“Anh…”
Tiếng đóng cửa rất nhẹ, không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Rõ ràng người kêu nó đi ra ngoài là mình, nhưng khi thấy An Ký Viễn gương mặt không chút cảm xúc tự chỉnh trang lại quần áo, khoác vào áo blouse trắng, sau đó khom người cúi chào rất lễ độ, bình thản bước ra ngoài, đóng cửa lại. Cảm giác của Quý Hàng chỉ còn trống rỗng và cô độc.
Vì Tiểu Viễn công khai khiêu khích, chống cự, không phục tùng mà tự bản thân sinh ra cảm giác vô lực. Anh đã từng đối với người nào bá đạo, không thông tình đạt lý đến như vậy.
Là một bác sĩ, anh hiểu rõ một cái nhíu mày hay mỉm cười, một vài ngôn từ vô tình của bản thân đều sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của bệnh nhân và người nhà, cho nên anh luôn cố gắng khắc chế ưu tư của bản thân.
Đứng ở thân phận làm thầy, bất kể là Kiều Thạc hay bất cứ một bác sĩ nội trú nào khác, anh đều căn cứ theo trình độ mà dạy dỗ, có nghiêm khắc trách mắng, trừng phạt nhưng tuyệt đối không dựa vào cảm xúc bản thân, dùng quyền thế, thân phận bức người đi vào khuôn khổ, anh tự dặn lòng phải luôn có một khoảng cách nhất định.
Nhưng anh phát hiện ra, anh cho đến hôm nay đều không thể làm như vậy chỉ với một người duy nhất.
Quý Hàng cắn chặt nộn thịt trong miệng đến bật máu, khi vị tanh nồng lan đầy trong khoang miệng mới tàn nhẫn tự hỏi lòng một câu.
“Nếu như, An Ký Viễn không phải em trai của mình thì sẽ thế nào?”
Quý Hàng không nhớ Kiều Thạc vẫn còn nằm trong phòng ngủ, bây giờ anh chỉ muốn ngây ngốc một mình mà thôi.
Những ưu tư kia được chôn sâu ở tận đáy lòng, anh không phải muốn tận lực che giấu, chẳng qua có những nỗi đau không thể dễ dàng biểu đạt ra được.
Là Phó khoa trẻ tuổi nhất, cánh tay đắc lực của Trưởng khoa, Quý Hàng mỗi giây mỗi phút đều tất bật không kịp thở, giống như lúc này chôn mình ngồi ngây ngốc ở ghế sô pha là chuyện rất xa xỉ.
Và chuyện xa xỉ này cũng không kéo dài quá lâu, máy nhắn tin của anh chợt vang lên.
Quý Hàng sẽ không có quyền lợi nuông chiều cho địa vị của mình, đây là điều mà anh đã dùng mồ hôi, máu và nước mắt lĩnh hội được.
Anh lấy máy nhắn tin trong túi áo, nhìn số, chạy nhanh ra phòng bệnh.
“Có chuyện gì?”
Quý Hàng nhíu mày hỏi nữ y tá đứng cạnh giường bệnh, anh không phải cố làm vẻ thâm trầm, nhưng bản năng khi tiến vào trạng thái làm việc, khí tức nghiêm túc bẩm sinh lại toát ra khiến mọi người khó lòng thân cận.
Nữ y tá nhanh miệng đáp lời: “Bà cụ này một tiếng trước bắt đầu có hiện tượng tim đập nhanh, đổ mồ hôi trộm…”
Quý Hàng có chút không biết làm sao, buông lỏng biểu tình làm cho bản thân trở nên thân thiện một ít, nhìn lướt qua An Ký Viễn đang cố đứng thẳng tắp ở cuối giường bệnh.
“Vì sao cô không gọi bác sĩ trực giường bệnh?”
“Bác sĩ trực giường bệnh hôm nay là bác sĩ Kiều đã xuống phòng mạch, những bác sĩ nội trú khác đều đã theo bác sĩ Vương vào phòng phẫu thuật học tập cắt bỏ khối u não. Vừa vặn trong hành lang gặp phải cậu ấy, tôi đã nhờ cậu ấy xử lý trước.”
Quý Hàng chớp chớp mắt, đối với chuyện nhảy vượt hai cấp ① trực tiếp tìm đến anh khó tránh cảm thấy có chút đường đột, bất quá anh từ trước đến nay sẽ không vì mình dạy không tốt cấp dưới mà làm khó y tá, huống chi xử lý tình huống trước mắt mới là chuyện trọng yếu nhất.
Quý Hàng lật xem bệnh án, bà cụ có tiền sử phình động mạch tim, anh hỏi mấy câu đơn giản liền nói:
“Đo điện tâm đồ hay chưa?”
Y tá ôm hồ sơ bệnh án, nhìn An Ký Viễn sắc mặt trắng bệch nói:
“Đều đã làm, dặn dò bệnh án là cậu ấy viết.”
“Không chỉ gọi là cậu ấy.”- Quý Hàng thu lại thần sắc.
“Đây là An Ký Viễn, bác sĩ nội trú vừa điều đến khoa chúng ta.”
“Aaaa!”- Nữ y tá lúng túng, mặt ửng đỏ.
“Xin chào, tôi tên Lữ Đình, thay đổi liên tục ở khoa Ngoại thần kinh.”
An Ký Viễn mỉm cười đáp lễ. Trong đầu cậu hiện tại chỉ có một chữ “đau” to tướng nào còn để ý đến tâm tư của anh nhưng anh ra mặt thế này thật sự gây chấn động mạnh trong lòng cậu, như ngọn lửa nhỏ mong manh cho cậu chút ấm áp.
Huyết áp ổn định, độ bão hòa oxi trong máu không có khác thường, chính là nhịp tim trong khoảng 120 đến 130,… Quý Hàng cầm kết quả điện tâm điện đồ và báo cáo xét nghiệm máu đưa cho An Ký Viễn, biểu tình vân đạm phong khinh, cùng với người mới vừa hùng hổ cầm dây nịt da trước đó dường như không phải cùng một người.
“Nhìn thử xem.”
An Ký Viễn cắn môi không lên tiếng, nhận lấy hai tờ giấy, cầm ở trong tay, không quá mấy giây ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt thâm trầm của anh mà toát mồ hôi lạnh.
Quý Hàng mặt không cảm xúc, tỉnh bơ lấy gói khăn giấy trong túi áo đặt xuống giường trong tầm với của ai kia, nhàn nhạt nói:
“Xem xong thì cho ý kiến.”
An Ký Viễn dùng đầu lưỡi quét qua bờ môi khô khốc nói: “Kết quả điện tâm đồ cho thấy nhịp tim không đều, khoảng QT bình thường, thành cơ tim bên trái có chút dày, các hoạt động sinh lý bình thường, ngực lép đau, tạm thời loại bỏ được tình trạng ngưng tim cấp tính.”
Quý Hàng thấy người đột nhiên ngừng lại, nhíu mày nói: “Tiếp tục.”
An Ký Viễn siết chặt hai tờ giấy nói: “Tôi cảm thấy tạm thời có thể tiêm tĩnh mạch duy trì, gọi khoa tim sang hội chẩn.”
Quý Hàng lẳng lặng nhìn mấy giây mới gật đầu: “Cứ làm như cậu nói, viết dặn dò đi.”
Nói xong, Quý Hàng mỉm cười chào Lữ Đình nhưng chỉ chừa cho An Ký Viễn một bóng lưng xa xăm.
Lữ Đình nhìn An Ký Viễn cười tán thưởng: “Lợi hại a, mới đến ngày đầu tiên đã được Quý Phó khoa cho phép.”
Quý Hàng đi mấy bước chợt dừng lại, quay đầu giọng điệu rất nghiêm túc: “Bất kể là đến ngày thứ mấy, nắm vững kiến thức lâm sàng đều sẽ được cho phép. Sau này, những chuyện thế này không cần gọi đến tôi, có cần gọi đến cấp trên hay không, làm một bác sĩ cần có năng lực tự phán đoán mà đưa ra lựa chọn.”
Quý Hàng lần nữa trở lại phòng làm việc đã là một tiếng sau, quả nhiên không thấy Kiều Thạc đâu. Anh lấy điện thoại ra liền thấy tin nhắn của Kiều Thạc.
[Thầy, em xuống phòng mạch chắc sẽ về sớm. Hôm nay, em sẽ nấu cơm, khi nào thầy rời khỏi bệnh viện gọi cho em nha.”]
Quý Hàng ngây người hai giây, nhìn đồng hồ trên điện thoại bấm nút gọi.
“Không phải em nói hôm nay về thăm bà ngoại sao?”
Kiều Thạc đè thấp giọng nói: “Dạ, hôm nay không về, tối nay thầy muốn ăn cái gì?”
Quý Hàng không trực tiếp trả lời, dịu giọng nói một câu: “Cũng tốt, cuối tuần thầy về cùng em.”
“Thầy, không cần đâu.”- Kiều Thạc ngừng một lúc lại nói tiếp.
“Bà ngoại gần đây sức khỏe không tốt lắm, em không muốn làm bà bị kích động.”
Thông qua điện thoại vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài của Quý Hàng, thanh âm có chút không ổn:
“Tiểu Thạc à!”
“Thầy!”- Kiều Thạc cười cắt đứt.
“Thầy không cần quá ép buộc mình. Em không phải Tiểu Viễn.”
Nhẹ nhàng chấm dứt cuộc gọi, Kiều Thạc ngưng mắt nhìn màn hình điện thoại là bóng lưng còng của bà ngoại nhàn nhạt cười.
“Em không phải Tiểu Viễn. Em không cần lập trường của thầy, không cần thái độ của thầy càng không cần thầy chứng minh cái gì.”
—————
Tay nghề nấu ăn của Kiều Thạc rất tốt, là kỹ năng sinh tồn cơ bản được trau dồi từ nhỏ. Không thể nói cậu thích hay ghét nấu ăn nhưng điều cậu thích là hưởng thụ cảm giác chờ đợi hoàn thành thành phẩm. Cậu đang mơ màng nhìn nồi nước sôi sủi bọt, chờ đợi thanh âm mở cửa.
Nhưng hôm nay có một chút bất đồng.
Đậu que, cà rốt cắt nhỏ được cho vào chảo xào xơ trộn với cơm trắng. Bên cạnh có một rổ nhỏ cà chua cắt nửa cùng chén trứng gà đánh sẵn. Một ít rau củ vừa luộc chín, rau trộn với cá trứng và đậu hũ còn đặt trong tủ lạnh.
Khi nhận tin nhắn của thầy, Kiều Thạc liền thả cà chua vào chảo dầu sôi, đổ trứng vào lại xào thêm mấy phút, hương thơm ngào ngạt. Cậu chiên thêm hai cái trứng đặt lên hai dĩa cơm, lấy rau trộn trong tủ lạnh rãi thêm chút hạt mè. Nồi nước dùng trên bếp đã sôi, cậu thả tôm và một ít cải muối vào khuấy đều, nêm thêm chút gia vị.
Quý Hàng về đến nhà, Kiều Thạc vừa lúc bày lên chén đũa. Cậu cố làm ra vẻ bình thản nhưng tay nắm chặt điện thoại đến trắng bệch.
Nếu như bây giờ cầm lên điện thoại của Kiều Thạc có thể thấy nhật ký cuộc gọi của cậu và anh Hạ Đông dài đến 40 phút.
Trên bàn là hai dĩa cơm chiên phủ thêm trứng ốp, một tô rau trộn cá trứng với đậu hủ, một dĩa cà chua xào trứng, hai chén canh tôm cải muối trong đó một chén có hành lá, một chén thì không.
Quý Hàng mỉm cười đi rửa tay.
“Xem ra thiếu đánh, thu thập một trận, cái gì cũng ngoan.”
Kiều Thạc liếc mắt, giật giật khóe miệng không thèm tranh cãi. Cậu hôm nay có chuyện chính sự muốn nói với thầy. Cậu đã suy tính cả một buổi chiều, muốn khởi tạo một hình tượng nghiêm túc, không thể khi người vừa vào cửa đã bị phá vỡ.
Quý Hàng ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa quét nhẹ lên mặt trứng, lòng đỏ sền sệt liền chảy xuống hòa vào lớp cơm chiên. Quý Hàng liếm môi cười nói:
“Càng ngày càng lợi hại a, xem ra sau này nếu không làm bác sĩ nữa em có thể đi làm đầu bếp được đấy.”
Kiều Thạc không phải người có tâm tư kín đáo, nhưng lại hiểu rất rõ về thầy của mình. Một cái nháy mắt cậu liền biết là thầy đang cố trấn định, tỏ vẻ tươi cười.
Cậu cố ý không lên tiếng, chẳng qua là dè đặt ngồi xuống cái ghế lót sẵn đệm, múc một muỗng cơm đưa vào miệng.
Không nghe tiếp lời, Quý Hàng sửng sốt mấy giây, lập tức lại mỉm cười tỏ ra một bộ dạng thân thiện.
Kiều Thạc cầm chặt đũa nói:
“Thầy, em đều nghe được.”
Quý Hàng thật lâu mới nuốt xuống cơm trong miệng, ngẩng đầu nhìn Kiều Thạc.
“Đúng vậy, thầy quên mất em còn ở trong phòng, xin lỗi, em cứ xem như chưa nghe thấy đi.”
“Thầy!”- Kiều Thạc buông đũa xuống, rất ít khi nghiêm túc nhìn thầy như vậy, giọng kiên định.
“Thầy, em lớn hơn cậu ấy 2 tuổi, cũng xem như một người anh.”
Quý Hàng hít sâu một hơi, rốt cuộc thu hồi nụ cười cứng ngắc, ánh mắt dừng ở miếng trứng đã bị cắt toạc ra, nói chuyện thật giống như khó thở.
“Tiểu Thạc, ăn cơm trước có được không?”
———————
Chú thích
①: Bác sĩ tuyến một là bác sĩ nội trú, tuyến hai là bác sĩ chủ trị, tuyến ba mới đến Phó khoa rồi Trưởng khoa. Bệnh nhân nếu có tình huống gì, đều phải tìm tuyến một xử lý trước, nếu không được mới tìm đến cấp trên.
———————–