Một ngày ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, ánh nắng chiều rủ xuống, hoàng hôn đỏ ửng một góc trời.
Cửa sổ phòng khách hé mở, làn gió thu khoan khoái rót vào. Quý Hàng nhìn tấm chăn được gấp chỉnh tề đặt trên sô pha, thử đặt tay lên, không còn chút hơi ấm, nét mặt liền lạnh đi mấy phần.
Trong nhà không có tia sinh khí, nhưng Quý Hàng không cần nghĩ cũng biết An Ký Viễn đang ở đâu. Anh lên lầu thay quần áo, không hề gấp gáp mà đi xuống bếp mở tủ lạnh, nhìn một lúc lâu cuối cùng chỉ rót một ly nước lạnh rồi khép cửa lại.
Hai cánh tay An Ký Viễn một bên đặt roi mây, một bên đặt thước, quỳ thẳng tắp giữa thư phòng, tư thế theo đúng quy củ của lần đầu tiên ở chỗ này bị anh dạy dỗ. Đại khái do dùng quá nhiều tinh lực và thể lực để duy trì tư thế, thính giác cũng trở nên chậm chạp, không hề nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. Khi cửa vừa mở cũng là lúc dâng lên một luồng khí tràng cực đại, tay phải cầm roi mây run lên, nháy mắt rơi xuống sàn.
Luồng khí lạnh tỏ ra trên người anh hai gần như làm cả người An Ký Viễn đóng thành băng, thanh âm trầm thấp vang lên:
“Mấy lần?”
An Ký Viễn cắn răng đáp lời: “Hai… mươi lăm.”
Đây không phải con số làm người ta kinh ngạc, lần trước cùng nó lập quy củ, Quý Hàng còn ngồi bên cạnh, bất luận là roi mây hay thước rơi xuống đều cúi xuống giúp nó nhặt lên. Mà lần này, phải tự mình cân bằng, dĩ nhiên là không dễ dàng.
Quý Hàng không nói gì, thuận tay lấy đi thước ở cánh tay còn lại đặt lên bàn, mắt quét ngang qua roi mây nằm dưới chân.
An Ký Viễn hiểu ý, chậm rãi hạ xuống hai cánh cứng ngắc, khó khăn khom người nhặt lên roi mây, nâng lên bằng hai tay nói:
“Anh, Tiểu Viễn mời phạt.”
Roi mây bị lấy đi nhưng hai cánh tay một chút cũng không dám động.
Roi mây quét gió mang theo lửa giận bị kiềm nén, quất mạnh lên hai lòng bàn tay mở rộng.
“Hai trăm năm mươi cái khẽ tay, năm trăm lần hít đất.”- Quý Hàng gầm lên.
“An Ký Viễn, cậu muốn chịu thì chịu.”
Qua một lúc lâu, đầu óc không còn mụ mị nhưng An Ký Viễn không thể nào xem lời nói châm chọc kia trở thành bất kỳ mệnh lệnh nào, chỉ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt. Cái gì gọi là muốn chịu hay không, mọi quy củ đều nhớ rõ, nếu đã lựa chọn quỳ ở đây chờ phạt, có phạt bao nhiêu đều là cậu nên chịu. Cậu cũng là người bằng da bằng thịt, roi đánh xuống làm sao không biết đau nhưng hôm nay cậu lại hy vọng anh đánh nhanh thêm một chút, đau thêm một chút, bởi vì mỗi một câu nói lúc này của anh đều đâm sâu vào tận đáy lòng cậu, đau đến nghẹt thở.
Nhưng roi mây lại không đánh xuống nữa mà được đặt ngay ngắn lên hai lòng bàn tay của cậu.
“Loại chuyện muốn tự tìm chết này tôi sẽ không làm.”- Quý Hàng lui về sau một bước, hai tay ôm trước ngực, dựa vào cạnh bàn.
“Tự mình động thủ đi.”
An Ký Viễn không thể tin ngước mắt nhìn. Cậu cảm thấy khó xử, quy củ là anh định ra, mình thành khẩn nhận phạt nhưng rốt cuộc lại chạm vào giới hạn nào? Thư phòng khá ấm áp, cả người đầy mồ hôi, nhưng toàn thân An Ký Viễn lại lạnh lẽo như bị đóng băng.
Quý Hàng nhìn chằm chằm, lạnh giọng nói:
“An Ký Viễn, tôi không rảnh rỗi như trước kia xem ai sẽ nhượng bộ trước. Buổi sáng đã nói, không nghĩ bị đánh, có thể tự mình đi.”
Trong ánh mắt thoáng hiện lên chút tránh né, bất an, An Ký Viễn khó khăn lắm mới nắm tay lại cầm chặt roi mây, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói đến khẽ nhíu mày.
Quý Hàng nói không hề sai, An Ký Viễn thậm chí không biết bản thân mình thật sự như thế nào. Cậu không biết mình sẽ luôn không tự chủ mong ngóng sự đối đãi ôn nhu của anh hai, không biết bản thân ở trong mắt người trước mặt đã cao hơn so với ba tháng trước, cậu cũng đã quên bản thân trước kia từng hẹn mọn khẩn cầu một ánh mắt từ anh mà đến hôm nay khi phạm sai lầm cũng tự giác chờ đợi giáo huấn.
Cho nên, cậu dĩ nhiên không biết, sáng sớm hôm nay, khi ở hành lang bệnh viện gặp phải anh hai, ngoại trừ sự hoảng sợ càng nhiều hơn là cảm giác an tâm khi biết rằng dẫu trời có sập xuống cũng có người chống đỡ.
An Ký Viễn cắn nhẹ môi, roi mây không lưu tình quất vào tay trái. Roi đầu tiên không xác định được lực đánh, cơn đau nhói làm tay có chút run rẩy.
An Ký Viễn đã đánh giá thấp sự chịu đựng của bản thân, từng chút cố gắng khống chế, giữ vững lực đánh. Cậu cắn chặt răng, trơ mắt nhìn từng roi một quất xuống lòng bàn tay đã dần sưng lên
Đánh được mười roi, từ đầu ngón tay kéo dài xuống đều đỏ bừng một mảng, nóng rát. Tay cầm roi không ngừng run, tư tưởng đấu tranh có nên dừng lại hay không, đôi mắt ngơ ngác như chú nai con len lén nhìn, có mấy phần uất ức xen lẫn ương ngạnh không dám biểu lộ.
“Anh, em biết sai rồi.”
Quý Hàng không lên tiếng, tay phải chỉ thẳng mang theo hàm ý tiếp tục.
An Ký Viễn im lặng, môi mím lại biểu lộ sự tức giận nhưng trong thâm tâm lại không rõ tâm tình. Tay phải siết chặt cây roi cũng nhói đau, cắn răng quất xuống, roi chồng roi, đau đớn hiện hữu khốc liệt, tay trái theo bản năng dịch chuyển xuống vài phần.
Sự tuyệt vọng cùng uất ức nhàn nhạt hiện lên, giống như hòn đá nhỏ dù rơi rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm dao động cả một mặt nước tĩnh lặng.
Từ lần đầu tiên lập quy củ khẽ tay, Quý Hàng chỉ đánh đến con số chẵn liền dừng lại, cũng rất ít lựa chọn phạt khẽ tay, không chỉ vì bác sĩ ngoại khoa phải đặc biệt yêu quý bàn tay của mình, còn vì cảm thấy em trai đã trưởng thành, cần chú ý mặt mũi, không thể để bàn tay sưng đầy vết roi phơi bày chuyện nó lớn rồi còn bị đánh.
————