“Nhìn xem, đó chính là Quý Hàng.”
“Quý Hàng?”- Một giọng nữ có chút khoa trương nho nhỏ vang lên.
“Là cái người đang được lan truyền trên internet làm con gái người ta bị viêm não mà không thừa nhận đó à?”
“Mấy người nói nhỏ tiếng một chút.”- Người bệnh kế bên lên tiếng.
“Vạn nhất nhìn chúng ta không vừa mắt, ngấm ngầm cho chúng ta uống thuốc gì đó thì làm thế nào?”
Khoa Ngoại thần kinh là chuyên khoa trọng điểm và lớn nhất của bệnh viện cũng như của cả nước, hằng ngày bất luận là số ca phẫu thuật hay hội chẩn chuyên khoa đều thuộc hàng đứng đầu. Cường độ làm việc cực kỳ cao, khiến cho thời gian mỗi ngày kiểm tra phòng phá lệ quý báu.
Quý Hàng không phải không nghe thấy những lời chỉ trích kia, cũng không phải không nhìn thấy những thân nhân đang cầm điện thoại len lén ngước nhìn mình, luôn luôn đối với sự vật quanh mình quan sát vô cùng tỉ mỉ, tinh tế, anh càng không phải không biết bọn họ đang mở ra chế độ chụp ảnh, quay video hướng về mình với mục đích gì.
Chẳng qua, kiểm tra phòng vốn là công việc đòi hỏi não phải hoạt động với cường độ cực cao, muốn trong mấy phút ngắn ngủi nhớ rõ biểu hiện lâm sàng của từng bệnh nhân, định hình phương án điều trị, kết hợp cùng các kiểm tra phụ trợ mà tổng hợp đưa ra quyết định cuối cùng.
Anh thật sự không có thời gian và tinh lực để ý những lời chỉ trích không quan trọng kia. Đối mặt với biểu hiện khác thường của người bệnh và thân nhân, trừ vài lần trợn mắt cảnh cáo An Ký Viễn đang bị phân tâm ra thì anh dường như thờ ơ không nghe, không thấy gì.
Sự việc ngày càng phát triển theo hướng khó lòng khống chế. Thời điểm An Ký Viễn nhìn thấy thông tin trên internet, mọi mũi dùi đều hướng về anh hai mà sinh ra dự cảm bất thường.
An Ký Viễn bình thường không sử dụng mạng xã hội, chỉ vì Tô Uẩn mà đăng ký một tài khoản để giúp cô nàng gửi phiếu bình chọn lấy giải thưởng. Ứng dụng này luôn ngủ say trong điện thoại, lúc này muốn mở ra lại chẳng nhớ tên đăng nhập và mật khẩu.
Buổi sáng, viết xong dặn dò và đổi thuốc, những chuyện cần làm cũng đã làm xong, An Ký Viễn mới bước đến cạnh Kiều Thạc hỏi nhỏ:
“Sư huynh có weibo không?”
Kiều Thạc đang bận hoàn thành bệnh án cho một bệnh nhân chuẩn bị xuất viện, không ngẩng đầu mà nói:
“Đừng suy nghĩ nhiều, thầy đặc biệt ra lệnh không cho phép cậu xem.”
Ở chỗ Kiều Thạc không làm được gì, An Ký Viễn liền bước đến quầy trực y tá. Bác sĩ An luôn không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh hôm nay muốn xem weibo, một nữ y tá mới đến cũng rất nhiệt tình đáp ứng, thậm chí mọi người còn trực tiếp đem mọi lời bàn tán lúc trà dư tửu hậu khắp bệnh viện trong mấy ngày nay bày ra trước mặt An Ký Viễn.
Bà Hoàng Anh đã lên tiếng tố cáo Quý Hàng thân là Phó khoa nhưng quản lý bất lực, để mặc cấp dưới làm việc sai nguyên tắc dẫn đến con gái bà ấy mắc bệnh viêm não. Bà ta còn viết vô cùng sống động Quý Hàng đối đãi với thân nhân vô lý bá đạo thế nào, bởi vì người mắc bệnh thiếu hiểu biết về y học mà có lòng che giấu, lừa dối, không có tinh thần chuyên nghiệp, y đức đồi bại.
An Ký Viễn có chút buồn cười xen lẫn tức giận với những bình luận trên mạng.
[Đẹp trai thế này không thể tin được, thầy thuốc còn hơn cả diễn viên.]
Nhưng càng nhìn xuống, nụ cười lại dần biến mất.
[Phải chăng đã nhận hầu bao mới để học sinh đem con gái bà luyện tay nghề.]
[Bây giờ không chỉ phải o bế bác sĩ chữa trị, ngay cả bác sĩ quản giường cũng rất quan trọng.]
[Bệnh viện lớn, y đức càng đồi bại hơn.]
——————-
Một sự việc đơn thuần, theo sự phát triển của internet lại bùng phát mạnh mẽ. Bài viết này, từng câu từng chữ trải qua tam sao thất bản dần biến thể theo nhiều chiều hướng khó lòng kiểm soát được.
An Ký Viễn trong nháy mắt ý thức được đây không còn là một sự cố y khoa đơn thuần. Sẽ không có người nào đi điều tra từng chi tiết nhỏ trong đó để thông báo cho công chúng biết. Mỗi một ngôn từ mập mờ đều có thể dẫn đến hàng ngàn ý nghĩa khác.
Một câu nói vô căn cứ của bà ta lại có sức công phá cực lớn. Quần chúng với nhân danh công lý mà tưởng tượng, suy đoán, nghị luận, cảm khái, sau đó nhìn vào bối cảnh hiện tại không có gì gọi là chứng cứ cụ thể mà hình thành cái gọi là từ trên xuống dưới bao che, giấu diếm
Trong làn sóng phẫn nộ nhất thời, vô luận Quý Hàng là thanh niên kiệt xuất duy nhất trong cả nước được phá lệ thăng chức Phó khoa khi chỉ mới 27 tuổi; hoặc trong tay anh đồng thời nắm giữ hai đề án nghiên cứu cấp nhà nước về Ngoại thần kinh; mặc cho anh luôn duy trì tỷ lệ số ca phẫu thuật thất bại bằng không cùng tỷ lệ xảy ra biến chứng sau phẫu thuật thấp nhất; hoặc anh từng tại diễn đàn Ngoại thần kinh thế giới biểu diễn kỹ thuật tinh xảo trở thành truyền kỳ đều không còn quan trọng nữa.
An Ký Viễn nhớ đến lần đầu tiên anh chính thức dạy dỗ cậu đã từng nói:
“Quyền lợi và trách nhiệm là ngang hàng. Anh có quyền lợi yêu cầu em thì cũng gánh vác trách nhiệm dạy dỗ em.”
Giờ phút này, cậu cảm thấy giống như có tiếng chuông đồng thật lớn đang từng chút gõ mạnh câu nói ấy vào sâu trong lòng cậu.
Đó là cậu sau hơn mười năm lần đầu tiên cảm giác được, nguyên lai trách nhiệm đằng sau roi mây và thước gỗ kia không chỉ đơn giản là thay cậu che mưa, chắn gió.
Thời khắc quất roi mây xuống cũng là lúc nguyện ý vì cậu gánh vác tất cả.
An Ký Viễn đặt điện thoại xuống, gần như không nghĩ ngợi cái gì hướng về phía cuối hành lang mà chạy.
Nhưng ở khúc quanh đối diện đụng phải một người.
“Cậu muốn làm gì?”- Kiều Thạc nhìn nét mặt đầy tức giận không hề che giấu của An Ký Viễn hỏi.
“Trong giờ làm việc, sắc mặt tức tối muốn đi chỗ nào, có báo với thầy hay chưa?”
Vừa rồi An Ký Viễn đến tìm mình muốn xem weibo không được, Kiều Thạc dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cậu ta sẽ không chịu từ bỏ ý định, bây giờ nhìn sắc mặt thế kia, hiển nhiên là đã từ chỗ khác biết được chút tin tức.
An Ký Viễn tránh đi Kiều Thạc, bộ dạng con nhím đang xù lông gầm lên:
“Không cần anh quản.”
Kiều Thạc xưa nay không phải dạng tính cách ôn hòa, trầm tĩnh, trừ thời điểm làm sai chuyện đối mặt với thầy có chút bộ dáng rụt rè ra thì với những người khác đều thẳng thắn, bộc trực. Nhìn bộ dạng ưỡn ẹo của An Ký Viễn, cậu liền nắm chặt tay kéo người vào phòng chứa y cụ bên cạnh.
“Bộ dạng hung hăng thế này là muốn đi tìm ai? Cố Trưởng khoa hay chạy đến Phòng quản lý chất lượng vỗ ngực nhận trách nhiệm? Ngày đó cậu vì cái gì bị đánh đã quên? Cậu chạy đi nói tất cả đều là cậu sai nhưng từ Trưởng khoa đến Viện trưởng có người nào dám giao cậu ra? Ba cậu sẽ không phá hủy cái bệnh viện này mất?”
An Ký Viễn bị một câu đâm trúng tâm can, cũng quên truy hỏi Kiều Thạc làm sao biết mình ngày đó bị đánh, cắn chặt môi, nét mặt đầy quật cường không nhìn người.
“Đã nói không cần anh quản.”
“Có thể nói chuyện dễ nghe một chút?”- Kiều Thạc bấu chặt cánh tay An Ký Viễn.
“Có phải chỉ có anh cậu mới có thể để ý đến cậu?”
Nhắc đến anh hai, ánh mắt An Ký Viễn liền u ám, đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước trong phòng làm việc của anh đảm bảo không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Kiều Thạc nhìn thân người An Ký Viễn dần mềm nhũn ra, dịu giọng khuyên nhủ:
“Thầy không để cho cậu biết là hy vọng cậu không bị phân tâm, cậu cứ như vậy không tin thầy sao, chút năng lực chịu đựng cũng không có?”
An Ký Viễn tất nhiên tin tưởng năng lực chịu đựng của anh với mọi lời chỉ trích kia nhưng cậu cũng biết, anh chỉ có thể tiếp nhận. Là một bác sĩ trẻ tuổi không có quyền thế, anh căn bản không có thế lực đi đối kháng dư luận.
An Ký Viễn liếc nhìn Kiều Thạc, đáy mắt hiện lên tia máu.
“Đây là lỗi lầm của tôi, tại sao bắt anh phải chịu đựng?”
Kiều Thạc không nhịn nổi thở dài một hơi, lời nói, cử chỉ của cậu không được như thầy tràn đầy cảm giác áp bách, nhưng cũng đủ đi sâu vào lòng người.
“Cậu biết rõ tại sao?”
“Bởi vì đó là anh trai của cậu, còn cậu là em trai của anh ta.”
“Tôi không biết!”- An Ký Viễn giống như con sư tử bị chọc giận, cặp mắt trợn tròn cắn răng phản bác.
“Tại sao anh có thể cùng anh ấy chia sẻ, cùng anh ấy đứng trên một chiến tuyến, sau đó cao cao tại thượng nói rằng chuyện này tôi không nên xen vào? Đây là chuyện do tôi gây ra, dựa vào cái gì tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh thay tôi gánh vác?”
———————–