An Ca Ký Vi Từ

Chương 45




Đài khí tượng dự báo có bão, trong hành lang đông nghịt người.

An Ký Viễn lúc trực ban nhận được điện thoại của Tô Uẩn, lúc gạt bỏ tất cả diễn màn “Anh hùng cứu mỹ nhân” không hề dự đoán được chuyện này sẽ phát triển đến mức cậu không thể nào khống chế được. Cậu lúc ấy chỉ nghĩ đơn giản giống như ở trường học thường giúp Tô Uẩn làm bài tập, giống như chuyện tặng quà vào các ngày lễ, giống như vô số lần bạn gái gọi sẽ lập tức chạy đến,… đó là nghĩa vụ nên có của một người bạn trai, không đáng nhắc đến hay để ở trong lòng.

Cho đến khi cậu đẩy cửa vào nhìn thấy thân nhân ngồi đối diện anh hai, ngây người mấy giây mới dần hồi tưởng lại nhân vật và sự việc đã diễn ra, cũng giống như viên sủi cảo vừa thả vào sẽ chìm xuống đáy nồi, khi chín sẽ nổi lên trên, phần nhân thoát ẩn hiện dưới lớp da bánh mỏng manh.

“Cậu làm nhẹ một chút, con gái tôi rất sợ đau.”

“Cậu nhìn còn trẻ như vậy có phải sinh viên thực tập không? Thầy của cậu ngủ rồi sao?”

“Đau chết con gái tôi rồi, mau gọi bác sĩ đến đây!”

An Ký Viễn đứng ở cạnh cửa tỉnh bơ nhíu mày một cái, cố gắng đè xuống ánh mắt không chút kiên nhẫn.

“Vào đi!”

Quý Hàng nở nụ cười đầy hình thức, hướng mắt về phía An Ký Viễn nói:

“Ngồi đi!”

Ngồi?

Vào khoa được một tháng, số lần cậu xuất hiện tại phòng làm việc của anh thật đếm không hết, cũng nếm qua đủ loại tư thế chịu phạt, trừ cái hình phạt đầy ý vị với “tư thế ngồi” mà hai chân không cho phép chạm đất, còn lại phạt đứng, phạt quỳ, phạt hít đất, trung bình tấn mới là tư thế thường ngày.

Mặc dù không quen nhưng cậu cũng đặt mông ngồi xuống ghế.

Quý Hàng liền mở miệng giới thiệu:

“Vị này tên Hoàng Anh, mẹ của nữ bệnh nhân bên khoa Nội thần kinh, lúc cậu làm thủ thuật chọc dịch não tủy đã từng gặp qua?”

An Ký Viễn còn chưa kịp trả lời, người phụ nữ đã hét lên:

“Làm sao chưa gặp chứ? Chính cậu ta đã làm cho con gái tôi, cậu ta phải có trách nhiệm.”

An Ký Viễn vừa nghe tông giọng gắt gỏng kia, lông mày không khống nhíu lại, lộ ra khí thế lạnh lùng hỏi:

“Có vấn đề gì sao?”

Người phụ nữ nghiêng người đối mặt với An Ký Viễn, nét mặt dữ tợn nhưng vẫn cố giữ phong thái bình tĩnh chờ phân xử, phần tóc mái rủ xuống trán đong đưa theo từng ngôn từ mạnh mẽ thốt ra.

“Con gái tôi vốn không có chuyện gì, sau khi cậu làm chọc dịch não tủy xong liền được chẩn đoán bị viêm màng não. Cậu đừng tưởng tôi không biết, tôi lúc trẻ cũng từng làm ở bệnh viện, cậu nhất định là không tuân thủ đủ quy trình vô khuẩn.”

Sắc mặt An Ký Viễn hoàn toàn trầm xuống: “Chọc dịch não tủy vốn là phương pháp kiểm tra phụ trợ để chẩn đoán viêm màng não, con gái của bà lúc đó đã có biểu hiện rất điển hình của viêm màng não.”

“Kỳ quái, con gái tôi sao có thể bị viêm màng não?”- Người phụ nữ cao giọng.

“Con gái tôi chỉ bị cảm mạo, ho khan thông thường, có hơi đau đầu là chuyện rất bình thường. Sau khi cậu làm thủ thuật xong thì phát sốt, đầu óc lơ mơ, đau đầu càng dữ dội.”

“Phát sốt cũng là một trong những triệu chứng của viêm màng não, chỉ là trong giai đoạn đầu chưa có biểu hiện rõ ràng. Sau khi chọc dịch não tủy xong bắt buộc phải nằm thẳng trong sáu giờ?”- An Ký Viễn có chút nhịn không được, trong nháy mắt đã quên mất sự tồn tại của anh, cách nói chuyện đã lộ ra mũi nhọn.

“Cậu đừng mượn cớ. Đầu đau như vậy làm sao nằm thẳng bất động? Tất cả các triệu chứng đều xuất hiện sau khi cậu làm thủ thuật kia.”

Giống như đột nhiên nhớ đến chuyện mấu chốt nào đó, bà ta nhìn qua Quý Hàng nói:

“A, đúng rồi. Cậu ta ghim kim đến hai lần, lần đầu tiên ghim không vào, nhìn qua đã biết chỉ là sinh viên thực tập mà thôi.”

Quý Hàng nghe tự thuật, trên mặt không rõ tâm tình, con ngươi trong suốt không gợn sóng, nhàn nhạt bình luận:

“Không phải sinh viên, đây là bác sĩ nội trú An Ký Viễn, có bằng hành nghề bác sĩ.”

Người phụ nữ mím môi nói: “Vẫn là bác sĩ nội trú không thể một mình đảm đương, nhất định là cậu đã làm lây vi khuẩn gì đó cho con gái tôi.”

“Bà khẳng định?”- An Ký Viễn không giải thích được, cả người giống như con nhím xù lông.

“Bà nhìn thấy tôi làm việc có chỗ nào không thích đáng mà khẳng định như vậy?”

Người phụ nữ cẩn thận suy nghĩ, mắt đột nhiên sáng lên.

“Cậu không mang khẩu trang, găng tay vô khuẩn.”

An Ký Viễn buồn cười nói: “Bà hãy suy nghĩ lại đi, tôi có mang.”

“Không hề mang.”- Bà ta vô cùng kiên định.

“Cậu khi bắt đầu kiểm tra cho con gái tôi không mang, khoảng cách gần như vậy, cậu cả ngày tiếp xúc biết bao bệnh nhân, có trời mới biết cậu có lây bệnh cho con gái tôi hay không?”

An Ký Viễn nhìn lướt qua bệnh án trên bàn, thanh âm rất trấn định:

“Con gái bà được chẩn đoán là vi khuẩn xâm nhập gây viêm màng não, thời gian ủ bệnh trung bình là 4 ngày, ngắn nhất là 2 ngày. Bà vừa rồi cũng nói, tôi vừa làm xong, bệnh của cô ấy liền tăng thêm.”

Nhìn thấy An Ký Viễn không có thái độ nhường nhịn, bà ta quay sang Quý Hàng gằn giọng:

“Quý Phó khoa xem đi, cậu ta một chút thái độ nhận sai cũng không có. Cậu ta làm việc không tuân thủ nguyên tắc như vậy, hôm nay nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”

“Sợ rằng, có chút khó khăn.”- Nét mặt Quý Hàng không rõ ưu tư, khóe miệng cong lên nở một nụ cười lạnh lùng, khí tức lan tỏa.

“Bác sĩ của chúng tôi làm việc nhất định không có vấn đề. Về phương diện này, tôi có thể dùng chức vụ của mình bảo đảm.”

Người phụ nữ sau khi nghe xong một câu này liền có phản ứng cực mạnh.

“Tôi cần anh bảo đảm làm gì? Tôi là muốn các anh chịu trách nhiệm, chi phí điều trị còn có phí bồi thường tổn thất tinh thần và kinh tế, các anh đều phải có trách nhiệm.”

Quý Hàng vẫn giữ nét mặt đầy ung dung, vẫn là thái độ đầy thân tình với bệnh nhân nhưng có phần hời hợt nói:

“Chuyện này không thể nào.”

“Cái gì?”

Người phụ nữ hét lên, thanh âm mang theo nức nở.

“Các anh không ai muốn chịu trách nhiệm? Con gái tôi làm sao có thể vô duyên vô cớ phát bệnh? Nó từ nhỏ sức khỏe rất là tốt.”

Quý Hàng rất dửng dưng đáp lời: “Tôi rất hiểu tâm trạng của bà. Nhưng nguyên nhân là do căn bệnh của con gái bà, không phải do chúng tôi.”

“Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy? Anh làm sao dám khẳng định? Tôi chưa từng thấy Phó khoa nào vô trách nhiệm như anh, xảy ra chuyện còn có thể phủi tay xem như không có gì.”

Quý Hàng cười nhẹ một tiếng, tiện tay đặt danh thiếp của mình lên bàn, nhẹ giọng nói:

“Chuyện đã nói rõ, người cũng đã gặp. Tôi xem như cấp trên trực tiếp cũng đã có lời giải thích, về phần bà muốn cấp dưới của tôi chịu trách nhiệm thì tôi không đồng ý. Cho nên, mời bà có thể quay về phòng cấp cứu, lên lầu 2, khu C, phòng 204- Phòng quản lý chất lượng xin giám định. Trên danh thiếp là tên và chức vụ của tôi, khi làm khiếu nại sẽ cần dùng đến.”

Người đàn bà tức giận đùng đùng cầm lấy danh thiếp trên bàn, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn An Ký Viễn, không thèm nói năng gì, đứng dậy, phang mạnh cửa bước ra. Âm thanh tuyệt đối không hề nhỏ.

Cửa sổ mở một kẽ hở, thanh âm huyên náo của 26 tầng lầu dần len lỏi. Cuối hè đầu thu nhưng những cơn bão vẫn chưa chịu yếu thế, mây đen lại bắt đầu kéo đến, không lâu sau là sấm chớp đùng đùng, mưa rơi như trút nước.

An Ký Viễn nhìn sắc mặt anh hỗn loạn như sắc trời bên ngoài, từng tia sợ hãi, thấp thỏm bất an như nước mưa ào ào trút xuống.

“Không biết nên làm cái gì sao?”- Giọng Quý Hàng trầm xuống.

An Ký Viễn chớp mắt, trên lưng bỗng nhiên thấm ra một tầng mồ hôi, cúi thấp đầu không dám nhìn anh, khí thế bừng bừng vừa rồi giống như ngọn lửa vừa bị nước mưa dập tắt.

Rõ ràng không phải từ ngữ ác liệt, không có tức giận bộc phát mạnh mẽ nhưng một cái nhấp môi kia lại mang theo sức công phá đinh tai nhức óc.

“Phòng trong.”- Quý Hàng có chút lười nhàn nhạt quét mắt.

“Quỳ đi!”