An Ca Ký Vi Từ

Chương 71




Những tia nắng yếu ớt sau cơn mưa rả rích cả đêm, có thể vào cuối thu nên có khí lạnh tràn về. Bên trong phòng họp cho buổi bàn giao vào sáng sớm càng lạnh lẽo đến rùng mình.

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở, nghe được tiếng khớp xương cả người An ký Viễn va vào nhau khi cậu dùng tất cả sức lực tường thuật lại sự việc. Đại đa số mọi người đều cúi đầu, cố gắng làm mình như không tồn tại, chỉ có vài người lớn gan dám liếc mắt nhìn Quý Hàng, nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh lẽo kia liền bật ngược trở lại không dám nhìn nữa.

An Ký Viễn đứng cách Quý Hàng bốn năm chỗ ngồi, run rẩy đặt xuống biên bản bàn giao. Cậu nhìn thấy bàn tay anh bởi vì dùng sức quá độ mà trắng bệch, trong đầu tất cả đều là những lời mình vừa báo cáo, từng ánh mắt từ ấm áp lại chuyển dần sang sắc lạnh.

Thanh âm tuy không lớn nhưng kiên định có lực: “Là em sai. Em sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Ánh mắt sắc lạnh của Quý Hàng quét ngang qua An Ký Viễn. Cậu có cảm giác mình giống như pho tượng bị đóng băng, từng bắp thịt co cứng lại, nét mặt đã lộ ra cái gọi là “sợ hãi”.

Nguyên lai dù cậu có xây dựng lên bao nhiêu lớp tường thành thật dày thì một cái ánh mắt của anh liếc ngang đều sẽ lập tức sụp đổ.

“Đến đây!”

Trên trán An Ký Viễn rỉ ra một tầng mồ hôi, giật giật hai chân cứng đờ bước đến phía sau chỗ ngồi của anh. Chân mày nhíu chặt, hốc mắt ửng đỏ, thần kinh vô cùng căng thẳng.

“Sai ở chỗ nào?”- Quý Hàng nhàn nhạt hỏi.

Thanh âm rõ ràng không mang theo một chút ý sát thương nào lại làm An Ký Viễn không tự chủ đưa tay bấu chặt ống quần, giọng nói bắt đầu run rẩy:

“Là em từ lúc đầu đưa ra quyết định sai lầm, không nên cho Quách Tinh rút bỏ nội khí quản.”

Quý Hàng càng thêm bình thản mà hỏi nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo vô hình.

“Tại sao không nên?”

“Phẫu thuật đốt sống cổ sẽ gây ức chế hô hấp, ảnh hưởng năng lực tự thở.”- Giọng An Ký Viễn nghèn nghẹn, đây là kiến thức cơ bản mà cậu đã phải thuộc nằm lòng từ năm thứ nhất đại học.

Quý Hàng xoay người, bóng lưng cao vời như ngọn thái sơn, giọng nói ôn hòa nhưng mang đến cho mọi người cảm giác lành lạnh sống lưng.

“Đây gọi là học thức không tinh. Chương một phẫu thuật đốt sống cổ ngoại khoa phiên dịch, sao chép một lần, trước khi hoàn thành không cho phép bước vào phòng phẫu thuật. Ca bệnh này bởi vì sai lầm của cậu phát sinh thêm bao nhiêu chi phí đều trừ vào lương của cậu.”

Tất cả đều không khỏi thay An Ký Viễn toát mồ hôi lạnh, chương một kia là dày đặc chữ hơn cả mấy trăm trang. An Ký Viễn không chút do dự đáp ứng, thứ chân chính làm lòng cậu gợn sóng chính là bốn chữ “Học thức không tinh”, so với tất cả những trách mắng hà khắc trước đó đều làm cậu cảm thấy không chịu nổi.

“Quách Tinh từ bây giờ trở đi, xuất hiện bất kỳ biến chứng gì bởi vì hai lần đặt ống đều thuộc trách nhiệm của cậu.”-  Quý Hàng nhàn nhạt quét mắt qua Lục Cẩn Hoan cũng đang đổ mồ hôi lạnh.

“Bất kỳ chỉ số lâm sàng, kết quả xét nghiệm, phim chụp, An Ký Viễn cậu nhất định phải nắm rõ hơn cả bác sĩ quản giường.”

An Ký Viễn siết chặt nắm đấm, thời khắc quyết định rút ống cậu bắt buộc phải nắm chắc vấn đề này nhưng lúc này bị anh ngay trước mặt mọi người nói ra nhắc nhở cũng là phán quyết, lồng ngực liền như có cảm giác nghẹn lại, thanh âm trầm xuống.

“Dạ, em đã biết.”

“Còn gì nữa?”

Ánh mắt Quý Hàng thâm sâu, âm trầm như phủ thêm một tầng sương mù làm người khó phân định cảm xúc. Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm làm An Ký Viễn có cảm giác như bị hàng vạn mũi tên lặng băng đâm xuyên qua ngực, cảm giác áp bách cùng cực đến mức không còn chút dũng khí nào để đối mặt, đầu dần cúi xuống, môi cắn chặt.

“Đem đầu nâng lên, nhìn tôi.”- Thanh âm của Quý Hàng trầm thấp đầy  cương quyết, tuy đã cố gắng áp chế vẫn nghe ra sự tức giận rít qua kẽ răng.

“Không ai có thời gian và nghĩa vụ ở chỗ này chờ đợi cậu. Biết sai cũng không biết mở miệng nói.”

An Ký Viễn cố gắng chống đỡ ánh mắt sắc lạnh của anh, trên trán phủ một lớp mồ hôi lạnh.

“Em..”

Đại khái là không còn kiên nhẫn.

“Muốn tôi nhắc nhở. Mười lần đổi.”

Phía dưới vang lên lẻ tẻ tiếng xoay ghế do điều chỉnh tư thế ngồi. Hai gò má An Ký Viễn nóng lên, tim đập mạnh, trong ánh mắt là nỗi kinh hoàng.

Trong khi mọi người còn đang suy tư “mười lần” đó là gì thì Kiều Thạc đã không nhịn được đi về trước khẽ nghiêng người nói:

“Thầy, hôm nay chúng ta còn ba ca phẫu thuật đang chờ, An Ký Viễn cũng đã một đêm không ngủ, nếu không trước đi kiểm tra phòng. “

“Câm miệng.”- Quý Hàng trầm giọng cắt lời, không nhìn người, tròng mắt như cũ hướng thẳng về An Ký Viễn.

An Ký Viễn đúng là có chút mất hết ý chí, hít sâu một hơi hết sức khống chế sự run rẩy nhỏ giọng nói:

“Xin Phó khoa chỉ bảo.”

“Cậu vào khoa bao lâu?”- Quý Hàng hỏi.

“Gần ba tháng.”

“Bác sĩ nội trú thâm niên thấp mới vào khoa được ba tháng, ai cho phép cậu có quyền quyết định rút nội khí quản?”- Quý Hàng cao giọng, một câu cương quyết không chừa đường sống.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu có báo cho cấp trên trực tiếp của cậu biết sao, bác sĩ chủ trị biết sao? Chuyện nào cậu có thể tự mình quyết định, chuyện nào không, cậu thật sự không biết hay là đem bệnh viện xem như võ đài, quơ tay múa chân muốn chứng minh thực lực của mình?”

Thật ra thời điểm bị hỏi câu thứ nhất, trong lòng An Ký Viễn đã có câu trả lời. Cậu biết tự ra quyết định rút nội khí quản là một sai lầm, chẳng qua sau đó yêu cầu cấp cứu vô cùng gấp gáp, căn bản không có thời gian để thông báo với ai, nhưng sai vẫn đã sai, xem như hôm nay anh ở trước mặt mọi người đánh cậu một trận, An Ký Viễn cũng không dám có nửa phần uất ức.

Nhưng có lúc chỉ là lời nói cũng có uy lực khủng khiếp không thua một cú đánh.

Từng lời của anh đối với cậu là rất nặng nề, tựa như từng mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim đau nhói.

An Ký Viễn khàn khàn đáp lời: “Tình huống của Quách Tinh lúc đó thời gian yêu cầu đặt lại ống rất eo hẹp, đặt máy thở rồi tình hình liền ổn định. Em mới cảm thấy không cần phải kinh động…”

Bộp!

Quý Hàng nhấc chân đá thẳng vào xương ống quyển, thanh âm bất chợt làm mọi người kinh hãi, An Ký Viễn thế nhưng cắn chặt răng không nhúc nhích,  đứng sừng sững tại chỗ. Mồ hôi trên trán đã lăn xuống thành giọt dài xuống hai bên má.

Quý Hàng thuận thế đứng lên, bước đến bên cạnh, áp sát bên tai, hơi thở ấm nóng phả vào, giọng trầm xuống.

“Có phải cảm thấy anh sẽ không ở trước mặt mọi người động thủ.”

Cả người cậu bất chợt như bị một xô nước đổ thẳng xuống đầu giữa trời giá rét. Cơn lạnh thấu xương hòa cùng nỗi sợ hãi dâng trào tột độ, cậu cảm giác như mình không tự thở được nữa.

——————