Sau khi được dạy dỗ, bé An Hoài ngoan ngoãn viết xong bài tập, thời điểm mang đến cho Quý Hàng kiểm tra cũng sẽ không nhảy cẫng lên ngồi trên đùi ba ba như mọi khi mà là dáng vẻ cung kính chờ nghe dạy dỗ, nhưng rốt cuộc vẫn là tâm tính trẻ con, con ngươi đen láy len lén nhìn thái độ của ba ba lại cực kỳ giống với chú út của mình.
Quý Hàng cũng không thích mở đầu câu chuyện bằng cách dùng uy quyền của người làm ba để làm khó con trai của mình (Quý Hàng, đây là anh sao??? Tiểu Viễn khóc chết mất!!!), chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
“Giờ nào nên làm chuyện gì, trong lòng con đều biết, ba không muốn cả ngày vì chuyện buồn chán này mà dạy dỗ con, biết không?”
Đứa nhỏ bĩu môi gật đầu, Tịch Hạc khoác áo choàng tắm dày bước ra từ phòng tắm, nhìn đứa nhỏ cúi đầu cũng không nói gì, cảnh Hoài nhỏ giọng gọi “Mẹ”, dù sao cũng là đứa nhỏ, trong giọng tràn đầy cảm giác uất ức đều không hề che giấu.
Quý Hàng bước ra từ bàn học, không nhìn An Hoài, mở ngăn kéo lấy máy sấy, bước đến ngồi xuống ghế sô pha ở phía sau Tịch Hạc, rồi mới nhìn qua con trai nói:
“Đi thôi.”
Vì vậy, đứa nhỏ bình thường đi tắm cũng không cần mẹ thúc giục, hôm nay trong lòng oán trách ba ba hôm nay chưa xoa đầu mình, ngoan ngoãn đi về phòng mình leo lên giường, đắp chăn ngủ.
Buổi sáng ngày thứ hai sau lần bị dạy dỗ, đứa nhỏ rời giường đúng giờ báo thức 6h30p, đi đến phòng ba mẹ chào bữa sáng, vừa vặn đụng phải Quý Hàng vừa tắm xong bước ra. Vì vậy, đứa nhỏ liền nhanh chân chạy đến lấy khăn từ trên giá đưa cho ba ba lau tóc, rồi xoay người leo lên giường nằm cạnh mẹ, nghe mẹ nói chuyện phiếm rất vui vẻ, còn có ánh mắt tinh quái lén nhìn ba ba đang cho em gái mới hé nửa mắt uống sữa.
Quý Hàng thu hết trong tầm mắt, cũng không hề lên tiếng đối với hành động ngoan ngoan quá mức này, im lặng ăn xong điểm tâm, lúc đưa đứa con lớn ra cửa chỉ thì thầm bên tai An Hoài nhớ về sớm, tay cũng xoa nhẹ đầu con trai, trong lòng sớm không nhịn được muốn cười rồi, nhưng chỉ là nói:
“Tóc nên cắt rồi.”
Trong một tuần sau lần bị ba dạy dỗ, Cảnh Hoài đều rất ngoan, học theo anh Nhan, biết giúp ba mẹ làm chút việc nhà, xách cái ghế nhỏ đứng bên cạnh giúp mẹ rửa chén, học gấp quần áo. Mỗi ngày, khi làm xong bài cũng gần như không cần ba đến tìm thì tự mình đem đến cho ba kiểm tra rồi.
Cứ như vậy, duy trì liên tục cho đến khi Quý Hàng vào một ngày nghỉ nghe Tịch Hạc hơi lớn tiếng gọi con trai rời giường, ở trong lòng lắc đầu, một tuần, khả năng chính là cực hạn.
Quý Hàng thật sự không muốn quá mức ước thúc, trách móc nặng nề đứa nhỏ, anh hy vọng Cảnh Hoài có thể vui vẻ, khỏe mạnh trưởng thành, có được sự chính trực, sự độc lập, có một thế giới quan sinh động và tích cực, thành tích có thể không quá tốt, cũng không cần nó có lý tưởng, hoài bão gì quá lớn, thậm chí có một ít góc cạnh sắc bén cũng không sao. Anh hy vọng mình có thể trở thành một người ba biết lý giải, có khoan dung và tôn trọng con trai, hy vọng giữa cha con không cần có sự cầu thị quá mức, chí ít sẽ trở thành người để con trai nguyện ý giao phó tín nhiệm, đồng thời trong mọi thời khắc đều cho nó biết được rằng mình rất yêu thương nó.
Cho nên, đối với học trò hay em trai đều quyết tâm xuống tay “hung ác” thì Quý Hàng ở con trai trước sáu tuổi chưa từng động tay qua. Bình thường, đều là hòa mình cùng chơi đùa với An Hoài, bé trai nghịch ngợm gây sự đều là thiên tính, Quý Hàng cũng không nguyện ý để nó còn nhỏ tuổi đã mang dáng vẻ của ông cụ non. Thỉnh thoảng, đứa con phạm chút lỗi sai nhỏ cũng quyết tâm từng bước giảng dạy đạo lý, biện pháp trừng phạt cũng sẽ có nhưng bất quá chỉ là phạt làm việc nhà, phạt viết chữ hay phạt đứng, nặng nhất chỉ có một lần nó tức giận giơ tay đánh chú út hai cái, bị Quý Hàng phạt tư thế chống đẩy hai mươi phút, thân thể nho nhỏ chống đỡ lung la lung lay, mồ hôi cùng nước mắt uất ức rơi trên mặt sàn thành một vũng lớn.
Nhưng thời gian này, Quý Hàng dần dần ý thức được, con trai đã trưởng thành, cái thế giới này có chút quy tắc có khả năng không thể chỉ dùng lời nói là có thể đả thông được, anh tự ngẫm nghĩ lại chính mình, có phải chăng đã quá mức ngây thơ.
An Hoài lên tiểu học rồi.
Thời gian trôi qua cực nhanh, có một số từ ngữ không chỉ là vài dòng giải thích đơn giản trong từ điển. Mấy năm gần đây thời gian trội quá nhanh, thậm chí có chút vội vàng. Tuy Quý Hàng tận lực thuyết minh muốn làm một người ba tốt, nhưng vì quan hệ đến nghề nghiệp, thời gian dành để làm bạn với con trai thật sự không đủ nhiều.
Lớp có một nhóm chat hội phụ huynh, có cả chủ nhiệm lớp nên sẽ tùy thời thông báo tình hình của các đứa trẻ cũng như dặn dò những điểm cần chú ý trong quá trình học tập, cần được phụ huynh phối hợp dạy dỗ thêm. Quý Hàng bình thường vô cùng bận rộn, có đôi cả ngày đều không có thời gian xem điện thoại, thế nhưng khi con trai bắt đầu tựu trường lại trong mấy ngày liên tiếp cứ cách vài giờ là nhìn điện thoại xem thử thầy cô có thông báo gì mới hay không.
Trạng thái của con khi đi học rất tốt, không có biểu hiện chán ghét đi học, bản thân nó cũng có tính hướng ngoại, khi còn ở nhà trẻ, khả năng giao tế cũng rất tốt rồi, không quá mấy ngày, cũng đã có thể giơ ngón tay nói với mình quen được bao nhiêu người bạn mới rồi.
Trong một tuần, Quý Hàng tận lực tan làm sớm, về nhà nghe An Hoài kể về một chút chuyện trong trường học, nhưng cũng không phải kế lâu dài, ý thức trách nhiệm đè nặng không cho phép Quý Hàng bởi vì bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến trạng thái làm việc. Vì vậy, sau khi thấy An Hoài đã thích ứng tốt sẽ không tận lực sắp xếp lịch trình làm việc, chỉ là có những đêm không thể về nhà sẽ canh thời gian trước khi con trai lên giường ngủ, gọi điện trò chuyện với nó vài chục phút.
————————