy, sạt điện thoại,… ngẫm nghĩ một chút nên lấy thêm cả khăn lông.
“Tự mình lau mặt.”- Quý Hàng đem khăn lông vừa nhúng qua nước ấm vắt khô nhét vào tay An Ký Viễn, nhưng người còn nửa mê nửa tỉnh căn bản không nghe rõ, trên tay chưa có sức nắm, Quý Hàng vừa buông tay, khăn lông cũng rơi xuống giường.
Quý Hàng cau mày: “Là chức năng hoạt động rối loạn hay do thuốc mê quá nhiều?”
An Ký Viễn nói ấp úng hàm hồ mấy câu, vặn vẹo ngủ say.
Kiều Thạc có thể chắc chắn anh Hạ Đông là bác sĩ mổ chính, lượng máu mất đi sẽ ít nhất nhưng người nằm trên giường lại có sắc mặt trắng còn hơn tấm ga trải giường, vì vậy có chút lúng túng nhắc nhở:
“Cậu ấy chắc có ba mươi sáu giờ không ngủ đi.”
Quý Hàng nghiêng đầu trợn mắt nhìn Kiều Thạc, cầm khăn lông đi ra ngoài, khi người trở lại cũng không nói một lời giơ tay nâng người lên lau mặt, động tác không chút dịu dàng, từ mắt, cánh mũi, miệng cằm đều chà sát đến hai lần mới dừng tay.
Động tĩnh lớn như vậy làm An Ký Viễn hoàn toàn thanh tỉnh, trên mặt bởi vì va chạm kịch liệt mà ửng đỏ, chớp ánh nói nhỏ:
” Anh, sư huynh.”
Quý Hàng quét mắt, cầm cây quấn bông gòn chấm vào ly nước đưa trước mặt.
An Ký Viễn cố hết sức nâng tay phải cầm lấy, sau đó chấm chấm lên môi mình, thấp giọng thì thầm:
“Trong lúc cắt bỏ ruột dư, động mạch ra máu, LA…
“Ồ…!”- Cửa đột nhiên mở kèm theo tiếng nhạo báng quen thuộc:
“Đang trong giờ học sao?”
Hạ Đông không thèm nhìn Quý Hàng, trực tiếp bước đến giường bệnh, kéo chắn vén áo nhìn xuống ba lỗ nhỏ còn đính băng gạc trên bụng nói:
“Chứng cớ ngược đãi cấp dưới còn chưa đủ? Nếu không thầy đứng ra làm nhân chứng cho em.”
An Ký Viễn lúng túng liếc nhìn anh, nhỏ giọng nói:
“Thầy cực khổ, Tiểu Viễn khỏe lại sẽ mời thầy ăn cơm.”
“Em mời sao?- Hạ Đông khoa trương liếc Quý Hàng, anh còn đang oán giận cái người nào đó canh chuẩn xác thời gian chặn anh ngay trước cửa phòng phẫu thuật, là người nhà bệnh nhân khó chịu nhất trong cuộc đời làm bác sĩ đến nay của anh.
“Cho bao nhiêu thuốc mê? Mất máu bao nhiêu? Có mủ hay không? Dùng loại chỉ gì may lại?”
“…”
Loại phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa đơn giản này, Hạ Đông làm qua không dưới mấy trăm ca. Mặc dù người nằm trên bàn phẫu thuật là em trai cũng là học trò, mọi thao tác đều nhanh gọn, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, không có chút hồi hộp nào.
À… mà trừ đột nhiên nghe có người nói chữ ký trên giấy đồng ý phẫu thuật hơi quen mắt, trừ anh trong lúc di chuyển phải cẩn thận không để lộ ra phần da thịt từ eo trở xuống, trừ nữ phụ tá lúc tiêm thuốc vào tĩnh mạch nhìn bàn tay sưng thành bánh bao nảy sinh chút ngờ vực.
Nhớ lại, Hạ Đông không nhịn được trợn mắt nhìn Quý Hàng.
“Đầu sỏ gây chuyện không nên có chút bày tỏ gì sao?”
“Không phải muốn ăn cơm sao? Chờ Tiểu Viễn xuất viện địa điểm cho cậu chọn.”- Quý Hàng đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói.
“Sư huynh sẽ ở đây với em, tự mình tỉnh lại, anh đi ra ngoài một chuyến, khi trở lại anh muốn thấy bài kiểm điểm hai nghìn chữ”
An Ký Viễn buồn bã đáp lời, sau đó liền nghe anh Hạ Đông lên tiếng.
“Mời ăn cơm cũng quá tiện nghi rồi. Tuần tới có buổi hội thảo, thứ tư hai giờ, cậu đi với tôi.”
Đang ngồi trên ghế bấm điện thoại, Kiều Thạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm nét mặt rất ung dung của Hạ Đông rồi nhìn qua An Ký Viễn cũng mang một bộ dạng y như mình nhìn anh Hạ Đông, trong lòng có chút hỗn loạn.
“Nội dung gì?”
“Diễn đàn tinh hoa Ngoại khoa.”
Mặc dù không muốn ở trước mặt em trai và học trò cãi vã với Hạ Đông nhưng Quý Hàng vẫn không nhịn được lẩm bẩm một câu:
“Cái này còn phải đi cùng, giống đàn bà.”
Hạ Đông nhếch miệng không phản bác, nghe Quý Hàng tiếp tục bá đạo an bài mọi chuyện.
“Anh đã với với bác sĩ trực giường, hồ sơ bệnh án đều do em tự viết. Phẫu thuật đơn giản như vậy, không cần để anh nhìn ra chút sơ sót nào.”
Nói xong liền xoay người muốn đi, mép quần liền bị tay An Ký Viễn từ dưới chăn thò ra nắm lấy, ánh mắt ngơ ngác như chú nai con.
“Anh đi đâu?”- Có thể thật sự không có khí lực và cũng có mấy phần uất ức, thanh âm nhỏ như tiếng mèo kêu.
Quý Hàng nhìn thật lâu rồi bật cười vỗ nhẹ bàn tay đang nắm lấy quần mình nói:
“Về nhà lấy cho em chút vật dụng cá nhân.”
———————————————–